Chương 16: Cún mặt đao
Như mọi người đã biết, hôm nay là chủ nhật.
-Hôm nay có khách, nhờ mama chuẩn bị giúp con vài món!_Chí Hoành nhờ vả.
-Được, nhưng mấy đứa cũng phải phụ ta!_Lưu mama cười nói.
-Con sẽ lên gọi bọn họ xuống!
___________
-Chúng con phải làm gì a?!_Vương Nguyên tay chống cằm, nhìn loanh quanh nguyên liệu chế biến trong bếp.
-Ai có thể giúp ta nấu ăn?_Lưu mama suy nghĩ rồi nói.
-Trừ ra con và Vương Nguyên rồi!_Chí Hoành ngại ngùng.
-Con có thể giúp!_Vương Tuấn Khải bước lên trước, sẵn sàng cho nhiệm vụ nấu ăn.
-Thật là đứa trẻ có tiền đồ!_Lưu mama cười khúc khích.
Vương Nguyên mặt gian nhìn Vương Tuấn Khải, anh mặc tạp dề trông cũng quá ra dáng nội trợ đi, sau này có cùng anh chung một chỗ cũng không cần phải lo lắng. Bất quá, sau đó Vương Nguyên mới cảm thấy đỏ mặt với suy nghĩ của mình.
-Chúng ta mau bắt tay vào làm, kẻo không kịp!_Lưu mama nhắc nhở.
Khoảng 30 phút sau, các món ăn đã hoàn thiện, lại có phần ngon mắt. Thết đãi thế này là tuyệt vời rồi.
”Kính....kong”
Tiếng chuông vang lên, quản gia mở cổng, chào hỏi rồi đưa Hạo Minh vào trong.
-Xin chào, con đến rồi!_Hạo Minh lễ phép.
-Con là Hạo Minh, ta nghe tụi nhỏ nhắc rất nhiều về con. Đúng là vừa đẹp trai vừa lễ độ. _ Lưu mama khen ngợi.
-Chào!_Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ cũng chào hỏi cho phải phép.
-Hình như chúng ta có gặp nhau ở đâu rồi thì phải?_Hạo Minh nhớ lại.
-Chúng tôi là bạn cùng lớp! _ Vương Tuấn Khải nói.
-Ra vậy!_Hạo Nam suy nghĩ “nhưng sống chung nhà không phải hơi quá mức sao?”
-Chúng nó còn là con rể của dì!_Lưu mama vô tư nói, làm Hạo Minh suýt nữa té ngã.
-Anh đừng nghe mama nói đùa!_Chí Hoành phân bua.
-Đúng rồi, chúng ta còn phải dùng bữa!_Vương Nguyên túc trực kế bên cũng nhanh chóng kéo Hạo Minh đi.
Bữa ăn bắt đầu vui vẻ, nhưng không khí xung quanh vẫn mang một màu ảm đạm. Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ âm thầm liếc qua liếc lại, đầu bốc khói.
-Con hơi mệt, cần nghỉ ngơi một lát._Vương Tuấn Khải lên phòng nghỉ ngơi cho thoáng, ở đây một lát, chắc sẽ có án mạng (hự hự).
-Không sao chứ?_Vương Nguyên lo lắng nhìn theo.
-Có!_Vương Tuấn Khải quay lưng bỏ đi.
-Con cũng lên phòng đây, còn rất nhiều bài tập chưa làm._Thiên Tỉ cũng đứng lên, đi phía sau Vương Tuấn Khải.
Cả hai lại tạm biệt ngay ngã rẽ, Vương Tuấn Khải tâm trạng nặng nề vào phòng, một phát đóng mạnh cánh cửa.
-Bực mình!_Vương Tuấn Khải lầm bầm.
Bíp....bíp....bíp
Tin nhắn được gửi đến từ thuê bao .
-Ai thế nhỉ?_Vương Tuấn Khải nhấc điện thoại lên xem, vẫn thấy không quen thuộc số này.
”Chào! Tớ là Âu Dương Na Na đây, thật may mắn khi đúng là cậu. Tớ sợ gọi điện thì phiền đến cậu nên nhắn tin cho tiện.”
-Là cô gái mấy hôm trước!_Vương Tuấn Khải nhớ ra.
”Có chuyện gì quan trọng?”
Có tin nhắn trả lời ngay lập tức.
Mì”nh định nhờ cậu hướng dẫn giúp mấy bài tập toán vào ngày mai. Mình sẽ ghé sang lớp cậu, đừng từ chối nha, được không?”
”Ừ”
Bíp....bíp.....bíp
”Cậu kiệm lời thật đấy, cậu vẫn không xem mình là bạn?”
”Không, tôi hơi mệt, tạm biệt!”
”Cậu cứ nghỉ ngơi đi, tạm biệt!”
-Co gái này có thể làm bạn?_Vương Tuấn Khải đặt dấu chấm hỏi trong đầu về Âu Dương Na Na, anh cũng cam giác đươc cô gái này không phải bình thường.
-Tại phòng khách-
-Con có quà cho mọi người, chờ một chút._Hạo Minh gọi điện ra bên ngoài nhờ người mang vào.
-Tuyệt quá nhỉ?_Vương Nguyên cười tươi.
-Đảm bảo tụi em sẽ thích!_Hạo Minh ôn nhu xoa đầuVương Nguyên.
-Cậu chủ, đây ạ!_Tài xế của Hạo Minh lật đật mang những món quà vào nhà.
-Cảm ơn chú!_Hạo Minh lễ phép nói.
-Đây là quà của dì, còn đây là của bác trai! Còn cái này là của hai đứa!_Hạo Minh vừa nói vừa đẩy hộp quà về phía mọi người.
-Bác trai hiện giờ không có nhà, nhưng cảm ơn con, ta sẽ đưa lại cho ông ấy._Lưu mama vui vẻ.
-Tụi em mở quà nhé!
-Ừ.
-Vương Nguyên nhìn này, một chú thiên nga bằng pha lê, cực to luôn a!_Chí Hoành vô cùng ưng ý với món quà của mình.
-Đáng yêu quá, là gấu con! _ Đến lược Vương Nguyên, cậu không khỏi ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy “Gấu” con dễ thương ấy.
-Em đúng là ngốc mà, đây là cún con!_Hạo Minh mỉm cười cốc nhẹ đầu Vương Nguyên.
-Cún? Sao mũi nó ngắn thế, nhìn chẳng giống!
-Nhưng nó vẫn là cún đấy thôi!_Chí Hoành chìa tay sờ thử.
-Em định đặt tên nó là gì?
-Tên?_Vương Nguyên nghĩ ngợi gì đó rồi chạy đi.
Hạo Minh biết Vương Nguyên đi đâu nhưng không ngăn được, chỉ đành bất lực hỏi Chí Hoành.
-Vương Tuấn Khải đó quan trọng lắm sao?
-Đúng a! Vương Nguyên rất thích anh ta, hai người họ cũng hay gây nhau lắm!_Chí Hoành cười khúc khích.
___________
Vương Nguyên đứng trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, nhưng gõ cửa mãi chẳng thấy anh ra mở cửa, nghĩ rằng anh có chuyện, cậu liền xông cửa vào.
-Ngủ à?_Vương Nguyên đen mặt.
Bíp...bíp...bíp
-Tin nhắn của Khải ca, xem chút chắc không sao nhỉ?_Vương Nguyên tự nhủ rồi mở tin nhắn ra đọc.
”Quên nữa, chiều nay có rãnh không, tớ muốn cùng cậu đi chơi!”
-Là ai vậy?_Vương Nguyên cảm thấy không vui khi nhìn thấy tin nhắn, rồi vô thức lần lên những mẫu tin phía trên.
-Là Âu Dương Na Na? Vương Tuấn Khải và cô ta có chuyện mờ ám nữa? Mấy hôm nay mình nhờ chỉ bài tập Toán, anh ta nhất mực làm ngơ, vậy mà người ta chỉ nói một câu đã nhận lời, đáng ghét!
-Đã vậy, Vương Đại Nguyên đây cóc thèm nói chuyện với ngươi!_Vương Nguyên ném điện thoại lên chỗ Vương Tuấn Khải đang nằm rồi bỏ đi.
”Vương Tuấn Khải đó nghĩ sao cũng đáng ghét, vậy mà có cả đám con gái thích! Tức ch.ết ta!”_Vương Nguyên bực dọc suy diễn mọi thứ.
-Làm gì lâu thế, có tên cho nó chưa?_Chí Hoành nhìn thấy Vương Nguyên đi xuống, liền hỏi.
-Không cần, tớ tự đặt!_Vương Nguyên bồng lên cún con, gương mặt bầu bĩnh đang ngủ thập phần đáng yêu, thỉnh thoảng ư ử vài tiếng thậy nhỏ.
Vương Nguyên lúc đang cảm thấy ngập tràng hạnh phúc thì Vương Tuấn Khải từ trên đi xuống, sau đó rời khỏi nhà. Vương Nguyên nghĩ là Vương Tuấn Khải đi tìm Âu Dương Na Na, nên tâm trạng một lần nữa tuột dốc thảm hại. Cậu nhìn lại cún con, rồi đập bàn.
-Là gì?_Chí Hoành sốt ruột.
-Vương Tuấn Khải!_Vương Nguyên vô cùng ưng ý với cái tên mình vừa đặt, xung quanh không tiếng động. Ai đời lấy tên người đặt cho thú cưng chứ?
-Sao...sao có thể?_Chí Hoành sửng sốt.
-Anh ta không bận tâm đâu!_Vương Nguyên hề hề cười.
-Muộn rồi, anh cũng nên về. Hôm nay ba mẹ anh đi công tác về, anh phải gặp họ ngay bây giờ!_Hạo Minh tạm biệt mọi người ra về, trong lòng vẫn mang một nỗi ấm ức không tên.