Chương 22: Một mình dưới trời mưa thì sẽ lạnh lắm
Ngày đầu tiên anh mời em ăn kem, em nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi “Sao hôm nay tốt vậy???”
“Thì lúc trước cá điểm với mấy người tôi vẫn chưa mời mấy người ăm kem đấy…tôi sợ bây giờ không trả sau này lại chẳng còn cơ hội để trả, có một cây kem à để nợ từ kiếp này qua kiếp sau phiền lắm hihihi”.
Em giả vờ giận dỗi kêu lên “Bạn đúng là cái đồ đáng ghét mà”.
“Thế có thương tôi không mà bảo là ghét…”
“Tất nhiên là…”.
Liên bước tới và nói “ Ăn kem một mình là đau bụng đó nha Thi Yến”.
Em đưa cây kem về phía Liền “Vậy ăn chung với Yến đi để có gì hai đứa cùng đau chung cho vui hihihi”.
Ngọc Liên liền mỉm cười xua tay “Nói đùa thôi Liên không ăn đâu Liên đi xuống can tin với thằng Trần Nhân đây hôm nay nó nổi hứng mời cả đám ăn kem đó đi hok?”.
Em lắc đầu “Thôi đi đi… ăn kem lạnh răng lắm”.
Ngọc Liên liền nhéo mũi em một cái rồi nói “Cái con nhỏ này vậy sao mày lại đang ăn kem kìa…bộ không thấy lạnh răng hả???”.
Trần Nhân đi tới kéo tay Liên đi “ Tụi nó đang la làng vì chờ bạn đó đi mau lên”.
Chờ cho Trần Nhân và Liên đi rồi anh quay qua nhìn em rồi hỏi “ Nè ăn kem lạnh răng vậy sao lần nào cá điểm với nhau cũng bắt tôi mua kem hết vậy?”.
Em giả vờ suy nghĩ rồi nói “Tôi thích vậy được không?!”.
Anh mỉm cười nhạt “Người đâu mà lạ lùng”.
Em hất mặt lên rồi tự hào nói “Vậy mới không đụng hàng chứ hahaha”.
Thật ra là vì kem của anh mua nên dù có lạnh răng em cũng sẽ cố ăn cho hết.
Ngày thứ hai, trời lại đổ mưa anh nhường áo mưa cho em nhưng em đã đưa nó lại cho Liên rồi cùng anh đi về dưới mưa, lâu lắm rồi em mới thấy mưa đẹp như thế lần này em cũng đi dưới mưa nhưng em biết là mình đang mỉm cười. Anh chạy xe bên cạnh xe em và cứ càu nhàu như ông cụ non “ Cái đồ ngốc này sao không mặc áo mưa về lỡ như bị bệnh thì sao đây”.
Em mỉm cười vui vẻ rồi nói một cách vô cùng điềm tỉnh như là chuyện đúng rồi “Cái áo mưa tôi đưa cho Liên rồi”.
Anh nhíu màu rồi hỏi “Sao lại làm vậy???”
“Bởi vì một người đi về một mình dưới trời mưa thì sẽ lạnh lắm... còn hai người đi chung dưới mưa thì sẽ không thấy lạnh hihihi”.
Anh làm ra vẻ mặt uất ức “Tôi chấp nhận ướt áo đâu phải đổi lại kết quả này”.
“Bạn có thể vì tôi mà ướt áo thì tôi cũng sẵn sàng vì bạn mà để áo mình ướt hihihi”.
Anh thở dài rồi nói “Thật là bó tay mấy người luôn rồi”.
Em không mạnh mẽ như anh đã thấy đâu thật ra em sợ mưa lắm đấy mưa vừa lạnh vừa gợi lên cảm giác buồn đau khó tả nhưng vì đây có thể là lần cuối được đi dưới mưa về chung đường với anh nên em mới làm vậy.
Ngày thứ tư, anh rủ sau khi tan học đi thả diều có Trần Nhân, Thảo Ngân và Thúy Hạ đi chung nữa, em mua một con diều hình con phượng hoàng còn anh mua con diều hình con cá mập, em rất là hăng hái đi thả diều mặc dù em chẳng biết cách nào làm cho con diều bay lên hết.
Trần Nhân vừa xả dây diều ra vừa châm chọc em “ Này Thi Yến lớp 12 rồi đó nha nhìn mấy em nhỏ nó thả diều kìa làm chị gì mà dở quá à”.
Em liền biện minh “Thì tại từ trước giờ tôi chưa chơi thả diều chứ bộ”.
“Haiz Yến y như con mọt sách á học thì giỏi mà chơi bời thì không biết gì hết”.
“Kệ tôi mấy người muốn như tôi cũng đâu có được”.
Anh đưa dây diều cho em cầm, em ngạc nhiên nhìn anh “ Sao nó bay lên được hay vậy???”.
“Trong lúc bạn lo cãi nhau thì tôi đã hóa phép cho nó bay lên đó hahaha”.
Chờ con diều của mình bay lên cao Trần Nhân liền khiêu khích anh “Ê Thế Phương con diều của mày bay thấp quá à, lâu rồi không chơi thả diều nên xuống phong độ à”.