Chương 18: Cái chổi kinh hồn

Edit: Liễu Quân
___oOo___
Xà Vương đại nhân mang theo tiểu cự quái không có đầu óc suốt ngày phải bắt anh nâng cao chỉ số thông minh để giải quyết phiền toái cho nó, nổi giận đùng đùng đi về hầm, đại bản doanh của Xà Vương đại nhân ____ phòng làm việc Độc dược.


Harry-thức thời-Potter đứng ngay ngắn, kinh nghiệm nói cho cậu biết, hiện tại tốt nhất là cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trưng ra dáng vẻ khiêm tốn em làm sai rồi hãy mắng em đi.
Snape cầm đũa phép, nâng cầm Harry, sau đó chỉ vào miệng Harry: “Cậu Potter, đây là cái gì?”


“Giáo sư, đây là miệng em.” Harry đàng hoàng trả lời.
Snape lại dùng đũa phép gõ xuống đầu Harry, “Như vậy, đây là cái gì? Trả lời ta, cậu Potter!”
Harry rụt lại một chút, ủy khuất nói: “Đây là đầu của em, giáo sư.”


Snape thu hồi đũa phép, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, “Không, cậu Potter, không có gì bên trong vật “Đầu” thì không gọi là đầu, đây chẳng qua là cái túi có chứa xương sọ thôi!”
Harry nghĩ... có chút chán ghét.


Snape tiếp tục dùng âm diệu trầm thấp của mình châm chọc: “Là cái gì làm mi không biết động cái môi tôn quý của mình, không chịu nhờ vả viện trưởng hiện giờ của mi, để biết một ít tình huống, so với mi có đầu óc hơn cùng đến chỗ lão ong mật giảo hoạt kia? Ta giả thiết, đầu của mi cũng không phải chỉ còn lại xương... và da mặt đẹp mắt của mi?”


Harry cười khổ, được rồi, chí ít Snape có khen mặt mình đẹp.
“Em... không có nghĩ nhiều như vậy, xin lỗi, giáo sư, sẽ không có lần sau.” Harry thành khẩn xin lỗi.


available on google playdownload on app store


Dù sao, cậu không muốn để Snape có bất kỳ mạo hiểm nào, kể cả bị hoài nghi, cho dù là lão nhân kia, Harry tin tưởng Dumbledore sẽ không làm ra bất kỳ chuyện bất lợi gì với bọn họ, chỉ là, nếu như Dumbledore biết nhiều hơn từ thời gian bọn họ đến, nhất định sẽ yêu cầu Snape và cậu trong thời gian ngắn nhất giải quyết phe hắc ám.


Nhưng, bây giờ vẫn chưa được.


Harry tự nhủ, lúc này, không thể lập lại cục diện mạo hiểm lỗ mãng, cậu không muốn lại mất đi bất kỳ kẻ nào, cậu không xác định mình và Snape sống lại có anh hưởng gì đến thời không này hay không, có việc gì đang thay đổi hay không, dù sao so sánh với đời trước, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Ai biết chuyện sau này sẽ thế nào?


Cậu không thể để Dumbledore hoàn toàn dựa vào những chuyện trải qua đời trước của bọn họ mà tập hợp lực lượng mọi người đi mạo hiểm, có thể tất cả mọi thứ sẽ không có gì thay đổi, nhưng nếu có gì thay đổi... Cậu không thể đánh cuộc, mỗi sinh mệnh đều có người yêu thương bọn họ.


“...” Snape hít một hơi thật sâu, dằn xuống lửa giận trong lòng. Anh nhìn thấy trong đáy mắt Harry lóe lên tia nặng nề rồi biến mất, hay là, quỷ khổng lồ con này cũng đang lo lắng những chuyện anh đang suy nghĩ, quỷ khổng lồ con này dù gì cũng là người hai mươi ba tuổi.


Có thể anh nên thử tin tưởng tên quỷ khổng lổ con này một chút, dù sao, đây cũng là một thanh niên trưởng thành.
Đương nhiên, ở trước mặt anh đừng nghĩ thể hiện ra cái dáng vẻ gì mà tôi đã là người trưởng thành thầy không cần phải lo.
“Mi biết, không có hạ, nhất, thứ!”* Snape khịt mũi.


(*) Câu này Quân thực không rõ giáo sư muốn nói gì luôn á! Quá cao thâm rồi!!!!
Harry nghe vậy, biết Snape cũng biết mình lo lắng gì, tặng cho Snape một nụ cười rực rỡ, “Ừm! Em biết!”
Quả nhiên vẫn là thằng nhóc. Snape phất tay ý bảo Harry đi đến góc tường xử lý dược liệu, trong lòng âm thầm phỉ nhổ.


Tối hôm đó Harry ngủ đặc biệt ngon.
●▽●╮(╯▽╰)╭●▽●╮(╯▽╰)╭●▽●╮(╯▽╰)╭ (một đêm phân cách tuyến thổi qua ~)
Sáng sớm, Harry bị Draco đánh thức.


“Oh, Harry, cậu biết không, hôm nay năm nhất chúng ta có lớp bay!” Con công bạch kim nhỏ chuẩn bị trang phục thật sớm, “A, sau đó mình có cơ hội tham gia Quidditch! Đây thực sự là việc làm người ta hưng phấn không phải sao?” Draco kích động nên trên gương mặt nhỏ nhắn khó nén được vẻ hưng phấn, nếu không phải giáo dục quý tộc từ bé khắc quá sâu, Harry nghĩ Draco nhất định đã lao qua lắc lắc vai cậu rồi.


“Cậu còn chưa được cỡi chổi sao?” Harry buồn ngủ hỏi, bất quá, Draco cậu xác định không phải đang trả thù mình việc mới tờ mờ sáng ngày hôm qua đã đánh thức cậu đó chứ?


“Ác, cậu biết mà, đó là chổi nhi đồng, bay không qua độ cao một thước, phạm vi bay cũng trong một khu vực nhỏ, làm sao đã ghiền được!”
Từng được Malfoy lớn mang đi xem Cúp Quidditch thế giới Draco vẫn mong mình có thể thực hiện những động tác đẹp giai như vận động viên Quidditch vậy.


Đã là con nít, nhất là con trai, đều cực kỳ yêu thích Quidditch.


Harry nhún nhún vai, được rồi, cậu có thể lý giải. Dù sao cậu cũng là một thành viên Quidditch liều mạng, nhưng, đừng trông cậy vào kẻ còn đang buồn ngủ thể hiện ra kích động cỡ nào, đối với tiết một chỉ dạy làm sao cỡi được chổi, thực sự là không có biện pháp nào kích động như Draco.


Lúc ăn điểm tâm, mọi người đều rất hưng phấn, dãy bàn Gryffindor đặc biệt xôn xao, Harry nghe Ron ồn ào, cậu ta nhất định sẽ vào đội Quidditch Gryffindor vân vân.
Harry liếc mắt, được rồi, Salazar hôm qua không có xuất hiện, mình đã quên những quy củ của Salazar.


Mà hậu quả... Đầu Harry bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, ôi không, vì sao gần đây luôn thích làm khó làm dễ đầu cậu vậy?
Harry ủy khuất ngước nhìn lên Salazar đang đứng trên cao, không biết thế nào đột nhiên xuất hiện!


Giống như đứa nhỏ có thói quen xấu không cản thận nhiều lần, kết quả, bị gia trưởng chộp được nên đánh một cái.
Salazar bắt đầu thì thầm: “Đứa nhỏ này làm gì, ta cả ngày hôm qua không nhìn con, lễ nghi của con, đã chạy đâu hết rồi?”
Harry lập tức ngồi ngay ngắn, ưu nhã ăn cơm.


Salazar hài lòng gật đầu, lưu lại một cái vỗ nhẹ rồi biến mất.
Harry mặt không đổi sắc hai mắt liếc bốn phía, xác định Salazar đã đi rồi, lúc này mới thở dài một hơi.
Draco lặng lẽ huých ta Harry, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”


“Không có gì, ăn nhanh chút đi.” Harry qua loa, may mà Draco đang tâm tâm niệm niệm lớp học bay, không để ý.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba tiết buổi sáng trôi qua rất nhanh, Cuối cùng cũng đến tiết học mà đám động vật nhỏ mong mỏi nhất, lớp học bay.


Vẫn là Slytherin với Gryffindor cùng nhau, qυầи ɭót dính nước tiểu Merlin, thực sự là một tổ hợp không yên đến cỡ nào!
Bà Hooch chống hông, cố gắng hét lớn: “Yên lặng cho tôi! Nghe tôi giảng! Weasley bỏ chổi xuống cho tôi!”
Ron sờ mũi, bỏ chổi xưởng, khiến cho xung quanh cười vang một trận.


“Bây giờ, quay sang cái chổi trước mặt các trò, nói lớn với nó “Up”! Nhớ kỹ, âm thanh phải kiên định! Không được do dự!”
“Up!”
“Up!”
...
Harry hô một lần, cái chổi đã ngoan ngoãn nhảy lên tay Harry.
Draco hô ba lần, Pansy cũng thử đến bốn lần, hai người mới thành công.


Ron và Neville có lẽ là do vấn đề thiên phú, thử rất lâu mới thành công, Neville còn bị cái chổi đánh cho một gậy!
Nhưng cũng may là đám động vật nhỏ này đều hoàn thành được bước đầu tiên này, không tồi không tồi, chỉ là, số mệnh đáng sợ a, Neville bất hạnh chọn lấy cái chổi xúi quẩy.


“A____” không ngoài ý muốn Neville bị mang đi dạo một vòng trên không Hogwarts, sau đó bị cái chổi ngạo kiều đá xuống. Bà Hooch chạy tới, vác Neville-không may-Longbottom lên vai, rống lớn một tiếng: “Nếu để tôi biết có ai tự mình bay lên, tôi sẽ đá ra khỏi Hogwarts!”
Nói xong, liền mang Neville đáng thương đến bệnh thất.


Harry nhìn chằm chằm Neville, tốt, lần này không có bỏ cái quả cầu trí nhớ gì đó của cậu ta lại.
Lần này cũng không có giáo sư Mcgonagall đề cử cậu vào đội Quidditch, vậy cậu hà tất phải phí sức lực?


Bên kia, không hề ngạc nhiên, Ron với Draco lại ầm ĩ, nguyên nhân không gì ngoài Death Eater con quỷ nghèo kiết xác vân vân.
Hai người đều tranh giành háo thắng, trong tay cũng có một thứ gì đó có thể cạnh tranh, không có gì để nói, hai người đều bay lên không.


Harry bất đắc dĩ che trán, hai kẻ này có thể yên tĩnh một lúc được không?
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người ở trên không bắt đầu bắn ra chú ngữ, Harry đứng bên dưới đổ mồ hôi, bọn nhóc này, nếu ngã xuống đây sẽ rất đau đó!


Có lẽ là do nhiều năm không sửa chữa, đám chổi liên tiếp xuất hiện vấn đề, chổi của Draco với Ron đều rung lắc kịch liệt, Harry thầm kêu một tiếng không ổn, cũng không nghĩ nhiều, liền bay lên.


Harry cẩn thận khống chế cái chổi, chậm rãi đến gần Draco đang hoảng hốt, bay đến phía dưới Draco, Harry hét to với Draco: “Tin tưởng mình! Draco! Mình đếm đên ba, cậu nhảy xuống, mình sẽ tiếp được cậu!”


Draco bên này cũng sợ đến hoang mang, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, ai biết cỡi một cái chỗi cũng có thể đụng phải tình huống này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco đã trắng bệch gật đầu, bây giờ, cậu không có lựa chọn nào tốt hơn.


“1!2!3!” Harry điếm xong, Draco lập tức buông tay, nhảy khỏi chổi, Harry một tay nắm lấy tay Draco, kéo cậu ta lên chổi, còn lại một Ron!
Chổi của Harry cũng bắt đầu không không ổn.
Draco phát hiện, hoảng sợ nắm lấy tay áo Harry: “Đừng cứu nó, chúng ta xuống đi!”
Harry cắn răng, lắc đầu, không được, cậu ta không thể.


Ron hét ầm lên: “Cứu tôi! Potter! Cứu tôi!”
Harry lợi dụng một chú sửa chữa, cố gắng ổn định lại cái chổi đang run run, chỉ là hiệu quả không lớn, nhưng, còn có thể duy trì một lát!
Harry hướng chổi bay về phía Ron.
“Ron! Nhảy xuống! Mau!”
Ron nước mắt cũng đã chảy ra, “Không! Không thể!”


Nội tâm Draco gào thét, nghe Harry nói đồ ngu! Harry duy trì không được bao lâu!


Nhìn sắc mắt Harry lo lắng, Draco cũng không quản có được hay không không, nhắm ngay cái chổi của Ron, trực tiếp nổ banh, chổi Ron bị bắn trúng, vỡ thành từng mảnh, Ron đương nhiên cũng rớt xuống, Harry túm một tay Ron lại, phát hiện chổi không thể chịu được trọng lượng của ba người, bắt đầu run lắc mạnh hơn.


Hiện tại, cách mặt đất còn đến mười thước, nếu từ chỗ này té xuống... Harry rùng mình một cái.
Bất quá... Hay là có thể...
Suy nghĩ một chút, Harry la lớn: “Nhảy!”
Hành động không được báo trước ba giây, Ron với Draco còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị Harry trực tiếp kéo nhảy xuống.


Mười thước, tám thước, năm thước, ba thước...
Harry chớp đúng thời cơ, thi triển một bùa không đũa phép không tiếng động cho mình và hai người bên cạnh, không thể trách cậu, tay cậu không có biện pháp cầm đũa phép thi triển pháp thuật!


Pháp thuật không đũa phép cậu còn chưa thành thực, nâng đến ba người thực sự cần ma lực cung cấp rất lớn, chứ nói chi là dưới tình huống không đũa phép, ma lực còn tiêu hao nhanh hơn!
Harry rất nhanh đã duy trì không nổi.
Còn hai thước!


“Wingardium leviosa!” Một đạo sáng đánh tới, làm tăng mạnh bùa trôi nổi! Harry trước khi mất ý thức, thấy độ cung của áo choàng đen quen thuộc chạy tới.
Được rồi, Snape tới, cậu có thể yên tâm rồi.
Một giây kế tiếp, Harry mất ý thức.






Truyện liên quan