Chương 7
“A Cẩm, ngươi rốt cuộc đang làm gì đó, còn không mau tới đây! “ Một giọng nam cao vút vang lên, Y Cẩm nghe được sợ run cả người.
Khóe miệng co giật, Y Cẩm bất đắc dĩ nhún nhún vai với Sơ Hiểu “Ta sắp bị nam nhân này hù ch.ết rồi” Tiếng nói hơi nghiến răng nghiến lợi.
Cao giọng đáp lại: “Tới ~” Rồi chạy vào bên trong.
Sơ Hiểu nhàm chán dựa vào cây cột buồm, nhìn lên trên trời: không biết Mộ Niên có chăm sóc tốt mình hay không.
Thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Mộ Niên ngủ không được, ôm tiểu lang ngồi trong tiểu viện, nhìn lên trời: “Tiểu lang a tiểu lang, ngươi nói Sơ Hiểu bây giờ đang làm gì nhỉ?” Tiểu lang ngoan ngoãn gục ở trong ngực hắn, ánh mắt vụt sáng, giống như đang an ủi.
...... Mười ba ngày...... Đã đã lâu như vậy sao......
Nhớ tới lúc trước nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn, giúp chọn lựa y phục, mà trong đêm hôm đó, người trong đầu mục bắt người bỗng nhiên vội vả tới nhà các nàng, nói cho nàng biết các nàng phải đi kinh thành một chuyến, thời gian có thể dài, nói nàng nhanh thu thập, thuyền đã chuẩn bị xong.
Nàng hơi ngơ ngác, hai người im lặng thật lâu, sau đó nàng thấy hắn muốn nói cái gì đó nhưng vẫn ấp úng, cuối cùng hắn vùi đầu giúp nàng thu xếp quần áo, che dấu đi vành mắt hồng hồng.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục, đã đến lúc nàng rời đi.
Nàng vỗ vỗ đầu của hắn: “Ta đi đây, phải chăm sóc mình thật tốt, không nên nghĩ quá nhiều, ta sẽ mau sớm trở về......” Tiếng nói không cho phép cự tuyệt.
Hắn cúi đầu không nhìn nàng, gật đầu.
Nàng đi ra ngoài, lại nghe thấy hắn nhỏ giọng khóc nức nở, nhất thời cảm giác hết sức khó chịu.
Sơ Hiểu chợt xoay người, ôm hắn vào lòng, cẩn thận nâng lên gương mặt hắn, hôn xuống khóe miệng của hắn, có chút không thành thạo.
“Đứa ngốc......” Hắn nghe thấy nàng nói nhỏ......
“Ô......” Tiểu lang tò mò nhìn mặt Mộ Niên hết trắng rồi đỏ, vốn là thương cảm, bây giờ bị ngượng ngùng cùng ngọt ngào thay thế, vội cảm thán: nam nhân thật là một loài động vật kỳ quái......
Mộ Niên thấy hai mắt ngập nước của Tiểu Lang đang nhìn mình, nhất thời bối rối.
...... Ưm, mình đang suy nghĩ gì thế......
...... Thật là, mắc cỡ ch.ết người......
“Cốc cốc......” Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ hắn.
Mộ Niên bắt đầu cảm thấy vui vẻ, đi mở cửa: “Tạo sao bây giờ mới đến......”
Người đến giống như ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Hắc hắc......” Liền đi vào.
“Ăn không?”
“Không, không muốn ăn.”
“Hắc hắc, ta đây cho ngươi bánh dứa này...... Bánh chẻo ngày hôm qua mùi vị như thế nào......”
“Ăn thật ngon...... Chờ Sơ Hiểu trở lại ta cũng muốn cho nàng nếm thử......”
“......”
“......”
Hiện tại nơi Sơ Hiểu và Y Cẩm đang ở nơi gọi là thuyền “Quân An Huy“.
Đây không phải là thuyền thông thường, quý tộc ăn chơi trong thành không ai không biết chỗ này. Nó đặc biệt ở chỗ là kết hợp khách sạn với tửu lâu ** là chỗ ăn chơi lớn nhất, hoa lệ nhất trong nước.
Lần này Thương Minh và Nghịch Lâm dường như đã đem chuyện làm lớn rồi, triều đình gần đây ở kinh thành phòng thủ chặt chẽ, gia tăng hành động lục soát, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của bọn họ cũng như tìm hiểu nguồn gốc nguyên nhân nơi ở của bọn hắn.
Đối với sự việc lần này, Sơ Hiểu rất im lặng, thật không biết người nào quá ngây thơ, cho rằng làm như vậy sẽ có hiệu quả.
Bộ khoái như các nàng cũng xui xẻo rối rít bị triệu tập đến kinh thành, phân đến các nơi khác nhau, làm nhiệm vụ riêng. Nàng và Y Cẩm bị giữ tại Quân An Huy, dễ dàng cho việc thu thập tình báo
Bằng tài ăn nói của Y Cẩm, nàng (YC) thành tiểu nhị của nơi này, mà công tác của nàng(YC) thì như nhân viên an ninh. Ban đầu Y Cẩm vì vậy mà có chút hả hê, nhưng khi nàng(YC) gặp được đệ đệ lão bản Quân An Huy -- Quân Nhã, nàng(YC) rốt cuộc không cười được nữa.
Đối với hai người bỗng nhiên đến, mọi người đều biết là người dựa vào quan hệ, cho nên thái độ đối với bọn họ không quá tốt. Qua khoảng thời gian này thì không khí mới chậm rãi hòa thuận. Nhưng Quân Nhã vẫn không vừa mắt với bọn họ, thường sai sử bọn họ, Sơ Hiểu vẫn còn tốt, làm công việc phía sau, còn Y Cẩm hơi chút nghỉ ngơi cũng sẽ bị mắng chó máu xối đầu.
“Chắc chắn sẽ không có ai thèm lấy hắn!!!” Y Cẩm lén cùng Sơ Hiểu oán trách thật lâu, không cam lòng ngửa mặt lên trời.
Sơ Hiểu nghe xong cũng chỉ mỉm cười, Quân Nhã này, không phải là có ý tứ với Y Cẩm đấy chứ.
Ở chỗ này đợi hơn mười ngày, hai người cũng không phát hiện tình báo hữu dụng nào, không biết tình huống của Cảnh Tri và Hạ Húc như thế nào.
Mà người mình quan tâm nhất, chính là hắn.
Hơn mười ngày rồi, không biết hắn ra sao.
Vừa bắt đầu còn tưởng rằng sẽ không bao lâu, nhưng bây giờ còn chưa có gì tiến triển. Trong lòng nàng có chút nóng nảy.
Trong khoảng thời gian này Sơ Hiểu ổn định lại tâm tình của mình, nàng và Mộ Niên mặc dù chung sống với nhau không lâu, có lẽ vừa bắt đầu mình đúng là hi vọng tìm được một người an ủi, mình cũng sẽ tận tâm che chở hắn. Bởi vì hắn là phu lang của mình, cho nên hắn cũng không kiêng kỵ cái gì, bình thường hai người quả thật rất thân mật. Nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ tới đây là cảm giác gì, vốn cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên thôi, nàng quan tâm hắn, hắn sẽ để ý nàng, như vậy là tốt rồi. Nhưng ngày trước, nghe thấy hắn khổ sở khẽ tiếng khóc lóc, trong lòng nàng rung động, nàng phát hiện mình thay đổi. Cho tới nay mình luôn luôm mỉm cười, mọi người cũng cảm thấy nàng rất tốt, thật ra thì chỉ có tự mình biết, mình là một người lạnh lùng. Lúc đầu đối với Mộ Niên có lẽ chỉ muốn là một người bạn, nhưng dần dần mình quả thật đã bắt đầu lệ thuộc vào hắn, nàng biết điều này không giống lúc trước, có lẽ, mình đã dần dần thích hắn rồi.
Có lẽ sau này......
Cùng với sau này nữa......
Nàng bỗng nhiên cười, có chút mong đợi, có chút ngượng ngùng.
Nhiều ngày ở chung với Y Cẩm như vậy, gặp mặt, lúc nào Y Cẩm cũng cười mập mờ.
Ngọn đèn dầu Quân An Huy làm nổi bật nụ cười của nàng, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Vẻ mặt nàng nhu hòa nhìn nơi xa, giống như dừng lại ở chỗ người nàng yêu tha thiết.
Dừng bước nơi chỗ rẽ, tay phải cứ như thế đặt lên vị trí trái tim của mình......
Sơ Hiểu trở lại phòng, cau mày, hơi không kiên nhẫn và bất đắc dĩ than thở, đóng cửa.
Xoay người, một thanh thủy thủ lạnh lẽo để ngang cổ của nàng, một âm thanh tà mị vang lên: “Ô, rốt cục đã trở lại......”
Ngón trỏ kẹp lại lưỡi đao, lắc cổ tay, chủy thủ xoay tròn hung hăng cắm vào vách tường.
“Ngươi còn chưa ngán à.” Sơ Hiểu cũng không quay đầu lại, đi tới bên giường cởi áo ngoài, giắt trên đầu giường.
Người tới cười híp mắt, nhổ thanh chủy thủ trên tường xuống, tới chen chúc trên giường nàng, bộ dạng rất vui vẻ: “Ừ, tối nay làm phiền ngươi nha.” Không chờ nàng đáp lời liền kéo chăn qua trùm lên trên người, lập tức hiện ra một bộ dáng “Ta ngủ đây, ngươi cũng không thể đá ta xuống“.
Nâng trán, khóe miệng giật giật, mặc niệm: ta cái gì cũng không nhìn thấy... Điều này trở thành thói quen trước khi ngủ gần đây của Sơ Hiểu.
Nữ nhân da mặt dày này......
Mình và nàng cũng không biết nhau bao lâu, nàng lại làm một bộ dáng rất thân quen, huống chi phương thức quen biết của các nàng cũng rất đặc biệt...
Nhớ lại đại khái là một tuần trước, nàng rửa mặt xong, ngồi ở bên giường đem trang sức xinh đẹp mua lúc sáng đặt ở bên trong phong thư, liền nghe ngoài cửa sổ có tiếng gì đó.
Nàng làm như không nghe thấy, thận trọng che miệng lại, chỉ thấy tiếng gió, sau đó tiếng cửa sổ được cẩn thận mở ra.
Mùi máu tanh nồng đậm tới gần, người đến động tác nhẹ nhàng, hẳn là cao thủ trong cao thủ rồi, bất quá mùi vị đậm như vậy... Nghĩ không biết cũng khó a......
Rút ra chủy thủ dưới gối, dùng vỏ đao chặn lại thanh kiếm, một cái tay khác không chút hoang mang đem phong thư thả vào trong một bao quần áo nhỏ.
Xoay người, nhìn thấy một người có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, áo nhìn vào đã biết là đồ đắt tiền, bất quá toàn thân dính đầy vết máu.
Cô gái lại vung một đao, giống như đã đụng đến vết thương, thẳng tắp ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Sơ Hiểu nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của nàng, cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là trên người bị thương không ít, hơn nữa đi đường xa không nghỉ ngơi dù một chút. Nhìn bộ dáng nàng cưỡng hãn, chắc ngủ một giấc sẽ khôi phục. Mình cũng làm như không có việc gì lại nằm trên giường ngủ.
Chờ tới buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra liền thấy cô gái đó đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt khó coi giống như ăn vào con ruồi.
Sơ Hiểu vẫn thản nhiên như không, mặc quần áo, rửa mặt, giống như trước mắt không có một người nào vậy, cho đến đi ra khỏi cửa, mới nhớ tới cái gì đó, quăng một câu: “Nhớ đem sàn nhà lau khô sạch sẽ.”
Đợi buổi tối Sơ Hiểu trở về, liền nhìn thấy cô gái tùy tiện ngồi ở trên ghế: “Ân Trúc.”
Nàng tiếp tục không nhìn, ngày kế tiếp nàng mệt mỏi, một chút cũng không muốn trò chuyện.
Ân Trúc cũng không quan tâm, luôn luôn nói liên tục, một bộ dáng bạn già lâu năm. Đến lúc ngủ, còn mặt dày chen lên giường, nếu đá nàng xuống, nàng liền bày ra một bộ dáng đáng thương.
Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, Ân Trúc không có ý tứ muốn đi, Sơ Hiểu cũng rất ít khi cùng nàng đáp lời, trừ phi gặp đề tài hứng thú.
Ân Trúc xem nàng giống như một người bạn rất tín nhiệm, mà Sơ Hiểu thật ra cũng không ghét nàng, thậm chí có chút ít cảm thấy hứng thú.
Các nàng lẫn nhau biết đối phương không đơn giản, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng hỏi qua cái gì.
Sơ Hiểu xem khuôn mặt ngủ say bên cạnh, nhếch miệng, cũng nhắm mắt lại.
Người vốn ngủ say ở bên bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêm túc đánh giá Sơ Hiểu một phen, vẻ mặt có chút phức tạp.