Chương 32: Viên mãn (End)

-Tiểu Khải, anh đã về rồi, đã về bên em thật rồi. Em nhất định không để anh rời khỏi em một phút giây nào nữa.-Nguyên bậc khóc, cậu ôm lấy anh thật chặt, nước mắt cứ thế tuôn trào.
-Tiểu Nguyên ngốc, nhất định anh sẽ bên cạnh em.-Anh đáp trả vòng tay ấm áp của cậu.


-Khải ca, em nhớ lại rồi, tất cả.-Đôi mắt cậu ánh lên tia cười, hạnh phúc.
-Thật hả Nguyên tử, em nhớ lại thật rồi sao?
-Vâng.
-Anh vui quá, anh vui quá.-Anh nhấc bổng cậu lên, xoay vài vòng.
-Anh biết em sẽ nhớ lại mà, phải báo tin tốt cho mọi người. Chờ anh chút nhé Nguyên tử.


Khi anh rời khỏi, nơi đây trở nên âm u lạnh toát, cậu thật sự rất ghét cảm giác này. Bỗng cánh cửa bật mở....
”Hử? Khải ca về nhanh thế sao?”-Cậu suy nghĩ, cảm thấy có điều bất ổn.


-Xin chào, chàng trai dễ thương của tôi. Tôi vừa mới nghe cậu nhớ lại nên vào đây chúc mừng này.-Là Tử Khuê, cô ta không bị bắt.
-Cô...cô vào đây làm gì? Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?-Cậu hoảng hốt khi nhìn thấy cô ta bước vào.


-Ồ! Tôi thật không ngờ là cậu bị mất trí ngần ấy năm. Cậu cũng tệ thật, là bạn bè mà chẳng nói cho tôi biết.-Vừa nói, cô ta vừa rút trong túi xách ra một con dao loại gọt trái cây.
-Cô...cô định làm gì tôi? Mau tránh ra, Khải ca sẽ về ngay bây giờ đấy.-Cậu hét lên, cố ý cho người bên ngoài nghe thấy.


-Yên tâm, sẽ không chảy máu đâu. Hơn nữa còn rất thú vị.-Cô ta tiến lại gần cậu.
Á....Á....Á....
Khải cùng mọi người từ xa đi đến thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nguyên, anh hốt hoảng chạy nhanh vào bên trong.....


available on google playdownload on app store


-Cô vào đây làm gì? Cô đã làm gì Nguyên?-Anh nhìn thấy cô ta, máu nóng dồn lên đến não, mạnh bạo nắm lấy cổ áo cô ta.
-Khoan đã, cậu bình tĩnh đi, tôi chỉ muốn gọt trái cây cho Vương Nguyên thôi mà, đâu cần cậu khẩn trương thế a.-Tử Khuê cười xòa nhìn anh.


-Thật sao Nguyên tử?-Anh nghi ngờ hỏi cậu.
-À, quả thật là có chuyện này, tại em hơi bất ngờ nên mới la lên như thế. Xin lỗi đã làm anh lo.-Cậu ngước đôi mắt hối lỗi lên nhìn anh.
-Thấy chưa, tôi không có ý xấu thật mà.-Tử Khuê cầm quả táo đang gọt dở và tiếp tục công việc.


-Hạng người như cô cũng xứng đáng có mặt ở nơi này à?-Chí Hoành đứng khoanh tay ở cửa, vẻ mặt không hài lòng.
-Sao cô ta không bị bắt cho rồi.-Thiên Tỷ xen vào.
-Tôi...tôi xin lỗi mọi người.-Tử Khuê gục đầu xuống, nước mắt bắt đầu rơi.


-Cô còn giở trò mèo khóc chuột ở đây à, cô đã gây ra cho chúng tôi bao nhiêu chuyện không may rồi, còn làm hại cả một cô bé vô tội như em tôi.-Na Na tức giận bước vào chỉ thẳng mặt Tử Khuê.
-Tôi xin lỗi.-Tử Khuê quỳ xuống trước chân Na Na, cầu xin cô tha lỗi.


-Thôi đi Na Na tỷ, chắc cô ta cũng hối hận lắm rồi. Bây giờ cô ta cũng đâu còn gì để mà ra oai chứ.-Hoành cười nửa miệng.


-Cậu nói đúng, Chí Hoành. Lúc ba con tôi bị đưa tới sở cảnh sát tôi đã rất đau lòng, cũng tại tôi liên lụy ba, ba luôn yêu thương tôi nhưng tôi chỉ luôn hận ba, không cho ông được một gia đình hạnh phúc. Tôi thật sự rất khốn nạn, mọi người cứ việc mắng chửi sao cũng được, miễn là chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Ba tôi đã bị tù 20 năm vì tội ác mà ông đã làm, nguyện vọng cuối cùng của ông là chỉ mong tôi trở thành người lương thiện, không tiếp tục vấn thân vào con đường tội lỗi như ông, mong mọi người chấp nhận yêu cầu cuối cùng này của tôi. Sau này tôi sẽ về Anh với mẹ tôi, mọi người sẽ không còn thấy con người đáng khinh như tôi nữa đâu.-Tử Khuê khóc to hơn khi kể lại mọi chuyện.


-Hic...hic...Tử Khuê, mình tha thứ cho cậu, cậu thật đáng thương. Hãy giữ lời hứa sau này sẽ làm người tốt nhé!-Nguyên mủi lòng trước tình cảnh của Tử Khuê, cậu đã dễ dàng tha thứ cho cô, dù sao thì cậu cũng không sao.
-Cảm ơn cậu Vương Nguyên.-Cô cảm thấy an ủi hơn khi nghe được những lời thật lòng từ cậu


-À, cũng nhờ cậu đánh lên đầu mình mà bây giờ mình nhớ lại rồi này.-Cậu cười lém lỉnh rồi nhìn sang Khải, anh có vẻ cũng không còn giận dữ như lúc nãy nữa.


-Na Na, nếu cậu không tha lỗi cho tớ thì hẹn cậu, nếu chúng ta có gặp lại lần nữa xin cậu đừng làm ngơ tớ. Thật lòng xin lỗi cậu và cả em gái cậu.-Sau khi dứt lời, Tử Khuê vội chạy ra khỏi phòng, rời khỏi bệnh viện và lao vào dòng người tấp nập.


-Thôi bỏ qua chuyện cô ta đi. Vì Nguyên Nguyên đã nhớ lại, chúng ta cùng đi ăn Bít tết đi, em đãi.-Chí Hoành hào hứng tuyên bố.
-Được thôi, hôm nay tớ sẽ ăn thủng túi cậu luôn.-Nguyên vui vẻ chấp thuận.
-OK! Let"s go! Listen to my heart~ A, xin lỗi, tớ đang bị cuồng bài Heart của TFBoys a~ Hoành gãi đầu.


Một cuộc đời mới lại bắt đầu với Nguyên, cậu cảm nhận được tình cảm gia đình từ những người bạn thân thiết. Cuộc sống của cậu rất viên mãn.


End fic rùi nè, các bạn có thấy nó không liên quan tới tên Fic phải không? Mình sẽ úp Extr.a có liên quan a~ bạn nào muốn bao nhiêu Extr.a thì nói với mình nha! Với lại xong Fic này mình sẽ có Fic mới, là Longfic nữa nhoa, bật mí nó tên là Magic Love, các bạn nhớ tiếp tục ủng hộ mình. Thanks!!!Moa moa moa






Truyện liên quan