Chương 44: Lòng in bóng nhau
CHƯƠNG 44: LÒNG IN BÓNG NHAU
“Cổ Thiên Thương, ngươi định làm gì?”. Triệu Vũ nhìn con người lạnh lùng trước mặt, vừa nghĩ đến chuyện phải giao đứa con bảo bối mới nhận cho hắn, thật không cam lòng. Nếu không phải sợ Sơ Dật tức giận, hừ hừ…
“Thiên Thương gặp qua Hoàng thượng”. Ngoài miệng nói vậy nhưng Cổ Thiên Thương không hề để mắt tới Hoàng thượng, vẫn đứng thẳng, mặt lạnh, giọng cũng lạnh. “Ảnh ở đâu?”
“Ngươi còn mặt mũi hỏi hắn ở đâu ư? Ngươi có biết vì ngươi mà hắn ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa ăn vào là nôn ra, gầy đến đáng thương”. Triệu Vũ hung hăng trách móc Cổ Thiên Thương.
Sắc mặt Cổ Thiên Thương càng thêm khó coi, đóng băng ngàn mét, thanh âm lạnh thấu xương. “Nói cho ta biết hắn ở đâu”
“Ngươi…”. Triệu Vũ thấy hắn không chút ăn năn, tức giận đến không nói nên lời, hít sâu một hơi, bình ổn tức giận. Hắn biết tính cách của người Cổ gia, đành phải nhịn. “Ảnh nhi ngủ rồi, ngươi đừng quấy rầy hắn”. Ánh mắt Triệu Vũ lập tức biến thành sắc bén, khí thế bá chủ đã trở về. “Hắn là con trẫm, nếu ngươi dám tổn thương hắn, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi, cho dù ngươi là bảo chủ Cổ gia bảo”
Cổ Thiên Thương bình tĩnh nhìn Triệu Vũ, giọng nói không còn hàn băng. “Ảnh là người của ta, ta sẽ không để hắn chịu tổn thương”
Triệu Vũ hừ một tiếng, dẫn Cổ Thiên Thương vào phòng Bạch Sơ Ảnh. Hai người ngồi ở buồng ngoài, thỉnh thoảng nhìn nhau nhưng đa phần là nhìn về phía buồng trong, ánh mắt sáng rực.
Một canh giờ sau, buồng trong truyền đến thanh âm khe khẽ. Hai người lập tức lao vào như gió quét. Bạch Sơ Dật khoác y phục, đang định xuống giường thì thấy hai nam nhân đang vội vàng chạy vào.
“Sơ Dật”. Triệu Vũ thấy hắn chỉ mặc áo trong, trên mặt còn mang theo chút lờ mờ do mới ngủ dậy, vô cùng mê người. Ánh mắt Triệu Vũ lóe lên, khàn khàn kêu một tiếng chạy tới ôm hắn vào lòng.
Bạch Sơ Dật đỏ mặt giãy dụa, thấy Triệu Vũ không có ý định buông tay nên đành phải làm lơ hắn, nhìn Cổ Thiên Thương đang có chút sốt ruột quan sát bọn họ. “Cổ Thiên Thương?”
“Vâng”
Bạch Sơ Dật còn đang định nói gì đó thì Bạch Sơ Ảnh vừa tỉnh giấc đã nghe được giọng Cổ Thiên Thương, vì vậy vén màn, vui mừng kêu một tiếng. “Thương”
“Ảnh”. Còn chưa dứt câu, Cổ Thiên Thương đã vọt vào ngồi xuống mép giường, nâng lên khuôn mặt Bạch Sơ Ảnh, ánh mắt sáng rực nhìn dung nhan gầy gò kia, đau lòng nói. “Xin lỗi, Ảnh”
Bạch Sơ Dật nhìn bọn họ một cái, kéo Triệu Vũ vẫn đang vui sướng mà ra ngoài.
“Thương, ngươi không cần ta sao?”. Trong đôi mắt trong vắt của Bạch Sơ Ảnh nhuộm lên sầu bi, không chớp mà nhìn Cổ Thiên Thương.
“Cần, sao Thương lại không cần Ảnh chứ? Ảnh là của Thương, Thương cũng là của Ánh, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau”. Cổ Thiên Thương cúi đầu hôn lên mắt Bạch Sơ Ảnh, bảo đảm mà nói.
“Thật ư?”
“Ừ”. Cổ Thiên Thương không cho Bạch Sơ Ảnh có cơ hội nói chuyện, hôn dọc theo trán hắn xuống, cuối cùng hôn lên đôi môi hơi lạnh kia.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh thuận theo ngẩng đầu lên, vươn tay ôm cổ Cổ Thiên Thương.
Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát, cho đến khi cánh môi biến thành nóng bỏng, lại vươn lưỡi ɭϊếʍƈ một lần. Cổ Thiên Thương cạy ra cánh môi ướt át kia, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng quen thuộc, như cá gặp nước, dịu dàng hôn ɭϊếʍƈ biến thành nóng rực.
“Ưm, a….”. Đầu lưỡi ɭϊếʍƈ tới niêm mạc mỏng manh, một trận tê dại truyền đến khiến thắt lưng Bạch Sơ Ảnh tê rần, không khỏi rên lên.
Cổ Thiên Thương ôm eo hắn, đột nhiên cảm nhận được cái bụng hơi nhô ra của Bạch Sơ Ảnh đang dán lên người mình, nhớ đến hắn đã mang thai sáu tháng, vội vàng buông ra môi hắn mà thở dốc, giọng khàn khàn. “Thích không?”
Gò má Bạch Sơ Ảnh ửng đỏ, môi liễm diễm, ánh mắt mê mang ngập nước, hô hấp bất ổn nhìn Cổ Thiên Thương. “Thích”. Nói xong lại vươn lưỡi ɭϊếʍƈ lên đôi môi mỏng của Cổ Thiên Thương.
Cổ Thiên Thương hổn hển, cố gắng ngăn chặn mồi lửa dưới bụng, đè nén thanh âm. “Thương cũng thích”. Cổ Thiên Thương cách một lớp y phục mà vươn tay vuốt ve cái bụng hơi nhô ra của Bạch Sơ Ảnh. “Thương cũng thích cục cưng”
“Thật sao?”. Ánh mắt Bạch Sơ Ảnh lộ ra vẻ vui sướng, hắn còn tưởng Thương không thích cục cưng cho nên mới không nói chuyện này cho Thương biết.
“Thật, cục cưng là của Thương và Ảnh”
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh thở gấp một tiếng, cảm thấy hơi nóng truyền tới từ bàn tay đang đặt trên bụng mình của Cổ Thiên Thương. Bộ phận giữa hai chân lại phát đau, hắn kéo tay Cổ Thiên Thương đặt lên trên, mê mang nhìn Cổ Thiên Thương. “Đau”. Hắn còn nhớ những bức tranh trước khi ngủ cha cho hắn xem, hắn muốn Thương làm vậy với hắn, như vậy chứng tỏ Thương thích hắn.
Cổ Thiên Thương thở dốc nặng nề, bàn tay đặt giữa hai chân Bạch Sơ Ảnh cảm nhận được bộ vị cứng rắn kia. Cổ Thiên Thương đơ ra không dám lộn xộn, chỉ cắn răng rút tay lại.
“Thương?”. Bạch Sơ Ảnh lộ ra vẻ bi thương. Sao Thương lại không chịu làm, lẽ nào hắn không thích mình? Nhưng vừa rồi hắn còn nói hắn thích mình mà.
Cổ Thiên Thương hôn lên trán Bạch Sơ Ảnh, giải thích. “Hiện tại không làm được, sẽ khiến cục cưng bị thương”
“Thật ư?”. Bạch Sơ Ảnh vẫn có chút không cam lòng, mím môi. “Nhưng nơi đó đau quá, Thương, giúp ta sờ sờ đi”. Lần đó Thương cũng giúp mình sờ, cục cưng cũng không sao.
Cổ Thiên Thương nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi môi ướt át, ánh mắt khao khát của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng vẫn giằng co. Thế nhưng bộ vị nào đó vẫn đang đối nghịch với Cổ Thiên Thương, trong nháy mắt cứng lên, đè lên cái bụng hơi nhô ra của Bạch Sơ Ảnh.
“Thương cũng đau ư?”. Bạch Sơ Ảnh tò mò vươn tay đặt lên bộ vị sưng phồng kia.
“Ảnh”. Cổ Thiên Thương khó nhịn bắt lấy bàn tay hiếu kì kia, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống. Trời ạ? Tại sao người yêu của hắn lại ngây thơ mà tò mò như thế?
“Cẩn thận một chút, đừng đè lên cục cưng là được rồi”. Trên nóc nhà truyền đến giọng Bạch Sơ Dật, sau đó một cái hộp nhỏ tinh xảo rơi xuống đệm giường.
Cổ Thiên Thương nhặt lên nhìn thoáng qua, cất giọng nói. “Cảm ơn, cha”
“Triệu Vũ, ngươi làm gì vậy?”. Trên nóc nhà lại truyền đến giọng nói hơi bực bội của Bạch Sơ Dật.
“Sơ dật…”. Giọng ai đó hơi khàn, đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
“Ngươi… ưm…”
Sau đó là tiếng gió lướt qua, hết thảy cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh.
“Cha?”. Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn Cổ Thiên Thương, không biết tại sao hắn lại gọi cha mình là cha.
Khóe miệng Cổ Thiên Thương cong lên, đôi môi băng lãnh biến thành một đường cong nhu hòa. “Ảnh là của Thương, đương nhiên phải gọi là cha”
“A”. Người nào đó rất dễ dụ.
Ánh mắt Cổ Thiên Thương trầm xuống, ôm hắn chậm rãi nằm xuống giường, lập tức nhào tới. Lại là một trận môi lưỡi giao nhau, dần dần hướng xuống, lưu luyến ʍút̼ vào, tạo ra nhiều điểm đỏ bừng.
Cổ Thiên Thương kéo ra vạt áo Bạch Sơ Ảnh, áo lót mỏng tang mềm mại chậm rãi mở ra, lộ rõ lồng ngực trắng nõn rắn chắc, hai điểm phấn hồng phập phồng theo hô hấp, đánh sâu vào thị giác và xúc giác, rất mê người.
Ánh mắt Cổ Thiên Thương nóng rực, mãnh liệt cúi đầu, đem vật nhỏ kia ngậm vào miệng, ɭϊếʍƈ, kéo, gặm, khiến nó lập tức run rẩy dựng đứng.
“Thương… a… ưm”
Eo Bạch Sơ Ảnh run lên, mềm mại ngã xuống giường, hai tay siết chặt tóc đen trong tay. Cổ Thiên Thương ʍút̼ xong một bên thì lại dời sang bên còn lại, tiếp tục động tác vừa rồi. Hắn đồng thời vươn tay xuống dưới nắm lấy vật nhỏ đáng thương đang run rẩy dựng đứng kia, vuốt ve lên xuống.
“Thương… ưm…”
Mắt Bạch Sơ Ảnh mê ly, thở gấp liên miên. Chỉ chốc lát, trong tay Cổ Thiên Thương đã dính đầy tinh dịch. Bạch Sơ Ảnh tê liệt ngã xuống giường, lồng ngực trắng nõn biến thành đỏ ửng, kiều diễm mê người.
“Ảnh”
Ánh mắt Cổ Thiên Thương nóng rực nhìn người dưới thân, cảm thấy hắn là bảo vật tốt nhất thiên hạ. Môi Bạch Sơ Ảnh khẽ nhếch, đôi mắt đượm ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhìn Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương cúi đầu che lại đôi môi mê người kia, một tay vỗ về cái bụng hơi nhô ra của Bạch Sơ Ảnh, tay kia đặt trên cái mông dẻo dai của hắn mà xoa nắn.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh lại bắt đầu thở dốc, vật nhỏ vừa mềm xuống lại ngẩng đầu lên. Cổ Thiên Thương hôn đủ rồi, thoáng tránh ra một chút, nhặt lên chiếc hộp tinh xảo trên giường mở ra, một mùi thơm nhàn nhạt xông lên.
Cổ Thiên Thương cởi quần Bạch Sơ Ảnh, tách ra đôi chân thon dài thẳng tắp của hắn mà phết một ít thuốc lên huyệt khẩu đóng kín, xoa nắn một trận rồi chậm rãi luồn vào một ngón tay.
“Thương?”. Bạch Sơ Ảnh kinh hô một tiếng, sợ hãi rụt một cái.
“Sao vậy? Đau ư?”. Cổ Thiên Thương dừng động tác.
Bạch Sơ Ảnh lắc đầu, chỉ là lần trước ở bên hồ rất đau, cho nên hắn mới theo bản năng lùi lại. Lần này không đau, nhưng… Bạch Sơ Ảnh vặn vẹo thắt lưng. “Phồng phồng, rất kì quái, rất ngứa”
Cổ Thiên Thương khẽ cười một tiếng, không nhịn được cúi đầu hôn Bạch Sơ Ảnh, ngón tay tiến vào bên trong lại tiếp tục cử động.
Có lẽ vì mang thai nên huyệt khẩu đặc biệt mềm mại, hé ra hợp lại ngọ nguậy, rất nhanh chảy ra chất lỏng trong suốt, làm dịu vách trong. Bạch Sơ Ảnh không thấy đau, chỉ có cảm giác phồng lên kì quái, bên trong ngứa ngáy trống rỗng, dường như muốn có gì đó đến lấp đầy.
“Thương… ưm… ta…”. Bạch Sơ Ảnh có chút bất lực nhìn Cổ Thiên Thương, không biết mình rốt cuộc muốn gì.
“Muốn ư?”. Cổ Thiên Thương thở dốc, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, thưởng thức dáng vẻ bất lực của hắn. Ngón tay Cổ Thiên Thương xấu xa đâm vào trong.
“A…ưm…”. Mắt phượng đẫm nước, bộ dạng đáng thương.
“Ngoan”. Cổ Thiên Thương hôn lên mắt hắn, chậm rãi rút tay ra.
“Ưm…”
Bạch Sơ Ảnh thở gấp một tiếng, lập tức bất mãn giãy dụa kề sát Cổ Thiên Thương, hai tay xé rách y phục của Cổ Thiên Thương. Cổ Thiên Thương nhanh chóng cởi quần áo, lật Bạch Sơ Ảnh lại, khiến hắn quỳ trên giường, từ sau lưng đè lên hắn, hôn lên tấm lưng dẻo dai của hắn.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh cầm tay Cổ Thiên Thương, nghiêng đầu nhìn, đẩy tay Cổ Thiên Thương tới chỗ huyệt khẩu trống rỗng.
“Đừng vội”. Cổ Thiên Thương kéo tay Bạch Sơ Ảnh, tách ra mông hắn, cọ cọ lên huyệt khẩu nóng bỏng. “Ảnh”. Cổ Thiên Thương khẽ gọi một tiếng, dùng lực đẩy vào phân nửa.
“A…”