Chương 11: Tranh chức thủ tịch
Đi theo đội ngũ Slytherin, Harry đi vào hầm. Người sáng lập Salazar Slytherin là một vị vua hưởng thụ, cho nên kỳ thật diện tích Slytherin rất lớn, chỉ là đại bộ phận nằm dưới mặt đất mà thôi. Bởi vì đất rộng người lại ít, nên Slytherin cũng không giống Gryffindor năm sáu người chen trong một phòng, chỉ có hai người một phòng, nhưng bởi vì một phòng rất lớn, không gian bên trong lại phân cách ra, hơn nữa các tiểu quý tộc đều chú trọng sự riêng tư, vì thế nói hai người một phòng, trên thực tế so với một người một phòng không có gì khác biệt. Hai người một phòng, có thể nói, là trọng điểm để quan sát mỗi gia tộc thân sơ thế nào.
Một ít bọn nhỏ tiểu gia tộc mắt sáng long lanh nhìn Draco, chờ mong Rồng Nhỏ đại nhân có thể ở cùng bọn họ (sao có cảm giác như Draco lâm hạnh hậu cung vậy!), việc này với gia tộc bọn họ là một cơ hội tốt.
Nhưng Draco lại lôi kéo Harry, đi về phía phòng ngủ đã sắp xếp xong xuôi từ sớm, ác, đừng hiểu lầm, bọn họ là quan hệ nam nam thuần khiết (như thế nào lại có cảm giác là lạ!), là yêu cầu của Snape, con đỡ đầu của anh đương nhiên phải trông chừng, mà Harry, cục phiền toái này, đương nhiên cũng phải để gần để trông giữ. Vì thế hai người bọn họ cùng một phòng ngủ, ngay cạnh văn phòng kiêm phòng ngủ của Snape. (Snape: Như vậy có thể phạt người nào đó cấm túc cho đến giờ cấm đi lại ban đêm! Không thể trừ điểm, cấm túc cũng được!)
Vì thế, các tiểu quý tộc còn lại hết hi vọng liền lôi kéo bạn từ bé đi về phòng ngủ, kỳ thật, Slytherin có thể ở chung với Kẻ Được Chọn, cũng chỉ có Draco mới có khí phách này!
Cất kỹ hành lý, Harry chuẩn bị đi tắm, Draco giữ cậu lại, “Đừng tắm vội, đợi lát nữa cậu sẽ bị ra mồ hôi đấy”
Ra phòng sinh hoạt chung Slytherin, Snape đã đứng trong đó, quét mắt qua một lượt, tốt lắm, nhóm tân sinh đều đến đông đủ.
“Nếu chúng bây đã đến Slytherin, như vậy, mặc kệ chúng có phải là một Slytherin chân chính hay không, mời chúng bây nhớ kỹ, mỗi cử chỉ lời nói của chúng bây đều là đại diện cho Slytherin.” Âm thanh của Snape bình tĩnh như mặt biển không có gió, lộ ra một chút khí lạnh, đám rắn nhỏ không hẹn mà cùng rùng mình.
Mắt Snape quét qua Draco cùng Harry đầu tiên, híp mắt lại, hai kẻ này cũng không phải bé ngoan an phận gì.
“Chúng bây đã biết, mỗi lời nói hành động của chúng bây đều liên quan đến hồng ngọc của Slytherin, chúng bây là Slytherin nhất định sẽ giống đám sư tử Gryffindor ngu xuẩn, xem hồng ngọc là nước mà múc đổ đi đúng không?” Snape ta nghĩ, ta hi vọng, ta cho rằng, ta cảm thấy, thì chỉ có một ý, ta nói phải thì nhất định phải! Đây là mệnh lệnh!
Đám rắn nhỏ phía dưới vội gật đầu không ngừng.
“Tốt lắm, nhớ kỹ vinh quang Slytherin và chúng bây cùng tồn tại! Thuận tiện nói một chút…” Snape dừng một chút, “Trước đây, Slytherin liên tục bảy năm giành được Cúp Nhà, cho nên ta hi vọng…” Thoáng đè thấp giọng nói, Snape dùng âm thanh càng thêm nhu hòa: “Ta hi vọng trong lễ đường sẽ không xuất hiện màu cờ nào khác ngoại trừ màu xanh.” Nói xong, Snape xoay người, áo chùng màu đen vung lên một đường cong tức giận mà tao nhã, giống như một đám mây đen cuồn cuộn.
Đám rắn nhỏ run rẩy, viện trưởng đại nhân thật đáng sợ!
Harry & Draco: Áo chùng màu đen đó bay lên rất đẹp trai!
Nhưng Xà Vương đại nhân cũng không có như chờ mong của đám rắn nhỏ dựa theo lệ thường rời đi, mà tao nhã ngồi xuống ghế sa lông.
Vì sao không đi? Ác, thân ái, hôm nay là ngày con đỡ đầu Snape dạy dỗ từ nhỏ tranh đoạt vị trí thủ tịch Slytherin, bạn nói, có cái gì so với cái này thú vị hơn? Đương nhiên, ngoại trừ độc dược giáo sư xem như mạng.
Lúc này, Snape ra hiệu cho thủ tịch năm ba tiến lên tuyên bố bắt đầu lựa chọn thủ tịch.
Người năm trên lui ra trước, chừa lại khoảng rộng lưu lại cho nhóm rắn nhỏ năm nhất.
Cho dù là tiểu quý tộc nhận được huấn luyện gia tộc, mười một tuổi kỳ thật cũng không có chú ngữ gì cao thâm, hiện tại nói trắng ra là so xem ai học nhiều hơn, ai phát ra chú ngữ nhanh, chuẩn, cùng với ai có độ tinh thuần pháp lực cao.
Này, thuần túy chính là một đám nhóc đùa giỡn vớ vẩn, các loại chú ngữ đùa dai cùng các chú ngữ có tính công kích thấp xẹt ra các ánh sáng nhiều màu sắc bay tới bay lui, người năm trên bỏ cho mình thêm vài cái chú ngữ phòng hộ, nhàn nhã xem hỗn chiến của đám rắn nhỏ.
Kỳ thật chỉ có năm nhất áp dụng hỗn chiến, lấy công bằng. Từ năm hai trở lên đều là chế độ khiêu chiến thủ tịch, muốn tranh đoạt vị trí thủ tịch tiểu pháp sư trước tiên đi khiêu chiến, người thắng cuối cùng là thủ tịch của một năm, đồng thời, từ đây suy ra, Chủ tịch nhà có thể tiếp nhận khiêu chiến của năm dưới, nhưng, cho tới bây giờ chưa thấy qua năm dưới (tỷ như năm nhất, hai, ba, tư, năm) đi khiêu chiến, bình thường Huynh trửong của nhà là năm sáu năm bảy.
Bất quá, cho dù là nhóm rắn nhỏ năm nhất còn yếu, nhưng mà, cái tên Potter còn chưa được học cái quỷ gì hết đi vào trong đó làm chi? Quả nhiên là quỷ khổng lồ con không đầu óc!
Thờ ơ nhìn đám rắn nhỏ đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong hầm giảm một lúc xuống mấy độ, đánh cái rùng mình.
Sắc mặt Snape, thực là khủng bố!
Bên trong Slytherin, hoặc nói là đến cạnh tranh chức vị thủ tịch, hầu như đều là bọn nhỏ gia đình quý tộc, cho nên, tranh đấu vị trí thủ tịch không cần lo lắng vấn đề pháp thuật của tân sinh, nhưng không thể nghi ngờ Harry là một ngoại lệ. Kỳ thật năm đó Snape cũng là một ngoại lệ, Snape không biết nội tình đã bị Lucius kéo đi tham gia, chờ khi chấm dứt, Snape đã bị khi dễ đến thương tích đầy mình. Xem ra lịch sử hôm nay lại tái diễn. So với anh là một máu lai, Harry dù là máu trong, nhưng với cái tên Kẻ Được Chọn, không thể không bị một ít Slytherin thù ghét, chỉ sợ, sẽ thảm hại hơn đi?
Học sinh năm trên cũng có băn khoăn của mình, tạm thời sẽ không ra tay, tuy rằng nói nhóm rắn nhỏ đều có đầu óc, nhưng đều đã vươn tay muốn thăm dò một chút thực lực của Harry.
Một mảng nhỏ hỗn loạn trên chiến trường, tạm thời cũng không tìm thấy vị trí của Harry, chính là, nói như vậy, nếu có người ra tay, như vậy cũng không biết ai làm.
Cái con công con theo ba nó bị Mỹ dung tề dán hết đầu óc rồi hả?!
Snape không tự giác treo tâm lên.
Bên kia, Harry tỏ vẻ thực ra cậu cũng rất vô tội có được không, cậu đâu nghĩ sẽ ra tay đâu, dù sao nếu cậu ra tay, rõ ràng là khi dễ con nít không nói, khiến cho Dumbledore chú ý nữa, tóm lại là phiền toái, loại thủ tịch này nọ này sao, để cho Draco làm thì tốt rồi, tìm cậu làm gì? Đương nhiên, nếu sau này mình muốn chấn hưng gia tộc Potter cần thế lực thủ tịch, như vậy cậu tuyệt đối sẽ không do dự mà túm lấy vị trí Huynh Trưởng.
Hiện tại sao… o(︶︿︶)o ai, không thể để cho một (ngụy) nhi đồng một ít thời gian chơi đùa sao?
Bất quá, cậu vẫn còn oán niệm vụ mới nãy Draco không chịu cho cậu đi tắm, cậu mong chờ bể tắm Slytherin xa hoa trong truyền thuyết lâu lắm rồi! Nghe nói bồn tắm của học trò Slytherin bình thường chính là bồn của học trò trên năm năm của Gryffindor, trình độ xoa hoa tinh xảo chỉ có thể nói là có nhìn mà không thể chạm.
Căn cứ vào nguyên tắc không khi dễ con nít, Harry không tính ra tay, cho mình một chú phòng ngự cao cấp, để cho toàn thân được bao trùm trong vầng sáng của màn nước màu xanh nhạt, Harry liền nhàn nhã một bên ngắm nhìn đám rắn nhỏ hiếm khi không để ý đến phong phạm quý tộc. Tuy rằng chốc chốc lại có một chú ngữ Vô Ý bắn về phía Harry, tuy là cũng không nhìn thấy Harry phản ứng, nhưng những người xem này cũng không có thời gian nhiều để nhìn chằm chằm Harry, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt về phía Harry một cái lại vì vậy mà phân tâm bị chú ngữ của người khác bắn trúng.
Harry cười tủm tỉm nhìn đám rắn nhỏ ngã xuống, trong lòng rất là vui vẻ, lấy ra một cái … chocolate trong túi, bóc ăn!
Người khác nhìn không ra Harry đã làm chú ngữ phòng ngự từ sớm, Harry cũng liền an tâm hưởng thụ quyền lợi của một bé con, nên ha ha, nên vui đùa một chút.
Không phải, năm nhất chỉ còn lại một mình Harry đang ăn, cùng Draco hơi chật vật.
“Harry!” Draco thở phì phì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tên này đang làm cái gì đó? Ăn cái gì!?
Harry quay đầu lại, a, thực mau!!
Chớp chớp đôi mắt to xanh biếc, Harry vẻ mặt vô tội nói: “Đã xong?”
Trên mặt mọi người đều ghi hai chữ hoài nghi, nhìn thế nào thì bộ dáng Harry cũng không giống như vừa trải qua một trận hỗn chiến, nói như thế nào… Ách, hàng mẫu ở bên cạnh có thể nhìn, nhìn tiểu thiếu gia nhà Malfoy xem, đây mới là hàng mẫu a! Nút áo bung ra hai cái, tóc loạn một nửa, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi, hai má lộ ra vẻ ửng hồng, nhìn xem! Đây mới là một dáng vừa trải qua hỗn chiến!
Quân: *tưởng tượng-ing – phun máu mũi* xin lỗi các đồng chí… ta là quá khích =]]]]]] Rồng Nhỏ quả nhiên có tính chất của tiểu thụ =]]]]]
“Tôi không có học qua pháp thuật.” Harry khoát tay.
Mọi người vẫn không thể thoải mái, không học qua pháp thuật, được rồi, có thể hiểu được, dù sao Kẻ Được Chọn là lớn lên ở giới Muggle, nhưng mà, chưa từng học qua pháp thuật, vậy như thế nào có thể từ trận hỗn chiến kia kiên trì đến bây giờ? Còn… còn nhàn nhã như vậy?
Harry vén tay áo lên. Trên cổ tay trắng nõn, là một vòng tay tạo hình đơn giản hào phóng màu đồng đỏ, dán sát vào cổ tay Harry đến không ngờ, vừa nhìn thấy chính là vật phẩm luyện kim nhìn nhận chủ nhân, xem ra cấp bậc không phải thấp, có thể ngăn cản đám rắn nhỏ phát ra trò đùa dai không phải là đồ tốt sao?
Đừng nói đến cái vòng cổ kia, còn viên ngọc lục bảo đó kìa, chỉ nhìn là có thể cảm nhận được dao động pháp thuật, hơn nữa, dường như trong viên đá pháp thuật này còn chứa lời chúc phúc ma pháp tốt đẹp nhất, bảo thạch này có thể trở thành Phúc Linh Tề. Ngươi có biết, ngọc lục bảo, chứa lời chúc phúc từ trưởng bối, xem như là sự bảo hộ từ trên trên trời rơi xuống không.
Hơn nữa, chỉ cần có chút mắt nhìn đều nhận ra được, cái vòng trang sức kia là dùng bích thạch* có linh lực cao nhất trong truyền thuyết của giới pháp sư gắn vào tạo thành, liên kết trong vật luyện kim này là lời chúc phúc của người thủ hộ Damian Dianna, vừa nhìn thấy là biết chính là vật thừa kế gì đó của gia tộc qua nhiều thế hệ, bởi vì linh thạch giống loại bích thạch này hiện tại đã muốn biến mất nên cực quý hiếm, hiện giờ một khối cũng khó mà tìm được, đừng nói là gắn vào trang sức, chỉ cần có lời chúc phúc của người thủ hộ Damian Dianna, không thể nghi ngờ, đồ vật này cũng chỉ có ở gia tộc Potter, gia tộc Longbottom, gia tộc Malfoy gia tộc Parkinson có lịch sử lâu đời mà thôi, a, đúng rồi, có lẽ gia tộc Prince đã muốn biến mất cũng có thứ cùng loại, nhưng từ nửa thế kỷ trước, gia tộc Prince dường như biến mất không dấu vết, chắc là dùng lời nguyền giữ bí mật.
Mọi người đều hiểu, trách không được Kẻ Được Chọn không miếng thương tích, có vật trang sức lực phòng hộ mạnh như vậy, bị thương mới là có quỷ á!
Chỉ là, thật ra Harry đâu có dùng hai vật phẩm này, dù sao, một chú Phòng ngự là có thể giải quyết mọi chuyện, làm gì phải dùng đến vật phẩm cao cấp như vậy.
Bây giờ khoe ra tí, ngoại trừ giải thích vì sao cậu không bị gì, cũng là để tuyên bố với đám tiểu quý tộc cậu đã kế thừa gia tộc Potter, về sau đừng có tới tìm cậu gây phiền toái.
Về phần vì sao không giả bộ thua từ đầu, ách, nhìn mấy đứa nhỏ không may gục từ đầu đi, người nào không bị chú ngữ đánh cho cha mẹ còn nhận không ra, Harry cảm thấy, vẫn là từ bỏ giả thua đi thôi.
Lúc này, Snape đang một bên đứng lên trầm giọng tuyên bố: “Thủ tịch năm nhất, Draco Malfoy.” Nói xong, vung áo choàng, xách Harry bé bỏng, đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung của Slytherin.
Xách Harry đi vào văn phòng độc dược (kiêm phòng ngủ tư nhân của Snape), một tay đóng cửa lại, nắm tay tên quỷ khổng lồ con áp lên tường, “Nói, những thứ kia làm sao mi có?”
“Giáo sư, thầy làm con đau!” Cái miệng nhỏ nhắn của Harry mím lại, đôi mắt to xanh biết như hồ nước bịt một tầng hơi nước, bộ đáng thương, tựa hồ muốn nói, thầy mà hung dữ nữa con khóc cho thầy xem!
“…” Snape thấy trên cổ tay trắng nõn của Harry nhanh chóng xuất hiện hai vết hồng hồng, có chút ảo não, anh vừa rồi dùng lực quá lớn.
Harry một bộ muốn khóc nhưng không khóc ủy khuất nhìn Snape. (Mỗ tây: Harry ngươi là làm bé con đến nghiện thật hả? Harry: ai cần ngươi lo!)
Trong lòng Snape kêu gào, sao lại vậy chứ, chẳng lẽ anh phải áy náy với quỷ khổng lồ con này, lấy cái trống bỏi (?) tới hay sao?!
Snape làm như không bị ảnh hưởng... không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, hỏi: “Cái vòng cổ này, theo ta được biết, hẳn phải ở Trang viên Potter, chỉ dùng để bảo hộ cho thành viên còn nhỏ không thể không thừa kế, mi làm sao lấy được?” Snape dừng một chút, lại hỏi: “Còn có, cái vòng trên tay mi... Là ta lúc trước làm tặng mẹ mi, mi làm sau lấy được?”
Năm đó không tìm thấy trên di thể của Lily, không có ở nhà Potter trong thung lũng Godric, cũng không tìm thấy trong kho bạc của Harry Potter, anh còn tưởng, Lily không có nhận quà của anh, đem nó vứt đi rồi.
Nghĩ đến đây, Snape cảm thấy tâm co rút đau đớn, ánh sáng của anh, vào cái ngày đó đã biến mất.
Harry chột dạ, sau khi trở lại trang viên Potter, cậu trước sự chứng kiến của các bức họa tổ tiên nhà Potter hoàng thành nghi thức kế thừa, cái vòng cổ này là ông nội kiên trì yêu cầu cậu mang, nói là có thể bảo hộ cậu tránh khỏi ba lời nguyền không thể tha thứ, còn có trong lúc gặp nguy hiểm có thể mang cậu rời khỏi đó đến bên cạnh bạn đời linh hồn.
Mà Harry cảm thấy, vật trang sức lòe loẹt giống cái này chỉ cần một là đủ rồi, dùng để phòng ngự hàng ngày thì tìm một trang sức bình thường là được rồi, ở một gian phòng chuyên để trưng bày trang sức quý hiếm, Harry liếc mắt một cái chọn trúng vòng tay này, một cái vòng tay đơn giản hào phóng, công năng phòng ngự cường đại, so với những vật xoa hoa lãng phí trong phòng, Harry càng vừa mắt hơn.
Ác, cậu nên sớm biết trang sức bình thường này so với cái đám trang sức xa hoa kia mới thật là đặc biệt! Nhất là trên đó không có dấu hiệu gia tộc Potter, chỉ có hoa văn hai chữ S, Severus Snape, cậu nên sớm nghĩ đến! ch.ết tiệt thế nào cậu lại cho đó là hoa văn!
Hóa ra là...
“Hử?” Snape phát ra giọng mũi đùa cợt.
“Con... Con...” Harry có chút luống cuống, theo bản năng dùng Bế quang bí thuật, bình tĩnh bình tĩnh một chút... Nghĩ lại, có lẽ, nên để cho Snape nhìn thấy Lily, coi như xóa bỏ cái gút mắt của hắn.
Harry nghĩ nghĩ, làm ra một bộ dạng bối rối, “Mẹ con không cho con nói cho người khác biết, trang viên Potter lại mở ra...” Vẻ mặt Harry ngụy bảo bối hối hận, “A, thầy cái gì cũng chưa nghe thấy!”
Một tay đẩy đôi tay của tiểu cự quái mắt xanh vươn ra muốn che tai của mình, Snape có chút thất thần.
“Ngu xuẩn!” Bỏ lại hai chữ này, Snape đem Harry đá ra khỏi văn phòng, “Hiện tại đi ngủ, Potter! Đừng để ta nhìn thấy hành vi ngu xuẩn của trò làm hồng ngọc của Slytherin giảm bớt, nếu không....” Harry cứng đờ, cậu tuyệt đối không muốn biết sau cái nếu không đó là gì, tóm lại sẽ không để cậu sống khá giả là được.
Harry chạy vèo đi, nếu không và vân vân, loại truyện cổ tích khủng bố này không thích hợp cho bé con, không phải sao?
“Lily...” Snape nhìn bóng dáng Harry rời đi, thì thầm tự nói.
___________________
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:* Úc, tha thứ cho ta, đối với Harry mới 11 tuổi, giáo sư nhiều lắm cũng chỉ có tình cảm trưởng bối đối tiểu bối thôi, bé con còn nhỏ mà, chủ yếu là chậm rãi thay đổi thái độ chán ghét của giáo sư, đợi đến khi giáo sư nhìn thấy Harry mà không nghĩ đến James với Lily, trên cơ bản tình cảm sẽ nảy sinh!
JQ là phải chậm rãi bồi dưỡng ~ người luyến đồng chỉ có thể tự YY thôi, đây không phải là sự thật, giáo sư cũng không phải biến thái đúng không?
Bất quá, nhìn văn án, các ngươi sẽ biết, kỳ thật rất nhanh JQ lớn sẽ bắt đầu bồi dưỡng ~
Kính thỉnh chờ mong ~
___________________
*Note:*
(*) Bích thạch: Viên đá màu xanh