Chương 1: Sao buồn quá vậy, cần giúp gì không?
Lần đầu tiên, em gặp anh thật là tình cờ lúc đó em sang chỗ nhỏ bạn thân tên Ngọc Liên ngồi chơi. Lần đầu gặp gỡ anh đã gọi em là “ bạn”. Lần đầu nói chuyện anh và em đều nhìn nhau bằng ánh mắt ngạc nhiên thân thiện. Câu đầu tiên của anh là một câu hỏi rất buồn cười, anh đã nhìn qua nhỏ Ngọc Liên và hỏi em “Nó là bạn của bạn hả?”.
Đối với những người xa lạ em cũng chẳng để tâm mấy nên trả lời ngắn gọn ”Ừ” một tiếng rồi cầm con chó bông để đựng bút rất dễ thương của Ngọc Liên lên nghịch cả buổi, em quay sang hỏi Ngọc Liên “ Đổi qua chỗ mới ngồi vui không?”.
Ngọc Liên sụ mặt xuống “ Em nghĩ có vui không bé…” Ngọc Liên đưa tay chỉ qua phía anh rồi nói tiếp “Ngồi gần thằng quỷ này nó cứ giỡn miết thôi”.
Em lắc đầu thở dài “ Vậy là không được rồi cô giao bạn ấy cho chị kèm mà phải cứng rắn lên để nó được nước làm tới là thua rồi”.
Anh nhìn em và nói về Ngọc Liên “Đừng chơi với nó, nó gian manh lắm đó…”.
Em chỉ nhìn anh và cười trừ chưa thấy ai ngốc như anh nói xấu người khác mà lại lựa ngay người bạn thân của người ta để nói. Không biết do tình cờ hay định mệnh mà anh và em đều như hai đứa con nít vậy tính cách và sở thích đều giống y như nhau. Ngọc Liên vừa mới chuyển sang ngồi cạnh anh có ba ngày thôi mà anh đã nghĩ ra đủ trò để trêu chọc, sao mà giống em quá vậy đấy là người bạn mà em thích chọc nhất luôn đó. Ngày hôm đó cả hai đã chọc Ngọc Liên đỏ hết cả mặt luôn, hợp tác ăn ý quá mà…cũng do em ham vui nên mới bắt tay với người ngoài trêu chọc bạn thân nhưng chính em cũng không biết lý do tại sao mới làm quen có một chút mà cả hai lại hợp nhau đến như vậy, em nói chuyện với anh cứ như một người bạn đã quen tự thuở nào.Giờ giải lao kết thúc em quay lại chỗ ngồi của mình, chỉ như thế thôi em quen thêm một người bạn mới đó chính là anh.Một cuộc trò chuyện nho nhỏ…một vài câu hỏi vu vơ cho em…và kết thúc là tiếng cười hai đứa mang lại cho nhau…chỉ đơn giản vậy thôi em cũng chẳng mảy may suy nghĩ gì.Cuộc gặp gỡ giữa anh và em thật lạ lùng và khác người nhỉ?! hai đứa còn chẳng thèm hỏi tên nhau là gì cũng như chẳng cần biết đối phương sống ở đâu, trước đó là người như thế nào…Anh có cái gì đó khác hẳn với những người bạn khác mà em từng gặp. Rồi những lần sau đó cũng vậy cả hai người chẳng bao giờ hỏi về cuộc sống riêng tư của nhau…trông mắt em thì anh là một người vô cùng bí ẩn vô cùng khó hiểu.
Em không hề phát hiện ra là anh học rất là giỏi bởi vì điểm số của anh trong lớp cũng không có gì nổi trội hết…coi thường anh ừ thì cái suy nghĩ đó thi thoảng cũng hiện lên trong đầu em một chút…Em cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nữa có lẽ bởi vì em theo chủ nghĩa cầu toàn nên luôn muốn người khác cũng phải hoàn hảo về mọi mặt, em luôn có suy nghĩ là con trai sẽ phải giỏi hơn con gái về mọi mặt nếu không sẽ rất mất mặt và không đáng để con gái xem trọng.
Một hôm, em gặp bài toán vô cùng khó em ngồi suy nghĩ cả hai tiết mà không tìm ra cách giải, em cảm thấy ghét bản thân khi mình vô dụng như thế. Đột nhiên anh đi tới đứng bên cạnh và hỏi “ Sao buồn quá vậy…cần giúp gì không…?”.
Em ngẩng đầu lên nhìn anh rồi rầu rỉ nói “ Không biết làm toán nên buồn, giá mà có ai đó giải ra bài này rồi giảng cho tôi thì hay biết mấy…haiz mà chắc chẳng có đứa nào tốt vậy đâu…”.
Anh đi qua đi lại lưỡng lự một hồi rồi mới mở lời “ Đưa đề tôi coi thử, nếu biết tôi giải giùm cho…”.
Em liền vui mừng lấy cái đề toán ra đưa cho anh xem “Bài hình học này nè”.
Anh đọc đề rồi lấy cái hình mà em vẽ trong tập của em để làm bài…anh đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nhìn em…em lại đưa mắt nhìn anh…hai đứa nhìn nhau cười trừ…
Trần Nhân là một người bạn của em và đồng thời cũng là bạn cũ của anh hồi tiểu học đến ngồi xuống bàn vì thấy hai đứa căng thẳng quá, Trần Nhân hỏi “ Hai người đang làm gì vậy?”.
Em nhìn Trần Nhân rồi chỉ vào bài toán trong sách “ Đang suy nghĩ để giải bài toán này nè, sắp kiểm tr.a một tiết mà bài như vậy không giải được thì sao mà làm được bài kiểm tra”.