Chương 62: Thi đấu Tam Pháp Thuật – Part4
Trận đấu bắt đầu. Thứ tự ra sân của các trường dựa theo nguyên tắc: là chủ nhà nên hai thí sinh Hogwarts ra sân cuối cùng, còn Fleur vì là nữ nên được ưu tiên thi trước.
“Harry, bồ nói con nhỏ Fleur đó thắng nổi không?” Draco hỏi Harry.
“Không thể nói trước được.” Harry nhún nhún vai.
“Ai yo ~ Okie, mà Harry, bồ làm cách nào?” Draco thiệt tình quá ư là tò mò, cách tốt nhất đã bị cậu giành mất, vậy Harry thì sao?
“Mình tự nhiên có cách của mình.” Harry nghĩ thầm, dù cậu có không muốn thắng thì vẫn sẽ có vài người làm cho cậu trở thành “quán quân”, khỏi lo đi.
Fleur dùng một lượng lớn bùa mê hoặc, chẳng qua hiệu quả không tốt mấy. Mặc dù lấy được trứng vàng nhưng rồng xanh Wales bạo phát dẫm bẹp hai cái trứng, hơn nữa Fleur cũng bị thương, cho nên có lẽ phải trừ mấy điểm.
Ngoại trừ bà Maxime cho mười điểm ra, Dumbledore và Karkaroff cùng với Crouch đều chỉ cho năm điểm.
Fleur đạt được hai mươi lăm điểm.
Người thứ hai ra sân là Krum. Thân là một vận động viên Quidditch, anh chọn dùng chổi để thi đấu. Chẳng qua, vì kỹ xảo bay lượn tuyệt vời của mình mà anh chọc cho con rồng lửa Trung Quốc phát cuồng. Cuối cùng, bởi vì áo choàng của Krum bị con rồng lửa đốt rụi, chân cũng bị phỏng một vết nhỏ nên đánh mất vài điểm. Nhưng hoàn hảo, tổng điểm cũng đạt tới ba mươi.
Người thứ ba, Harry và Draco dùng cách ném một Galleons để quyết định, và Draco ra sân trước.
Draco cực kỳ vô cùng tự tin. Sau khi ra sân thì vẫy tay bốn phía với khán đài trên cao. Cái này được gọi là tự tin tới ngạo mạn nè…
Thong dong nhàn nhã cứ như đi dạo luôn…
Snape ngồi trên khán đài mà cạn lời. Nhìn sang Lucius bên cạnh, quả nhiên Lucius đang cười vô cùng hài lòng, chỉ còn kém nước nhảy dựng lên hô hào, đây là con tui!
Lucius lôi kéo Snape, đắc ý nói: “Nhìn đi, con anh đẹp trai chưa kìa! Cậu nhìn coi, đứa nhỏ này đúng là có phong phạm hệt anh năm đó hén!”
“Hờ! Hờ! Hờ!” Snape tỏ vẻ, thực sự rất muốn không để ý tới cái kẻ cuồng con trai này á!
Trong sân, Norbert thấy cậu chủ nhỏ quen thuộc thì nhảy dựng lên, muốn chạy tới chỗ Draco làm nũng. Chẳng qua, trong mắt nhóm quần chúng không rõ chân tướng tại hiện trường thì, hự, quả nhiên là rồng Na-uy hung ác mà!
Nếu còn không làm gì đó sẽ bị đè bẹp đó!
Mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh dùm Draco.
Ai mà ngờ, Draco chỉ dùng một động tác tay, mọi người đã thấy rồng Na-uy nhảy lên.
Kỳ thực, đây là trò chơi mà Draco và Norbert thường chơi với nhau nhất. Draco ném một vật mục tiêu lên cao, còn Norbert thì tranh thủ trước khi vật đó rơi xuống đất mà bắt lấy hoặc thiêu trụi nó…
Hiển nhiên, quần chúng lại hiểu lầm.
Draco dùng thuật biến hình biến mấy cục đá thành ba con chim, ném lên cao, Norbert lập tức xòe cánh, cố gắng giật đứt xích sắt, trong tiếng la hét hoảng sợ của mọi người, nó phun lửa ba lần lên không, trực tiếp nướng chín ba con chim. Draco nhân lúc này đi lấy quả trứng về, còn vô cùng phóng khoáng mà cúi chào với tất cả mọi người.
Draco ưu nhã ung dung ra khỏi sân. Đi đến nơi mọi người không nhìn thấy, Draco lập tức gọi gia tinh tâm phúc của Narcissa – Trà Trà tới.
Nói nhỏ vào tai Trà Trà mấy câu. Trà Trà nghe xong là hiểu ngay, chạy vào một nơi nào đó trong Rừng Cấm, phát ra tín hiệu chỉ có Norbert nghe hiểu. Quả nhiên, sau khi nghe thấy tín hiệu, Norbert quay đầu nhìn mảnh sân đã không còn bóng dáng cậu chủ nhỏ, nó bèn bỏ mặc khán giả hoảng sợ mà bay về hướng Rừng Cấm. Mà Norbert vừa đáp xuống đất, còn chưa đợi người huấn luyện rồng truy bắt đã được Trà Trà mang về sơn trang.
Draco nào có hào phóng tới mức chỉ vì một trận đấu kỳ quái mà giao nộp Norbert của mình. Hờ, bạn nghĩ quá nhiều, cậu có lương thiện tới vậy sao!
Há! Há! Há!
Trong một rừng thảo luận của người xem, các giám khảo cho Draco ba mươi tám điểm. Hai điểm kia là vì… không tìm thấy rồng… Okie, dù cái lý do này không phải là lý do, nhưng mờ, huầy, tròn điểm luôn không được tốt đúng hem! Hai điểm coi như xoa dịu xoa dịu huấn luyện viên của đám rồng đi hén.
Harry là người cuối cùng ra sân. Vừa là Chúa Cứu Thế của giới phép thuật, hơn nữa lại còn là người nhỏ tuổi nhất trong bốn dũng sĩ, dĩ nhiên được chú ý nhiều nhất.
Harry rất bình tĩnh. Rồng này nọ á, cũng có phải lần đầu tui thấy đâu, còn kích động giề nữa.
Mũi Cụt Thụy Điển có hình thể nhỏ xinh nhưng vô cùng hung hãn. Harry còn chưa lên sân mà tên này đã điên cuồng phun lửa rầu.
Chẳng qua, Harry sớm có chuẩn bị rồi nhé.
Vừa vào sân, Harry không chút hoang mang mà phóng cho mình một ma pháp trận phòng ngự. Con rồng Mũi Cụt Thụy Điển nhìn thấy Harry thì cuồng nộ mà xông lên, lại phát hiện mình không cách nào phá được cái màng sáng màu xanh trước mặt.
Nhất thời, cả răng móng vuốt lửa đều xông lên, rồng Mũi Cụt Thủy Điển dùng hết mọi cách mà vẫn không thể tới gần Harry.
Harry yên lặng nhìn trời. Cái ma pháp trận này tuy rất cường hãn, nhưng không thể di chuyển thì đúng là… tính tính thời gian, chắc hàng cũng phải tới rồi.
Harry giơ đũa phép lên cao, đũa phép phun ra từng luồng từng luống ánh sáng màu xanh bạc lên trời. Vì vậy, bạn nhỏ Hanks bị chúng ta bỏ quên lâu ơi là lâu – mang theo “kính râm” kiểu dáng mới nhất của nó – uốn uốn éo éo xuất hiện.
Đương nhiên là xuất hiện với hình thái của một con rắn thường, dù size vẫn vô cùng phong cách. Hơn nữa, theo Harry nghĩ, lấy kích thước thật của Hanks xuất hiện, trên căn bản là không thể chen vô lọt.
Mới đầu không có mấy người chú ý đến Hanks. Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra thì Harry đã hơi lùi ra xa con Mũi Cụt một tẹo, ngay cái thời khắc chuẩn bị xông lên thì đột ngột giải trừ ma pháp trận. Nhoáng cái, quần chúng hiền lành vây xem treo tim lên tới cổ họng!
Hermione và Pansy cũng bị giật thót, hét thảm một tiếng, bịt mắt.
Nhưng mà, lúc con Mũi Cụt chồm tới thì cả người Harry chợt đội lên. Mọi người nhìn thấy một con… Xà quái to lớn?!
Con Mũi Cụt phanh gấp, sau đó không cẩn thận đâm xầm vào con quái vật bự này.
Chỉ nói về thể tích thì hai cái đống này không chênh lệch mấy, nhưng ai biểu Hanks là Xà quái chứ. Là rắn thì phải nói về độ dài!
Hanks miễn cưỡng nhấc nửa người lên là đã đủ cao hơn cái con Mũi Cụt cao có hai thước rồi. Mũi Cụt yên lặng ngẩng đầu, ê, không phải nói chỉ ngăn cản một con người thôi hả! Nói không giữ lời nhá! Có cần phải vầy không!!
Òa òa, rõ ràng trong hiệp ước không có viết phải đối phó Xà quái! Hơn nữa, nhìn cái vóc dáng của cái con này, ni mã, cái này… ít nhất… cũng là hình dáng của lão bất tử ngàn tuổi á! Người ta là rồng con mới qua sinh nhật bảy mươi hoi mà…
Mũi Cụt nức nở lùi ra sau hai bước, rụt cổ, nháy nháy mắt, nở nụ cười lấy lòng tiêu chuẩn với Hanks. Tác giả nói bán manh có thể cứu mạng…
Hanks: 【 Xì xì ~ Đồ ngu nhà mi, dám công kích chủ nhân của ta! 】
Mũi Cụt: 【 ủy khuất 】 【 Quý ngài, quý ngài, tui, tui sai rồi! Nhưng tui hổng có ngu… 】
Hanks 【 Mi không ngu thì ai ngu! Nhìn trong mớ trứng của mi coi, tìm cái trứng vàng ra cho ta! 】
Mũi Cụt 【 Đó là đồ nhân loại ngu xuẩn để vô… 】
Hanks 【 Trừng mắt… nhưng mờ có kính râm 】 【 Còn không lấy cho ta! 】
Khán giả kinh ngạc phát hiện, rồng Mũi Cụt Thụy Điển bị xà quái dọa hoảng, tự mình chạy đi tìm trứng vàng rồi ngậm tới trước mặt Xà quái.
Harry – lúc đấy đang ngồi trên đầu Xà quái – dùng một bùa Accio (bay tới), vững vàng bắt được trứng vàng.
Mũi Cụt thấy Harry lấy được trứng vàng thì xám xịt chạy về góc ngồi xổm.
Harry búng tay cái tách, Hanks nghe lời mà từ từ thu nhỏ lại, sau đó biến thành vòng tay hình con rắn.
Trên khán đài, Lucius mất bình tĩnh, mở mắt trừng trừng nhìn theo Harry nhàn nhàn ôm trứng vàng rời đi, tay phải run rẩy kéo Snape.
“Cái đó… là Xà quái trong … mật thất Slytherin trong truyền thuyết?!”
“Ờ.” Snape quan sát con Mũi Cụt còn rúc một góc, chậc lưỡi, đáng ra nên dặn Harry nhân cơ hội này lấy ít máu rồng về nghiên cứu… Tiếc ghê!
“…” Lucius bị kinh hách quá độ, cái gì cũng không muốn nói.
Nhóm cổ đông cùng với các giáo sư đều không dám tin. Không ngờ Chúa Cứu Thế có thể sai sử Xà quái!
Dumbledore cười hả hả cho điểm tối đa. Ờm, Xà quái và vân vân thật đáng yêu! Godric Gryffindor đều khen rằng đáng yêu… Ông có thể nói cái thứ đồ chơi đó thiệt xấu sao hả.
QAQ
Mặt Karkaroff trắng bệch, nghiêm túc cho mười điểm. Đó là Xà quái? Harry Potter là một Xà ngữ!
Điều này có phải đại biểu rằng, kỳ thực Dark Lord đã trở về, hơn nữa còn chiếm luôn thân xác của Chúa Cứu Thế? Karkaroff nghĩ lung tung lên hết. Chúa Cứu Thế trước mắt rốt cuộc là Chúa Cứu Thế hay là Dark Lord đây?
Nếu Dark Lord trở về, vậy chuyện mình vì bảo vệ bản thân mà khai ra Death Eater có khi nào, có khi nào sẽ bị…
Tối nay, nhất định phải đi thử Chúa Cứu Thế mới được. Karkaroff vuốt ve cánh tay, lòng khẩn trương lắm.
Bà Maxime lấy lý do cách giải quyết không có mỹ cảm, chỉ cho Harry bảy điểm.
Crouch thấy Dumbledore cười híp mắt thì thấy kỳ cục lắm, nhưng vẫn cho Harry mười điểm. Dù sao, phương pháp này coi như nhanh chóng, an toàn? Tiện lợi? Okie, tất cả chỉ là tương đối…
Harry ôm trứng vàng về tới lều nghỉ ngơi, Fleur đã tò mò hỏi: “Harry, đó là cái gì? Sao có thể chốc chốc phóng to, chốc chốc lại thu nhỏ? Là do em xài bùa thu nhỏ hả? Nhưng bùa phóng to hồi lúc đầu của em sao có thể phóng lớn nhiều tới vậy? Em có độc dược nuôi nấng đặc hiệu nào không?”
Harry bị một chuỗi liên pháo các câu hỏi từ Fleur làm cho choáng váng. Ê nè Fleur, không phải chị là nữ thần lãnh diễm cao quý hả? Thế này rất hủy hình tượng biết không!
Đáng sợ hơn là, dù Krum không nói năng gì nhưng cái cặp mắt tò mò kia đã bán đứng ảnh rồi!!
Rồi giờ phải nói sao? Nói hàng này sống một ngàn năm nên có thể lớn nhỏ tùy ý hả?
Đối mặt với ánh mắt trông đợi của hai người. Harry sờ sờ mũi, “Khụ, cái này, đây là… là giữ cửa của Hogwarts tụi em! Ờ, chính là vậy đó!”
Cái đó, Salazar vốn có ý để Hanks bảo vệ Hogwarts, vậy nếu hiểu theo cách đó thì giữ cửa… cũng không có gì khác đi ha!?
Hanks phẫn nộ rồi! 【 Xì xì ~ Cậu mới giữ cửa! Em gái cậu cũng giữ cửa! Cả nhà cậu đều là giữ cửa! Tui là thần thú của Salazar đó, ô tồ kế! Cậu lăn mượt cho tui đi!! 】