Chương 2

Đoàn người chạy gần nửa ngày đường, đã muốn vào địa phận Lỗ Địa, Âu Dương Quân hạ lệnh dừng xe nghỉ ngơi và hồi sức.
Hắn xốc màn xe lên, xuống xe trước, sau đó dẫn thanh niên xuống xe.


Thanh niên lơ đi bàn tay đang đưa ra của hắn, vén vạt áo ở thắt lưng nhảy xuống, nhưng sau khi xuống xe vì đứng thẳng mà thân thể bất chợt lung lay sắp ngã, sắc mặt trở nên trắng bệch, thanh niên nhíu mày, tựa hồ dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới định trụ được thân thể.


“Làm sao vậy?” Âu Dương Quân từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy lưng y, ôn nhu hỏi.
Thanh niên lắc đầu.
“Thật sự không có việc gì?”
Thanh niên không đáp, đơn giản đi nhanh vài bước về phía trước.


Thực không thể cậy mạnh được nữa, chính là cách lữ điểm nghỉ chân chỉ còn vài bước, thế nhưng y lại bắt đầu tập tễnh, tới cửa ***, y liều mạng đè ngực lại, khóe miệng chảy ra một dòng máu, không thể duy trì được nữa, yếu đuối ngã xuống —— được Âu Dương Quân từ phía sau đúng lúc ôm lấy.


Thanh niên dĩ nhiên đã hôn mê.
Bọn hạ nhân cũng cảm thấy kỳ quái, buổi sáng còn khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên phát bệnh nặng? Cũng có người đoán rằng, có phải lão kĩ nam đang dùng thủ đoạn giả bệnh để đùa giỡn?


Âu Dương Quân nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay y rồi bắt mạch, sau một lúc lâu, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Hắn nhẹ giọng phân phó: “Đi phụ cận tìm đại phu tốt nhất đến đây.” Nói xong, liền ôm thanh niên đến phòng ngủ đã bao hạ.


available on google playdownload on app store


Thanh niên nằm ở trên giường, hơi thở mỏng manh hỗn loạn, búi tóc trên đầu cũng rớt ra, sợi tóc rối tung trên gương mặt, trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt.
Vẫn là khuôn mặt trái xoan.....


Âu Dương Quân khẽ vuốt lên gò má cánh hoa của thanh niên, lại vuốt xuống cái cằm nhọn của y, cảm giác mềm mại nộn nộn truyền đến từ làn da của y, hắn vừa lòng cười.


Nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng thanh niên, Âu Dương Quân lại suy nghĩ, Khả Tình này hoàn lương trong mười năm đó đã luyện cái công phu gì, sao ngay cả hắn cũng đoán không ra?


Nhìn tình hình lúc này của y, tựa hồ là tẩu hỏa nhập ma, nhưng kỳ kinh bát mạch đều hoản hảo, có lẽ mắc phải quái bệnh.... .
“Ân——–“ Một tiếng ngâm khẽ, đôi mày của thanh niêu nhíu chặt lại, chắc là đang phát tác, nhưng cái loại đau đớn này, vẫn không khiến cho người tỉnh dậy.


Lúc này, đại phu được mời tới dĩ nhiên đã tới, ngồi trên giường bắt mạch cho thanh niên gần nửa ngày, mới nói: “Theo mạch tượng của vị công tử này xem ra không có mắc phải bệnh gì, hoặc là do y thuật của lão phu nông cạn nhìn không ra tột cùng căn bệnh. Chính là, vị công tử này trong lòng dường như tích tụ quá nhiều, tâm lực suy kiệt, thân thể suy nhược đến lợi hại.....”


Âu Dương Quân nhẹ nhàng gật đầu, sai người tiễn đại phu đi.
Nếu không phải bệnh, vậy đành thử cách này vậy!
Hắn đem thanh niên nâng dậy ngồi ở trên giường, một tay hắn để ở sau lưng y, nhắm mắt vận công. Chính là một lát sau, mồ hôi chảy ra như tắm.


Rốt cục, hắn thu chưởng, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc nho nhỏ, đổ viên thuốc có mùi thơm lạ lùng, nhét vào miệng của thanh niên.
Làm xong mọi việc, hắn ôm lấy y chậm rãi đặt trên giường, đắp lên một tấm chăn mỏng.


Hắn cũng không xác định rằng biện pháp này có hữu hiệu hay không, lẳng lặng ngồi đó chờ kết quả.
Hắn chưa từng thấy bản thân lại kiên nhẫn như vậy.
Nhưng là cũng rất vui.


Hắn nhân cơ hội ăn chút đậu hũ, sờ sờ tay của thanh niên, mu bàn tay nhẵn nhụi mềm mại, nhưng lòng bàn tay có mấy vết chai, cúi người nhìn kỹ, giống như là vết cầm kiếm, nhưng công phu không cao. Mười bảy mười tám tuổi mới bắt đầu luyện công phu thì có thể luyện được đến đâu, chả trách vì sao y lại muốn luyện chút công pháp tà môn......


Lại xoa bóp vành tai của y, hơi mỏng mềm.....
Không biết bên trong y phục là quang cảnh như thế nào.
Âu Dương Quân cùng người cậu của hắn có một điểm chung, đó là hảo nam phong, chính là, hắn ngụy trang bên ngoài rất tốt, trừ bỏ mấy người hầu hạ bên cạnh, ngoài ra không có người nào biết được.


Hắn vừa mới đút cho thanh niên ăn chính là bí truyền của Âu Dương gia – đan dược Hồn Oanh, nghe nói xuất phát từ Miêu gia, bổ huyết dưỡng khí rất hữu dụng, bất quá trừ bỏ điều này thì còn cách dùng khác hiệu dụng hơn.


Âu Dương Quân mỉm cười, Khả Tình a~ Khả Tình, ta xem ngươi nên nhận mệnh đi là vừa.
Hắn âm thầm đắc ý lại nghe được ——–
“Ngươi sờ đủ chưa?” Thanh âm mỏng manh, lại lộ ra chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.


Âu Dương Quân chống lại ánh mắt trong suốt của thanh niên, cười đến hai mắt híp lại, giống như chưa nghe thấy cái gì, chậm rì rì thu bàn tay đang sờ mó về, nói: “Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy như thế nào?”
Thanh niên lại nhắm mắt, một lát sau, mở ra, mím môi, nói: “Đa tạ!”


Âu Dương Quân ngẩn ra, bật thốt lên: “Tại sao lại tạ ơn ta?”
Thanh niên quay đầu đi, không nói.


“Huynh đài vẫn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ngày mai Trường Thiên lại vận khí lưu thông máu cho ngươi, kỳ thật đây chỉ là gặp nạn cứu giúp, tất cả đều là bằng hữu, không cần đa lễ!” Nói xong, Âu Dương Quân xoay người rời khỏi.


Thanh niên liếc mắt nhìn thân ảnh rời đi của hắn, tâm nói, cái tên công tử này võ công đúng là không tồi.... ..
Chính mình lại thực sự hôn mê, vậy cứ để cho hắn gây sức ép đi, làm theo ý của hắn đi.
Nghĩ nghĩ, thanh niên lại rơi vào mê man.


Nhóm hạ nhân đều buồn bực, đương gia xuất phát từ Lĩnh Nam liền nhanh chóng đi, thế nhưng lúc này lại vì cái lão nam nhân kia mà phải nghỉ ngơi ở khách *** vài ngày.


Trừ bỏ tiểu đồng hầu hạ bên người Âu Dương Quân, còn lại mấy người khác đều không biết Âu Dương Quân hảo nam phong, vì thế mọi người đoán rằng, cái tên Khả Tình kia chẳng lẽ thật sự có bản lĩnh gì đó, có thể câu dẫn được chủ tử?


Ngày thường chủ tử tuy rằng đối đãi bọn hạ nhân khách khách khí khí, chính là trời sanh tính tình cực nghiêm khắc, chưa từng để cho ai sống yên ổn. Đừng nói cơ thiếp bên người hay là phó chúng, ngay cả thân cữu của hắn đã bị như vậy, cũng không quan tâm, để mặc cho người khác đưa trở về!


Mọi người đối với vị chủ tử vừa dễ gần vừa khó gần, ý cười hòa thuận vui vẻ này thật sự rất sợ hãi.
Bởi vậy, cho dù có cái gì muốn nói, cũng trăm triệu lần không dám nói trước mặt.


Âu Dương Quân đã nhiều ngày vẫn giúp thanh niên vận khí lưu thông máu, hơn nữa viên hồn oanh thực sự có công hiệu, khởi sắc rõ rệt.
Chính là thanh niên tựa hồ cảm thấy rất phiền chán việc sinh bệnh, lại thập phần cậy mạnh, nếu chính mình có thể ngồi xuống, tuyệt không muốn người khác nâng.


“Làm gì?” Nhìn thấy thanh niên kiên trì muốn xuống giường, Âu Dương Quân bất đắc dĩ đứng lên.
Thanh niên chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, đem song cửa đẩy ra, đình viện bên ngoài có mấy cây đại thụ, sắp vào mùa thu, lá cây đã bắt đầu khô héo.


Bao lâu rồi không nằm trên giường lâu như vậy?
Thanh niên kinh ngạc......
Lần trước sinh bệnh, nằm ở trên giường, là ‘hắn’ hầu hạ trước sau, bưng trà nước, chính mình còn cảm thấy thực phiền chán.
Y thân thủ sờ khối tinh thạch đen, thật lâu, thật lâu.


“Là của thê tử ngươi lưu lại sao?” Âu Dương Quân nhẹ giọng hỏi.


Hắn vốn định khuyên thanh niên mau đóng cửa sổ lại nghỉ ngơi, tuy rằng không phải sinh bệnh, nhưng thân thể lại quá yếu ớt, tuy nhiên nhìn đến cặp mắt dài nhỏ, trong ánh mắt lại tràn đầy thần sắc mê man, khuôn mặt tiêm gầy có vẻ cô đơn phiền muộn, trong lòng cứng lại, nhưng không thể mở lời.


“Không phải.” Thanh niên buông khối ám thạch ra, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Âu Dương Quân, trong ánh mắt dẫn theo vài tia bối rối, rồi đột nhiên nở nụ cười, lại nặng nề quay đầu nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa sổ.


Âu Dương Quân tiếp tục trầm mê trong nụ cười mị hoặc, cô tịch, mê loạn...... Khả Tình này, làm cho hắn càng ngày càng có hứng thú —-
Đột nhiên nghe thấy thanh nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tạ công tử, ngươi có hứng thú với ta sao?”
“A......”


Thanh niên quay người lại, nhìn về phía Âu Dương Quân, khóe mắt như có như không dẫn theo ý cười, nhưng trong đôi mắt lại chẳng biểu lộ cái gì.
Rõ ràng chính là nam nhân bình thường tuổi đã không còn trẻ nữa.
Rõ ràng......


Âu Dương Quân tươi cười, đáp: “Khi nào ngươi nói cho ta biết ngươi tên gọi là gì, ta sẽ trả lời cho ngươi.”
Thanh niên bật cười: “Vậy là ngươi không có hứng thú với ta...... .”


Âu Dương Quân mạnh mẽ tiến lên phía trước vài bước, hai tay nắm lấy bả vai của thanh niên, lần đầu tiên, giọng nói trầm thấp như vậy, giống như đang nhẫn nại: “Đừng cười nữa.”
Mặt đối mặt, khoảng cách thật sự rất gần, có thể cảm giác được hơi thở lẫn nhau.


“Không cười..... .Vậy muốn ta khóc a.......” Nhẹ nhàng thì thầm, thân thể thanh niên đột nhiên lung lay, nam nhân đối diện thuận thế gắt gao ôm y vào trong lòng ngực.
Thật sự rất gầy.


Âu Dương Quân cảm thấy hôm nay thanh niên có điểm kỳ quái, trong lòng mang theo chút nghi hoặc, chính là lúc này cũng không muốn quản nhiều như vậy, ôm chặt lấy y.
Thắt lưng phi thường phi thường nhỏ, đối với một người nam nhân, thật sự là rất gầy.


Chính là khi ôm tại sao lại có cảm giác thoải mái đến dường này.
“Ta cũng không khóc.” Thanh niên cúi đầu tựa vào bả vai rộng của nam nhân.
“Ân.”
“Trước kia, thời điểm kêu Khả Tình cũng không khóc sao?” Âu Dương Quân nhẹ giọng hỏi.
Cái đầu tựa trên vai hơi hơi gật.


Hai người im lặng.
Thanh niên nghĩ rằng cái gì mình cũng không cần nữa, chỉ muốn dựa vào như vậy, thực thoải mái, rất nhiều năm rồi cũng chưa được như vậy.
“Lúc ấy xảy ra chuyện gì?”


Biết Âu Dương Quân đang hỏi chuyện của mười năm trước, thanh niên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lại bị đối phương dùng lực ôm lấy, bế lên đặt trên giường, ngồi xuống.
“Thật muốn biết?”


Không đợi Âu Dương Quân trả lời, thanh niên tiếp tục nói: “Ta đã giết người.” Sau đó không nói nữa, nhìn vẻ mặt của y, bình thản như đang nói “Ta ăn cơm.” Bộ dáng bình thường, thản nhiên, không có bất kỳ biểu tình gì.


Âu Dương Quân trong lòng run lên, hai tay nắm chặt thành quyền, lại buông ra, tái vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu thanh niên.
Tuy rằng y so với chính mình lại lớn hơn rất nhiều, vẫn muốn đối đãi với y, chiếu cố y như đứa nhỏ.
Thanh niên hơi hơi tránh né, sau lỗ tai lại nổi lên một tầng đỏ hồng.


Âu Dương Quân mắt thấy, hiểu được, trong lòng liền nóng lên, nâng đầu của y lên, hai người nhìn nhau một lúc lâu ——
“Ngươi rất đẹp.” Âu Dương Quân thì thầm.
Thanh niên có chút lúng túng, lại có chút bất đắc dị, đầu bị đối phương giữ lấy, chỉ có thể hạ mi mắt.


“Thật sự.” Ngữ khí càng thành khẩn hơn.
Thanh niên không thể tránh né, vì Âu Dương Quân dĩ nhiên đang giữ lấy mặt y, hôn lên.
Bốn cánh môi cùng tiếp xúc.
Triền miên day dưa không dứt.


Lúc này, Âu Dương Quân không còn nghĩ ra được bất kỳ điều gì nữa, trong đầu trống rỗng, thầm nghĩ muốn đem hai phiếm môi có chút cảm giác man mát, lại mềm mại, hương vị ngọt ngào kia nuốt vào.
Từ nhẹ nhàng hấp ʍút̼, đến liều mạng ɭϊếʍƈ hôn.


Rốt cuộc, Âu Dương Quân thành công đem đầu lưỡi tham tiến vào bên trong đôi môi của đối phương.
Thanh niên lúc đầu có chút kháng cự, nhưng đầu lưỡi đã bị đối phương giữ chặt, hấp rồi lại hấp, y từ cổ họng phát ra tiếng rên khẽ, Âu Dương Quân cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung.


Chẳng qua chỉ là hôn môi, nhưng lại làm thần hồn điên đảo như thế.
Thật vất vả mới rời đi.
Âu Dương Quân nhẹ nhàng lau đi sợi nước bọt tràn ra khi hai người thân thiết, sau đó lại đưa ngón tay lên miệng ɭϊếʍƈ.
Thanh niên bỗng dưng cười hỏi: “Thực ngọt sao?”


Âu Dương Quân kinh ngạc nhìn nụ cười của y, thực sự gật đầu nói: “Ân.”
Nhìn thấy thanh niên cười, hắn thật không thể chống đỡ nổi, cười rộ lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú tràn đầy mị thái. Thanh niên lại keo kiệt, ý cười luôn chợt lóe qua, rồi trở lại như cũ.


“Ngươi không được cười.” Có chút dỗi.
Thanh niên ngược lại khẽ cười ra tiếng: “Ngươi quản được sao.”
Nói xong, hai mắt dài nhỏ nhìn về hướng cửa sổ, nói nhỏ: “Đem cửa sổ đóng lại.”
Ánh mắt Âu Dương Quân chợt lóe, không nói chuyện, theo lời mà đi.


Chờ hắn đóng cửa sổ, quay đầu lại, thanh niên thế nhưng đang cởi áo.
Y kết bên hông được cởi bỏ, tay áo đã cởi ra, bên trong chỉ còn mặc y phục màu trắng, tấm lưng mảnh khảnh ẩn ẩn hiện hiện sau lưng áo.


Ánh mắt âm trầm gần như thú tính xẹt qua trong mắt Âu Dương Quân, nhưng thanh niên không hề phát hiện.
Sắc trời chưa tối, thái dương vẫn còn đậu trên đỉnh núi.
Âu Dương Quân mở cửa đi ra ngoài, phân phó bọn hạ nhân không được quấy nhiễu.


Thanh niên yên lặng cởi ngoại bào, xếp lại gọn gàng đặt ở đầu giường, lại xoay người cởi bỏ nội y, đột nhiên, y dừng động tác lại, gắt gao mím môi, trong mắt vẫn còn mang vẻ mê man do dự, chính là một lát sau, y mạnh mẽ cắn chặt răng, tựa hồ đã hạ quyết tâm.


Đến khi Âu Dương Quân tiến vào, nhìn thấy thanh niên tựa ở đầu giường, dáng người mỏng manh nhu nhược, nội y màu trắng hơi rộng mở, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện, y đang nửa nằm trên giường, cái chăn mỏng đắp hờ trên người, một góc của tấm chăn hơi xốc lên.


Âu Dương Quân rõ ràng cảm nhận được hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Thanh niên cười, mang theo chút nhẹ nhàng thản nhiên lại ẩn chứa sự câu dẫn đầy mị hoặc, y nhìn thấy nam nhân đang đứng thẳng bất động, cúi đầu nói nhanh: “Đến đây đi!”


Âu Dương Quân đi từng bước tiến đến trước giường, cúi người xuống, cơ hồ dán mặt mình vào khuôn mặt của thanh niên, trên mặt không còn vẻ ôn hòa thân thiện nữa, ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi: “Ngươi xác định?”


Trong mắt thanh niên xẹt qua một tia kinh hoảng, nhưng trong miệng vẫn thản nhiên: “Chỉ cần ngươi không hối hận.”
“Ta hối hận cái gì!” Trên mặt Âu Dương Quân hiện lên vẻ tươi cười thậm chí mang theo chút gian tà, hắn cười, đem quần áo trên người cởi xuống.


Thanh niên lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi nam nhân toàn thân xích lõa —–


Bỏ đi quần áo, hắn không còn là vị công tử tuấn tú thân thiện, ngũ quan nhu hoà nữa, như thay đổi thành một con người khác, toàn thân được bao trùm bởi lớp vải hơi mỏng, cơ thể không phải là kiểu võ sĩ tráng kiện, lại càng có vẻ kiện mỹ dũng mãnh, chỗ kia cũng hùng mãnh hơn người, giờ phút này hơi hơi nhếch lên, chuẩn bị anh dũng ra trận.


Nam nhân nhảy lên một cái, dĩ nhiên là nhảy lên giường, tách đôi chân của thanh niên ra hai bên, hai tay cố định bên sườn.
“Có vừa lòng không?”
Thanh niên cố ý băn khoăn nhìn toàn thân của hắn, sau đó cười cười: “Vẫn chưa.”


Âu Dương Quân nhướn thẳng đôi mi, vừa định phản bác, thanh niên lại ôn nhu nói: “Chỉ biết lo cho bản thân, mau giúp ta cởi áo.”
“Tự mình thoát.” Thần sắc như đang xem hài kịch
Thanh niên mím đôi môi lại, hai mắt dài nhỏ hơi hơi liếc hắn một cái.


Âu Dương Quân cảm thấy xương cốt như muốn nhũn ra, mới vừa vươn tay giúp y cởi áo, đã thấy thanh niên đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng đem vạt áo nội y cởi bỏ, chậm rãi thả xuống......


Tuy rằng thực gầy, thắt lưng rất nhỏ, nhưng lại không giống như trong tưởng tượng nhỏ bé và yếu ớt, vân da rõ ràng, làn da mềm mịn co dãn, hơn nữa trên làn da xanh xao có thể nhìn thấy rõ mạch máu nổi lên hai điểm đỏ sẫm......
Nội y trắng bị ném sang một bên, nam nhân đã muốn tiến lên cắn một tiểu khoả.


Thanh âm của thanh niên mang theo chút sủng nịch: “Gấp gáp cái gì!”
Y vòng hai tay qua cổ nam nhân, cũng không thấy y dùng lực, chỉ một cái xoay người, đã ngồi trên người nam nhân, tuy rằng cách một tấm chăn mỏng, vẫn có thể cảm nhận được phía dưới to lớn của nam nhân.


Ánh mắt Âu Dương Quân nổi lên sự ngạc nhiên, thân thủ y lại có thể linh hoạt như vậy....
Nhưng tiếp theo lại có chút lo lắng: “Như vậy sẽ bị cảm lạnh?”
Thanh niên khiêu khích nói: “Muốn nhìn ngươi.” Khi nói chuyện tay đã cầm lấy bộ vị của nam nhân.


Âu Dương Quân trầm giọng hừ một tiếng, lẳng lặng hưởng thụ.
Hiển nhiên, kinh nghiệm không phải phong phú bình thường, vẻ mặt thanh niên thực chăm chú........


Khoái cảm ùn ùn ập đến, hơi thở của nam nhân bắt đầu hỗn loạn, dần dần thở dốc, thanh niên nhìn hắn cười, bàn tay theo mép chăn mà tham tiến vào bên trong, bàn tay hơi lạnh trực tiếp nắm lấy....
Phát ra một tiếng rên, thiếu chút nữa đã bắn ra!


Âu Dương Quân thân thủ cầm lấy bàn tay thanh niên, nghĩ muốn ngăn lại, không nên cứ tiếp tục như thế này.......


Thanh niên cười, nhìn hắn rồi chậm rãi lắc đầu, tay vẫn xoa nắn theo tiết tấu, đồng thời, thân thể nghiêng về phía trước, miệng khẽ nhếch, răng nanh nhẹ nhàng cắn lấy đầu nhũ của nam nhân, đầu lưỡi không ngừng ɭϊếʍƈ hút.


Âu Dương Quân hít sâu một hơi, tay cũng bắt đầu hồi đáp lại, vuốt ve hai điểm đỏ tươi của thanh niên, bất quá, trong ánh mắt trừ bỏ dục vọng thâm trầm còn có chút suy ngẫm.
Vài lần, hắn đã sắp chịu hết nổi, dục vọng đã muốn dâng trào, lại dùng sức trụ lại.


Trên trán thanh niên đã đổ mồ hôi, hai điểm trước ngực bị niết đến sưng đỏ, hai mắt khẽ khép lại, tinh tế thở.
Y hơi hơi nâng khóe miệng: “Kiềm chế không tốt đâu!” Ngữ khí chế nhạo.


Nam nhân đã đến cực hạn, nhìn thấy dung nhan mị hoặc của thanh niên, lập tức muốn đặt thanh niên ở dưới thân hung hăng thao lộng.
Nhưng hắn cố gắng nhẫn nại, muốn nhìn xem người thú vị này sẽ có thêm động tác gì nữa.


Thanh niên liếc nhìn hắn một cái, cái lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ môi, sau lại hạ thấp thắt lưng, ý muốn dùng miệng..... Âu Dương Quân một phen nắm lấy vai y, kiên định lắc đầu.
“Thật sự không muốn? Sẽ sảng khoái lắm, rất nhiều người đã từng nói như thế.”


Ánh mắt nam nhân hiện lên chút trầm ám gì đó, lại kiên quyết lắc đầu.
Thanh niên cắn môi, một tay bắt đầu cởi bỏ thắt lưng.
Nam nhân thậm chí cảm thấy rằng y là đang cố ý tỏ ra yếu thế, cầm lấy tay y, không nên cứ làm như vậy.


Thanh niên vẫn cố chấp muốn cởi ra, tuy rằng Âu Dương Quân phi thường muốn điều đó, nhưng vẫn dùng sức ngăn y lại, quên đi, tới lúc này còn tính toán hơn thua nhau làm cái gì?
Hắn dùng lực đẩy thắt lưng, xoay người một cái, thanh niên lập tức bị hắn đè trên giường.
“Hẳn là ta nên đến.”


Thanh niên mím môi, lại dùng lực đẩy, người phía trên không có chút nào bị lay chuyển, ánh mắt y biến đổi, làm như không tin, thử lại, vẫn là không được.


“Thủ pháp rất là cao siêu, chính là so với ta vẫn còn thiếu nửa điểm.” Trên mặt Âu Dương Quân nở nụ cười, cảm thấy cũng có chút khả nghi, thủ pháp mà thanh niên sử dụng quả thật rất ảo diệu.


Thanh niên đơn giản không động đậy nữa, thoải mái nằm trên giường, làm ra bộ dáng muốn làm gì thì cứ làm.
Bàn tay Âu Dương Quân dùng một chút lực, “Xích lạp” Đem tiết khố của người nằm dưới thân xé rách.


Hạ thân phấn nộn. Đại khái trước kia đã xử lý qua, lông mao cũng không nhiều. Tinh tế dị thường, không ngờ ngay cả nơi này cũng tinh xảo đến như vậy... Âu Dương Quân cúi đầu nhìn thấy liền nuốt nước miếng.


Hai chân thanh niên dài mềm mại như không xương, chủ động đưa ra sau thắt lưng hắn, dùng sức quấn chặt, vòng eo gầy tinh tế dường như hơi dùng sức là có thể bẻ gẫy, đem chỗ kia cọ xát vào người của nam nhân.
Trong miệng nhẹ giọng nói: “Ta đã già rồi, ngươi nhẹ một chút, ta sẽ chịu không nổi........”


Giờ phút này Âu Dương Quân cơ hồ đã xác định, y là cố ý dụ dỗ, lời nói này rõ ràng là đang đổ dầu vào lửa! Rốt cuộc hắn cũg không khống chế được nữa, một tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, một tay nắm lấy bắp đùi thon dài, mạnh mẽ tiến vào ———


Trong một khắc, cái tư vị kia làm cho hắn nhớ đến suốt đời.
Thanh niên miệng thì nói không chịu nổi, nhưng thân thể lại nâng lên, phần eo không ngừng dùng sức đón lấy những cái va chạm của nam nhân, nam nhân bị khoái cảm vây lấy, sắp không thể chống đỡ được nữa, sau vài cái va chạm liền xuất ra.


Mang theo cảm giác thoả mãn thư sướng lúc nào cũng tích tụ trong lòng, Âu Dương Quân vừa lòng ghé vào trên người thanh niên thở hổn hển, nhìn thấy khối tinh thạch màu đen của y rất đáng chú ý.
Trong mắt thanh niên biểu lộ một chút đắc ý, miệng lại nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn muốn nữa sao?”


Nam nhân không trả lời, bàn tay nắm lấy hạ thân vẫn còn mềm mại của thanh niên: “Như thế nào lại không có cảm giác?”
Không đợi thanh niên trả lời, y đột nhiên nói: “Khối ám thạch này, gở xuống đi.”


Ánh mắt thanh niên ngưng một chút, theo bản năng bảo vệ khối ám thạch, dừng trong chốc lát, mới đem khối tinh thạch chuyển ra phía sau cổ.
“Đau lòng đến như vậy sao?” Dẫn theo chút ghen tuông.


Khi Âu Dương Quân nói chuyện, bàn tay cũng không dừng lại, thanh niện lại thuỷ chung không phản ứng, ngược lại cái kia đang nghỉ tạm trong người y lại cứng lên.


Hắn cũng không chờ câu trả lời của thanh niên, thở dài, thanh âm có chút ám muội kỳ quái: “Ta muốn ngươi, lúc này làm theo cách của ta, ngươi chịu đựng một chút, ngoan.”
Khi nói chuyện, đã không còn mang ý tứ vui đùa nữa, thần sắc trở nên nghiêm túc, thậm chí có chút doạ người.


Thanh niên nhìn thấy ánh mắt như muốn cắn nuốt mình của hắn, thân thể không tự giác run rẩy một chút, nghĩ muốn tránh né, lại phát hiện hai tay nam nhân như sắt quấn chặt lấy khiến y muốn động cũng không động được, cho dù thân pháp y lúc này có cao siêu cỡ nào cũng không làm được gì.


“Đừng nhúc nhích, ngươi trốn không thoát đâu.” Ánh mắt nam nhân tràn ngập thú tính.
Thanh niên có chút kinh hoàng, không phải là ra vẻ, tựa hồ nhớ đến cái gì đó, trong mắt hiện lên chút đau thương, bàn tay phát run.


Nam nhân nắm lấy hai chân của y giơ lên cao, động tác thô bạo, nơi mà thanh niên mới vừa tiếp nhận hắn, dịch trắng chảy ra từng giọt, động khẩu hơi hơi khép mở.
“Ngươi là của ta, trốn không thoát đâu.” Thanh âm mềm nhẹ, lại có một uy lực vô hình làm cho người ta run sợ.


Thanh niên cổ chân dùng sức, không muốn tiếp tục, liều mạng giãy giụa, nhưng làm sao cũng không giãy ra được, ánh mắt y càng kinh hoàng, đã bắt đầu sợ hãi, hơi hơi há miệng, nói nhỏ: “Ngươi........ Không cần.......” Giống như trong lúc vô ý mà phát ra.


Nam nhân lại không để ý, đơn giản an ủi nói: “Ngoan, sẽ thoải mái thôi...... ” Xong rồi liền bắt đầu luận động.
So với lúc nãy, động tác lại thô lỗ hơn vài phần.
Nguyên lai đây chính là thú tính của hắn.


Thanh niên vài lần muốn thoát ra đều thoát không được, thân thể lui về phía sau lại bị kéo quay về.
Hạ thân nóng bỏng ở nơi tư mật của y cắm vào rút ra, phát ra tiếng va chạm “ba ba” nghe rất lớn.
“Kêu lên đi.......”
Kêu cái thí, thanh niên nói thầm trong lòng.


Cuối cùng y cũng biết lúc trước chính mình đã đoán sai, bản thân căn bản không phải là đối thủ của tên nam nhân này, cho dù công lực không bị tổn hại cũng không phải.
Nam nhân ra vẻ ôn nhu này, rốt cục là ai?
Nhưng lúc này dĩ nhiên là nghĩ không được.
Y sợ hãi, không phải bởi vì đau.


Y sợ hãi chính là trong đau đớn, khoái cảm đang chậm rãi chạy khắp thân thể, cùng một chút kí ức bị phủ đầy bụi.
Nam nhân thế nào cũng sẽ biết, y thích phương thức này, phương thức thô bạo.
Nghĩ như vậy, thanh niên liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.


Nhưng sự thật không thể chấp nhận được là y còn muốn ———-
Y chống đỡ không được nữa, rốt cục từ tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ thành tiếng thét cao chói tai.
Nam nhân xoay người y, từ phía sau đánh vào, hai bàn tay to vẫn chặt chẽ chế trụ eo nhỏ của y.


Mỗi lần đều trực tiếp chạm vào nơi sâu nhất, rồi rút ra hoàn toàn, rồi lại hung hăng cắm vào.....
Tựa hồ như muốn rách ra, nhưng lại không có, phải chăng vì lúc trước đã từng thừa nhận qua?


Miệng nam nhân liên tiếp hôn lên tấm lưng y, nách y, bóp nắn nhũ thủ của y, không còn ôn nhu nữa, mà là dùng sức.....thậm chí còn nói: “Hảo thích!”
Cái chữ “thích” này lại được dùng trên cơ thể của một người nam nhân sao?


Thân thể lại bị xoay ngược về, tựa hồ không có một khắc nào ngừng, chân bị đặt trước ngực, nơi tối mẫn cảm lại bị va chạm liên tục, thậm chí nam nhân còn đưa thêm một ngón tay vào nhu lộng nơi kia.
“A —— a —— a a ——”


Y liều mạng lắc đầu, lại căn bản không thể chống cự được từng đợt sóng khoái cảm liên tiếp ập tới.
Cảm giác bị người khác khống chế quả thực không hề thoải mái, nhưng mà rất muốn tiếp tục..... ..






Truyện liên quan