Chương 63: Thiển Thương (lục)
Sau đó, lão Bạch không gặp lại Ôn Thiển nữa. Khắp trên dưới Ôn trạch đều bận rộn, nhất phái vui sướng. Theo như quy củ, Nhạc Quỳnh Nhi ở ngày đại hôn đầu tiên không thể rời khỏi phòng, vì vậy ngày thứ hai, Ngôn Thị Phi Nhược Nghênh Hạ cùng với Y Bối Kỳ lại buồn chán cùng nhau nói chuyện tào lao.
Lão Bạch không phải tân nương tử, nhưng mà hôm nay, y cũng không ra ngoài. Câu Tiểu Câu phụng bồi y ở trong phòng ngây người nguyên ngày. Thậm chí còn hạ một bàn cờ. Lúc đang chơi cờ, Câu Tiểu Câu nhịn không được, vẫn là mở miệng hỏi.
“Ngươi hỏi chưa?”
Lão Bạch đang muốn đem quân đen đặt xuống, nghe vấn đề của Câu tam, cổ tay giật một cái, rơi trật mất một ô: “Hỏi cái gì?”
“Hắn có phải cũng bệnh hay không.” Câu Tiểu Câu không nhìn ra lão Bạch lỡ tay, tiếp tục tùy ý đánh một viên quân trắng.
Lão Bạch ách nhiên thất tiếu: “Có hỏi như vậy nữa sao…”
“Vậy tức là không hỏi chứ gì.” Câu Tiểu Câu rầu rĩ, nhìn bàn cờ càng lúc càng thấy đau đầu, cuối cùng trực tiếp bỏ cờ xuống, không chơi nữa, ngược lại chăm chú nhìn chằm chằm lão Bạch, “Ngươi không thấy nghẹn khó chịu sao?”
Lão Bạch mím môi, một lát mới nói “Không khó chịu là giả. Nhưng có thể chịu được, qua rồi sẽ ổn.”
“Thật có thể ổn?” Câu Tiểu Câu không tin.
Lão Bạch lại kiên định gật đầu: “Yên tâm, có thể, ta quen rồi.”
Câu Tiểu Câu đột nhiên cảm thấy mắt nóng lên, hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có trách ta không?”
“Trách ngươi cái gì?” Lão Bạch nghiêng đầu, không giải thích được.
Câu Tiểu Câu đếm ngón tay, nột nột nói: “Trách ta không hỏi giùm ngươi.”
Trong lòng nóng lên, lão Bạch vò cái đầu rối bời của Câu Tiểu Câu: “Sao lại vậy được! Ngươi làm rất đúng.”
“Ta thấy cô nương Nhạc Quỳnh Nhi kia cũng rất tốt, cho nên thì…” Câu Tiểu Câu nói đến đây thì thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Lão Bạch hiểu rõ, ánh mắt nhu hòa: “Cho nên ta không thể vì mình mà gây thêm phiền toái cho người vô tội.”
“Lão Bạch!” Câu Tiểu Câu đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen bóng, “Ngươi nhất định có thể tìm được một người bệnh so với Ôn Thiển còn tốt hơn!”
Lão Bạch dở khóc dở cười, cố sức vuốt mũi Câu Tiểu Câu một cái: “Ta tìm người bệnh làm gì! Cũng không phải tính làm lang trung!”
“Ta là ý kia…” Câu Tiểu Câu cong miệng lên, mơ hồ, như cũ mang theo chút rầu rĩ không vui.
Đại hôn, đúng hạn cử hành.
Ôn Thiển đứng ở giữa đường, chờ đợi tân nương của mình, lão Bạch nhìn Nhạc Quỳnh Nhi được hỉ nương nâng vào cửa, bị trân châu trên mũ phượng lắc cho đau mắt.
Nhưng y vẫn kiên trì không dời mắt, bởi đây là một nghi thức rất quan trọng, một nữ nhân dùng nó để chia tay với thời thiếu nữ, một nam nhân dùng nó để chia tay với tình cảm không thể phơi bày. Cho nên, bọn họ đều hết sức chăm chú.
“Uống trà long nhãn hạt sen, sớm sinh quý tử — “
“Mang phu thê kết, vĩnh kết đồng tâm — “
“Nhất bái thiên địa — “
“Nhị bái cao đường — “
“…”
Thành thân đều là cái khuôn mẫu này, Y Bối Kỳ nghĩ vậy, buồn chán ngáp một cái.
Tầm mắt không rõ, đột nhiên bên cạnh bốc lên một trận gió, lúc nữ nhân nghi hoặc nội đường sao tự dưng nổi gió thì, chợt phát hiện trên cao đường đã loạn thành một đoàn. Lão Bạch ôm lấy Ôn Thiển đang không ngừng thổ huyết, Ngôn Thị Phi lại hung hăng chế trụ cánh tay Nhạc Quỳnh Nhi, lưỡi đao trong tay nữ hài sắc bén phiếm hàn quang.
Biến cố chỉ trong chớp mắt, nàng ngáp một cái, bỏ lỡ mất tiêu.
Đối với Y Bối Kỳ mà nói, đây chẳng qua là thời gian một cái ngáp, nhưng đối với lão Bạch mà nói, trong những năm tháng rất dài sau này, cái chớp mắt ngắn ngủi đó lại dài như vĩnh hằng, trong lúc sống ch.ết, giữa lao tới và lùi lại, nguyên lai chỉ cách một sợi chỉ mỏng.
Lúc đầu ánh mắt y di động theo Nhạc Quỳnh Nhi, nhưng thấm thoát, lại chuyển qua người Ôn Thiển. Nhất bái thiên địa thì, lão Bạch thấy Ôn Thiển hơi nhăn mi lại, giống như cảm ứng được, tim lão Bạch đột nhiên đập điên cuồng. Nhị bái thiên địa thì, Ôn Thiển cư nhiên ói ra một búng máu lớn! Lão Bạch hầu như không nghĩ ngợi gì lập tức xông lên, nhưng ma xui quỷ khiến y lại nhìn Nhạc Quỳnh Nhi, chớp mắt khi Ôn Thiển ói máu ra, nữ nhân đột nhiên từ trong tay áo rút ra một thanh đao nhọn!
Lúc này mọi người đều phát hiện bất thường, nhưng có muốn tiến lên cũng không còn kịp nữa, không ai tin mình còn thể cản được một đao của Nhạc Quỳnh Nhi. Trong điện quang hỏa thạch, lão Bạch chỉ cảm thấy khí huyết công tâm, chân khẽ động cư nhiên đã ở trước mắt Nhạc Quỳnh Nhi, hiểm hiểm đẩy Ôn Thiển ra khỏi mũi đao của nàng, Nhạc Quỳnh Nhi không chịu bỏ qua, còn muốn đâm tiếp, lại bị Ngôn Thị Phi chạy tới ngăn lại.
“Ngươi làm gì đó!” Lão Bạch nâng Ôn Thiển đã vô cùng yếu ớt lên, bất khả tin tưởng hướng Nhạc Quỳnh Nhi rống lớn, y không rõ tâm tình đang động đậy trong mình là thứ gì. Kinh ngạc? Khiếp sợ? Thương tâm? Không, mấy thứ này không đủ để hình dùng, chúng rất phức tạp, cho nên thanh âm rống ra, giọng cũng lạc đi.
Nhạc Quỳnh Nhi yên tĩnh lại, tựa hồ biết không tránh được kiềm chế của Ngôn Thị Phi nên cũng không đấu tranh vô nghĩa nữa. Nhưng thù hận điên cuồng lóe lên trong mắt, cùng nụ cười nhạt nàng câu dẫn ra, đan thành một hình ảnh quỷ dị.
“Ôn Thiển, đừng giả ch.ết, ta biết ngươi nghe được lời ta nói.” Đôi mắt xinh xắn của Nhạc Quỳnh Nhi từ từ nheo lại, bắn ra ánh sáng lạnh thấu xương, “Có phải giờ người cảm thấy đặc biệt oan uổng không, đặc biệt khó hiểu không? Ha hả, coi như ta tốt bụng không để cho ngươi làm quỷ ch.ết oan.”
Thân thể trong lòng cựa quậy muốn di chuyển, lão Bạch lại gắt gao ôm lấy, tựa như buông lỏng một chút sẽ mất đi. Lúc rơi xuống ám cách của Huyền Ky lão, Ôn Thiển cũng ôm y như thế, giờ, y trả lại.
Cánh tay bị nắm đau, Nhạc Quỳnh Nhi trực tiếp ném đao trên tay, mắt lạnh từ trên cao nhìn xuống Ôn Thiển, buồn bã nói: “Còn nhớ Nhạc Đạo Nhiên không?”
Cái tên trong miệng Nhạc Quỳnh Nhi nói ra khiến lão Bạch ngẩn người, là mùa đông đó, mùa đông trên đỉnh Bạch gia sơn y dùng chân diện mục gặp Ôn Thiển…
“Bỏ đi, ngươi giết nhiều người như vậy, sao mà nhớ được.” Nhạc Quỳnh Nhi cười lạnh, “Bất quá ta nhớ là được rồi. Nhạc Đạo Nhiên là cha ta, Nhạc Quỳnh Nhi ta thay cha báo thù, ngươi ch.ết không tính là oan nha.”
“Vậy sao ngươi không tìm người thuê Ôn Thiển!” Lão Bạch cảm thấy tiếng nói mình khô khốc, “Hắn chỉ nhận tiền làm việc.”
Nhạc Quỳnh Nhi cười đến thê mỹ: “Yên tâm, cố chủ ta đã sớm giải quyết rồi, Ôn Thiển là kẻ cuối cùng. Làm thứ công việc buôn bán mạng người, vậy thì nên lường trước tới báo ứng.”
“Sao hắn lại thổ huyết?” Lão Bạch nắm chặt tay, móng tay đâm rách lòng bàn tay.
“Ngốc, này cũng nhìn không ra, đương nhiên là trúng độc nha.” Nhạc Quỳnh Nhi nghiêng đầu, cư nhiên hiện ra mấy phần thiếu nữ ngây thơ, “Ngươi tưởng ta ngốc tới mức lấy đao chém thật a, mới nãy bất quá là ta muốn thử cảm giác đem đao đâm vào người hắn thôi, đáng tiếc, bị ngươi phá hỏng rồi.”
“Ngươi hạ độc hắn?” Y Bối Kỳ không biết đã chạy qua từ lúc nào, đã bắt mạch cho Ôn Thiển.
Nhạc Quỳnh Nhi nhướng đôi mắt xinh xắn lên, nhỏ giọng nỉ non: “Cửu nguyệt hoàng tuyền, vô dược khả giải.”
Y Bối Kỳ vẻ mặt bất khả tin tưởng: “Ngươi sao có được cửu bộ thảo?”
Nhạc Quỳnh Nhi cười đến xán lạn: “Cha ta làm cái gì, ngươi không biết a.”
Y Bối Kỳ còn định nói nói, tay đột nhiên bị người nắm chặt lấy, quay đầu, nàng chống lại đôi mắt lo lắng của lão Bạch: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng đó nữa, nhanh cứu người a!”
Y Bối Kỳ ngẩn người, nàng chưa bao giờ thấy lão Bạch như vậy, dù bị Chu Tiểu Thôn đâm cho một đao cũng không có như thế, nàng từng thấy nam nhân này thương tâm, ẩn nhẫn, điềm nhiên, tịch mịch, chỉ duy có kích động là chưa từng nhìn thấy.
“Không phải ta không muốn cứu,” Y Bối Kỳ tránh mặt đi, có chút không đành lòng nói, “Cửu nguyệt hoàng tuyền là do cửu bộ thảo chế ra, cửu bộ thảo là độc thảo của Miêu Cương, ở Miêu Cương cũng đã tuyệt tích nhiều năm, phương pháp chế Cửu nguyệt hoàng tuyền đã thất truyền từ lâu, huống chi là thuốc giải.”
“Không thể nào…” Lão Bạch thất thần lẩm bẩm, một lát, y đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhạc Quỳnh Nhi, tựa như nắm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, “Ngươi có thuốc giải đúng không? Ngươi có thể hạ độc, nhất định sẽ có thuốc giải.”
Nhạc Quỳnh Nhi ngẩn ra, lập tức nhếch miệng nói: “Không sai, ta có thuốc giải. Bất quá ngươi cảm thấy ta sẽ cho không như vậy sao?”
“Ngươi muốn sao?” Ngôn Thị Phi bất giác thì nặng tay hơn, tuy báo thù cho cha mấy lời này chỗ nào cũng có, nhưng cách làm này, Nhạc Quỳnh Nhi trốn không được bốn từ tâm như rắn rết. Không phải là không thể báo thù, nhưng báo cách này, khiến cho lòng người lạnh lẽo.
“Rất đơn giản, thi thể cha ta giờ hạ lạc bất bình, tất cả đều do Ôn Thiển kia làm hại. Ta muốn hắn ở trước linh vị cha ta dập đầu ba cái!” Nhạc Quỳnh Nhi gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy từ này.
Lão Bạch chuyển chuyển môi, đang định nói, đột nhiên lại nghe Câu Tiểu Câu la lên: “Nàng nói xạo! Nàng vốn không có thuốc giải!”
Lão Bạch giật mình nhìn qua hỏi: “Sao ngươi biết được?”
Câu tam ánh mắt lấp lánh, gằn từng chữ một: “Lão Bạch, ngươi nhìn mắt nàng đi.”
Trong mắt Nhạc Quỳnh Nhi ẩn chứa thứ gì, lão Bạch nhìn không ra, y không xem thấu được tâm tư người khác. Giờ y chỉ hi vọng có thể cứu được Ôn Thiển, loại nguyện vọng cấp thiết đó khiến y đau không thể thở được.
Tiếng cười của Nhạc Quỳnh Nhi lại đột nhiên vang lên, thê lương mà lãnh liệt: “Bỏ đi, không chơi với các ngươi nữa. Là ta muốn hắn ch.ết, trăm phương ngàn kế muốn thành thân với hắn, đơn giản chỉ nghĩ tới chuyện đem độc dược luyện tốt rồi, càng thân cận càng dễ hạ thủ. Bất quá may là, xong trước khi nhập động phòng, cùng hắn thành thân? Ha, đúng là chuyện hay ho nhất trên đời!”
Trong lúc Nhạc Quỳnh Nhi nói chuyện, Y Bối Kỳ đã dùng ngân châm phong trụ mấy đại huyệt của Ôn Thiển, thấy lão Bạch vẫn ngây ra đó, liền đẩy mạnh một cái: “Đừng chậm trễ nữa, mau đưa người vào sương phòng đi.”
Lão Bạch như giật mình tỉnh mộng, cứ thế đem người ôm lên, cũng không biết sức từ đâu ra, cư nhiên thẳng tắp đem người ôm vào sương phòng ở hậu viện.
Y Bối Kỳ cùng Câu Tiểu Câu theo sát phía sau, Ngôn Thị Phi đem Nhạc Quỳnh Nhi nhốt tạm vào phòng củi, sau đó trấn an Nhược Nghênh Hạ đã khóc tới đỏ mũi.
“Sao người nào cũng xấu như vậy chứ.” Tiểu cô nương tựa hồ không tiếp thu được biến cố mới xảy ra.
Ngôn Thị Phi khe khẽ lau đi nước mắt cho thê tử, lại không biết nói gì cho phải. Thực ra những chuyện này không thể nào phân rõ được đúng sai, Nhạc Quỳnh Nhi xấu, vậy Ôn Thiển tốt sao. Nói không rõ được.
Y Bối Kỳ ở trên người Ôn Thiển bận rộn, lão Bạch lại chỉ có thể đứng nhìn. Cuối cùng y nhịn không được nữa, bước ra ngoài. Câu Tiểu Câu đi theo, không nói gì, chỉ khe khẽ ôm lấy bờ vai y.
Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ đi tới, thấy mặt liền hỏi: “Ôn Thiển sao rồi?”
Câu Tiểu Câu thay y trả lời: “Y tỷ tỷ đang dùng châm trong đó, nói là có thể ngăn tạm độc tính, nhưng không có thuốc giải, không kéo được một tháng.”
Đối với tao ngộ của Ôn Thiển, nói thật chứ, Ngôn Thị Phi cũng chả có cảm giác thương tâm gì hết, khổ sở đương nhiên có chút ít, nhưng cách tê tâm liệt phế còn xa vời. Hắn cảm thấy đây không tính là máu lạnh, nhiều nhất là có chút hờ hững mà thôi. Bởi giao tình của người nằm trong phòng kia với hắn, khả năng chỉ như một giọt nước. Câu Tiểu Câu hắn không biết, nhưng lão Bạch cùng với Y Bối Kỳ hẳn cũng như thế.
Vậy tại sao…
Dùng ôn nhu lúc nãy an ủi Nhược Nghênh Hạ, Ngôn Thị Phi đưa tay lau mặt cho lão Bạch. Người sau lại hốt hoảng, không chút suy nghĩ trực tiếp nắm tay Ngôn Thị Phi lại.
“Sao vậy? Làm gì vậy?” Lão Bạch dùng vẻ mặt không giải thích được nhìn Ngôn Thị Phi.
“Câu này ta hỏi ngươi mới đúng.” Ngôn Thị Phi thu tay về, ánh mắt phức tạp khẽ thở dài.
Tầm mắt bắt đầu không rõ, lão Bạch giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra, mình cư nhiên khóc.