Chương 8
Bọn họ mang cô đến một ngôi biệt thự xa hoa,để cô dùng bữa xong, liền dẫn cô tiến vào thư phòng.
Trong thư phòng tối mực, một người đàn ông trung niên to lớn ngồi ngay ngắn phiá sau bàn làm việc,khoảng khắc cô bắt đầu bước vào thư phòng này,ông ta luôn luôn đánh giá cô.
Phương Thu Trừng cũng không đi đánh vỡ ông ta nhìn mình bao lâu, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ nó.
"Cô, chính là người phụ nữ của tên tiểu tử Ivan?" Rốt cục,người đàn ông ngừng đánh giá một cách vô lễ, cao ngạo hỏi cô, tựa hồ đối với cô không cho là đúng.
Ivan!
Mục tiêu bọn họ, quả nhiên là Đỗ Y Phàm.
Đạt được xác định, trong mắt Phương Thu Trừng léo qua một đạo tinh quang, cấp tốc e rằng người phát hiện.
"Không nghĩ tới,mắt tên tiểu tử này lại tệ như thế." Đối với Phương Thu Trừng diện mạo trung tính cùng với quần áo, còn có dáng người không tính là đầy đặn,người đàn ông trung niên lắc lắc đầu, đối với Đỗ Y Phàm thưởng thức cảm thấy kinh ngạc.
Cái ông chú ch.ết tiệt này, cô tới nơi này không phải là tới nghe ông ta đả kích mình !Phương Thu Trừng lườm người đàn ông nói năng lỗ mãng này, nhịn xuống miệng ở một bên chửi rủa.
"Ông hao phí thời gian tìm tôi là có chuyện gì?" Cô mở miệng,kìm chế giọng nói nghe ra không có tức giận, chỉ có bình tĩnh.
Cô trạng thái không tự ti cũng không hống hách, giống như tuyệt đối không lo rốt cuộc mình ở nơi vắng vẻ nào, lại làm người đàn ông trung niên thoáng tán thưởng.
"Cô không sợ ch.ết?"Ông ta cố ý hỏi, muốn nhìn bộ dáng cô kinh hoảng. Đáng tiếc,ông đã thất bại, bởi vì Phương Thu Trừng trên mặt một chút cũng không có lộ ra bộ dáng lo sợ, còn treo một bên nhàn nhạt, không có biểu cảm cảm xúc phập phồng, cái này khiến ông ta nhịn không được đập bàn cười ha hả, " Đúng là một người phụ nữ có lá gan lớn,đây là lần đầu tôi mời một người phụ nữ, không có một ai thấy tôi mà không sợ hãi ."
Nói cái gì mời nghe qua tốt dữ ha, rõ ràng cô chính là bị ép buộc, bị bắt tới!
Phương Thu Trừng ở trong lòng phản bác, cho dù được khen ngợi, cô cũng sẽ không thể cảm thấy cao hứng; hơn nữa ông chú này, nói hơn nữa ngày, vẫn chưa nói ra mục đích ông ta đem cô đến là gì, cô bắt đầu đợi có chút không kiên nhẫn rồi.
"Người phụ nữ này, rời bỏ tiểu tử Ivan đi, đến bên tôi đi theo tôi,làm việc cho tôi, tôi Donny, Đức Mông, Iaman tát tư cam đoan cô tuyệt đối ăn thơm uống cay." Bối cảnh của Phương Thu Trừng ông ta đã sớm phái người đi điều tr.a rõ, có năng lực gì ông ta cũng một rõ hai ràng.
Phương Thu Trừng vẫn là nhịn không được nhíu mày, lại không khách khí đối với cái ông chú luôn nói chuyện vòng vòng vô nghĩ này nói: "Không cần đi theo ông làm việc, tôi cũng có thể ăn thơm uống cay." Thay vì làm việc với ông chú này? Thà cô đi về nhà xem sắc mặt cha mẹ cô còn tốt hơn.
Donny cười càng lớn tiếng."Tôi bắt đầu biết vì sao tên Ivan kia không có cô thì không được rồi, thì ra là nguyên nhân này. Tôi còn cho rằng hắn là vì báo ân mới có thể muốn người phụ nữ chẳng giống nữ cũng chẳng giống nam chứ."
Nghe được chữ không tầm thường,Phường Thu Trừng mày nhíu chặt hơn, "Báo ân? Ông nói Ivan là vì báo ân cái gì ?" Lòng của cô, phút chốc trầm xuống, vì mơ hồ mà cảm thấy bất an.
Câu hỏi của cô,làm Donny ngẩn ra, "Cô không biết sao,cô đã từng cứu hắn một mạng đó?"
Trả lời này, càng thêm kì dị!"Chuyện khi nào?" Vì sao cô không nhớ? Mà trong trí nhớ của cô chỉ cứu duy nhất có một người, chỉ có người thiếu niên bị người ta đụng ngã. . . . . .
Đỗ Y Phàm, chính là tên thiếu niên kia?
"Thì ra cô cái gì cũng không biết." Donny bừng tỉnh hiểu ra, như là tìm được cơ hội gì giống nhau, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể ra những điều ông biết, bao gồm Đỗ Y Phàm ở trong bệnh viện mấy ngày, cũng bao gồm Đỗ Y Phàm ra bệnh viện,còn có người quan trọng cứ vào định kỳ lại báo cáo những chuyện liên quan về cô.
Phương Thu Trừng nghe Donny nói ra sự thật đáng sợ, trên mặt tái nhợt một mảnh.
Khó trách, cô luôn cảm thấy anh đối với cô hết thảy rõ như lòng bàn tay; khó trách,tính tình của anh, khi cô cự tuyệt trả lời anh anh lại dễ dàng buông tha truy vấn cô như vậy,anh lại không có hỏi lại chuyện liên quan đến quá khứ của cô; khó trách, lúc hai người gặp gỡ lần đần, cô rõ ràng chủ động tỏ vẻ muốn anh, nhưng anh lại chần chờ, chưa qua được một lúc mới tìm cô.
Hết thảy đều là vì báo ân sao?
Tất cả ôn nhu, hai người cùng nhau có những kí ức tốt đẹp, thậm chí là nhiệt liệt hoan ái trên giường, đều là vì báo đáp cô cứu anh một mạng à?
Một cảm giác buồn nôn, dâng lên, làm cô cơ hồ nằm sấp trên mặt đất, muốn đem đồ ăn vừa ăn vào đều nôn ra hết.
"Cô không sao chứ?"Người đàn ông nhíu mày, không dự đoán được nói cho cô tất cả sự tình sau,phản ứng cô lại là cảm thấy buồn nôn ghê tởm, "Cô ăn trúng cái gì sao?"
"Tôi ăn gì đó không phải là thủ hạ ông chuẩn bị đó à. Nếu thật là bởi vì đồ ăn, thủ hạ ông chắc là đang muốn độc ch.ết tôi mà." Áp chế cảm giác buồn nôn,Phương Thu Trừng lạnh lùng thốt.
Cô không có cách nào lại tiếp tục đợi ở chỗ này tự đoán, cô muốn gặp Đỗ Y Phàm,muốn nghe đáp án chân thật.
Thấy phản ứng của cô như thế, Donny bỗng dưng nhớ tới một sự kiện khác, "Nếu,hắn không có như lời tôi nói với cô, hắn ta có thể vì báo ân mới đến đây, như vậy kế tiếp tôi , tôi cam đoan,tên tiểu tử Ivan này chưa đề cập với cô những chuyện này!" Ngồi ở trên ghế da , mang theo nụ cười ác,hắn đem gia tộc Iaman tát tư, cùng điạ vị Đỗ Y Phàm tất cả đều nói cho cô.
Nghe được câu cuối cùng,Phương Thu Trừng cư nhiên cảm thấy một trận thất vọng đau khổ.
Cô cho rằng, những chuyện cô trải qua khi trưởng thành đã đủ đáng sợ, không nghĩ tới, Đỗ Y Phàm cư nhiên lại so với cô càng đáng sợ gấp bội, thậm chí hoàn cảnh lớn lên gấp trăm lần.
Phương Thu Trừng vô pháp tưởng tượng, chú bác bề trên anh ở bốn phía đều như hổ rình mồi,muốn đem bản thân trừ khử khỏi cuộc sống rồi mừng, này đến cùng có bao nhiêu tuyệt vọng, sợ hãi cỡ nào? Những người đối với anh hỏi han ân cần, ngay sau đó lại phái người đuổi giết anh. Ông trời! Tại sao hoàn cảnh lớn lên, Đỗ Y Phàm không có bức điên đi, thật sự là một cái kỳ tích.
"Về phần tại sao mang cô tới nơi này. . . . . ." Donny vẫn cứ chậm một hai giây, mới chậm rãi nói: "Đương nhiên là vì dụ Ivan cắn câu."
Vì Đỗ Y Phàm?
"Ông muốn làm cái gì?" Mang theo một điểm kinh hoảng, cô chất vấn người đàn ông.
"Tuy rằng Ivan đã cho thấy sẽ không lại nhúng tay chuyện gia tộc Iaman tát tư, thậm chí ngay cả từ bỏ dòng họ; nhưng là, tin tức gần nhất tôi thu được, chỉ cần Ivan cố ý một lần nữa trở về gia tộc, tiếp tục phụ trợ Xiis. Bất quá cũng đúng, nếu tôi là Ivan, tôi cũng sẽ không thể cam tâm tình nguyện đem tài phú cùng địa vị vứt bỏ một cách dễ dàng, mà ở lại cái nơi nhỏ bé này làm cái gì là Kỹ Sư. . . . . ." Người đàn ông ngừng một chút."Bất quá, nếu này thật như lời nói, như vậy Ivan tuyệt đối là giữ lại không được."
Huyết sắc trên mặt Phương Thu Trừng vì những lời người này nói mà không còn chút máu.
Cho nên nói, cô làm Đỗ Y Phàm rơi vào nguy hiểm?
Phương Thu Trừng ép buộc bản thân bình tĩnh, chậm rãi nói: "Ông nói Ivan là vì tôi mới có thể buông tha tất cả nước Đức, như vậy hiện tại anh ấy làm sao có thế sẽ trở về nước Đức, làm cái gì người đỡ đầu?" Nhưng lòng của cô cũng là vặn vắt phát đau. Không được, cô phải nghĩ biện pháp,để Donny đánh mất ý niệm đối phó Đỗ Y Phàm.
Donny nhìn cô, giống như đang suy tư khả năng xảy ra trong lời nói của cô, "Quả thực, lúc trước hắn nói đúng là vậy, rời đi nước Đức sau,hắn đối với ga tộc Iaman tát tư một mực mặc kệ, cho dù là Xiis tự mình mở miệng giữ hắn lại,nhưng hắn vẫn là kiên trì phải đi. . . . . . Thậm chí, mở miệng nói muốn cùng Xiis cắt quan hệ."
Đỗ Y Phàm tuy rằng lớn hơn Xiis một năm, nhưng hắn đối với Xiis liền cùng một người cha cưng chiều người con cũng không khác gì, cho nên Đỗ Y Phàm uy hϊế͙p͙ muốn cùng Xiis cắt quan hệ, này chẳng những Xiis bị đả kích lớn, cũng làm bọn ông vì vậy kinh ngạc.
Phương Thu Trừng thấy ông có chút dao động, không ngừng cố gắng nói: "Đúng, nếu anh ấy thật là vì tôi mà buông tha quyền lực cùng tài sản của gia tộc, hiện tại lại cùng tôi ở cùng nhau, làm sao có thể trở về được?" Cái nơi không hề ấm áp đó,ngay cả nhớ tới cũng không nguyện ý, huống chi là phải đi về, tiếp tục trải qua cuộc sống giống như ác mộng?
Donny trầm ngâm.
Bỗng dưng,trên cửa truyền đến hai tiếng gõ cửa, Donny đầu tiên là nhìn cô một cái, rồi sau đó mới mở miệng: "Tiến vào."
Đi vào vừa vặn là người đàn ông mang Phương Thu Trừng tới đây, "Ông chủ, người ngài đợi,đã đến đây."
Đã Đến đây?
Ý tứ hắn là nói, Đỗ Y Phàm,đã đến đây?
Bóng dáng anh cao lớn đứng lặng ở giữa đại sảnh cực kỳ hấp dẫn.
Đỗ Y Phàm thân thể siết chặt,do lửa giận cả người phát ra mà ra, làm người ta không cần nhìn biểu cảm trên mặt anh,cũng đủ nhìn ra được anh đang đứng tức giận cỡ nào.
Anh cho rằng, chỉ cần rời khỏi nước Đức, liền không có vấn đề; nhưng rõ ràng anh hoàn toàn sai, sai thái quá.
Những người đó, thủy chung không tin anh đã vứt bỏ quyền lực cùng với tài phú gia tộc Iaman tát tư, cho dù ngay cả họ anh cũng sửa lại, cũng rời khỏi nước Đức đi đến nơi không có thế lực của gia tộc, nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ anh sẽ trở lại gia tộc, giống như lại tiếp tục làm cố vấn cho Xiis, thay Xiis bày mưu tính kế, chèn ép bọn họ. . . . . .
Ông trời chê cười, anh lúc đó sở dĩ ở bên cạnh làm cố vấn cho Xiis, đều chỉ là vì củng cố vị trí Tộc trưởng của Xiis. Nếu anh thật sự muốn quyền lực cùng tài phú, thậm chí là muốn làm Tộc trưởng,nó căn bản chỉ là một chuyện dễ dàng.
Đáng tiếc,người không bị lợi ích làm mê hoặc,lại điểm ấy cũng nhìn không thấy, còn vọng tưởng làm cái gì Tộc trưởng, thật sự là sai lầm hoang đường của thiên hạ rộng lớn!
Tòng Long Tuyền bên kia nhận được tin tức ăn không nói có, Đỗ Y Phàm thật muốn bắt được cái kẻ đầu tiêu thói xấu nói lời đồn kia, đem đối phương xé thành từng mãnh; rồi sau đó, anh muốn trực tiếp san bằng dãy biệt thự này, tất cả những tên liên quan mang Phương Thu Trừng,một người cũng đều không buông tha!
Nhưng lúc anh biết đến cùng là ai dẫn Phương Thu Trừng đi đến dãy biệt thự này, anh thay đổi dự tính ban đầu, một mình đi đến biệt thự này.
"Ivan, không nghĩ mày lớn mật như vậy, cư nhiên một mình đến." Donny cười lớn, từ trên cầu thang đi xuống,nhìn em trai cùng cha khác mẹ đã lâu không gặp.
"Donny, trả người cho tao." Đỗ Y Phàm ngay cả chào hỏi cũng tiết kiệm.
"Mày nói, là Phương tiểu thư sao?" Khó thấy được anh khẩn trương để ý một người như thế, Donny nhướng mày, cười nheo mắt lóe qua một chút tinh quang.
Đỗ Y Phàm nhìn hắn, không nói câu nào.
Đáp án của anh không phải đã rất rõ ràng sao?Khắp nơi dưới bầu trời có thể khiến anh không khống chế được phát cuồng, ngay cả mạng sống cũng không cần, trừ bỏ Phương Thu Trừng, thì còn có ai?
Phản ứng anh không có khiến Donny tức giận,ngược lại, Donny cười càng thêm thoải mái, "Ivan, tao cũng thật không ngờ,thì ra mày không có đêm mọi chuyện nói cho Phương tiểu thư."Hắn ta nói, giọng điệu cũng không hoài hảo ý: "Bất quá mày yên tâm, tao đã thay mày đem tất cả mọi chuyên nói cho cô ta, bao gồm chuyện mày ôm báo ân trở lại nơi này, cũng bao gồm mày đã từng là người đỡ đâù của Xiis."
Thật ra thì anh đã đoán trước được chuyện này.
Đỗ Y Phàm sắc mặt không thay đổi,tính tình Donny, anh đã sớm nhật ra một rõ hai ràng , bằng không làm sao anh có khả năng chu toàn,để Xiis ngồi yên vị trí Tộc trưởng?
Anh lo lắng là Phương Thu Trừng nghe xong chuyện này,sẽ suy nghĩ miên man, cho rằng anh yêu cô chỉ là vì báo ân.
Trời biết,Đỗ Y Phàm anh làm sao có thể sẽ vì báo ân mà yêu một người sâu đậm đến thế?
Đỗ Y Phàm trên mặt bình tĩnh, Làm Donny thất vọng.
Donny cho rằng,hắn nói chuyện như vậy, ít nhất sẽ làm Đỗ Y Phàm biến sắc; không dự đoán được, anh cư nhiên một chút phản ứng cũng không có! Chẳng lẽ,hắn đã đoán sai, kỳ thực Phương Thu Trừng cũng không có như trong tưởng tượng của hắn, đối với Đỗ Y Phàm quan trọng như vậy? Nhưng Đỗ Y Phàm tự mình tới cửa, hơn nữa còn không có mang một tên viện trợ nào, đơn thương độc mã đến đây.
"Donny,mày hẳn biết, liền tính tao ch.ết, Xiis cũng sẽ không thể thoái vị." Cho nên nói, giết anh cũng là giết trắng, đối với Donny đi lên vị trí Tộc trưởng không hề trợ giúp.
"Tao đương nhiên biết! Nhưng đối với Xiis mà nói, thiếu mày, tương đương chặt cánh tay phải của nó, đối với nó đả kích rất lớn." Mà hắn có thể thừa dịp giờ phút này thuyết hục các anh em khác, muốn bọn họ đối đầu Xiis một mất một còn, mà hắn thì ngồi đó mà thu lợi ích.
"Chỉ sợ tính toán của mày không hữu dụng rồi."
"Mày không sợ ch.ết?" Anh cư nhiên còn có thể bình tĩnh như thế, Donny rốt cuộc vô pháp duy trì tười cười trên mặt, sắc mặt tức thời trầm xuống, lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
"Nếu sợ như lời nói,hiện tại tao sẽ không một mình đứng ở chỗ này." Từ lúc Đỗ Y Phàm lên làm người đỡ đầu Xiis, anh sớm đã đoán trước bản thân sẽ có một ngày ch.ết tại đây trên tay những người này; chỉ là anh chưa từng nghĩ tới sẽ đem Phương Thu Trừng kéo vào trong nước đục này.
Donny nghe vậy,gân xanh giữa trán nổi lên.
"Coi như tao xem mày là anh em, tao chỉ nhắc nhở mày một lần. Xiis cùng Lane khác nhau, Lane làm việc sẽ lưu ba phần đường sống,sẽ bởi vì mày và anh ấy là anh em huyết thống mà dễ dàng tha thứ cho mày một lần nữa; nhưng Xiis sẽ không, chỉ cần mày vượt qua điểm mấu chốt của nó,nó tuyệt đối sẽ không cho mày lưu lại một đường lui, chỉ biết đối với mày đuổi tận giết tuyệt!" Đỗ Y Phàm cảnh cáo hắn ta, hi vọng hắn ta có thể nghe vào lỗ tai, đừng lần nữa làm ra chuyện hủy diệt bản thân.
"Cái tiểu tử đế vương tùy hứng chẳng coi ai ra gì, thiếu mày,nó có thể làm ra chuyện đại sự gì sao? Chỉ biết nó cùng cha nó giống nhau, bị ch.ết không hiểu đi?" Donny cười nhạt, đối với cách nói của anh không cho là đúng.
Cũng là như thế, Đỗ Y Phàm cũng không nhắc nhở cái người anh trai không tin lời anh xem thường Xiis rồi sau đó hối không thôi, "Nói, tao cũng đã nói, muốn tin tưởng hay không là tùy mày; hiện tại, trả cô ấy lại cho tao!" Anh không muốn cũng không nguyện ý để cô đợi tại chỗ này.
"Ivan,mày cho là hôm nay mày có thể đi ra được cửa này sao?" Anh cho rằng, nơi này có thể tự do ra vào sao?
Hắn ta lộ ra một chút ý cười lạnh lùng, Đỗ Y Phàm vì ngây thơ của anh mà cảm thấy bi ai, "Donny,đây không phải là nước Đức,mày không thể ở nơi này hô gió gọi mưa. Hơn nữa,mày cũng xem nhẹ năng lực của tao quá rồi đó."
"Mày đây là có ý gì?"
"Tao đến, là vì một chút tình anh em huyết thống, không nghĩ mày làm rất đoạn tuyệt, thật sự hủy diệt chính mày; về phần tao hôm nay có thể đi ra cửa này hay không,mày có thể thử nhìn xem."
"Mày!" Donny tức giận, lấy súng lục trên người ra, nhắm ngay em trai làm hắn đố tị , giữ cò súng. . . . . .
"Kịt"một tiếng thanh thúy, Đỗ Y Phàm đối diện vẫn như cũ Bất Động Như Sơn, không có trúng đạn, không có đau.
Donny không dám tin mở súng ra, nhưng lại phát hiện viên đạn bên trong đã sớm trống không, một viên cũng không có thừa lại.
"Vì sao lại như vậy?"Hắn ta khó có thể tin rít gào ra tiếng, rồi sau đó,ông ta bắt đầu gọi người, để thủ hạ ông ta đem Đỗ Y Phàm oanh thành ong mật tổ, "Doug! Doug!"
Người đàn ông tên Doug bị kêu lại, giống như ma quái hiện thân, phía sau của ông, còn mang theo vài người.
"Các ngươi mau đưa người này giải quyết đi!"Hắn ta đối với Doug rống to, kích động chỉ vào Đỗ Y Phàm.
Doug ngay sau đó di chuyển, nhưng là hắn không phải lấy súng lục ra bắn Đỗ Y Phàm, mà là mang theo thủ hạ, đứng ở phía sau Đỗ Y Phàm.
Bỗng chốc, chia rẽ rõ ràng.
Donny trừng mắt to, trừng mắt thuộc hạ luôn trung thành và tận tâm, thế nhưng không nghe theo mệnh lệnh của hắn ta, mà là đi đến phiá sau Đỗ Y Phàm, "Doug, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Tôi nghe lệnh của thiếu gia Ivan." Doug nhàn nhạt trả lời.
Donny bị đả kích lớn, bởi vì, từ năm năm trước Doug liền luôn luôn đi theo bên cạnh hắn ta; mà hiện tại,cư nhiên đối với hắn nói,hắn nghe lệnh Đỗ Y Phàm? Thật ra là phải nói, kỳ thực Đỗ Y Phàm từ năm năm trước đã an bày một người cơ sở ngầm ở bên cạnh hắn ta, mà hắn ta lại ngu xuẩn không hề phát hiện?
Hắn vẫn cho là bản thân bày mưu nghĩ kế, tất cả đều như trong dự đoán của hắn ta tiến hành,nhưng hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới người hắn vốn tín nhiệm nhất là nội gián.
Hắn ta vô lực ngã ngồi trên sofa,biết rõ bản thân thua triệt để.
Muốn thu thập Ivan? hắn không bị thu thập, đã là ông trời ban.
"Đem Donny đuổi về nước Đức, giao cho Xiis, cũng vĩnh không cho phép hắn ta đi ra khỏi lãnh thổ nước Đức nửa bước." Đỗ Y Phàm quay đầu hướng Doug phân phó, "Cô ấy đâu?" Giải quyết Donny, anh nôn nóng đợi không được hỏi.
Không cần chỉ rõ nói họ, Doug liền biết trong miệng anh "cô ấy" , là chỉ ai, "Phương tiểu thư ở lầu hai trong thư phòng."
Đỗ Y Phàm gật gật đầu, lập tức thẳng đến thư phòng lầu hai.
Bị bỏ ở trong thư phòng Phương Thu Trừng không thể an tâm, chỉ cần cô nghĩ đến Đỗ Y Phàm một mình đối mặt với cái ý đồ bất chính của hắn ta, thậm chí Donny muốn đã thương anh, cô liền không thể ngoan ngoãn ngồi trên sofa.
Cô đi đến cạnh cửa, dùng sức chuyển động khóa cửa, thử qua vài lần, nhưng là ổ khóa như trước đóng kín, giam cô trong thư phòng, kết quả ổ khóa làm bằng công nghệ cao, không có mật mã chính xác thì không khả năng mở ra, trong ngoài đều giống nhau.
Cô cơ hồ tuyệt vọng, trong đầu tất cả đều là Đỗ Y Phàm! Chỉ cần cô nghĩ đến, Đỗ Y Phàm ở bên ngoài,sẽ có khả năng bị Donny đã thương, thậm chí giết ch.ết, lòng của cô sẽ bị một trận co rút, vô pháp hô hấp.
Cô đánh giá tìm kiếm cách khác có thể rời đi thư phòng, rồi sau đó,tầm mắt của cô dừng ở trên cửa sổ.
Nơi này là lầu hai chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không đánh mất cái mạng nhỏ của cô! Cô đánh giá khoảng cách độ cao mặt đất, dùng sức kéo rèm cửa sổ xuống, cột vào cây sắt lớn.
Tất cả chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa sau, cô thăm dò người mình, từng bước một, dè dặt cẩn trọng bắt đầu leo xuống; ngay tại thân thể của cô trượt đến một nửa, một đôi tay thình lình nắm lấy cổ tay cô.
Làm cô bất chợt hoảng sợ, lòng bàn chân vừa trợt, kém một chút liền rơi xuống! May mắn đôi bàn tay kia vững vàng bắt được cô, hơn nữa lôi cô về thư phòng.
Hai chân vừa giẫm lên trên đất liền một trận suy yếu tim cô đập điên cuồng còn chưa có bình phục lại, một chút lại một chút thình thịch va vào lòng của cô bổng một tiếng rít gào tựa như âm thanh tiếng sấm vang lên, từ trên đầu cô nổi giận. . . . . .
" Em ch.ết tiệt!" Đỗ Y Phàm đem người phụ nữ ngốc, dùng sức , gắt gao ôm vào trước ngực,tim anh đập nhanh, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém; chỉ một màn kia đủ để anh sợ tới mức tuổi giảm bớt ít nhất mười năm.
Lỗ tai dán sát vào lòng ngực rắn chắc của anh, này "thình thịch,thình thịch,thình thịch" tiếng tim đập từ chút lại từ chút gõ vào lỗ tai cô.
Cô chưa bao giờ cảm giác giống như bây giờ, cảm thấy tiếng tim đập cường tráng dễ nghe như thế. . . . . . cô không thể khống chế đem hai tay vòng qua eo anh, cảm động đến thầm nghĩ nước mắt chảy xuống.
Ông trời, cô thật sự không thể tưởng tượng, thiếu anh, cô nên làm cái gì bây giờ? Anh ở trong cô, đã quan trọng đến không thứ gì có thể thay thế, có thể so sánh anh, anh là người cô yêu nhất . . . . . .
Yêu nhất?
Phát hiện bản thân thế nhưng hình dung từ không có khả năng, cô ngây ngẩn cả người một hồi, sau đó, cô rốt cục thừa nhận, bản thân đã sớm yêu anh người đàn ông ôn nhu lại bá đạo này.
Nghĩ đến đây, mắt cô, lệ ẩm rồi.
" Làm sao lại khóc?" Nước mắt cô,làm anh hoảng hốt. Cô rất ít ở trước mặt anh rơi lệ, chỉ trừ bỏ ở trên giường, khó nhịn kịch liệt hoan ái; nhưng hiện tại cô cư nhiên ở trong lòng anh khóc.
Vì sao? Là vì, cô cho rằng anh yêu cô,chỉ vì báo ân? Hay là bởi vì, anh không có nói cho cô thân thế của anh, hại cô gặp gỡ loại sự tình này? Không giải được đáp án, nhưng người phụ nữ trong lòng lại ngay lập tức khóc lên, không có cho anh trả lời, làm anh hoảng lên.
"Anh biết nên nói sớm cho em biết, nhưng là anh không có cách nào." Bất quá anh nghĩ, xác thực anh hẳn là cho cô một lời giải thích kỹ càng.
Lời nói của anh làm cô nhớ lại lời Donny lúc trước nói với cô.
Tim cô se lại, sợ anh thật là vì báo ân mà cùng mình ở cùng nhau, nếu là thật, cô tuyệt đối sẽ chịu không nổi . . . . . . Hơn nữa cô phát hiện, kỳ thực bản thân rất yêu anh.
"Có lẽ em đã quên, có lẽ không có, nhưng rất nhiều năm trước em đã từng cứu một thiếu niên bị xe máy đụng vào, hơn nữa còn tặng cho anh ta một số lượng máu lớn, cứu một mạng nhỏ của anh ta trở về.Người thiếu niên kia, là anh." Ngón tay nâng lên,nhẹ nhàng lau đi nước mắt chảy qua gò má tái nhợt kia, anh bắt đầu chậm rãi kể ra, đem những bí mật luôn luôn giữ ở tận đáy lòng: "Ngay từ đầu,anh thừa nhận,anh là bởi vì báo ân mà phái người đi điều tr.a em, nhưng là sau này không phải là vì báo ân nữa rồi! Mà là bởi vì anh thật sự yêu em!"
Nghe anh nói xong, cô thở hổn hển thở..
Không phải vì báo ân, không phải vì cái ân huệ đáng ch.ết kia, mà là anh thật sự yêu cô! Những lời này, giống như mật đường ngọt trên thế giới chảy qua trái tim cô vậy,làm cô nhẹ thở ra một hơi, trái tim ẩn ẩn nổi lên đau cũng theo đó mà biến mất.
"Lòng anh đau vì sự cô quạnh của em, đau lòng những chuyện em đã trải qua, hận không thể mộc lên một đôi cánh bay đến cạnh em, vĩnh viễn ở lại bên cạnh em! Nhưng thời gian đó,anh trai anh bị hại ch.ết. . . . . ." Anh tiếp tục nói, lại phát hiện người trong lòng không có khóc nữa, anh cũng an tâm.
Nghe anh rõ ràng một lời giải thích ngon tiếng ngọt cũng không có, nhưng là cô tựa như ăn mật vậy, cảm giác được hương vị ngọt ngào lan toả trong lưỡi.
Anh yêu cô.
Anh thật sự yêu cô, mà không phải cô đơn phương yêu anh.
"Cho nên, xin em hãy tin tưởng anh,anh không phải cố ý gạt em,anh yêu em, lại càng không phải vì báo ân! Nếu là báo ân,anh sẽ lấy cách khác đến báo đáp em." Anh nâng lên mặt cô,con ngươi thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đen ôn nhuận.
Nghiêm túc của anh,chân thành của anh, anh kể tất cả đều là sự thật, không có nửa phần dối trá lừa dối. Mà cô hoàn toàn tin tưởng anh.
"Em yêu anh, Ivan."Nhìn vào cặp mắt kia, cô nhẹ giọng nói cho anh biết cô cùng anh có tâm ý giống nhau cùng với yêu say đắm.
Đỗ Y Phàm đóng chặt mắt, rồi sau đó lại phút chốc mở ra.
Là anh quá mức khát vọng , cho nên mới nghe được câu chữ tuyệt vời làm người ta lâng lâng?
"Đỗ Y Phàm,em yêu anh, tuy rằng em còn không vừa lòng anh ở trên giường luôn biến em eo mỏi lưng đau, nhưng em thật sự, thật yêu anh." Nhìn anh ngu đần,khiến cô đau lòng. Anh cho rằng, cô sẽ không thương anh sao? Cho dù nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh vẫn cho rằng cô sẽ không yêu anh?
Trên mặt cô cười tươi ngọt,mắt anh nhu đi, trong đầu toàn bộ chỉ lặp lại những câu nói của cô lần nữa.
Cô nói, cô yêu anh.
Cô nói, cô thật sự, thật yêu anh.
Những câu chữ tuyệt vời làm người ta lâng lâng, không phải anh ảo tưởng, mà là người trước mắt anh, nói yêu anh rất nhiều, người phụ nữ anh đợi rất nhiều năm, chính miệng nói.
Đỗ Y Phàm khép mắt, cảm thấy mỹ mãn. Cho dù hiện tại ông trời muốn anh ch.ết đi, anh cũng thỏa mãn, không dám có nửa câu câu oán hận.
Đạt được cô yêu, so với cái gì tài phú cùng với danh dự,càng làm anh thêm mừng rỡ như điên! Anh quả thực muốn lớn tiếng tuyên bố, anh rốt cục đạt được cô yêu! Nhưng anh không có làm như vậy, bởi vì môi của anh đang vội, vội vàng mà hôn môi người phụ nữ trong lòng anh.
Ông trời, anh thật sự yêu cô.
Mà cô, cũng yêu anh.
Không có gì so được với giờ phút hạnh phúc này.
Ông trời nhất định là rủ lòng thương xót anh biết bao, thế nhưng ban cho anh bảo bối trân quý như thế! Anh thề, nhất định sẽ hảo hảo mà quý trọng cô, yêu cô,cho đến khi ch.ết cũng sẽ không ngừng lại. . . . . .