Chương 7: Anh hùng cứu mĩ nam
Nhờ nụ hôn thần thánh đó mà bây giờ lúc nào Vương Nguyên cũng tránh mặt Vương Tuấn Khải. Anh chào hỏi thì làm ngơ, anh rủ đi ăn thì chạy mất dép, anh vào bàn ngồi thì giả vờ ngủ. Vương Tuấn Khải rất buồn vì hành động đó của Vương Nguyên, vì vậy anh đã hạ quyết tâm thực hiện kế hoạch tiếp theo mang tênhai mang tên “Xây dựng niềm tin”
Lại nói về Vương Nguyên, cậu là một chàng trai hoạt bát, lanh lẹ, dễ thương... Cũng vì thế mà hằng ngày cậu đều nhận được vài lá thư tình từ các bạn nam lẫn nữ. Nhưng từ khi Vương Tuấn Khải đẹp trai, giỏi toán, lạnh lùng...xuất hiện, số lượng fan của Vương Nguyên đã giảm đáng kể. Điều này càng làm cho cậu không có thiện cảm với anh. Đương nhiên Vương Tuấn Khải biết điều đó nên anh luôn tìm mọi cách để gần gũi cậu.
-Phòng Vương Tuấn Khải-
-Thiên Tỉ! Lần này anh phải nhờ chú giúp một tay! _ Vương Tuấn Khải nài nỉ.
-Nếu thất bại nữa thì sao?_Thiên Tỉ nghi ngờ hỏi.
-lần này cúng ta cùng thực hiện, đảm bảo chỉ có thành công_Vương Tuấn Khải cười gian.
-Được thôi nếu anh muốn! _ Thiên Tỉ thở dài.
Thiên Tỷ sau đó về phòng gọi điện cho một người.
-Cho cháu ba người, ngày mai đúng 8:00 kêu họ đến gặp cháu!
-Cứ yên tâm!_Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm đến đáng sợ.
______________
Hôm nay thứ bảy, Thiên Tỉ vắng học, còn Vương Tuấn Khải vẫn đến trường như thường lệ, nhưng không quan tâm tới Vuơng Nguyên nữa. Điều này làm cậu thấy hơi lạ, anh ta bỏ cuộc rồi chăng, tâm trạng Vương Nguyên theo đó cũng thoải mái hơn. Nhưng cậu đâu ngờ, một mối nguy hiểm lớn đang đến với cậu và cả Chí Hoành.
-Café Xihong-
-Cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ?!_Một trong ba người lên tiếng.
-Còn ba người là thám tử à?!_Thiên Tỉ nghi ngờ hỏi lại.
-Chúng tôi là “Bộ ba quyền lực Ngư-Lân-Tín”!_Nghê Tử Ngư giới thiệu.
-Được rồi, vào thẳng vấn đề! Lần này tôi nhờ các anh đi bắt nạt người khác!_Thiên Tỉ điềm nhiên nói.
-Bắt nạt? Đùa nhau à? Không bao giờ!_Cả ba đồng thanh phản kháng.
-Thật không làm à? Được thôi!_Thiên Tỉ bình thản móc điện thoại.
-Đừng gọi! Chúng tôi chấp nhận! Dù sao cũng ế cả tháng nay rồi!
-Đùa các người thôi!_Thiên Tỉ cười.
-Làm giật mình!_La Đình Tín giận dỗi.
-Biết nhà ngươi thụ nhưng đừng có lộ ra quá!_Nghê Tử Ngư trêu La Đình Tín.
Lưu Nhất Lân bên cạnh cũng xen vào để bảo vệ vợ mình, làm cho náo loạn cả một góc trong quán.
-Keep Silent! Ba người dừng làm trò còn bò ngay lập tức! Tóm lại phải chuẩn bị sẵn, ngày mai trước phi vụ một giờ, tôi sẽ nhắn tin cho các anh. OK?_Nói xong, Thiên Tỉ đứng dậy tính tiền rồi đi trước, để lại ba tên khờ đầu bốc khói vì chưa kịp nói câu nào.
Không những thế, khi ra khỏi quán Thiên Tỉ còn quay lại nói:
-Chả trách ế cả tháng nay!
Tối hôm đó, điện thoại của ba thám tử đều lần lượt nhận tin nhắn từ Thiên Tỉ. Khâm phục hắn, nghĩ ra những biệt danh ch.ết người.
Cả ba cùng lúc nuốt nước bọt.
-Sáng Chủ Nhật-
-Nhị Hoành! Đi công viên a! _ Hôm nay là Chủ Nhật nhưng mới 7h30, Vương Nguyên đã dậy, còn la hét inh ỏi ép buộc Chí Hoành cùng mình đi chơi.
-Cậu suốt ngày chỉ có ăn và chơi thôi!_Chí Hoành thở dài, hôm nay nó cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa tin thần.
-Chờ tớ chuẩn bị một chút!_Chí Hoành ngáp một cái rồi rời khỏi giường.
-Chí Hoành là nhất rồi! _ Vương Nguyên hô hào.
__________
Đúng 7 giờ sáng Thiên Tỉ gọi điện cho Nghê Tử Ngư và hai người còn lại.
- h10: Công viên-
-Thiên Tổng, chúng tôi đang bám sát mục tiêu!_Nghê Tử Ngư vừa nói vừa thở dốc.
-Nhớ đừng để mất dấu! _ Thiên Tỉ dặn dò.
-Yên tâm!_Nghê Tử Ngư cười.
Vừa cúp máy, Thiên Tỉ quay sang nói:
-Sắp đến lượt bọn mình rồi!
Đáp lại hắn là nụ cười với hai chiếc răng khểnh.
-Chuyển cảnh-
-Nhị Nguyên, đột nhiên tớ cảm thấy lạnh sống lưng, hình như ai đó đang theo dõi chúng ta!_Chí Hoành nói nhỏ với Vương Nguyên.
-Đại Nguyên đây có thể bảo vệ cậu mà!_Vương Nguyên cười sảng khoái.
Sau đó cả hai bị chặn đường thật. Cả nhóm lạ mặt kia gồm ba người, hai người làm phiền, còn một người đang hí hoáy nhắn tin cho ai đó.
-Bọn tôi nghèo lắm, tiền đâu mà cướp!_Chí Hoành run lên vì sợ.
-Định rủ mấy đứa đi chơi thôi mà!_La Đình Tín giở thói côn đồ.
-Bọn mặt quỷ này ở đâu ra thế?!_Vương Nguyên lên tiếng sau một hồi im lặng.
-Mày nói ai là quỷ hả?!_La Đình Tín trợn mắt.
-Nhị Hoành tránh ra!_Vương Nguyên vứt đi cây kem đang ăn dở, cả tay áo cũng xắn lên rồi.
-Mấy người kia là! Sao vô duyên vô cớ bắt nạt người khác giữa đường thế?!_Giọng nói đó không ai khác ngoài Vương Tuấn Khải, làm Vương Nguyên chưa kịp đánh đấm, trong lòng rất bực bội.
-Làm gì nhau nào?!_Lưu Nhất Lân hung hăn đáp trả.
”Bốp”
Vương Tuấn Khải lao đến đấm mạnh vào mặt Nghê Tử Ngư, Thiên Tỉ cũng tham gia vào trận chiến. Cả năm người đều diễn rất sâu, đánh đấm nhau đến bầm cả mặt.
Vương Nguyên và Chí Hoành chỉ đứng một bên nhìn.
Lát sau Thiên Tỉ ra hiệu, Lưu Nhất Lân để Vương Tuấn Khải đấm vào mặt một cú cuối rồi cùng hai người còn lại bỏ chạy.
Đánh đấm xong Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ lăn ra thở, miệng không ngừng nguyền rủa ba người kia đánh mạnh tay quá. Vương Nguyên và Chí Hoành cũng chạy lại xem thế nào. Thấy cả hai mặt mày bầm tím, thì không khỏi động lòng trắc ẩn. Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ được đưa đến một tiệm tạp hóa nhỏ gần đó mua bông gạt và thuốc sát trùng, lại được đưa đến ghế đá gần đó để chăm sóc vết thương.
-Không biết đánh nhau mà còn làm anh hùng! Lúc nãy hai người không xuất hiện, thì ba tên đó đã ch.ết dưới tay tôi rồi!_Vương Nguyên vừa chăm sóc vết thương cho Vương Tuấn Khải vừa cằn nhằn liên tục.
-Anh đây đai đen Taekwondo cơ đấy!_Vương Tuấn Khải lườm.
-Đai đen mà thành ra thế này à?!_Vương Nguyên cốc nhẹ lên đầu Vương Tuấn Khải một cái, mỉm cười nhẹ, rồi nhanh chóng khôi phục lại nét mặt.
Ở một nơi cách đó không xa, Thiên Tỉ ngồi yên để Chí Hoành chăm sóc vết thương. Vì vết thương của hắn ở khóe môi nhạy cảm nên làm nó đỏ mặt. Thiên Tỉ sau đó cười rất tươi với Chí Hoành, tim nó bỗng chốc đập rộn ràng. Nó hình như như phải lòng hắn mất rồi.