Chương 13
Mộ Niên vừa mở mắt ra đã phát hiện mình đang tựa trên đùi Sơ Hiểu, tay nàng nhẹ nhàng ngọt ngào khoác lên bên cạnh vai hắn.
Sơ Hiểu yên tĩnh dựa vào cây, vẻ mặt nhu hòa.
Hắn không nhịn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng, phác họa nhiệt độ quen thuộc.
Khóe miệng của nàng lặng lẽ nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Chàng đang làm gì đó......” Nàng bắt lại ngón tay không yên ổn của hắn, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhạt.
“Ưm, nhìn ngươi,“ Hắn cũng không kiêng kỵ, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng tắp vào mắt của nàng, “Ngươi lớn lên thật đẹp mắt.”
Gò má Sơ Hiểu hơi ửng đỏ, nghiêng đầu, không tự nhiên lấy tay vuốt vuốt tóc.
Mộ Niên bò lên người nàng, nằm ở trước ngực của nàng cười trộm.
Hắn biết rõ nàng mặc dù luôn chiếm tiện nghi của hắn, nhưng mà hắn rất thích xem bộ dạng luống cuống của nàng, thật ra thì nàng là một người rất thanh khiết, chỉ cần hắn thật sự động một tí thôi thì nàng sẽ xong ngay.
Sơ hiểu âm thầm chửi mình thật đáng thất vọng, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy âm thanh của vũ khí sắt bén xẹt qua, nâng cao cảnh giác.
Nhẹ nhàng quay đầu, dựa sát vào bên tai Mộ Niên: “Có người tới, chúng ta lên cây.” Vừa nói vừa tung người nhảy lên cây.
Mộ Niên ngồi trên đùi Sơ Hiểu, hai chân bay lên không, một tay có chút căng thẳng kéo vạt áo của nàng.
Sơ Hiểu dựa vào cây, ôm vòng quanh hắn, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới.
Phút chốc liền nhìn thấy có châm nhỏ màu bạc lập lòe bay qua cắm vào một cái cây không xa, vị trí miệng châm có bốc lên một ít khói trắng, xem ra là có độc.
Sau đó có một bóng đen từ trong rừng lướt đi, ném bay thanh trường kiếm ra phía sau, người nọ dừng ở chổ đó, thân hình lung lay giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Kế tiếp cũng không có người nào khác xuất hiện, xem ra người kia đã giải quyết hết toàn bộ mọi người.
Trông thấy hình dạng thân thể lắc lư của người nọ, Mộ Niên thở nhẹ một tiếng.
Người nọ cảnh giác nhìn hai người, vừa thấy hai người bọn họ, người nọ giống như kinh hãi hoảng sợ, lại thêm vết thương bị kéo căng, cuối cùng thể lực không thể chống đỡ mà ngã xuống.
Sơ hiểu nhíu nhíu mày, “Chúng ta đi thôi.” Bản chất của nàng là một người lãnh tình, sẽ không quan tâm đến những chuyện hoặc những người không liên quan đến mình.
“Sơ Hiểu.” Mộ Niên lộ ra ánh mắt tội nghiệp, kéo kéo tay áo của nàng, “Thật đáng thương......”
Cau mày, nhìn người té trên mặt đất một chút, hơi do dự, trực giác của nàng cảm thấy sau này người nọ có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết cho nàng.
Nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Mộ Niên, bất đắc dĩ than thở, ôm lấy hắn, nhảy xuống.
Mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi, đôi mắt Sơ Hiểu hơi co rúm lại.
Đến gần bóng đen kia, cau mày. Nàng nhạy cảm phát hiện máu của người nọ hỗn tạp với một loại mùi vị kỳ quái.
Loại mùi này cũng không xa lạ, nàng đã từng ngửi được trên người Ân Trúc lúc bị thương, nhưng lúc ấy nàng cũng không hề để ý.
Nhưng mà rất rõ ràng. Đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Như vậy, khả năng duy nhất còn lại, người khiến cho bọn hắn bị thương là cùng một nhóm người.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ về vấn đề thân phận của Ân Trúc, quá khứ cũng vậy và hiện tại cũng vậy, có lẽ bởi vì nàng chẳng hề để ý những vấn đề như vậy.
“Chúng ta trở về thành mua hai con ngựa, còn có thuốc trị thương nữa, rồi trở về, được chứ?” Hơi nghiêng đầu thấp giọng hỏi.
Nếu khi các nàng trở lại, người này vẫn còn ở chỗ này thì nàng sẽ cứu hắn một mạng, tất nhiên nàng hi vọng trước khi các nàng trở lại người nọ sẽ biết điều mà rời khỏi hoặc là cứ đi đời nhà ma cũng tốt, tiết kiệm phiền toái.
Mộ Niên gật đầu, mặc dù có chút không yên lòng với người nọ nhưng giọng nói vẫn kiên định: “Tốt.”
Mặc dù nói là đi mua thuốc, nhưng thật ra Sơ Hiểu chỉ là lấy cớ thôi. Nàng chán ghét những việc vụn vặt không quan hệ tới mình, lại vì người khác mua thuốc trị thương như vậy, phải biết rằng thời gian kéo dài đối với người bị thương cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Lộ trình từ cánh rừng đến thành trấn không quá xa, hai người đi một canh giờ đã vào trong thành.
Hai người đi xung quanh thành đã xong vòng thứ ba, thấy Sơ Hiểu chuẩn bị tiếp tục vòng lần thứ tư, Mộ Niên rốt cục không nhịn được, nhẹ nhàng động vào vạt áo nàng.
“Sơ Hiểu......” Tiếng nói của hắn thật nhỏ, ánh mắt trong trẻo.
Sơ Hiểu nghiêng đầu, nhìn đôi mắt nghiêm túc của hắn, cảm giác thấy hắn nắm tay mình thật chặt, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta đi bốc thuốc......”
Mộ Niên bày ra vẻ mặt “Ta biết ngươi là tốt nhất mà” cười cười với nàng, chủ động lôi kéo nàng đi tới tiệm thuốc.
Nàng bị nụ cười sáng rực rõ của hằn làm ngẩn ra một chút: xong rồi, bản thân mình lúc này đã hoàn hoàn thua hắn......
--- ------ --------
Ban đầu Sơ hiểu vốn định mua hai con ngựa, nhưng nghĩ đến Mộ Niên không biết cưỡi ngựa, hơn nữa để cho người bị thương cỡi ngựa cũng không quá thích hợp, vừa đúng lúc gặp một đội buôn bán xe ngựa, lập tức thương lượng mua một chiếc.
Đối phương thấy hai người có ý muốn mua, mình lại nóng lòng muốn bán hàng, nên sảng khoái đáp ứng cuộc trao đổi này.
Chiếc xe này coi như cũng không tệ, giá tiền cũng hợp lý...... Sơ Hiểu cẩn thận kiểm tr.a buồng xe một chút, tạm thời hài lòng.
Quay đầu lại nhìn Mộ Niên đang muốn vuốt ve đầu ngựa lại bị bộ dạng phun khí nhe răng của con ngựa làm cho sợ đến mức rút tay trở về.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang nàng, vẻ mặt có chút ủy khuất, bả vai chán nản đứng thẳng.
Lúc này này nàng dường như mơ hồ nhìn thấy trên đầu của hắn có một đôi tai dài màu trắng hơi rung nhẹ......
“Xì --” Nàng cười, từ trong lòng ngực móc ra mấy viên kẹo, kéo tay hắn qua, bỏ vào lòng bàn tay của hắn: “Đưa cho nó ăn a.”
Mộ Niên nhận lấy, nhìn kẹo trong tay, hơi do dự, vừa lột ra giấy gói kẹo, vừa sợ hãi đưa tới.
Thấy hắn lại một lần nữa đưa tay qua, ánh mắt con ngựa có chút ít khinh thường, quan sát một phen sau đó đưa lỗ mũi mềm mại về phía kẹo trong tay hắn, bỗng nhiên vươn ra cái lưỡi thật dài ɭϊếʍƈ kẹo vào trong miệng, vẻ mặt nhìn giống như có chút hả hê.
Mộ Niên ngây người, giống như không kịp phản ứng với xúc cảm mềm nhũn mà ấm áp.
“Ưm” Hắn nhẹ phát ra âm thanh thõa mãn, nhưng ngay sau cười mở ra bàn tay ướt nhẹp với Sơ Siểu, giống như trẻ nhỏ muốn phần thưởng từ trưởng bối.
Đầu Sơ Hiểu đầy vạch đen, nắm tay của hắn dùng gấm lụa chà lau sạch sẻ, ngẩng đầu nhìn thấy mặt hắn lộ vẻ tiếc nuối, rất có cảm giác vô lực.
Ngồi lên rồi xe ngựa, khẽ nghiêng đầu: “Muốn ngồi phía trước hay là phía sau?”
Mộ Niên nhìn buồng xe một chút, lại nhìn cánh tay đưa về phía hắn làm hình dáng mời một chút, ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng mong đợi: “Có thể sao?”
Nàng cười mà không nói, cầm cổ tay của hắn, hơi dùng sức.
“A.” Theo âm thanh hắn kinh hô, trong nháy mắt đã rơi vào bên người nàng.
Dường như đụng phải cánh tay của hắn, Sơ Hiểu nhẹ nhàng vuốt vuốt.
“Tại sao......” Lời còn chưa nói hết, vẻ mặt Sơ Hiểu liền lạnh xuống.
...... Vị trí kia......
“Có phải là Quân Nhã lần đó.” Câu nàng dùng chính là câu khẳng định.
Nàng không dùng quá nhiều sức, nhưng hắn dường như lại rất đau.
“A...... Là ta không cẩn thận đụng phải.” Ánh mắt không quen nói láo hơi lóe lên. Hắn vốn định không nói cho nàng.
Loại trình độ đả thương này mình sớm đã quen, có lẽ gần đây cuộc sống của mình trôi qua quá an nhàn, chỉ đụng nhẹ một chút cũng cảm thấy đau rát. Cho dù phải trải qua vết thương nghiêm trọng hơn sắc mặt của hắn cũng không thay đổi mà chịu đựng.
...... Thói quen, thật sự là một chuyện đáng sợ......
Thật không dám tưởng tượng nếu có một ngày mình mất đi hết thảy, không biết làm sao mình có thể vượt qua.
Có lẽ, đến lúc đó, tất cả đều kết thúc.
Sơ Hiểu thấy vẻ mặt của hắn chuyển sang đau thường liền biết hắn lại đang nghĩ đến những chuyện kia.
Kéo hắn lại gần hơn, để hắn tựa nửa người trên người nàng. Nàng nhìn chăm chú vào phía trước, một tay nắm dây cương, một tay giơ lên vỗ vỗ hắn: “Bây giờ không được, chờ đến lúc sau khi đến khách điếm ta sẽ giúp ngươi xem một chút.”
Lời của nàng kéo hắn về thực tế, hắn có chút xấu hổ, len lén nhìn gò má của nàng, lặng lẽ xê dịch ra xa.
Nét mặt của nàng nghiêm túc kéo hắn trở lại, mắt nhìn thẳng phía trước.
Thuận tiện chỉnh lại búi tóc của hắn bị nàng làm méo: “Đừng động đậy, cẩn thận té xuống.”
Nhẹ nhàng nằm ở trên đùi của nàng, hô hấp đều đều, hẳn là ngủ thiếp đi.
Nàng yên lặng mặc y phục vào, vuốt nhẹ bên má rủ xuống vài sợi tóc rối của hắn, vẻ mặt có một chút đau, một chút tiếc.
“Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể làm cho ngươi cảm thấy an tâm?”