Chương 7: Đến nhà
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Harry từ giấc ngủ tỉnh lại, vận động ngày hôm qua cũng không chiếm hết thể lực của cậu, trái lại bởi vì vận động vừa phải mà càng thêm thoải mái, cậu tiện tay ôm chặt ‘Gối đầu’ bên cạnh cọ a~ cọ, có chút bất mãn mà bĩu môi “Cứng quá.”
“Thực sự là rất ngại ngùng, Potter tiên sinh, có thể hay không buông ra người giám hộ cũ đáng thương của ngài, hiện là người lãnh đạo, để cho ông ấy đứng dậy tiếp tục phục vụ ngài sao?”.
“Cáp?!”.
Harry giật mình một cái mà xoay người ngồi dậy, ra sức chớp chớp đôi mắt đang mờ mịt, sau đó nhìn về phía người nam nhân chỉ khoác một kiện áo choàng tắm nằm trên giường.
A, đúng rồi! Mình ngày hôm qua đã tới báo danh rồi.
Thứ lỗi, sau khi thức dậy Harry đều sẽ mơ hồ đi một lúc, tuy rằng thời gian cũng không dài.
“Sớm!” Sau khi đầu óc cuối cùng cũng khai mở thì Harry đứng thẳng ưỡn ngực, tay phải hành lễ đúng tiêu chuẩn..
“Sớm.” Severus hơi co rút khóe miệng, Harry được đào tạo lâu năm trong quân đội. Dạy không tồi, tất nhiên nếu như xem nhẹ đi việc cậu lúc này chỉ mặc độc một cái qυầи ɭót thì càng tiêu chuẩn hơn.”Trong vòng nửa tiếng thu thập xong chính mình, bữa sáng tại phòng khách.”.
Severus dùng thanh âm trần thấp rất nhanh nói, Harry nhanh chóng nắm chặt tay chống cự lại sự cám dỗ không nói nên lời đó.
“Nhà ở tự mình giải quyết, thứ hai tuần tới ta ở phòng làm việc chờ em.”.
Nói xong, nam nhân vóc dáng cao to đi về phía phòng tắm, tùy ý cởi áo choàng móc lên giá treo ngay cửa
Thẳng đến khi Severus đóng cửa, Harry mới mang vẻ mặt đau khổ mà nằm lại trên giường, bất đắc dĩ và căm hận nhìn tiểu huynh đệ không nghe lời của mình, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu thu thập căn phòng.
Harry còn có một tật xấu đó là khi chuyên tâm làm một việc gì thì sẽ hoàn toàn quên việc khác. Cho nên chờ tới khi cậu xử lý tốt hết tất cả, Severus đã rời đi rồi, bất quá không sao, thời gian còn dài.
“Uy, người kia.” Severus trở lại nơi ở của mình, bưng tách cà phê đầy và đang tự hỏi về vụ án mới thì điện thoại di động không thức thời mà vang lên.
“Không” “Không thể nào.” “Đừng hòng.” “… Được rồi.”.
Người lãnh đạo trực tiếp của anh_ Dumbledore lấy lý do Harry lẻ loi hiu quạnh, cô đơn tịch mịch, thân đan lực bạc mà đến đây, dùng giao tình của James và anh, dùng việc Harry và anh đã từng sống chung, cuối cùng đem kẻ không có đồng nào Harry_Một phân tiền cũng không có_ Potter ném cho anh.
Chuông cửa vang lên, sau khi thở dài một cái, Severus mang vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng trên thực tế là trong lòng đang rất cao hứng ra mở cửa.
“Tiên sinh, tôi gọi pizza, ngài có thể trả tiền giúp tôi không.”
Ngoài cửa, đúng là nụ cười lấy lòng của Harry, và bên cạnh cậu ta còn có một cô gái mặc trang phục bán hàng đang đứng.
“…”
Severus trả tiền, cầm pizza, đóng cửa..
Harry nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, miệng há to, bắt đầu gõ cửa..
“Sev ~~ em muốn đói ch.ết rồi, nếu như em có ch.ết đói cũng đều là do anh, anh không để cho em ăn ~ nếu như em ch.ết đói nhất định thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh ~ em sẽ vẫn quấn quít lấy anh.”
“Vào đi!”.
Tên nhóc được một tấc lại muốn tiến một thước này cuối cùng cũng vào được ngôi nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Nói xa lạ, bởi vì cậu lần đầu tiên tới nơi này.
Nói quen thuộc, bởi vì nơi này trang trí giống như ngôi nhà cậu sống hồi nhỏ.
Severus vẫn chú ý đến biểu tình của Harry, anh thoả mãn khi thấy sự cảm động trong mắt Harry, luống cuống lui về sau 2 bước, sợ cậu sẽ chạy đến ôm anh.
Cuối cùng, ánh mắt Harry chỉ lóe lóe lên, cái gì cũng không có làm.