Chương 162: ꧁༺ Tấn Công Tổ Nhện ༻꧂



-----o0o-----
Đi theo Lệ Vi, không bao lâu Thiên Anh đã gặp được người muốn gặp hắn, khi vừa nhìn thấy người kia thì Thiên Anh khá là ngạc nhiên, bọn hắn chính là ba tên bị hắn quét mật ong nướng hôm nọ. Sau đó bị hắn bán cho Lệ Vi với một cái giá tương đối bèo.


Nhìn thấy ba người kia, Thiên Anh không khỏi nheo mắt lại, hắn nói:
“Ồ! Lại là bọn mày à? Như thế nào, có phải đang cảm thấy cuộc sống này không có ý nghĩa nên lại muốn tìm tao tâm sự hả?”


Lệ Vi mang Thiên Anh tới đây gặp ba người Nguyên Đại, Lê Hoàng, Vân Anh. Nàng vốn định để bốn người bọn họ có không gian nói chuyện riêng, nhưng đang định rời đi thì nghe được lời nói sặc mùi ch.ết chóc của Thiên Anh.
Cô nàng lúc này lập tức đứng lại, sau đó nhìn Thiên Anh nói:


“Anh bán bọn họ cho tôi rồi, bọn họ cũng không phải tù binh của anh nữa. Cấm anh làm gì bọn họ đấy.”
Thiên Anh nhìn thấy ánh mắt đề phòng của Lệ Vi thì cười, hắn nói:
“Chào hỏi nhau một chút thôi mà, có gì đâu mà căng.”
Nữ sát thủ Vân Anh nhìn qua Lệ Vi ôn hòa nói:


“Bang chủ không cần lo lắng, người cứ ra ngoài trước đi, tôi nghĩ Thiên Anh tiên sinh sẽ không làm gì chúng tôi.”


Lệ Vi nghe vậy thì gật đầu, có điều trước khi ra ngoài cô nàng vẫn nhìn Thiên Anh một cái, sau đó còn nâng lên nắm đấm thị uy. Thiên Anh thấy vậy thì không còn lời nào để nói. Nhiều khi hắn thấy Lệ Vi rất trưởng thành, nhiều lúc lại giống như Alisa, manh manh khùng khùng.


Sau khi Lệ Vi đi rồi, Thiên Anh lúc này mới nhìn ba tên sát thủ mà hỏi:
“Được rồi, có gì thì nhanh nói đi, tôi còn việc khác phải làm.”
Nguyễn Đại nhìn về phía Thiên Anh cẩn thận nói:
“Chẳng lẽ anh không muốn biết là ai muốn giết anh hay sao?”
Thiên Anh thẳng thắn trả lời:


“Tôi không quan tâm tới điều đó, người muốn giết tôi có rất nhiều. Nên tôi không quan tâm tới ai muốn giết tôi, càng không để ý tới việc vì sao họ lại muốn giết tôi.”
Đúng vào lúc này Lê Hoàng đột nhiên lên tiếng:


“Anh đã từng nghe qua cái tên Titan chưa? Tên sát thủ được mệnh danh là Kẻ Điên Loạn Trong Đêm.”
Thiên Anh vừa nghe được cái tên này thì không khỏi híp mắt lại, trong mắt hắn hiện lên hào quang nguy hiểm vô cùng. Đối với kẻ được gọi tên thần kinh kia hắn không xa lạ gì.


Tên đó có thể xem như địch nhân có sức uy hϊế͙p͙ lớn, còn sống cho tới hiện tại của Thiên Anh. Có điều hai năm trước hắn nghe Đứa Con Của Tội Ác nói thằng đó đã bốc hơi khỏi nhân gian, không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở đây.
Thiên Anh nhìn về phía Lê Hoàng hỏi:


“Mày có liên hệ gì với con chuột chột mắt đó?”
Lê Hoàng trầm ngâm một lúc sau đó nói:
“Xem ra anh biết người kia. Về phần tôi thì không quen hắn ta, nhưng hội trưởng của bọn tôi thì có, lần ám sát anh trước đó cũng là do hội trưởng của bọn tôi nhận đơn hàng từ người kia.”


Thiên Anh nghe được lời này thì cảm thấy hứng thú, hắn nói:
“Hội trưởng của bọn mày sao? Thằng đó là ai, bọn mày có biết không?”
Lê Hoàng lắc đầu nói:


“Bọn tôi không biết hội trưởng ở đâu, chỉ khi nào có việc anh ta mới liên hệ với bọn tôi. Nhưng mà từ sau khi bọn tôi tới Mãng Xà Bang thì người kia không liên hệ gì với bọn tôi nữa cả. Có lẽ về sau anh ta cũng sẽ không liên hệ với bọn tôi nữa.”


Thiên Anh nhẹ gật đầu, sau đó bất ngờ nói ra một câu khiến cho ba người khác ngỡ ngàng:
“Cảm ơn bọn mày đã cho tao biết thông tin này, ân oán lúc trước bọn mày cũng không cần để tâm, tao sẽ không đi tìm bọn mày gây chuyện.”


Ba người kia nghe được lời này của Thiên Anh thì kinh ngạc, sau vài giây sững sờ bọn họ cũng phản ứng lại. Nhìn về phía Thiên Anh, nữ sát thủ tên Vân Anh lên tiếng:


“Người có tên Titan kia vẫn ở thành phố Nội Hà, tốt nhất anh nên cẩn thận hắn ta. Người này là sát thủ quốc tế, là nhân vật tầm cỡ không phải loại tạp nham giống ba người bọn tôi.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, sau đó khẽ cười, hắn nhìn ba tên sát thủ nói:


“Tôi thì không sao, nhưng ba người thì phải cẩn thận, thằng đó rất điên đấy, nếu biết ba người bán đứng hắn thì kiểu gì cũng sẽ tìm đến ba người trả thù.”
Nói xong lời này Thiên Anh liền rời đi, có điều hắn đi chưa được bao lâu lại đã nhìn thấy Lệ Vi đang đứng dòm qua bên này.


Thiên Anh nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô nàng kia nhìn chính mình thì mỉm cười, có điều hắn chỉ cười thôi không nói gì thêm, càng không có đi tới gặp Lệ Vi nói chuyện. Hắn lúc này quay về cương vị của bản thân.


Thiên Anh đi rồi, Lệ Vi lúc này đi qua gặp ba người Nguyễn Đại, Lê Hoàng, Vân Anh. Nhìn ba người, Lệ Vi nói:
“Đi thôi, mọi chuyện đều đã ổn rồi, tên đó sẽ không làm gì mọi người cả đâu, nên không cần lo lắng.”


Ba người kia nghe vậy thì nhẹ gật đầu, đồng thời nói lời cảm ơn đối với Lệ Vi. Lệ Vi không chỉ cứu bọn họ một mạng, còn dốc lòng chữa trị vết thương của bọn họ, đã vậy còn giải quyết nguy cơ lớn nhất.


Tuy bọn họ biết Lệ Vi cứu bọn họ là vì bọn họ còn hữu dụng, nhưng dù là mục đích gì đi chăng nữa thì bọn họ vẫn mang ơn Lệ Vi. Với việc đi theo phục vụ cho Lệ Vi cũng không phải chuyện gì xấu, ít ra cái ăn cái mặc bọn họ cũng không cần phải lo.

Bên ngoài kho vũ khí của quân đội.


Lúc này đội ngũ bảy trăm người đã tiếp cận gần kho vũ khí, hiện tại bọn họ chỉ cách kho vũ khí một dặm nữa thôi. Có điều khi tới đây thì bác Tấn hạ lệnh dừng lại, không tiếp tục tiến lên nữa.


Biến dị thú cực kỳ nhạy bén, nếu còn tiếp tục tiến lên thì sẽ đánh động bọn nó. Nếu bọn nó kéo vài chục ngàn con ra ngoài này thì nguy to, đến lúc đó bọn họ chỉ có thể bỏ lại trang bị mà tháo chạy.


Sau khi dừng lại, các đội trưởng của các tiểu đội bắt đầu đốc thúc thành viên trong nhóm lập cứ điểm phòng ngự. Dù sao lát nữa bọn họ phải chiến đấu với những con nhện biến dị to lớn, nếu không có công sự phòng ngự sẽ rất bất lợi.


Trong khi mọi người đang gấp rút tạo dựng công sự phòng ngự tạm thời, thì lại có một đội ngũ người thức tỉnh đang mang theo những thùng lớn màu đen di chuyển về phía tổ nhện.


Bên trong những thùng lớn màu đen kia có một quả bom có thể kích hoạt từ xa, ngoài ra còn có một loại chất độc chuyên để khắc chế bọn nhện biến dị.


Người sáng chế ra chất độc này là Alisa, có điều người phát triển nó lại là người của Chính Nghĩa Hội. Loại chất độc này tuy không hiệu quả với nhện trưởng thành, nhưng lại rất hiệu quả với đám nhện con, cùng với bọn nhện mới lớn.


Lần này bác Tấn muốn dùng loại chất độc này tiêu diệt đại bộ phận bọn nhện biến dị, sau đó lại dùng vũ khí hạng nặng tiêu diệt mấy con nhện trưởng thành.
“Kéc kéc…”
“Kéc kéc…”


Thú biến dị cực kỳ nhạy cảm, mặc dù nhóm người thức tỉnh đã cố gắng không để cho bọn nó phát hiện, nhưng ngay khi đến gần tổ nhện hai trăm mét thì bọn họ đã bị phát hiện. Ngay lập tức bọn nhện kia liền kêu lên chói tai.
Thấy bản thân đã bị phát hiện, Văn Luyện nhìn qua những người khác nói:


“Các anh em, ném mấy thứ trên tay về phía trước, ném được bao xa thì được, tuyệt đối không mạo hiểm tiến về trước nữa.”


Thiếu niên may mắn, trở thành người được chọn, nhân sinh đại biến, xuyên qua vô tận thứ nguyên, gặp gỡ đủ loại tràn cảnh quen thuộc, đến một lúc nào đó, hắn đã siêu việt tất cả. *Thứ Nguyên Siêu Việt Giả*






Truyện liên quan