Chương 51: Bạn bè quan tâm nhau không được à?
“Hồi trưa lúc đi học Nguyên Đăng vô tình vấp chân ngã vào người Trần Nhân thế là cả đám chọc Nguyên Đăng thích Trần Nhân nhưng mà Yến giỡn nhay quá cứ chọc Nguyên Đăng mãi nên bây giờ bạn đó giận Yến luôn rồi”.
“Hay quá mà tự nhiên chọc nó làm gì rồi bây giờ lại buồn”.
Em bày ra vẻ mặt ân hận “Yến nghĩ đó chỉ là trò đùa thôi ai ngờ bạn đó giận thật”.
“Thế còn Trần Nhân thì sao?”.
“Biết ch.ết liền luôn á từ lúc đó chưa thấy Trần Nhân lên lớp nữa”.
Em là thế đấy đôi khi sự ngây thơ của em cũng chính là nguyên nhân làm cho em phải khổ đúng là đồ ngốc mà, sau đó tôi đi xuống sân tìm Trần Nhân tôi biết thế nào nó cũng ở sân sau chơi đá cầu với mấy đứa ở lớp bên cạnh mà.
Tôi đi vào sân mà mấy đứa đang đá cầu rồi kéo Trần Nhân đi vào sảnh “Ê Nhân qua đây tao có chuyện muốn nói”.
“Gì vậy nói đi, hôm nay mày có chuyện tìm tao hơi bị lạ à nha”.
“Tao muốn hỏi mày có giận Thi Yến chuyện lúc trưa hok đó mà”.
“Đương nhiên là hok rồi tao biết Thi Yến giỡn mà với lại Yến con nít lắm hơi đâu mà giận hihihi”.
“Uhm vậy thằng Nguyên Đăng thì sao?”.
“Kệ đi nó thích làm quá vấn đề vậy đó ngày mai là hết giận chứ gì”.
“Vậy lên lớp nói cho Thi Yến biết đi nhỏ đó đang ăn năn hối hận trên lớp kìa”.
“Uhm đi”.
Thấy em vui vẻ trở lại tự nhiên tôi cũng thấy vui theo, từ lúc nào đó ánh mắt và nụ cười của em đã trở thành một cái gì đó rất quan trọng với tôi, nhờ có em tôi mới nhìn thấy cuộc đời này đâu đó vẫn còn một chút màu hồng nồng nàn lãng mạn…một chút màu xanh của hy vọng và một chút màu đỏ cho sự rực rỡ của tình yêu…cuộc sống nhiều màu sắc thật!!!
Em lại đến ngồi bên cạnh tôi ở chỗ gửi xe dưới sân trường” Nè sao chưa về nữa?”.
Tôi ngán ngẩm nhìn xa xăm “Không muốn về”.
“Lý do???”.
“Hỏi làm gì?”.
“Bạn bè quan tâm nhau không được à?!”.
“Ai cho phép mà quan tâm?”.
“Thích thì quan tâm thôi ai cần cho phép chứ”.
“Hay quá ha…” tôi rũ mắt xuống “thật ra hôm nay là ngày ba mẹ tôi về nhà nên tôi hok có muốn về được chưa”.
“Gì kỳ vậy ba mẹ bạn về nhà thì bạn phải vui chứ nếu là tôi tôi sẽ mong hết giờ học càng nhanh càng tốt để về nhà gặp ba mẹ”.
“Hoàn cảnh của tụi mình không có giống nhau…ba mẹ đã lừa dối tôi suốt mười năm nay họ không xứng đáng làm ba mẹ người ta đâu”.
“Sai trầm trọng…bạn là con mà tại sao lại phán xét cha mẹ mình chứ..tôi có nghe Trần Nhân nói về hoàn cảnh gia đình bạn một chút tôi nghĩ ba mẹ bạn không muốn làm bạn tổn thương nên mới phải nói dối bạn như vậy…”.
“Thà ngay từ đầu không có thì sẽ không mất đi còn hơn cái cảm giác ngỡ như mình có tất cả trong tay rồi một cơn gió thoáng qua thổi bay đi tất cả, nó cứ như một lỗ hỏng trong tim không thứ gì có thể bù đắp lại được”
“Tôi hiểu bạn buồn nhưng cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh của ba mẹ bạn mà nghĩ cho họ chứ, họ cũng vì yêu thương bạn nên mới phải vất vã đóng kịch với nhau ngần ấy năm bạn nên thông cảm cho họ”.
“Nè Lâm Thi Yến đó là ba mẹ tôi sao bạn lại hết lòng bênh vực vậy?”.
“Tôi không có bênh vực ai hết, người ta nói hết tình thì vẫn còn nghĩa mà…bạn là tuyệt tình luôn rồi đó hết thuốc chữa”.
Tôi về nhà thì thấy cả ba lẫn mẹ đều ngồi ở phòng khách vẻ mặt lo lắng, tôi vừa bước vào nhà mà mẹ liền lên tiếng hỏi”Thế Phương sao con về trễ vậy?”.
Tôi tỏ vẻ thờ ơ “Nếu như sau này hai người đừng đến đây nữa thì tôi sẽ về đúng giờ”.
Tôi lạnh lùng nói thế rồi đi lên phòng đóng sầm cửa lại, tôi thấy mắt mình cay hình như tôi đang khóc…phải thật lòng thì tôi muốn ba mẹ quay lại với nhau và đừng rời xa tôi chứ không phải muốn họ bỏ mặc tôi hoàn toàn nhưng tôi không thể nói thành lời, câu nói đó có thứ gì chặn nghẹn ở cổ họng tôi