Chương 55: 10 năm ly biệt
Ngày em đi tôi không đến tiễn trực tiếp kẻ hèn này chỉ có thể nép bên góc cột âm thầm tiễn em đi thôi, tôi thầm nghĩ “Hy vọng ở xứ sở bình yên đó sẽ có một người thật tốt thay anh yêu em và không làm tổn thương em như cái cách mà anh đã làm, thành thật xin lỗi em Thi Yến à, anh nhất định sẽ cố gắng học thật giỏi khi anh chữa bệnh cho Liên xong nhất định sẽ bay sang đó tìm em nhất định là vậy “ Tạm biệt đồ ngốc của anh” tạm biệt người mà anh yêu”.
Tôi từng nghe người ta nói thời gian là một thứ rất thần kỳ bởi vì nó có thể làm cho người ta lãng quên tất cả nhưng có những thứ vô giá trong đời của một con người liệu lãng quên có là quá tàn nhẫn hay không?!
Xuân về, hạ sang, thu qua, đông tới thời gian cứ nối tiếp nhau mà tuần hoàn vĩnh cửu, tôi chấp nhận làm quen với cuộc sống không có em bên cạnh cố gắng học tập thật tốt rồi trở thành một bác sĩ xuất sắc khoa tim mạch.
Bất chợt ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện ra chúng ta đã xa nhau bẵng đi 10 năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu,cho tới giây phút này tôi mới phát hiện hóa ra thời gian chẳng thần kỳ như người ta đã nói bằng chứng là đến hiện tại em vẫn mãi là người mà tôi yêu thương nhất.
Rất nhiều lần muốn gọi điện hỏi thăm em một câu xem em sống có tốt không có vui vẻ không, không biết bao nhiêu lần tôi bấm gần hết số điện thoại của em rồi lại xóa không dám bấm gọi đi vì tôi sợ tôi sẽ lại làm em tổn thương thêm lần nữa... hơn nữa 10 năm trôi qua chắc gì em vẫn còn nhớ tới tôi một người đã làm tim em đầy vết xước bởi những tổn thương.
Bình minh hôm nay có cái gì đó làm cho tôi thấy vui chợt nhớ hôm nay là sinh nhật em, tôi đưa mắt nhìn về nơi phương xa không biết bây giờ em đang làm gì nữa cũng nhiều năm rồi còn gì thời gian trôi nhanh thật, không biết một lúc nào đó mình vô tình gặp lại nhau em có nhận ra tôi không hay cuộc sống hào nhoáng xa hoa đó đã xóa hết mọi ký ức của em về tôi rồi, chỉ nghĩ đến đây thôi cũng làm tôi thấy chạnh lòng rồi…
Buổi tối rủ Trần Nhân ra ngoài uống vài ly cũng khá lâu rồi hai đứa cứ bận công việc suốt nên chẳng có thời gian gặp nhau, Trần Nhân nhìn tôi rồi lắc đầu thở dài “Nè lại muốn mượn rượu giải sầu hả”.
Tôi mỉm cười lắc đầu “Không có, hôm nay cao hứng nên muốn đi uống vài ly vậy thôi…”.
“Thiệt hok hay tại vì hôm nay là sinh nhật ai đó mà mày không được gặp mặt nên mới bức bối trong người rủ tao đi uống rượu…”.
“Thôi cái giọng điệu đó đi nha, lâu lâu bạn bè gặp nhau liên quan gì đến ai đó chứ”.
“Hôm qua Thi Yến có gọi điện cho tao nè…”.
“Cô ấy đã nói gì? Dạo này cô ấy sống có tốt không? Cô ấy có dự tính sẽ quay về đây không?....”.
“Hahaha xem mày kìa nghe tới tên Thi Yến là cuống cuồng lên thế mà lại không chịu nhận là đang nhớ người ta”.
“Mày thật quá đáng giỡn kiểu đó có vui vẻ gì đâu chứ”.
“Tao thật chẳng hiểu nổi mày đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa, nếu là tao thì tao đã bay qua đó tìm Thi Yến trở về rồi…cuộc đời có bao lâu đâu mà mày phí phạm nhiều năm như thế”.
“Nếu tao đi còn Liên thì sao?”.
“Thế mày có lo cho Liên đến cuối đời được đâu mà cứ dây dưa hoài, rồi cũng có một ngày Liên sẽ biết mày đang thương hại cô ấy lúc đó mày tính sao?”.
“Tao không có nghĩ nhiều như vậy khi chữa hết bệnh cho Liên tao nhất định sẽ đi tìm Thi Yến”.
“Vậy nếu cả đời Liên không hết bệnh thì sao mày tính để Thi Yến đau khổ vì mày hết kiếp này chắc”.