Chương 16: Lưng chừng cảm xúc

“ Lát nữa cuối giờ tôi trả bây giờ thì chơi ca rô đi nếu không thì tạm biệt luôn cuốn truyện đi là vừa" anh nói rồi lấy giấy bút để trước mặt em “ Đánh trước đi”.
Trần Nhân liền nói “ Ê chơi xong ván của tao với mày cái đã chứ”.


Em thật chẳng biết anh đang làm gì nữa em đang cố quên còn anh lại cố gieo vào tâm trí em thêm những kỷ niệm mới. 
Lúc chơi xong ván cờ với Trần Nhân đột nhiên anh lên tiếng hỏi em: “ Nè sao vậy??? dạo này thấy “mấy người” thất thường lắm đó bộ gặp chuyện gì hả nói tôi nghe đi”.


Câu nói đó của anh chẳng khác gì một mũi tên bay xuyên qua tim em, nếu nói ra được thì em đâu có như vậy chẳng lẽ mở miệng ra nói rằng anh quay về bên em đi bỏ rơi Ngọc Liên đi không biết người khác thế nào chứ em không làm được là cái chắc rồi…


Em lại thở dài rồi khẽ lắc đầu trả lời “ Không có gì chỉ là áp lực thi cử thôi hihi”.
Trần Nhân liền nói vào “ Bây giờ thi xong rồi Yến đừng có suy nghĩ nhiều nữa thoải mái mà chơi cờ ca rô đi hahaha”.
Em mỉm cười nhạt với Trần Nhân “Ừ thì đang chơi nè mà Yến chơi cờ này dở lắm”.


Mắt Trần Nhân sáng rỡ lên vẻ mặt thì đồng cảm “Nhân cũng vậy mà hihihi chơi một ván thôi cũng được mà”.
Bạn bè đã nói vậy rồi thì em biết phải từ chối làm sao nên đành miễn cưỡng gật đầu “Uhm nhưng một ván thôi đó nha”.


Trần Nhân liền gật đầu mỉm cười “Ừ một ván là vui rồi Nhân sẽ nhường Yến mà đừng có lo hihihi”.
Tiếng anh vang lên nghe đầy uất ức “ Gì kỳ vậy tôi rủ bạn đánh cờ trước mà Thi Yến”.
Em liền nói khéo với anh “Thì chơi xong ván này với Nhân rồi tôi chơi với bạn”.


available on google playdownload on app store


Anh cau mày rồi sụ mặt xuống “Không chịu đâu vậy là không công bằng”.
Em thở dài rồi nói “Thôi được rồi đánh cờ với mấy người trước được chưa”.
Em lại phải quay qua nói với Nhân “ Chờ Yến một xíu nha chắc cũng hok có lâu chừng mười nước cờ là Yến thua rồi”.


Trần Nhân liền gật đầu đồng ý “Uhm không sao đâu”.
Anh nhìn em rồi nói “Cờ còn chưa đi mà bảo thua là sao đây???”.
Em liền đáp trả “Ai mà chẳng biết bạn chơi ca rô hay nhất lớp còn lâu tôi mới thắng được bạn đó”.


Anh liền nói lại “Đừng có quá coi thường bản thân kiểu đó chứ Thi Yến mà tôi biết đâu phải loại người dễ bỏ cuộc như vậy, đúng không?!”.


Em quay đầu nhìn xa xăm lên bầu trời xanh bên ngoài cửa lớp và thầm nghĩ “ Thật ra tôi bỏ cuộc lâu rồi chỉ tại bạn không để ý đó thôi… tôi chẳng mạnh mẽ như bạn đã thấy đâu Thế Phương à nếu được tôi đã chạy trốn thật xa rồi, tôi không đủ bản lĩnh để đối diện cũng không đủ mạnh mẽ để từ bỏ, sống mười tám năm trên đời bây giờ tôi mới biết cảm giác này mới thật sự gọi là thất bại thảm hại…”.


Em và anh đánh hơn hai mươi nước cờ…cuối cùng em thắng, em liền vui vẻ mỉm cười nói với anh “ Nè bạn từng nói ở lớp này không ai thắng nổi bạn nhưng giờ tôi thắng rồi đó hihihi”.


Anh nhìn cái cách mỉm cười trẻ con của em rồi giơ hai tay lên làm hành động đầu hàng “Ừ thì bạn thắng…bạn chịu cười rồi nhé lúc bạn buồn tôi cũng thấy hok vui đâu…phải cười nhiều lên thì cuộc sống mới vui vẻ được chứ”.


Anh bỏ đi về chỗ của anh, em nhìn chằm chằm vào tờ giấy có những có những ký hiệu x-o trên mặt bàn rồi tự hỏi “ Là do tôi thắng hay bạn cố tình thua để tôi chịu mỉm cười đây?!…đừng làm như vậy nữa những điều nhỏ nhặt này cũng đủ để làm tim người ta đau đấy đồ ngốc à…”.


Một ngày mới lại đến dù không muốn đến trường nhưng vẫn cứ phải vác xác đi…Giờ ra chơi anh lên chỗ em rồi lên tiếng hỏi với giọng điệu đầy lo lắng “ Nghe Trần Nhân nói hôm qua Yến bị té xe đúng không?”.
Em gật đầu “Ừ”.


Anh ngồi xuống đối diện em rồi hỏi tiếp “Thế có sao hok???có bị thương ở chỗ nào không vậy?”.
Em mim cười đưa vết thương nhỏ ở cổ tay cho anh xem “Chỉ bị trấy xước chút xíu à không có gì nghiêm trọng hết hihihi”.


Anh đưa tay búng lên trán em một cái thật kiêu rồi cau mày nói “Chạy xe kiểu gì mà để bị té vậy hả bao nhiêu tuổi rồi mà sao hok biết lo cho bản thân gì hết trơn”.
Em liền nhăn nhó rồi quát anh “ Nè đang hỏi thăm hay là làm cho người ta bị thương nặng hơn vậy hả??? bộ nhìn tôi chưa đủ thảm hay sao vậy??”.


Trần Nhân liền nói với anh “Có phải lỗi tại Thi Yến đâu tại bà kia chạy ẩu chứ bộ …”.
Anh giả vờ làm mặt lạnh rồi nói “ Còn đủ sức nổi quạu với tôi là không sao rồi hihihi…như vậy thì tốt”.






Truyện liên quan