Chương 50: Nhiệt nháo cổn cổn hồng loan kiếp (bát)
Lúc ăn tối, người trong đại đường rất ồn ào. Mà khi Nhược Nghênh Hạ nhiệt tâm phất tay hô lớn “Lão Bạch, lão Bạch, bên này!” thì, tiếng đũa trong chớp mắt yên tĩnh. Ôn Thiển nhờ phúc của lão Bạch mà được thể nghiệm cái gọi là được vạn chúng chú mục.
Chờ lão Bạch cùng Ôn Thiển khó khăn đi tới bên bàn cơm, mọi người mới dần thu lòng hiếu kỳ lại tiếp tục ăn, tuy vẫn thường phóng ánh mắt quái dị qua bên này.
“Đây là Ôn Thiển, đây là Y Bối Kỳ, Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ các ngươi đều biết rồi.” Lão Bạch giới thiệu Ôn Thiển với mấy người trên bàn cơm.
Ôn Thiển mỉm cười đối ba người gật đầu, sau đó đặc biệt hướng Y Bối Kỳ hữu lễ chắp tay: “Hạnh ngộ.”
“A, hữu lễ rồi.” Y Bối Kỳ khách sáo đáp lại. Trong lòng nói thầm, lão Bạch lúc nào thì cùng người này qua lại rồi? Nếu nàng nhớ không lầm, trước đây người Bách Cẩn mời tới để diệt từ lão Bạch chính là vị Ôn sát thủ này a. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì nàng không biết sao?
“Ôn Thiển, bên này!” Giọng nữ thanh thúy từ một góc trong đại đường vang lên, không lớn, nhưng đủ để người luyện võ nghe thấy. Ôn Thiển quay đầu, đã thấy Nhạc Quỳnh Nhi dọn xong chén đũa cho mình rồi.
“Các vị từ từ ăn, tại không quấy rầy nữa.” Ôn Thiển hữu lễ hạ thấp người, sau đó hướng lão Bạch cười cười, “Gặp lại sau.”
Lão Bạch nột nột gật đầu, nhìn theo Ôn Thiển đi tới cái bàn kia, nói không được trong lòng là cảm giác gì. Cô nương kia tên Nhạc Quỳnh Nhi, trên đường cùng Ôn Thiển tới đại đường hai người cũng câu được câu không nói chuyện, lão Bạch hỏi thăm ra. Là khách hàng của Ôn Thiển, có điều vị khách này rất cổ quái, cứ muốn đi theo xem Ôn Thiển làm cách gì hoàn thành công việc, nói dễ nghe là giám sát. Một tiểu cô nương tự nhiên lại đòi đi xem giết người không phải là có bệnh sao, lão Bạch bởi vậy mà oán thầm một đường, chung quy cảm thấy ý tại ngôn ngoại.
“Này, nhìn nữa là mắt bay qua đó luôn đó.” Y Bối Kỳ cảm giác được chuyện này không tầm thường, liền tức giận chế nhạo.
Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ không nghe được thâm ý trong lời của nàng, chỉ hiếu kỳ hỏi lão Bạch: “Ngươi quen Ôn Thiển?”
“Ách, xem như là bằng hữu.” Thu hồi ánh mắt, lão Bạch suy nghĩ một chút nói cho ra một đáp án không chắc chắn như thế.
Tính không? Đương nhiên là tính rồi. Cái khác không nói, chỉ riêng hai lần sớm chiều ở chung trên Bạch gia sơn, thì đã vượt qua bằng hữu bình thường rồi, chưa tới mức thâm giao, nhưng khẳng định không phải là nhạt như nước. Không chắc chắn, chỉ là vì Ôn Thiển đạm nhiên như thế, ở chung đạm nhiên, ly biệt cũng đạm nhiên, gặp lại vẫn như thế đạm nhiên. Dù hắn nói là sẽ giúp Câu tam, nhưng cũng phân không rõ là thật tâm hay khách sao. Quá mức hữu lễ lại xa cách, Ôn Thiển chung quy vẫn làm cho người ta cảm thấy như cách một tầng sa.
(*) cách một tầng sa: cách một tầng rèm che, mờ mờ ảo ảo chỉ thấy được cái bóng.
“Bạch đại ca, ngươi giam mình trong phòng từ trưa, có nghĩ ra được gì không?” Nhược Nghênh Hạ quan tâm dính tới.
Không đợi lão Bạch nói, Ngôn Thị Phi đã nhéo má nha đầu, thấp giọng nói: “Ngốc, có nghĩ ra cũng không thể nói ở chỗ này a, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Lão Bạch bị đùa nở nụ cười, cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Yên tâm đi, cần các ngươi giúp ta sẽ nói.”
Án tử này khả năng phải đi theo con đường bất bình thường rồi, cho nên trừ phi là vạn bất đắc dĩ, lão Bạch không muốn đem Ngôn Thị Phi kéo xuống nước để tránh làm khó hắn.
“Ngày thứ nhất sắp qua rồi…” Trên bàn cơm không biết lúc nào nhiều thêm một cái đầu, tóc tai mất trật tự cùng râu ria chưa thu thập sạch sẽ khiến cho mức nguy hiểm người này tiến tới cận không, nhìn sao cũng như nông gia đại thúc đánh xe ở trên đường.
“Ngươi từ đâu chui ra?” Y Bối Kỳ khóe miệng co quắp.
“Thấy bàn này của các ngươi ăn ngon thì ta qua kiếm cái náo nhiệt nha.” Lý Tiểu Lâu một tay bưng chén cơm của mình, một tay cầm đũa hướng đồ ăn trên bàn, không hề câu thúc.
Người này tới từ bao giờ?! Lão Bạch cùng Ngôn Thị Phi nhìn nhau, lập tức minh bạch đối phương cũng như mình, trước đó hoàn toàn không phát hiện. Nghĩ một chút mà sợ hãi nổi lên trên lưng, lão Bạch thầm thở phào một hơi, cảm thấy giang hồ đệ nhất sát thủ quả nhiên không phải là hư danh. Ách, có năng lực mới một ngày đã làm mình lôi thôi thành như thế, cũng đủ để đứng đầu giang hồ rồi.
Bữa cơm này mọi người ăn rất là kỳ diệu, chỉ tiếc Lý Tiểu Lâu không cùng bọn họ ăn xong, mà được hai phần ba thì qua loa rồi rời trận. Lão Bạch cảm giác chuyện đó và câu hỏi kia của Nhược Nghênh Hạ “Đại thúc ngươi bao lâu không tắm rồi” có liên quan, lực sát thương của thiên chân vô tà thường rất kinh người.
Nửa đêm, lão Bạch cuối cùng cũng tóm được Vi Lợi Đồ ở sát vách.
“Vi huynh biệt lai vô dạng?”
“Chúng ta bất quá mới nửa ngày không gặp…”
“Ân, cũng đúng. Lại nói, Vi huynh đúng là nhàn hạ thoải mái.”
“Xả xui không được sao?”
“Ai, tại hạ tới không đúng lúc.”
“Biết ngươi còn vào!” Vi Lợi Đồ sắp điên rồi, bất đắc dĩ hai tay đang nắm khăn mặt —— dưới khăn là vai của hắn, dưới vai là nước tắm đang nóng hôi hổi.
“Sợ đảo mắt một cái tìm không được ngươi nữa.” Lão Bạch cười cười, lại chỉ đứng ở cửa không tiến vào. Giờ y chỉ có thể nhìn thấy thùng gỗ đang bốc khói, còn cái cái đầu cùng vai đang bị khăn quấn của Vi Lợi Đồ, tới thêm chút nữa chả biết sẽ thấy được cái gì, để an toàn, lão Bạch quyết định không khiêu chiến với bản thân mình.
“Vi huynh tối qua hình như có ra ngoài.” Lão Bạch quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“… Có sao?” Vi Lợi Đồ vô tội chớp mắt mấy cái.
“Không có sao?” Lão Bạch nheo mắt lại, ánh mắt khó có được sắc lên.
“Rồi rồi rồi, sợ ngươi rồi.” Vi Lợi Đồ đem thân thể lui vào trong nước, phát sinh ra tiếng ào ào, “Nửa đêm hôm qua ta có đi ra ngoài, cũng không có quy định là không được khởi dạ, lẽ nào ta đi giải cái thủ cũng không được?”
(*) ở trên đều là ý chỉ đi WC
“Giải thủ?” Lão Bạch hiển nhiên không ngờ tới đáp án này, theo bản năng định hỏi là giải lớn hay giải nhỏ, kết quả hỏi chưa ra miệng đầu đã miên man bất định, khiến cho lỗ mũi cũng cảm thấy thối thối.
“Này, nếu không ra ngoài chờ lát nữa nước lạnh ngươi lại phải chờ thêm.” Vi Lợi Đồ nhắc nhở.
Lão Bạch nhếch miệng, cuối cùng thẳng tắp nhìn về phía đối phương: “Chuyện này liên quan tới mạng người.”
Vi Lợi Đồ nhún nhún vai, cười đến có chút bất cần: “Mạng ta cũng là mạng a.”
Lão Bạch nóng nảy: “Ngươi không giết người, cái gì mà mạng với không mạng.”
“Yêu, ngươi sao kết luận được là ta không giết người?” Vi Lợi Đồ tựa hồ có chút ngoài ý muốn, cao cao nhấc mi lên.
Lời này hỏi thật giống như không bị nghi ngờ hắn thật không cam lòng, lão Bạch giận tới mức ném qua mấy cái bạch nhãn: “Trước khi vào cửa ta đúng là có nghi ngờ. Bất quá Câu tam bảo hắn dùng băng trùy làm hung thủ bị thương, hơn nữa còn xác định là thương không cạn. Ngươi cảm thấy giờ là lúc để hung thủ ngâm nước nóng sao?”
“Sao ta cảm thấy ngươi là chọn lúc ta tắm mà qua chứ.” Vi Lợi Đồ bị chặn họng, triệt để mất ngôn ngữ.
“Nói thật đi, đêm kia ngươi rốt cuộc làm gì?” Lão Bạch kiên trì hỏi lại một lần.
Vi Lợi Đồ hít sâu một hơi, trong nhiệt khí dày đặc lão Bạch nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Để ta nghĩ nghĩ đã.”
Lão Bạch biết người như Vi Lợi Đồ ở trên giang hồ lăn lộn đã nhiều năm, làm chuyện gì cũng phải đắn đo bảo vệ mình trước, trừ phi hắn nguyện ý, bằng không dùng các loại thủ đoạn hỏi ra, cũng chưa chắc đã là nói thật.
“Thời gian không còn nhiều, hi vọng Vi huynh có thể giúp tại hạ chuyện này.” Lão Bạch thành khẩn ôm quyền, sau đó xoay người rời đi.
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Vi Lợi Đồ mới hồi phục tinh thần, nghĩ gì đó mà nhìn mặt nước trong suốt dưới thân, nam nhân nở một nụ cười khổ: “Sao lại đụng vào một đống hỗn thủy như thế…”
Lão Bạch rời đi cũng chưa về phòng ngay, mà xoay người tới phòng Y Bối Kỳ. Giờ, chỉ có thể giành giật từng giây.
“Khám nghiệm tử thi?” Y Bối Kỳ trừng to mắt như nghe thấy thiên thư, “Ngươi bảo ta đi dỡ quan tài!?”
“Tỷ tỷ của ta ơi, có thể nhỏ nhỏ một chút được không…” Lão Bạch hoảng hốt, hận không thể đem áo mình nhét vào cái miệng rộng của nữ nhân, “Quan tài đang ở nghĩa trang, không có ai trông coi.”
“Trọng điểm không phải là chỗ đó!” Y Bối Kỳ tuy đã đem thanh âm đè thấp, trong mắt nhưng là một trăm hai mươi phần không muốn.
“Thi thể Nhâm Xung khả năng có đầu mối, ta không muốn buông tha.” Lão Bạch bắt đầu dụ dụ.
“Ngươi đâu phải là không buông tha Nhâm Xung, rõ ràng là không buông tha ta.” Y Bối Kỳ khó xử nhíu mày, “Nếu chỉ đơn giản là khám tử thi thì ta còn nhịn, đằng này vào quan tài…”
“Ngươi ở bên ngoài canh là được, về phần vào trong quan tài nha,” lão Bạch thần bí nhếch miệng, “Ta sẽ tìm một người thích hợp cho ngươi.”
Sáng hôm sau, sài phòng.
“Ngươi là ai? Di, cầm châu đó không phải là…”
“Không sai, là lão Bạch bảo ta tới tìm ngươi.”
“Sao hắn không…”
“Suỵt, chớ nhiều lời, ta nói ngươi nghe.”
“Nha.”
“Hôm nay giờ tý, lấy cục đá gõ song cửa làm tín hiệu. Ta hôn mê thủ vệ, ngươi ra nghĩa trang cùng ta khám nghiệm tử thi.”
“Không muốn, ai biết ngươi có phải là kẻ xấu muốn dụ ta chạy trốn hay không.”
“Đã bảo là lão Bạch muốn ta tới mà, chưa kể còn có cầm châu nha.”
“Vậy sao hắn không đích thân tới?”
“Hắn còn có chuyện khác, không phân thân được.”
“Ai biết cầm châu có phải ngươi trộm không.”
“Câu, Tiểu, Câu.”
“… Ngươi là người nào của lão Bạch?”
“Ngươi nói thử xem?”
“Đại tỷ —— “
“Ách, không cần kêu thân thiết như thế…”
Cùng lúc đó, Tuyết Trúc phòng.
“Ngươi bảo đêm đó ngươi nghe thấy tiếng cãi nhau?”
“Đúng thế, Lan Hương phòng cách chỗ ta rất gần, lúc đó ta đang nằm trên nóc nhà ngắm sao.”
“…” Nếu không ngại võ công chênh lệch, lão Bạch thật muốn quật tên râu ria trước mắt, “Vậy sao giờ ngươi mới nói!”
“Người ta vừa mới nhớ ra nha.” Lý Tiểu Lâu ngôn từ chuẩn xác, chữ chữ rõ ràng.
Lão Bạch rất muốn tin tưởng hắn, nhưng vấn đề là, loại chuyện này cũng có thể quên được sao!
Cố nén lửa giận, lão Bạch cố gắng khiến mình trở nên ôn hòa: “Lý đại hiệp, vậy phiền ngươi đem những gì nghe được nói lại cho ta.”
“Ân.” Lý Tiểu Lâu gật đầu, sau đó bắt đầu lắc trái lắc phải. Phốc qua bên trái là giáp, lẻn qua bên phải là ất, Lý đại hiệp đang làm cái gọi là tái hiện lại hiện trường vụ án.
giáp: tìm ta tới đây có chuyện gì?
ất: ta biết bí kíp đang ở chỗ ngươi.
giáp: thì tính sao?
ất: đương nhiên là không thể cho ngươi độc chiếm một mình.
giáp: ngươi muốn thế nào?
ất: mỗi người một nửa.
giáp: ngươi mơ đi, bí kíp là ta tân tân khổ khổ từ dưới đất mò lên, ngươi biết ta tốn bao nhiêu công sức không hả?
ất: nếu ta đem chuyện này nói ra, bí kíp ai cũng không có được.
giáp: ngươi…
“Sau đó thì sao?” Đang nghe tới chỗ then chốt đột nhiên lại ngừng lại, lão Bạch vội vã truy vấn.
Lý Tiểu Lâu chớp mắt mấy cái: “Không có.”
Lão Bạch há to miệng: “Không có?!”
Lý Tiểu Lâu tiếp tục chớp mắt: “Không có. Ta thấy trời sắp sáng sao tối mù người mệt mỏi thế là về phòng ngủ.”
Lão Bạch phát điên: “Lúc quan trọng như thế ngươi lại chạy đi ngủ?!”
Lý Tiểu Lâu rất là vô tội: “Người ta sao biết là sẽ có án mạng nha —— “
Lão Bạch bị một tiếng “người ta” triệt để bức lui. Đi ra khỏi Tuyết Trúc phòng, khí lạnh quanh thân vẫn còn chưa chịu tán.
Buổi chiều, đất trống trong Đông uyển.
Lão Bạch ngồi trên băng đá, đối với mỗi người đi qua trước mắt đều tiến hành hỏi thăm. Đương nhiên là tùy cơ, thấy ai hỏi nấy. Cũng không phải là không thể tập trung mọi người lại, nhưng y cảm thấy như vậy sẽ làm khó Ngôn Thị Phi.
Nguyên một buổi chiều, không có thu hoạch.
Chạng vạng, ăn cơm trong đại đường.
Lý Tiểu Lâu: “Đã ngày ngày thứ hai rồi.”
Lão Bạch đem đũa cắn ra dấu răng: “Đa tạ.”
Nửa đêm, nghĩa trang.
“Vết thương thế nào?”
“Là một động lớn.”
“…”
“Tỷ?”
“Vô ích! Đương nhiên là động, ta là hỏi đặc thù của động khẩu!” Y Bối Kỳ nói xong thì ý thức được mình đang lớn tiếng, vội vàng đè xuống lại, “Giống như là miệng vết thương bằng phẳng hay có vết xé rách rõ ràng? Hình dạng thế nào?”
“Nha… Vết thương bằng phẳng, dẹp dẹp, dài dài…”
Y Bối Kỳ một bên nghe Câu Tiểu Câu thuật lại, một bên ghi lên giấy.
“A!” Câu Tiểu Câu đột nhiên thốt lên.
“Lại làm sao thế?” Y Bối Kỳ cảm thấy đau đầu.
“Sau lưng hắn cũng có vết thương!”
Y Bối Kỳ khóe miệng co quắp: “Ngươi đem hắn lật lại?”
“Ngươi không phải muốn xem toàn diện sao,” Câu Tiểu Câu nột nột, thậm chí còn có điểm đáng thương hề hề, “Kỳ thực trước đây ta chưa bao giờ động tới mộ chủ nhân, ta đối với bọn họ đều rất tôn kính…”
“Được rồi,” Y Bối Kỳ xoa bóp hai thái dương, “Vết thương thế nào?”
“Ân, giống y như đằng trước…”
Y Bối Kỳ nghe vậy hơi giật mình, lập tức lẩm bẩm: “Một kiếm… Đâm xuyên sao…”
“A, tỷ tỷ!”
“Ngươi có thể đừng cả kinh bất chợt như thế được không, đây là nghĩa trang…”
“…”
“Được rồi, ta không nên la ngươi, nói đi, lại phát hiện gì nữa?”
“Hắc hắc…”