Chương 7

Lyra không để ý tới biển báo.
Cô đã bấm mã số để mở cổng điện tử vào khu đỗ xe, ngay khi cô phóng xe qua, cánh cổng đóng lại, cô đã về nhà.


Một chiếc ô tô đắt tiền đang đỗ ở chỗ đậu xe của bà Eckhard, bên cạnh chỗ của Lyra. Nó đỗ suýt soát làn vạch phân cách nên cô khó mà mở cửa xe được. Xe của bà Eckhard đã ở sân bay được vài tuần vì bà đang ở Hawaii. Lyra vẫn kiểm tr.a hòm thư cho bà. Vậy ai đang lại đỗ xe ở đây một cách vô ý thế này?


Cô cầm ví và chìa khóa bằng một tay, tay còn lại thì cầm túi đồ. Trong lúc đang xoay sở để chen người qua cái xe to lố bịch kia, cô để ý thấy miếng dán cho thuê xe hình tam giác ở bên góc của kính hậu, khi bước qua bãi đỗ, cô thấy cốp xe mở he hé.


Một trong những căn hộ ở tầng hai đang mở ti vi ầm ĩ. Mãi tới khi cô leo lên cầu thang bên ngoài, đi xuống hành lang ngoài căn hộ của cô thì cô mới biết tiếng ồn đó phát ra từ phòng khách nhà mình. Nghe như là phim hoạt hình. Thật vô lý. Xe của Sidney vẫn ở bãi đỗ, giả sử cô ấy có nhà thì cô cũng là người cuối cùng Lyra nghĩ sẽ xem hoạt hình. Nhưng Lyra nghe rõ ràng tiếng “Yabba dabba do” vọng qua cửa. Cô chầm chậm tiến lại gần, bối rối khi thấy vết trầy xước trên khóa cửa mạ kền mới lắp và một vết cậy ở khung cửa.


Cuối cùng, chuông báo động thì tắt. Sydney có bên trong không, nếu có thì đang ở cùng ai?
Lyra cúi lại gần cửa và suýt giật bắn mình khi nghe thấy giọng đàn ông.
“Vặn nhỏ lại đi”. Hắn ta quát. “Nó khiến tao đau hết cả đầu”.
Vài giây sau, tiếng ti vi nhỏ dần. Rôi Lyra nghe thấy tiếng một tên khác nói.


“Tại sao chúng ta phải đợi cô ta tỉnh dậy để vác cô ta ra xe rồi ném vào cốp?”
“Đó không phải lý do chúng ta đang đợi. Bởi vì trời vẫn chưa tối. Mày có muốn bị thấy không?”
“Không, nhưng tại sau chúng ta không trói cô ta ở đây?”


available on google playdownload on app store


“Mày bỏ quên dây thừng và băng dính trong xe rồi, đó là lý do đấy”.
“Sao đó lại là việc của tao chứ? Mày có thể mang nó theo cơ mà. Thế chúng ta sẽ làm gì nếu cô ta không tỉnh đây? Mày mạnh tay quá”.


“Này, cô ta om sòm quá. Tao phải đánh để cô ta ngậm miệng lại. Nếu thấy thứ mình cần thì chúng ta đã đi khỏi đây tám đời rồi”.


Lyra nhẹ nhàng tránh xa khỏi cửa, chạy dọc hành lang ra phía sau toà nhà. Tim cô đập loạn hết cả lên, cô gọi 911. Lyra báo cho ban quản lý chuyện đang diễn ra, dù giọng cô run rẩy, cô cũng cố gắng trả lời câu hỏi ngắn gọn hết sức có thể. Ban quản lý báo cho cảnh sát địa chỉ nhà cô và hướng dẫn cô giữa máy. Lyra không thể làm thế. Cô vẫn giữ máy nhưng lại cho điện thoại vào túi để đồ, rồi cô mở túi ví của mình để tìm bình xịt hơi cay loại nhỏ. Cô không có ý định vào căn hộ trừ phi nghe thấy tiếng Sidney.


Cô sẽ đợi cảnh sát đén, nhưng nếu có chuyện xảy ra, cô cần một vũ khí khác. Cô nhìn xung quanh. Cô có thể dùng cái gì đây?


Xe của cô… Cô lao như bay xuống cầu thang, nhấn điều khiển trên chùm chìa khóa để mở cốp xe. Cô tìm thấy một cái cờ lê hình chữ L và chạy về căn hộ của mình để nghe ngóng, vừa cầu nguyện tiếng còi báo động. Họ làm gì mà lâu thế!


Một tay giữ nút xịt của bình xịt hơi cay, tay kia thì cầm cờ lê, Lyra đã sẵn sàng.
Cô nghiêng về phía cửa để nghe giọng của Sidney. Ti vi vẫn đang bật kênh hoạt hình. Mấy người đàn ông bên trong thì yên lặng. Chúng đang làm gì? Cô nín thở chờ đợi.


Khi cô nghĩ mình không thể chịu thêm nữa thì chúng bắt đầu nói chuyện.
“Có lẽ tao đánh mạnh tay quá. Kiểm tr.a xem cô ta còn thở không”.
Đúng lúc ấy, Sidney rên to.
“Cô ta vẫn thở, tốt rồi. Đúng lúc đấy. Tao có nên dán miệng cô ta lại không?”


“Tìm trong bếp xem có băng dính không. Không đoán nổi nó ở đâu trong cái nhà toàn hộp thế này. Tiện thể mày xem có lon bia nào trong đó không”.
“Rồi. Rồi. Có lẽ sau khi bịt miệng cô ta, tao sẽ vào phòng ngủ. Vui vẻ tí trong lúc chờ đợi, mày biết đấy”.


“Cô ta cũng ngon nghẻ, đúng không? Trước tiên mày đi lấy băng dính và bia cho tao, rồi sau đó muốn làm gì với cô ta cũng được”.
“Ôi không”. Lyra thì thào.
Cô nghe thấy tiếng còi báo động đang đến. Tạ ơn Chúa.


Đột nhiên Sidney hét lên, Lyra biết mình không thể đợi lâu hơn nữa. Cô nhấn chuông cửa, bước sang một bên để không bị nhìn thấy qua lỗ cửa.
Cô nghe thấy một tiếng thì thầm to nhỏ phía bên kia cánh cửa. “Lấy tay bịt miệng cô ta lại”.


Có tiếng sột soạt rồi sau đó không còn nghe thấy gì. Lyra nín thở chờ đợi. Thời gian như ngừng lại, chẳng có gì phát ra từ căn hộ của cô ngoại trừ sự im lặng. Rồi cô nghe thấy tiếng thì thầm và một cuộc ẩu đả. Cô phải làm gì đó! Cô nép mình vào một bên cửa, tr.a chìa khóa vào. Chỉ với một nút vặn, cô mở khóa sau đó nhảy tránh sang bên khi mở toang cửa ra. Cô xoay cái cờ lê lại và đợi.


Một người đàn ông lao ra khỏi cửa với một khẩu súng đã được lên đạn. Hắn có bộ ngực và cái bụng vĩ đại. Hắn đeo một cái mặt nạ trượt tuyết màu đen, những gì cô thấy trên mặt hắn là đôi mắt tròn và sáng.
Ngay khi hắn quay về phía cô, cô cầu nguyện. Hắn hét lên rồi ôm lấy mắt.


Lyra vung hết sức cái cờ lê vào cánh tay đang cầm súng. Vũ khí nổ súng trước khi nó bay đi, viên đạn sượt qua chân cô.
Người đàn ông trượt chân vào căn hộ, hét lên với đồng bọn của hắn. “Tóm lấy cô ta, tóm lấy cô ta. Đừng để cô ta lấy được súng của tao”.


Đúng rồi… khẩu súng. Lyra quay quanh tìm nó, những nó chắc đã bay ra ngoài lan can. Tên còn lại ném Sidney sang một bên sau đó cho tay vào túi rút ra một khẩu súng. Hắn bắt đầu chạy ra cửa chỗ Lyra, nhưng hắn bị cản lại vì Sidney dùng hết lực quăng cái đèn bàn vào đầu hắn. Hắn rú lên, ngã trượt chân vào ghế sô pha.


Lyra lao về phía trước để kéo Sidney ra ngoài. Bạn cô nhìn ngơ ngác và bối rối. Hai tên côn đồ sẽ đuổi kịp họ sau mấy giây thôi.
“Chúng ta phải ra khỏi đây”. Lyra khẩn trương nói thầm.


Một tiếng súng nổ, bắn vào khung cửa. Họ chạy xuống cầu thang và cúi đầu xuống. Trên đất cách đó vài feet, Lyra phát hiện ra khẩu súng của tên đeo mặt nạ trượt tuyết. Cô liền nhặt nó lên.


“Đứng sau cái cột”, cô bảo Sidney khi nhặt khẩu súng lên, nhắm vào cầu thang, đợi hai tên đó xổ ra. Khi không có động tĩnh gì, cô nắm lấy tay của Sidney rồi dẫn cô xuống hành lang nối mặt trước và mặt sau tòa nhà. Họ đứng dựa lưng vào tường trong bóng tối, lắng nghe tiếng bước chân uỳnh uỵch ở cầu thang trước khu chung cư. Lyra rướn người vừa đủ để thấy hai tên đó nhảy vào chiếc xe thuê đỗ cạnh xe cô. Chúng quay đầu xe rồi lao khỏi khu đỗ xe, chỉ đi chậm lại để đợi cửa tự động mở. Lốp xe của chúng rít lên khi chúng lao khỏi bãi đỗ rồi biến khỏi khu phố.


Lyra đổ sụp vào tường, cuối cùng cô hít một hơi. “Cậu ổn chứ?” Lyra thì thào.
“Mình nghĩ thế. Còn cậu?’
“Vẫn còn run”.
“Mình cũng thế”.
Sau đó, hai xe cảnh sát đến, đèn sáng nhấp nháy, phanh kít lại ngay trước tòa nhà của họ. Bốn cảnh sát mở cửa bước ra, tay nắm chặt súng.


Lyra bước ra khỏi hành lang, cúi xuống đặt súng xuống đất và ra hiệu cho Sidney tiến lên phía trước. Cảnh sát vây quanh họ.
“Cô ấy cần một xe cứu thương”. Lyra nói. “Tôi nghĩ cô ấy bị chấn thương”.
“Tôi không sao”. Sidney khẳng định.


“Chúng tôi nhận được báo cáo về tiếng súng nổ. Xe cấp cứu đang trên đường đến đây”, một sĩ quan cảnh sát nói. Thấy Sidney chân run lẩy bẩy, anh liền dẫn cô tới cách đó vài bước bảo cô ngồi xuống và xem xét đầu cô.


Vài phút sau có hai nhân viên y tế xuất hiện. Một người lo cho Sidney, người kia thì kiểm tr.a vết thương ở chân của Lyra. Trong lúc anh ta khử trùng và dán miếng băng vào vết cắt nhỏ đó, hai viên cảnh sát hỏi cô vài câu. Cô không thể nói cho họ biết hai gã kia vào nhà cô thể nào hay bọn chúng muốn gì.


“Chúng tôi không có gì giá trị trừ hai cái máy tính xách tay”, cô nói. “Tôi nghe một tên nói rằng chúng định đưa Sidney tới đâu đó khi trời tối”.
“Bọn chúng vào bằng cách nào?” Một cảnh sát hỏi.


Sidney nghe thấy câu hỏi đó liền tới đứng cạnh Lyra. “Lúc tôi về nhà thì chúng đã ở phòng khách rồi, chúng không có ý định ăn cướp. Chúng đang đợi”. Cô giải thích.
“Đợi ư?” Lyra hỏi. “Đợi cái gì?”
“Cậu”. Sidney trả lời. “Lyra, chúng đang đợi cậu”.






Truyện liên quan