Chương 23: Chấp nhận hay không chấp nhận?

Nguyên nặng nhọc kéo Vali ra khỏi nhà, vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó, mặt đen như đít nồi....
-Alo, là tôi đây cô hai, lại việc thằng nhóc đó nữa hả?
-Biết thì tốt, mau đến đầu hẻm đường XYZ để đợi thằng nhóc đó đến, việc còn lại thì tụi bay biết phải làm sao rồi đấy.


-Vâng vâng, chúng tôi đi liền.
-Vương Nguyên, một lầm nữa xin lỗi cậu.
Hạo Minh đang chạy trên đường thì đột ngột dừng lại, anh nhớ ra là có chuyện cần nói với Nguyên nên liền quay xe lại chạy đến Lưu gia.
Kíng....kong....
-Là Hạo Minh hả cháu?-Lưu mama lật đật chạy ra mở cửa.


-Vâng, Nguyên đâu rồi hả dì?
-Thằng bé đi luôn rồi cháu ạ, tình hình của nó bây giờ rất là không ổn...haizzz...
-Vậy cháu đi đây, tạm biệt dì.
Hạo Minh nổ máy chạy đến nhà Nguyên vô tình anh nhìn thấy một người đang lấp ló sau vách tường. Là Na Na ư?


-ch.ết tiệt, nhìn thấy cô ta là muốn chửi thề.
-Hình như mình đã bị Hạo Minh phát hiện.-Lòng ngực cô đau nhói, tim đánh trống liên hồi.
----------------------
-Này nhóc, còn nhớ tụi anh không?-Nguyên Nguyên vừa đến hẻm đã bị một lũ côn đồ chặn lại.


-Là....là mấy người...-Nguyên sửng sốt khi nhận ra đó là đám người đã nhốt cậu trong nhà vệ sinh hôm bữa.
-Đúng đấy nhóc, em đang định đi đâu à?-Tên cao kều bước đến vòng tay qua vai cậu.


-Liên quan gì đến mấy người, mau tránh ra cho tôi.-Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu với tụi đầu gấu này.
-Hay là em dọn về sống với tụi anh luôn đi, anh sẽ chăm sóc cho em đàng hoàng mà.-Tên đó lại giở trò vuốt dọc cánh tay cậu.


available on google playdownload on app store


-Anh làm trò con bò gì thế, bộ tôi vô gia cư hay sao mà phải sống cùng với các người? Bây giờ tôi phải đi, OK?-Nguyên vùng vằng tránh xa tên đó ra rồi vội bước đi.
-Đi đâu, em phải ở lại phục vụ cho bọn anh chứ.-Tên đó ôm lấy cậu từ phía sau rồi nhấc bổng cậu lên.


-Mau buông ra nếu không đùng trách tôi.-Cậu lạnh lùng phán một câu.
-Này, nhóc làm anh sợ đấy nha.
BỐP....chiếc nón bảo hiểm hiệu Asiasafe bay thẳng vào mặt tên đang ôm cậu.
-Tụi mày đang giở trò giữa thanh thiên bạch nhật đấy à?


-Hạo Minh ư, mày đến đây làm gì?-Tên đấy vừa ôm cái mũi chảy máu vừa tức giận nhìn anh.
-Tao không đến đây thì tụi mày đã làm nên trò tốt đẹp gì rồi?
-Tụi tao sẽ ăn sạch nhóc đây chứ sao.-Đồng bọn của tên đấy cười vang, nắm chặt lấy tay Vương Nguyên không để cho cậu thoát.


-Yaaaa...Tụi mày ch.ết đi.-Nguyên tung một đòn Karate đẹp mắt vào cái tên đang cố giữ lấy cậu.
-Á...đau quá, sao mày đánh mạnh thế, mày có học võ à?
-Tụi mày mới biết đấy hả? Nếu ban nãy Minh ca không đến thì tụi mày no đòn với ông rồi.-Nguyên vênh mặt tự hào.
”BỐP”


Một cú đánh mạnh vào sau gáy làm Nguyên bất tỉnh nhân sự.
-Tụi mày muốn ch.ết phải không? Mau thả em ấy ra.
”Yaaa”


Hạo Minh lao đến sống ch.ết với tụi nó, sức của anh cũng có hạn, dù là đội trưởng đội Quyền anh ở Mĩ nhưng anh cũng bị đánh trúng rất nhiều. Sau một hồi vật vã chiến đấu, tụi nó đã chịu thua mà rút chạy hết.
-Nguyên Nguyên, mau tỉnh dậy đi em, đừng làm anh lo mà.-Hạo Minh cố gắng lay Nguyên dậy.


-Ư....Minh ca...hả...Minh ca, anh bị làm sao vậy?-Nguyên lo lắng nhìn những vết bầm tím khắp khuôn mặt hoàn mĩ của anh.
-Ban nãy em bị ngất, anh phải đánh tụi nó để bảo vệ em đấy. Sau này đừng để tụi nó thấy em, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm nữa đấy.


-Hu hu, Minh ca, anh đừng ngất mà, em sẽ gọi xe cứu thương ngay.-Cậu khóc nấc lên rồi bấm dãy số quen thuộc, Hạo Minh đã ngất đi trong lòng cậu.
~ phút sau~
-Ở đây này chú, mau giúp cháu đưa anh ấy lên.
-Dạo gần đây tụi côn đồ xuất hiện ngày càng nhiều, các cháu phải cẩn thận.-Bác sĩ dặn dò cậu.


-Vâng ạ.
-Thằng bé chỉ bị chấn thương bên ngoài thôi, không có nguy hiểm nhiều chỉ cần nghỉ ngơi một ngày sẽ khỏe lại thôi, cháu đừng quá lo.
-Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.-Nguyên thở phào nắm chặt tay Hạo Minh.
-Xin lỗi, em gây họa cho anh rồi, Minh ca.-Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi mắt xinh đẹp của cậu.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Thiên Thiên í lộn anh xã, anh nhìn kìa, cái Vali đó rất giống của Nguyên, sao nó lại nằm đó vậy, xung quanh lại loang lỗ máu là máu.
-Em nói phải, có khi nào Nguyên xảy ra chuyện rồi không?
-Chắc không xui xẻo đến vậy chứ?-Hoành đến gần mở Vali ra.


-Đây đúng là quần áo của cậu ấy, chúng ta về nhà nhanh đi, em lo quá, phải báo cho Khải ca biết.
-Ừ.-Thiên Tỷ kéo cái vali đi phía sau Hoành.
~Tại bệnh viện~


-Ư...-Hạo Minh từ từ mở mắt, toàn thân đau ê ẩm như bị ai cào xé. Nhìn xuống phía cái tay đang bị nắm lấy của mình, là Nguyên, cậu đã thiếp đi từ lúc nào.
-Em lo cho anh sao bảo bối?-Hạo Minh cười hiền nhìn nhóc con đang say mê ngủ.
”Oáp”
-Minh ca, anh tỉnh rồi hả, em vui quá.
-Anh không sao, cảm ơn em đã lo cho anh.


-Thật may cho em là lúc nãy có anh, nếu không...
-Suỵt, em đừng nói bậy, sẽ không tốt đâu.
-À ban nãy sao anh lại gặp em thế, chẳng phải anh đã về nhà rồi sao?
-Thật ra ban nãy anh có chuyện muốn nói với em.
-Là chuyện gì thế ạ?
-Chuyện ban nãy anh sẽ không nói nhưng anh có chuyện khác muốn nói với em, Nguyên à.


-Hử?
-Anh...anh thích em...em chấp nhận lời tỏ tình của anh nhé.-Hạo Minh nắm lấy tay Nguyên.
-Minh ca, em...em....
-Em không cần đồng ý liền đâu, anh sẽ chờ đợi câu trả lời từ em vào một ngày khác.
-Vâng....vâng....
-Thôi, em cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.
-Tạm biệt anh.-Cậu cười gượng rồi bước ra về.


~Tại Lưu gia~
-Khải ca, giờ chúng ta phải làm sao đây, điện thoại cậu ấy nằm ở trong này rồi.
-Mọi người đừng quá lo, anh sẽ đi tìm Nguyên.-Khải láy vội chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài.
-Khải ca, anh đi đâu đó.-Nguyên bước chưa tới cổng đã thấy anh chạy theo hướng ngược lại.


-Nguyên tử, em đi đâu thế, có biết là anh và mọi người lo lắm không?-Anh vừa nghe giọng cậu đã vụt chạy đến ôm lấy cậu thật chặt.
-Em không sao rồi, xin lỗi đã làm anh lo.-Cậu vòng tay đáp trả cái ôm từ anh, cảm giác ấm áp an tâm lại ùa về.
” Minh ca à, có lẽ em đã có đáp án cho anh rồi “


Hôm nay là 8/ mình chúc các bạn nữ có thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, sớm tìm được một nữa của mình, hủ nữ thì ngày càng yêu TFBOYS hơn như mình vậy nè. Happy Women"s Day.






Truyện liên quan