Chương 86: Đại kết cục, mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở
Hai ngày sau Tứ a ca trở về, có lẽ là từ trong kinh Phật ngộ ra được đạo lý gì đó, hơn nữa Sở Sở cảm thấy hai người khi tiếp xúc, tóm lại Sở Sở cảm thấy giữa hai lông mày Tứ a ca có một loại siêu thoát cùng trầm tĩnh, không đạt tới trình độ đại triệt đại ngộ cũng có thể lấy được có chút gợi . Sở Sở biết, mặc dù ngày đó mình lấy ra kim bài nghiêm mệnh không được truyền chuyện ra ngoài, nhưng biết hoàn toàn giấu giếm Tứ a ca, không thể nghi ngờ người si nói mộng, dù sao Ung Chính phải có thiết huyết ám vệ bí ẩn hơn so với Khang Hi nhiều, là chuyện trong lịch sử cũng công nhận.
Nhưng là Sở Sở cũng rất lý trí, cho dù Tứ a ca biết chuyện ngày đó, hắn cũng sẽ không đem Hoằng Lịch như thế nào, chính là rất hiểu rõ điểm này, mới làm Sở Sở một lần nữa lại sinh ra hoài nghi tình cảm Tứ a ca đối với mình. Dù sao nếu như không có di chỉ và kim bài của Khang Hi, kết quả của mình có thể nghĩ ra, Hoằng Lịch cũng có thể coi như là giết người chưa toại rồi, nhưng Tứ a ca trở lại, lại không động tác gì, làm trái tim Sở Sở rất băng giá. Dĩ nhiên Sở Sở vẫn thử hoán vị suy tư, đứng ở góc độ một người yêu không nói được, nhưng đứng ở một góc độ hoàng đế, Tứ a ca cũng là có rất nhiều bất đắc dĩ, dù sao hôm nay thiên hạ trừ Hoằng Lịch còn có thể là ai đây?
Sở Sở cảm thấy đó cũng là một loại ý tưởng AQ của mình*. (Sở Sở coi đó là một cách tự động viên tinh thần của mình.)
*AQ: AQ là tên nhân vật chính trong truyện “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn (Trung Quốc). Nhân vật AQ đại diện cho tính cách lạc quan đến mức tiêu cực. Tức là tự an ủi bản thân mình để dễ dàng chấp nhận thất bại. Các nhà phân tích văn học gọi đó là “phép thắng lợi tinh thần”.
Có một câu trích dẫn phổ biến là: “Mày đánh tao khác gì đánh bố mày” (AQ gào lên sau khi bị thằng côn đồ ở chợ đạp cho gần ch.ết và nhổ nước bọt vào mặt).
Mấy ngày nay Sở Sở luôn là ở Viên Minh Viên đi dạo, Sở Sở hiểu chính mình vừa đi, đại khái cả đời cũng sẽ không trở lại nữa, mà tình yêu, sự nghiệp, lâm viên mơ ước của mình, cũng không thấy nữa. Nghĩ đến cảnh tượng đổ nát ở hiện đại, Sở Sở không khỏi âm thầm thở dài. Gần hồ nước mơ hồ bay tới một hồi tiếng nhạc, Sở Sở đoán là ca cơ trong lâm viên đang diễn luyện bài hát, đứng lại lắng nghe, là một khúc du viên kinh mộng (游园惊梦):
“Nguyên lai khắp nơi muôn hoa bắt đầu đua nhau khoe sắc,
Cì như thế cảnh tượng hoang tàn đã hiện ra.
Thế nhưng ngày tháng tươi đẹp với bao mỹ cảnh
Sân vườn nhà ai có chuyện vui mừng?
Hướng về ánh hoàng hôn, mây ngũ sắc trôi nhẹ bên mái hiên xanh biếc,
Mưa bụi theo gió cuốn đi,
Sương khói trên sông vẽ nên con thuyền mờ ảo…”
Loáng thoáng không rõ ràng, lại gợi lên sầu não của Sở Sở, nhìn lại quãng đường mình đã đi, đến nay đã ba mươi năm, nhìn cái bóng bên hồ, mình giống như vẫn là Sở Sở ban đầu, nhưng Sở Sở biết tâm mình đã già, phí thời gian ba mươi năm, Sở Sở không thể không lý trí lần nữa suy nghĩ về cuộc sống của mình, về tình yêu, có lẽ vừa bắt đầu mình liền sai lầm rồi.
Bỗng nhiên quay đầu nhìn xuyên qua hành lang quanh co, là Tứ a ca đang ngưng mắt nhìn mình. Sở Sở đột nhiên nhớ lại đôi mắt này, hẳn là người đàn ông mình lần đầu tiên thấy trong mộng, hình dáng mặc dù mơ hồ, thế nhưng một khắc Sở Sở rốt cuộc khẳng định, Tứ a ca chính là người đàn ông trong mộng của mình. Sở Sở không khỏi có chút chán nản. Mình xuyên qua như một giấc chiêm bao, thì ra là lời dẫn lại là Tứ a ca, nhưng cuối cùng cũng vẫn là một giấc chiêm bao mà thôi.
Tứ a ca biết Sở Sở không đúng lắm, cả mấy ngày nay, dường như muốn hóa kén thành bướm nhanh nhẹn bay đi. Tứ a ca không có biện pháp khác, chỉ có thể âm thầm nhìn chằm chằm động tĩnh của nàng, ngược lại không phát hiện nàng có động tác gì đặc biệt, nhưng thích ở trong sân lưu luyến, làm Tứ a ca không hiểu.Chuyện Hoằng Lịch tại vào ngày mình lễ Phật mang theo Nữu Cỗ Lộc thị xông vào Viên Minh Viên, Tứ a ca đã biết đến, mặc dù nói không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng Tứ a ca thủy chung tin tưởng, lấy thông minh của Sở Sở Hoằng Lịch không chiếm được cái gì tốt.
Nhưng Tứ a ca vẫn cảm thấy chuyện mình chọn thái tử, phạm vào sai lầm giống như tiên đế, vả lại nghiêm trọng hơn không thể vãn hồi, quá sớm xác lập địa vị Hoằng Lịch, lại không có đảng tranh, sớm diệt trừ tất cả thế lực có thể chống lại Hoằng Lịch. Hôm nay nói thật, trừ Hoằng Lịch, Đại Thanh thật không có người nối nghiệp, cho dù biết Hoằng Lịch đối với Sở Sở nổi lên sát tâm, mình vẫn không thể vì mình người yêu mà làm gì Hoằng Lịch. Nghĩ tới đây, Tứ a ca cảm giác mình dị thường ti tiện.
Nhớ ngày đó mình từng thề, có Sở Sở cho dù giang sơn cũng có thể buông tha, nhưng cũng không có ai đem Sở Sở cùng giang sơn đặt ở cùng nhau để cho mình nghiêm túc lựa chọn qua. Đến khi chính mình rốt cuộc hiểu rõ, nếu thật phải lựa chọn, mình nhất định không thể giữ lời thề trước kia, lựa chọn Sở Sở. Nguyên lai mình thật sự là tiểu nhân nuốt lời. Tứ a ca có lúc vô cùng tự chán ghét, đã từng nghĩ tới nếu như buông tha Sở Sở, có lẽ nàng sẽ vui mừng hơn, tựa như Sở Sở ban đầu trong lễ khai mạc làng du lịch, tung bay tự tại như vậy, cả người phủi xuống đều là ánh mặt trời chói mắt. Nhưng Sở Sở hôm nay, nhìn bóng nước cũng cô độc tịch mịch như thế, làm người ta khổ sở.
Nhìn thẳng vào đôi mắt Sở Sở, Tứ a ca bị tâm tình hoài niệm, mâu thuẫn, đau khổ, chờ đợi trong ánh mắt của Sở Sở rung động, khi nào cô gái nhỏ dí dỏm đáng yêu đó, đã tiêu tan thành oán phụ u buồn khó tả trong khuê phòng rồi, lần đầu tiên Tứ a ca thử muốn thay đổi hiện trạng, trừ buông tay chẳng lẽ cũng không có biện pháp khác sao. Tròng mắt Sở Sở lóe lóe, đi tới gần Tứ a ca nói:
“Hôm nay xem ra chàng tương đối thoải mái, không bằng cùng ta nói chuyện một chút đi!”
Tứ a ca gật đầu một cái, hai người rất có ăn ý vào trong lương đình bên hồ. Cao Vô Dung cùng Đại Nữu dâng trà xong liền lui xuống. Gió thu lay động lá cây rụng vang xào xạt, Sở Sở cùng Tứ a ca ngồi đối diện nhau. Hôm nay Sở Sở cảm giác, hai người giống như đã qua thiên sơn vạn thủy, có một loại tiêu điều thê lương tất cả phong cảnh đều nhìn thấu, hai người cũng không có ai nói chuyện, yên lặng một đoạn thời gian rất dài, Sở Sở ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tứ a ca nói:
“Ta cảm thấy được ta lại cũng không thể cứ sống như vậy, nếu không sẽ u buồn ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, tâm tình của ta rất tệ, nói vậy chàng cũng biết nguyên nhân, không vì cái gì khác, vì ta cùng đứa bé, xin trịnh trọng trả lời ta, là đi cùng ta, hay là vì giang sơn của chàng lưu lại, ta để cho chàng lựa chọn!”
Tứ a ca sửng sốt, vừa muốn nói chuyện bị Sở Sở đưa tay cản lại nói:
“Chàng trước hãy nghe ta nói, đây cũng không phải là vấn đề có thể thương lượng, là vấn đề chàng sớm muộn gì phải đối mặt. Ta hay là giang sơn, không có đáp án lưỡng toàn, lần này ta quyết định, bất kể chàng chọn bên nào, ta nhất định sẽ đi!”
Tứ a ca không khỏi giận dữ, cả giận nói:
“Nếu như mà ta không để cho
Sở Sở cười nói:
“Ta thật sự không muốn có một ngày giữa chàng và ta sẽ có xung đột đối lập, thế nhưng quyết định lần này của ta, cho dù chàng cũng ngăn cản không được!”
Sắc mặt Tứ a ca tối sầm lại, Tứ a ca biết đây không phải là Sở Sở nói mạnh miệng, hắn biết tiên đế cho nàng giữ lại hậu chiêu, cho dù mình hôm nay là hoàng đế Đại Thanh, chỉ sợ cũng không thể dùng sức mạnh ngăn cản được nha đầu này, nhưng nghĩ đến nàng sắp rời mình đi, Tứ a ca vẫn cảm thấy một hồi đau đớn tan lòng nát dạ, giống như cứng rắn cắt thịt. Qua một lúc lâu, Tứ a ca âm thanh trầm thấp khàn khàn nói:
“Nàng cho ta thêm một năm nữa không được sao?”
Sở Sở châm chọc cười một tiếng nói:
“Cho dù ta lại cho chàng mười năm, chàng vẫn cảm thấy thời gian không đủ, nhưng cho dù ta có đợi tiếp, có người cũng đã không thể đợi rồi, ta tin tưởng chàng hiểu rõ ta nói sự thật!”
Cảm giác mình có một chút tức giận, Sở Sở nhanh chóng âm thầm hít sâu, sau một lúc lâu, Sở Sở rất nhu hòa bình tĩnh nói:
“Chàng không cần cảm thấy khó khăn, ta cũng không phải yêu cầu chàng nhất định phải theo ta đi, chàng lựa chọn như thế nào ta đều ủng hộ, lưu lại là thành toàn chàng trung quân ái quốc, đi là một nhà đoàn viên, hai người đều có thể. Ta thề sẽ không oán chàng, cũng sẽ không hận chàng, nói thật gần đây ta cảm thấy, tim của mình già nua rất nhiều. Kể từ sau chuyện Thập Tam, ta càng hy vọng chính là sóng to gió lớn đi qua nước chảy đá mòn, cùng người ta yêu, các con của ta sống hạnh phúc, bình thản, đây là mơ ước lớn nhất của ta, hi vọng chàng có thể thông cảm!”
Nói chuyện lý trí trực tiếp như thế làm Tứ a ca muốn nổi giận cũng không được. Trong giọng nói của Sở Sở rất kiên định, còn toát ra một tia yếu ớt làm Tứ a ca không biết nói cái gì. Sở Sở âm thầm quan sát Tứ a ca đang trầm mặc, trên khuôn mặt bị năm tháng khắc đầy dấu vết, cùng thân hình mỏng manh gầy gò, làm Sở Sở cảm thấy chua xót khác thường, nhưng Sở Sở vẫn khẽ cắn răng, nói:
“Chàng tốt nhất suy nghĩ một chút, ba ngày sau ta liền lên đường, ước chừng giữa tháng mười sẽ ở Macao lên thuyền, nếu như chàng...”
Câu nói kế tiếp hóa thành một lời than thở, Sở Sở không khỏi tự gi cười một tiếng, mình thật là tự mình đa tình, mặc dù hi vọng hắn cuối cùng có thể cùng đi mình. Nhưng Sở Sở biết đây tuyệt đối là hy vọng xa vời, hôm nay cũng mới là năm Ung Chính thứ tám. Xem biểu tình của hắn Sở Sở cũng biết, tình yêu trong lòng vị hoàng đế Ung Chính này không quan trọng như giang sơn. Mình cũng chỉ là công dã tràng. Sở Sở đi ra đình, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tứ a ca đang yên lặng bất động, bất giác trong lòng chán nản.
Đã sớm ngờ tới cái kết quả này không phải sao, nhưng trong lòng mình đau đớn khẽ động, nói lên tâm tình của mình. Sở Sở dứt khoát hất đầu đi. Tứ a ca có chút ngây ngốc, hắn biết lần này từ biệt, sợ rằng mình sẽ không còn được gặp lại Sở Sở. Nhưng giang sơn Đại Thanh, cơ nghiệp tổ tông, chẳng lẽ mình phải làm Thuận Trị thứ hai ư? Tứ a ca hiểu Sở Sở đã sớm thấy rõ ý nghĩ của mình, hôm nay Sở Sở cũng chỉ là muốn làm rõ kết quả hai người đã sớm biết mà thôi.
Ba ngày nay không khí trong Viên Minh Viên rất khẩn trương, hai chủ tử của Viên Minh Viên lần đầu tiên tách ra. Sở Sở trở về Dung Nguyệt cư lúc trước, Tứ a ca không có ngăn trở. Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn cuối cùng vẫn là quyết định đi theo Sở Sở, cho nên ba ngày nay, phu thê hai người cực kỳ bận rộn, thu thập rất nhiều đồ mang theo, cho dù Sở Sở nói bên kia cái gì cần có đều có, Đại Nữu vẫn mang theo rất nhiều, ví dụ như lò sưởi tay dùng trong mùa đông, khăn thêu tỉ mỉ dùng trong mùa hạ. Sở Sở không có cách nào cũng liền mặc kệ nàng ấy, dù sao thuyền rất lớn, những thứ này chỉ là chút lòng thành.
Ba ngày này đối với Tứ a ca mà nói, quả thực rất là đau khổ, mâu thuẫn nhất, cho dù trăm lần không muốn, ba ngày vẫn qua đi rất nhanh, sáng sớm ngày thứ tư, bốn chiếc xe ngựa đã dừng ở cửa hông Viên Minh Viên. Hôm nay là ngày Ung Chính lâm triều, Sở Sở cố ý an bài vào lúc này, chính là không muốn diễn cảnh chia tay với Tứ a ca, dù sao đã quyết định tách ra, gặp lại càng thêm phiền não. Đại Nữu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói:
“Cách cách không cùng hoàng thượng từ giã sao?”
Sở Sở lắc đầu một cái, lên xe ngựa, càng xe bắt đầu chuyển động, Sở Sở vén rèm xe lên quay đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy mái cong Cần Chính điện cao vút cùng mái hiên uy nghiêm của cát thú, rào chắn cao ngất của Bích Sơn cư, bóng dáng minh hoàng đứng một mình, mặc dù rất nhỏ nhưng Sở Sở vẫn nhìn thấy. Sở Sở nhìn chốc lát cho đến khi không thấy nữa, Sở Sở mới thả rèm cửa sổ, một chuỗi nước mắt nhỏ xuống, Sở Sở không thể không thừa nhận mình rất đau lòng, rất luyến tiếc, nhưng có rất nhiều bất đắc dĩ, khoảng cách giữa mình và Tứ a ca há chỉ là một dải Ngân Hà đơn giản như vậy sao?
Đến Thông Châu dọc theo sông xuôi Nam, đi mấy lần đường thủy, lần này làm Sở Sở cảm thấy quá nhanh. Mỗi lần cũng cảm thấy thật sự khá lâu, thế nhưng lần này Sở Sở cảm thấy chỉ là một thời gian trong nháy mắt, mình cũng đã đứng ở cảng khẩu Macao rồi. Hôm nay Sở Sở cũng không nhất định phải lên thuyền của John mới có thể đi Anh quốc, John cùng Cửu a ca thành lập công ty mậu dịch đường biển lớn nhất, thuyền bè qua lại hai nước cũng rất nhiều, nhưng mỗi lần Sở Sở vẫn quen đi thuyền của John. Lần này vốn là không kịp, nhưng là không biết có phải nhận được tin hay không, hay là trùng hợp, khi Sở Sở đến lúc đó mới là ngày 10 tháng 3, thuyền của John đã đậu tại cảng khẩu.
Vả lại Thanh nhi cũng cùng đi theo. Hôm nay dáng vẻ Thanh nhi nghiễm nhiên là một quý cô Luân Đôn, đâu còn nửa điểm bộ dạng của Cố Luân công chúa Đại Thanh. Mặc dù mọi sự đã chuẩn bị xong, Sở Sở vẫn quyết định chờ thêm ba ngày. Thanh nhi cùng John thông minh cũng không hỏi tới nguyên nhân. Sở Sở biết mình hy vọng buồn cười xa vời, nhưng mình nói qua là trong tháng mười, lấy hạn định là 15 đi! Cho mình cùng Tứ a ca một cơ hội cuối cùng.
Từng ngày trôi qua, lòng của Sở Sở càng ngày càng hơn khổ sở, mặc dù lý trí biết chính là kết cục này, nhưng trên mặt cảm tình vẫn tồn một tia ảo tưởng, mình dù sao vẫn là phụ nữ thôi! Ở trước mặt tình yêu cũng khó có thể ngoại lệ không yếu ớt.
Sáng sớm ngày thứ ba, mười lăm tháng mười năm Ung Chính thứ tám, trên mặt biển có chút động, giống như lòng của Sở Sở, mặc dù không có bão táp, nhưng vẫn là ngày âm u, mặt trời núp ở trong mây thật dày, không lộ ra khuôn mặt tươi cười. Sở Sở đứng ở trên boong thuyền hít sâu một hơi hướng về phía John nói:
“Lái thuyền!”
John quay đầu lại lệnh thủy thủ đoàn nhổ neo xuất cảng, khi căng buồm lên thật cao, thuyền chậm rãi thuận gió lướt đi thì trên bờ đột nhiên truyền đến một hồi tiếng ngựa hí. Sở Sở đã xoay người không khỏi quay đầu nhìn lại, có thể thấy rõ ràng bóng dáng của Tứ a ca ở trên bờ vội vàng chạy tới, Sở Sở cho là mình bị hoa mắt, hoặc là suy nghĩ nhiều xuất hiện ảo giác, nhưng không chỉ có Tứ a ca, còn có Lý Vệ mặc quan phục bên cạnh. Giờ là Tổng đốc Lưỡng Quảng phong cương đại lại, nhưng thuyền của John đã càng ngày càng xa, Sở Sở nghĩ có lẽ Tứ a ca là tới đưa mình đoạn đường cuối cùng
Nhưng rất nhanh Sở Sở cũng biết ý nghĩ này của mình hoàn toàn sai lầm rồi, bởi vì một chiếc thuyền quan rất nhanh đuổi theo. Lúc này John cũng lệnh kéo buốm xuống. Khi hai thuyền kề sát, Tứ a ca lên thuyền của John, phất tay một cái với Lý Vệ, lúc này Lý Vệ mới lên thuyền quan đi về. Sở Sở có chút sững sờ, cho đến khi Tứ a ca ra lệnh lái thuyền, thuyền lần nữa thuận gió sóng lớn cấp tốc đi tới thì Sở Sở mới có chút cảm giác chân thật, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tứ a ca nói:
“Sao chàng lại tới đây, chàng không cần giang sơn sao?”
Tứ a ca cười, chưa từng có cười qua nhẹ nhàng như vậy. Trong nháy mắt, Sở Sở cảm giác giống như mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, một mảnh ấm áp. Tứ a ca lấy ra một tờ giấy đưa cho Sở Sở nói:
“Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc
Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du thế giới
Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực cùng rau dưa
Tôi có một dãy nhà, phía trước thấy biển rộng, xuân về hoa nở”
Sở Sở không nhịn được nhào tới trong ngực Tứ a ca, nước mắt cùng tất cả vui sướng cọ ở trên người Tứ a ca. Tứ a ca đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Sở Sở, ôm nàng quay đầu cùng nhau nhìn về biển rộng phía trước. Lúc này ánh mặt trời xé mây ra, chiếu vào trên mặt biển, chiếu vào một đôi người đang ôm nhau trên boong thuyền, ánh sáng khúc xạ ra vạn trượng, hạnh phúc thật ra thì rất đơn giản.
Thuyền lướt nhanh, tờ giấy tung bay rơi trên mặt biển:
“Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc
Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du thế giới
Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực cùng rau dưa
Tôi có một dãy nhà, phía trước thấy biển rộng, xuân về hoa nở
Từ ngày mai trở đi, liên lạc với từng thân nhân
Nói cho bọn họ biết tôi hạnh phúc
Hạnh phúc kia nói cho tôi biết
Tôi đ nói cho mỗi người
Cho mỗi một con sông, mỗi một đỉnh núi, lấy một tên tuổi ấm áp
Người xa lạ, tôi cũng chúc phúc cho bạn
Nguyện bạn có một hành trình phía trước rực rỡ
Nguyện người người có tình sẽ thành thân thuộc
Nguyện bạn ở trần thế này đạt được hạnh phúc
Tôi chỉ nguyện mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở!”