Chương 59: Đi dạo Hương Sơn, sáng sớm ai nhuộm rừng sương say

Khi sáng sớm, một tia ánh mặt trời xuyên thấu màn cửa sổ chiếu vào phòng ngủ nho nhỏ, Tứ a ca mới nhíu nhíu mày giật giật thân thể có chút chua xót đau đớn, cảm giác miệng khô vô cùng. Mở mắt, ngồi dậy, nhìn một cái thấy Sở Sở nằm bên giường, bất giác ánh mắt dịu dàng có thể chảy ra nước. Sở Sở ngủ rất sâu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, một tia nước miếng theo khóe miệng đã nhỏ tại trên giường, có một mảnh thấm ướt nhỏ. Ánh mắt linh động nhắm thật chặt, hai đôi lông mi thật dài đắp lên mí mắt, dưới mắt có chút quầng thâm nhàn nhạt, Tứ a ca bất giác có chút đau lòng, nhưng lại dị thường mừng rỡ.


Trải qua mười năm chờ đợi vô vọng, còn có cái gì quý hơn là có thể nhìn thấy gương mặt đáng yêu này, thật là quý trọng đáng giá nhất. Rèm khẽ động, Cao Vô Dung bưng một ly nước ấm đi vào, Tứ a ca nói:
“Cẩn thận chút, đừng đánh thức nha đầu này.”


Giọng nói trầm thấp ám ách, nhận lấy ly nước trong tay Cao Vô Dung uống vài hớp, giật giật cánh tay cảm thấy đã khá nhiều, nhanh chóng rón rén xuống giường. Cao Vô Dung hầu hạ mặc áo khoác vào, quay đầu lại nhìn Sở Sở một cái, nhẹ nhàng ôm lấy nàng đặt lên giường. Đại khái là quá mệt mỏi, Sở Sở khẽ hừ hừ mấy tiếng, lật người lại ngủ tiếp, Tứ a ca vạch ra vài sợi tóc dính vào trên mặt nàng, tỉ mỉ nhìn nàng một lát, mới đắp lên cái mền cho nàng rồi đi ra ngoài.


Mùi trên người thật sự khó ngửi, mùi rượu xen lẫn mùi mồ hôi, Tứ a ca đi tắm rửa, lúc trở ra tinh thần hết sức sảng khoái, nhìn trời sắc không còn sớm, ở noãn các ngồi xuống. Cao Vô Dung vội vàng nói:


“Nô tài đã giúp ngài xin nghỉ, hôm nay Vạn Tuế Gia cũng ở trong lâm viên này ngược lại rất là tiện lợi.”
Nói xong dừng một chút, sắc mặt hơi lộ ra chút vui mừng nói:
“Tối ngày hôm qua là cách cách hâm rượu lau thân thể rồi đổ thuốc cho ngài, gia mới an ổn.”


Trên mặt Tứ a ca thoáng qua một nụ cười nói:
“Nha đầu này ngược lại còn có chút lương tâm, gia cho là nàng tuyệt không quan tâm gia rồi đó.”
Nói đến đây, sắc mặt lại có chút ảm đạm, sau một lúc lâu nói:


available on google playdownload on app store


“Nói Đại Nữu không cần đánh thức nàng, để cho nàng ngủ đủ đi, tối qua đại khái không sao ngủ được. Sai người đưa tin cho Tứ đệ, nói cách cách và nó hẹn nhau ngày khác đi.”


Cao Vô Dung gật đầu lui ra ngoài, vừa sai người đi làm chuyện Tứ gia giao phó, vừa lệnh gã sai vặt truyền đồ ăn sáng đi vào.


Lúc Sở Sở tỉnh dậy đã là sau giữa trưa, nhìn một chút chung quanh, mình đang ở trong phòng ngủ thư phòng, Tứ a ca đã sớm mất tung ảnh, mình làm thế nào ngủ thẳng trên giường, rất buồn bực, y phục trên người nhiều nếp nhăn còn có một mùi hôi hôi, Sở Sở hơi nhíu mày. Đại Nữu vén rèm đi vào, nhìn nàng đã xuống giường mỉm cười nói:


“Cách cách ngủ ngon, ngủ sắp hết một ngày, vương gia lại không để cho nô tỳ gọi ngài, buổi tối lại ngủ không được cho coi.”
Sở Sở thấy Đại Nữu muốn mở hộc tủ lấy y phục, vội vàng nói:
“Y phục để trong phòng tắm đi, ta tắm trước đã.”


Chờ Sở Sở dọn dẹp xong xuôi, vào noãn các đã qua một canh giờ, Tứ a ca cũng rất thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở trên giường kháng làm việc, khí sắc rất tốt, xem ra đã tốt hơn chín phần. Nhìn thấy Sở Sở đi vào, Tứ a ca tự dưng cười cười nói:
“Tối hôm qua làm nàng mệt nhọc.”


Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là bởi vì ngày hôm qua ép ngươi ăn lẩu cá cay cho nên mới bồi thường trông nom ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Trong mắt Tứ a ca nhất thời có chút ảm đạm, trầm mặc một lát, thoáng qua một tia ánh sáng hy vọng nói:


“Bất kể như thế nào, nàng cũng chăm sóc ta cả đêm, ta rất cao hứng!”
Sở Sở bĩu môi không nhìn hắn, nói với Đại Nữu đang đứng phía sau:
“Mang đồ ăn lên cho ta đi, ta sắp ch.ết đói.”
Tứ a ca hơi lộ ra chút nụ cười nói:


“Đi bưng cháo tổ yến cho cách cách đi, ngủ lâu như vậy, không thể ăn gì đó quá cứng, lúc sau lại đau dạ dày.”


Sở Sở muốn phản đối, nhưng vô luận Đại Nữu hay là Cao Vô Dung, cho tới tất cả mọi người trong lâm viên này đều nghe Tứ a ca, cho nên nổi giận ở một bên hờn dỗi. Tứ a ca âm thầm quan sát sắc mặt của nàng, thấy có chút hầm hừ không nhịn được cười thầm. Sở Sở càng nghĩ càng không đúng, ngẩng đầu lên nói:


“Ngươi nói đây là nhà riêng của ta, nhưng giống như ngươi mới là chủ tử nơi này, tất cả bọn họ nghe theo ngươi, không nghe ta!”
Tứ a ca suy nghĩ một chút nói:
“Không phải bọn chúng cũng nghe ta, là ta nói có đạo lý, đều là vì sức khỏe của nàng, bọn họ dĩ nhiên nghe ta.”
Sở Sở nói:


“Ta vẫn cảm thấy không đúng lắm, nói cho ngươi biết, nơi này, ta chính là chủ nhân ngươi là khách, ngươi không thể không một tiếng động đoạt chủ!”
Trong mắt Tứ a ca thoáng qua nụ cười nói:


“Đúng, đúng, nàng là chủ nhân, tối hôm qua chủ nhân nàng chiêu đãi khách nhân ăn lẩu cá, ta không phải rất nể tình cũng ăn hết, còn vì vậy bệnh nặng một hồi.Nhất thời trên mặt Sở Sở có chút áy náy lắp bắp mà nói không thốt nên lời, Tứ a ca khẽ co kéo khóe miệng. Sở Sở đơn giản ăn hai chén cháo, chợt nhớ tới cuộc hẹn hôm nay đi trong thành chơi cùng Thập Tứ, nhanh chóng vội la lên:


“Nguy rồi, Thập Tứ gia tới chưa?”
Tứ a ca nhấp một ngụm trà, nói:
“Nàng đừng gấp, đã sớm sai người nói cho nó biết rồi.”
Sở Sở thở phào nhẹ nhõm thầm nói thật là làm ta giật cả mình, Tứ a ca nói:
“Chuyện này đâu có quan trọng, sao gấp gáp như vậy!”


Sở Sở nhìn chằm chằm hắn nói:
“Ngươi không phải biết quân tử thà mất giang sơn, không bội ước ư, ta mặc dù không phải là quân tử, cũng muốn giữ lời hứa đáng giá nghìn vàng.”
“Thà mất giang sơn không được thất hẹn, lời hứa đáng giá nghìn vàng!”


Nghĩ đến mấy ngày vui sướng nhất mười năm trước cùng Sở Sở, ở Hương Sơn đã từng ước hẹn mùa thu năm sau cùng nhau đi ngắm lá đỏ, lại xảy ra chuyện nên mười năm nay cũng không có cơ hội thực hiện ước hẹn này, là mình thất hẹn, hay là Sở Sở thất hẹn, Tứ a ca có chút buồn buồn hoảng hốt.


Sở Sở nhấc rèm cửa sổ lên nhìn trời bên ngoài, ánh tà dương đã dần dần ngã về tây, bầu trời rất cao xa, bất giác thở dài mình bỏ lỡ thời tiết tốt hôm nay, Tứ a ca đột nhiên nói:
“Chúng ta ngày mai đi Hương Sơn đi! Hiện tại lá phong đã đỏ khắp núi rồi.”
Mắt Sở Sở sáng lên nói:


“Được! Chỉ là ngày mai ngươi không cần vào triều sao?”
Tứ a ca cười nói:
“Gia bị bệnh chẳng lẽ không thể nghỉ mấy ngày sao?”
Sở Sở âm thầm mắt trợn trắng thầm nghĩ: ngươi còn biết lao động và vui chơi kết hợp nha, trong lịch sử đều nói ngươi là bị lao lực mà ch.ết.


Ngày hôm sau Sở Sở rất hưng phấn, mới sáng sớm đã thức dậy, không khỏi làm Đại Nữu âm thầm than thở, mười năm tính cách cách ngược lại càng ngày càng trẻ con rồi. Như cũ chọn trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu đỏ tươi cho Sở Sở mặc vào, hôm nay có Đại Nữu, Sở Sở ngược lại cảm thấy đã khá nhiều. Đại Nữu biết sơ rất nhiều búi tóc đẹp mắt vả lại đơn giản, Sở Sở rất ưa thích, xem ra chính mình quả nhiên là làm cho người ta phục vụ dễ dàng, Đại Nữu đem mấy thứ nàng yêu thích đắn đo vô cùng chính xác.


Hôm nay muốn leo núi, cho nên Đại Nữu ghim hai búi tóc tròn cho nàng, dùng chuỗi trân châu làm dây cột tóc cài chặt, rũ xuống vài sợi dây cột tóc, trong lúc hành động rất là linh động dí dỏm. Dưới chân đi một đôi giày Đại Nữu tự mình làm, rất xinh đẹp cũng rất thoải mái thực dụng, bởi vì không phải giày đế mềm bình thường, mà là lót mấy tầng da trâu thật dày, nhìn một cái cũng biết là công việc rất phí công phu, thế nhưng giày Đại Nữu đã làm tràn đầy một hộc tủ, lúc Sở Sở thấy, cảm động cũng không biết mình nên nói gì.


Khi Sở Sở một thân lanh lẹ đứng ở trước mặt Tứ a ca thì Tứ a ca giống như cảm thấy thời gian một lần nữa quay trở lại, giống như vẫn là sáng sớm mười năm trước kia. Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người Sở Sở khảm lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt mà mông lung, đón gió sớm ngày mùa thu, nụ cười trên mặt Sở Sở tràn đầy ánh mặt trời ấm áp rực rỡ.


Viên Minh Viên cách Hương Sơn cũng không xa, vả lại thời kỳ Thanh triều có tự miếu hành cung hoàng gia cùng ngự đạo chuyên dụng cho hoàng thân quốc thích, các quý tộc du ngoạn nghỉ ngơi, du khách bình thường không được tiếp đãi, cho nên mặc dù đúng mùa đi ngắm lá phong đỏ Hương Sơn cũng rất thanh tĩnh. Đi một canh giờ mới lên tới Lãng Phong đình ở lưng chừng núi, Sở Sở mệt cũng đi không được nữa rồi, Tứ a ca lắc đầu một cái, đỡ nàng ngồi ở trên hành lang đình cười nói:


“Nàng chính là như vậy, bò đến một nửa liền mệt đi không được, trước kia cũng thế, đến nơi này đều là bắt ta cõng nàng đi lên.”


Nói xong mắt lộ ra một tia hoài niệm cùng dịu dàng, Sở Sở lúng túng cười một tiếng. Thấy một nhóm bốn người Tứ a ca cùng nàng, Cao Vô Dung cùng Đại Nữu, còn lại nô tài đều ở chân núi chờ đợi. Cao Vô Dung và Đại Nữu còn cầm một ít đồ vật cũng không nhìn ra mệt mỏi, chỉ có mình thở gấp lợi hại, không khỏi âm thầm bội phục, nghỉ ngơi một lát, uống chút nước trong túi nước. Sở Sở mới quan sát bốn phía. Thấy chỗ mình ngồi là một đình bát giác không lớn, bốn phía là tầng tầng núi non, nhanh chóng đứng ên nhìn ra phía ngoài, thấy sương thu, bao trùm cây cối trong rừng, hừng hực khí thế, cách đó không xa có hai khe suối, nước boong boong róc rách chảy xuống, rất có ý cảnh, bất giác nhớ lại một bài thơ thuận miệng thì thầm:


“Quạnh ngắm trời thu
Sông Tương về bắc
Quanh bãi Quật Châu
Nhìn núi non rực đỏ
Rừng phong lá nhuộm
Sông tuôn dòng biéc
Thuyền trẩy như đua
Diều vỗ lưng trời
Cá vờn đáy nước
Vạn vật giữa thu giành tự do
Nhìn vũ trụ
Hỏi cõi đời bát ngát
Ai chủ muôn loài...?”


(Thẩm Viên Xuân – Mao Trạch Đông)
Sở Sở còn chưa có đọc xong, trên đường núi liền có một hồi tiếng cười sảng lãng, nói:
“Hay một câu hỏi cõi đời bát ngát, ai chủ muôn loài?”


Sở Sở bất giác trợn mắt một cái thầm nghĩ: quả nhiên nữ xuyên qua một khi ngâm thơ lập tức có người nhảy ra. Nghĩ muốn xoay người lại nhìn về phía sau xem là ai, Khang Hi mang theo Lý Quang, Trương Đình Ngọc, Thập Tam, Thập Tứ đi theo ở đằng sau, còn có một người đàn ông rất đẹp Sở Sở chưa từng thấy qua. Mặc dù tuổi tác cũng hơn ba mươi tuổi chỉ là dáng dấp thật sự là xinh đẹp nha, nhìn chằm chằm Sở Sở, ánh mắt rất phức tạp, hoài niệm mà vui sướng hơn nữa là kinh ngạc, dĩ nhiên Sở Sở đã thành thói quen thấy ánh mắt như vậy.


Lẫn nhau kiến lễ, mắt mỹ nam đó quét qua Tứ a ca nói:
“Thì ra là Tứ ca bị bệnh, bệnh đến Hương Sơn ngắm lá phong đỏ.”
Tứ a ca ho khan hai tiếng thật thấp nói:


“Cửu đệ chê cười, chỉ là ngày hôm qua làm phiền Sở Sở chăm sóc mới có thể khỏi hẳn, lại hư chuyến du lịch một ngày của nha đầu này cùng Thập Tứ đệ, nên theo nàng tới nơi này giải sầu thôi.”


Cửu a ca hừ một tiếng thật thấp không nói chuyện nữa, Sở Sở thế mới biết mỹ nam trước mắt chính là Cửu yêu nghiệt, thầm nghĩ cũng không biết Bát a ca mộc tú vu lâm(cây cao vượt rừng trích trong câu: Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả có nghĩa là:Cây cao vượt rừng dễ bị gió quật, chim bay vượt đàn dễ trúng tên.) trong truyền thuyết kia sẽ là hình dáng gì, tò mò nhìn Cửu a ca mấy lần. Cửu a ca đối với Sở Sở cũng không giống đối với Tứ a ca trong lời nói mang ý châm biếm, rất là thân thiết cười với Sở Sở. Sở Sở nhất thời bị điện giật vì nụ cười này của hắn, bất giác nhìn chằm chằm Cửu a ca có chút sững sờ. Tứ a ca trợn mắt nhìn Sở Sở một cái, thấy nàng không có phản ứng, rất nhanh chóng không cao hứng đưa tay kéo kéo tay áo của nàng, Sở Sở mới hồi hồn, liếc Tứ a ca một cái, hướng về phía Cửu a ca cười nói:


“Cổ nhân nói cười một tiếng khuynh thành, nụ cười này của Cửu a ca cũng không kém.”
Khang Hi cười ha ha, đưa tay gõ ót Sở Sở một cái nói:
“Nha đầu này, nhi tử của trẫm có thể sử dụng từ như vậy sao!”
Mọi người bất giác mỉm cười, Cửu a ca dở khóc dở cười nói:


“Xem ra nàng một ít cũng không nhớ ra được ta là ai!”
Sở Sở nói:
“Hiện tại biết cũng không muộn a, có câu nói là nhân sinh hà xứ bất tương phùng(trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau) a!”


Cửu a ca có chút ảm nhiên gật đầu một cái thầm nghĩ: đúng a! Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, nhưng mình mỗi lần gặp lại luôn là chậm một bước. Khang Hi nhìn núi xa xa một chút nói:
“Nha đầu, mới vừa rồi con đọc bài thơ rất có khí thế, đọc tiếp một lần cho ta ng


Sở Sở chỉ có thể đọc lại một lần, Khang Hi nói:
“Trẫm vẫn ưa thích câu cuối cùng này.”
Lý Quang vuốt vuốt râu mép của mình nói:
“Chỉ là vi thần xem ra thủ thơ này còn có thủ khuyết phía sau, cách cách, cựu thần nói có đúng không?”
Sở Sở cười hắc hắc, Khang Hi nói:


“Không cho che giấu, mau mau đọc phần khuyết phía sau nghe đi!”
Sở Sở bất đắc dĩ đọc tiếp:
“Từng đưa bè bạn sang chơi
Nhớ những tháng ngày sôi nổi thuở xưa
Vừa đồng học tuổi xuân
Tài hoa đang độ
Hiên ngang khí phách
Vùng vẫy tha hồ
Việc nước phê bình
Văn chương chiến đấu


Coi có ra chi vạn hộ hầu
Ai có nhớ
Giữa dòng sông gạt sóng
Thuyền vượt lên mau?”


Trương Đình Ngọc không khỏi âm thầm hút không khí, bài thơ này há là người bình thường viết ra sao, quá khí phách, giữa những hàng chữ ẩn chứa khí tức vương giả cuồn cuộn, bất giác nhìn nha đầu kia một cái thầm nghĩ: nha đầu này rất tà môn.


Khang Hi không nghĩ tới phần thiếu cũng có khí thế như thế, nhanh chóng lớn tiếng lặp lại:
“Việc nước phê bình
Văn chương chiến đấu


Coi có ra chi vạn hộ hầu, thật là khiến trẫm nhớ lại trẫm lúc còn trẻ a! Cũng là chần chừ mãn chí như thế, nha đầu con phải nhớ kỹ, hỏi cõi đời bát ngát, ai chủ muôn loài. Ta là chủ muôn loài.”


Mọi người kinh hãi, sắc mặt Cửu a ca có chút thay đổi, liếc mắt nhìn Sở Sở cùng hoàng a mã đứng sóng vai, trong nháy mắt cảm thấy trên người nàng có thật nhiều ánh sáng chói mắt mình không thể nhìn thẳng. Sở Sở thấy trong nháy mắt tất cả mọi người yên tĩnh lại, biết bài thơ này có chứa nhiều chủ đề là không thể tùy tiện đụng chạm, nhanh chóng cười nói:


“Thật ra thì bài thơ là con thỉnh thoảng nghe được, con cũng không phải thích lắm, con thích hơn “sáng sớm ai nhuộm rừng sương say”? Ngài thấy không phải rất hợp với tình hình sao ?”


“sáng sớm ai nhuộm rừng sương say”: câu gốc: hiểu lai thùy nhiễm sương lâm túy. Đó là một câu trong đoạn khúc Trường đình tống biệt rất nổi tiếng trng Tây sương ký. Một rừng phong nhuộm sương trở nên đỏ rực như đang say.
Nói xong đưa tay chỉ nắng sớm ở lá phong dưới núi, Khang Hi khẽ mỉm cười nói:


“Cũng là rất hợp với tình hình, chỉ là trẫm vẫn là ưa thích bài thơ mới vừa rồi kia, trở về trẫm viết để trong thư phòng!”
Sở Sở vội la lên:
“Đó cũng không phải là con làm!”
Khang Hi cười khúc khích, nói:


“Trẫm biết con gấp cái gì, đi thôi, buổi trưa đến Vọng Tâm Trai dùng bữa, tối nay liền ngủ ở nơi đây rồi.”


Sở Sở đã sớm nghe nói qua nơi đó, ở hiện đại đã không tồn tại lâm viên Hoàng Gia nữa, mình vẫn rất may mắn, nhanh chóng cũng không thấy quá mệt mỏi, theo Khang Hi bước lên đường núi, cũng không phải tiếp tục hướng lên mà là xuyên qua bên cạnh có một đường núi đi hướng Nam.






Truyện liên quan