Chương 64: Lần đầu gặp gỡ cẩu huyết ở trường trung học
Lần đầu tiên cô và Giang Ngộ gặp nhau là ngày cô đến trường Nhất Trung thành phố C đăng ký.
Hôm đó Lâm Linh đeo chiếc cặp màu hồng ông nội phải mua cho bằng được, đến trường đăng ký một mình.
Ông nội nói cô lớn rồi nên phải học cách tự lập. Trên thực tế là vì ông đang chơi mạt chược với bạn già bên nhà nên không muốn đi đưa cô, đừng tưởng cô không biết.
Lâm Linh mím chặt môi, cảm thấy chiếc cặp quá xấu xí muốn khóc nhưng cũng đành chịu, toàn bộ tiền tiêu vặt hè của cô đều được dùng để mua kem ăn mất rồi, bà nội cũng không cho thêm tiền tiêu vặt.
Lúc cô đang buồn rầu đ ingang một nhóm nữ sinh ăn mặc rực rỡ, tán gẫu gì đó Lâm Linh không nghe rõ, thỉnh thoảng nghe vài chữ “Giang Ngộ”, “đến rồi”, “đẹp trai quá”.
Cái tên xa lạ này xẹt qua tai Lâm Linh một lần là bị cô ném ra sau đầu, không có bất kỳ ấn tượng gì.
Lâm Linh được tuyển thẳng lên từ trung học cơ sở trực thuộc của trung học phổ thông Nhất Trung, một trong mười người có thành tích đứng đầu toàn thành phố. Là trường trung học trọng điểm của thành phố C, Nhất Trung đã tạo ra kế hoạch học sinh xuất sắc, năm mươi học sinh đứng đầu thành phố C có thể được miễn toàn bộ học phí khi theo học Trung học phổ thông Nhất Trung, từ hạng năm mươi đến hạng hai trăm sẽ được miễn giảm năm mươi phần trăm. Thành tích Lâm Linh cũng đủ giỏi nên học phí của cô được miễn.
Cho nên ngày đến đăng ký, Lâm Linh mang cặp không đến.
Cô được xếp vào lớp một, không cần nói cũng biết đó là lớp trọng điểm, sỉ số chỉ có ba mươi ba người, khi giáo viên chủ nhiệm đến thì có hai học sinh chưa có mặt.
Chắc là đến muộn nhỉ, Lâm Linh nghĩ.
Một lúc sau, giáo viên bắt đầu phân chia vị trí. Bởi vì Lâm Linh khá cao nên ngồi ở hàng giữa và sau, bạn cùng bàn của cô là một cô gái rất hướng ngoại và vui vẻ, sau khi ngồi cạnh cô thì nhiệt tình giới thiệu: “Xin chào, tớ tên là Mạnh Tuyền, sau này chúng ta sẽ là bạn cùng bàn, giúp đỡ tớ nhiều hơn nhé. Cậu thì sao, cậu tên gì.”
Lâm Linh khẽ cười: “Xin chào, tớ tên là Lâm Linh.”
So với sự nhiệt tình của Mạnh Tuyền thì Lâm Linh trông lạnh lùng hơn một chút. Trong vòng vài phút, Mạnh Tuyền đã nhiệt tình chào hỏi bạn trước sau trái phải, đang thì thầm nhỏ to với cô bạn sau lưng.
Lâm Linh lặng lẽ cầm quyển sách được phát, bắt đầu ghi tên mình lên trang lót mỗi quyển sách: Lâm Linh.
Không phải cô không muốn trò chuyện tán gẫu với các cô ấy, cô chỉ cảm thấy không cần thiết.
Dù sao cuối cùng, họ đều sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, chi bằng đừng nên bắt đầu.
Phát sách xong, sắp xếp chỗ ngồi là sẽ được về nhà.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, nhóm học sinh mới chạy ào ra khỏi lớp như những chú chim nhỏ đang đập cánh.
Lâm Linh không đi theo họ tranh giành, đi một mình từ từ chậm rãi ở sau cuối.
Khi Lâm Linh bước ra khỏi tòa nhà dạy học, mọi người đã đi gần hết, sân bóng rổ bên cạnh rất náo nhiệt, có một nhóm người đang chơi bóng rổ, xem ra rất kịch liệt, còn có nhóm nữ sinh cổ động viên, thường gào lên hoan hô.
Lâm Linh không muốn xem họ chơi bóng rổ lắm, đi một bước rồi quay đầu lại nhìn.
Quãng đường chưa đầy trăm mét mà cô đi gần mười phút vẫn chưa ra đến cổng.
Không phải cô không đi xem mà cô cảm thấy tựa vào lưới sân bóng rổ giống như phạm nhân ngồi tù trong phim truyền hình, không hợp với khí chất của cô.
…
Châu Mạt cầm bóng rổ đi theo Giang Ngộ, lải nhải cằn nhằn, trách Giang Ngộ không đến sớm làm trễ giờ cậu ta ngắm gái đẹp.
Giang Ngộ lạnh lùng đạp cậu ta một cái: “Im miệng cho tôi.”, Châu Mạt linh hoạt tránh qua một bên, đắc thắng, giây tiếp theo không biết thấy gì mà nói đùa: “Tới nữa kìa anh em.”
Giang Ngộ quay đầu lại, cách chưa đến một bước, một cô gái cao gầy mặc quần áo màu trắng quay đầu lại, đi thẳng về phía anh, mắt thấy chuẩn bị nhào lên người anh.
Giang Ngộ đã từng gặp rất nhiều cảnh tượng thế này nên mất kiên nhẫn nhíu mày, định lên tiếng.
Chỉ nghe một tiếng “bụp”, cô quay đầu quỳ xuống trước mặt anh, lúc quỳ xuống còn đập đầu vào cẳng chân anh.
Giang Ngộ: “…”
Mặc dù Giang Ngộ kiến thức rộng rãi nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn làm anh sững sờ một giây, vô thức lùi lại một bước.
Bóng rổ trên tay Châu Mạt cũng dừng lại rơi xuống lăn đi thật xa, Châu Mạt không kịp nói gì, vội vàng chạy đi nhặt bóng rổ.
Lá cây héo úa hai bên sân trường rụng bay chầm chậm, làn gió tháng chín ấm áp lướt qua, lật tung chiếc lá úa vàng trên mặt đất.
Bởi vì Lâm Linh không nhìn đường nên bị vấp ngã, không kịp đề phòng bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay vô thức chống xuống đất, sỏi dưới đất làm lòng bàn tay cộm đau, giơ bàn tay đau nhức lên, phát hiện hơi rướm máu.
Lúc này một bóng dáng màu trắng đập vào mắt cô, bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra trước mắt cô, Lâm Linh nghĩ rằng nam sinh tốt bụng này muốn giúp cô nên vô thức đặt tay lên tay anh, cực kỳ cảm kích khẽ nói cảm ơn.
Bởi vì đúng là bây giờ tay chân cô đều đau, cần người đỡ cô một phen.
Giang Ngộ ngồi xổm xuống định nhặt cây bút bị cô đụng trúng nên rơi xuống cạnh đầu gối, bỗng nhiên có bàn tay nho nhỏ mềm mại nắm lấy, cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay, Giang Ngộ nhìn cô, đôi mắt cong cong sáng ngời, vẻ mặt như đang cảm ơn.
Khóe miệng Giang Ngộ giật giật: “Hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn đỡ cậu.”
Ngay sau đó hất tay Lâm Linh ra, sau khi nhặt cây bút máy bên cạnh đầu gối cô lên thì đứng dậy.
Từ đầu tới đuôi đừng nói là đỡ Lâm Linh, anh còn chẳng hề nhìn cô.
Không đỡ thì không đỡ, bạn nam này chẳng ga lăng gì cả. Lâm Linh cúi đầu phủi bụi trên người, âm thầm sỉ vả.
Lúc này Châu Mạt nhặt bóng chạy đến, nhìn Lâm Linh đang dùng mu bàn tay phủi bụi, lại nhìn Giang Ngộ thờ ơ đứng bên cạnh, cười ngả tới ngã lui: “Ha ha ha ha ha, thao tác này sexy thật! Em gái em cừ thật đấy, phương thức kinh thiên động địa như quỳ xuống để hấp dẫn người khác, tôi không thể tưởng tượng nổi ha ha ha ha ha,” trong số đông đảo các cô gái theo đuổi người an hem Giang Ngộ, cậu ta cảm thấy cô em trước mắt là cừ, lạ và gan dạ nhất!
Sau khi Lâm Linh phủi hết bụi trên người, ngẩng đầu nhìn bạn nam vẻ mặt khoa trương phóng đại, biết cậu ta hiểu lầm mình, nếu có thể cô cũng không muốn quỳ xuống trước mặt họ, chuyện này nhục nhã quá chừng. Ông nôi nói, đầu gối trai gái có dát vàng, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, cô quỳ họ làm gì, bị bệnh hả?
Cho nên cô nghiêm túc giải thích với họ: “Tôi không có ý đó, mọi người hiểu lầm rồi.”
Vì để tăng độ đáng tin cho lời nói của mình, cô còn lắc đầu, lắc hơi chóng mặt nên lại lấy tay đỡ đầu.
Sau đó cô thấy bạn nam cầm bóng rổ vóc dáng hơi thấp, không có khí chất nói một cách khoa trương với bạn nam vóc dáng khá cao nhưng không hề ga lăng: “Giang Ngộ cậu nhìn đi, giây tiếp theo cậu ấy sẽ ngất xỉu cho xem ha ha ha ha ha.”
Vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác.
Lâm Linh cảm thấy người này ồn ào quá! Cô chỉ hơi choáng thôi, không té xỉu đâu ha? Nhưng thật ra người tên Giang Ngộ kia, không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
Hai người này, một người không ga lăng, một người không có khí chất. Thế mà lại là học sinh của trung học Nhất Trung! Lâm Linh cảm thấy lo lắng sâu sắc về chất lượng học sinh Nhất Trung.
Tuy nhiên từ trước đến nay Lâm Linh là người luôn hiểu lẽ phải, quyết định không quan tâm đến hai người này, dù sao cô cũng sẽ không gặp họ nữa, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, cô giải thích bọn họ cũng không nghe nên quên đi, cô sẽ không lãng phí nước bọt.
Vì thế Lâm Linh mạnh mẽ phớt lờ hai người họ, thay vào đó trực tiếp đi sang bên cạnh, bước về phía cổng trường.
Tùy họ muốn nghĩ gì thì nghĩ!
Châu Mạt sững sờ tại chỗ, lại nhìn Giang Ngộ, nghi ngờ hỏi: “Này, anh em, cậu nói xem cậu gái này bị tớ vạch mặt hay là chúng ta hiểu lầm cậu ấy thật?”
Giang Ngộ nhíu chặt mày, trông có vẻ tâm trạng không vui, lạnh lùng nói: “Sao cũng được.”
Giang Ngộ nhìn vết xước trên thân bút, tâm trạng không vui nay càng cáu kỉnh hơn, tiện tay ném đi, cây bút đắt tiền vẽ thành một đường cong trên không trung, rơi thẳng vào thùng rác.
Châu Mạt gào lên: “Mẹ ơi, chẳng phải đây là cây bút cậu thích nhất hả? Nói ném là ném?”
“Nhìn không thích.” Giang Ngộ không quan tâm lắm.
Dùng mượt thì dùng, không mượt thì tất nhiên phải ném.
Chẳng có gì là thích hay không thích,
Trong cuộc đời anh, không có thứ gì mà anh một hai phải có.
Châu Mạt đang định nói gì đó, một người bước chậm rãi tới trước mặt họ.
Cậu ta nhìn sang, lại là cô gái đó, không còn gì để nói: “Chẳng phải cô đi rồi à? Sao lại còn đến? Chưa chịu dứt nữa à?”
Lâm Linh quyết định không quan tâm bạn nam ồn ào này, giả vờ không nghe thấy cậu ta nói gì, đối diện trực tiếp với Giang Ngộ, chắp tay sau lưng, mặt ngượng ngùng: “Bạn ơi, có thể cho tôi mượn hai tệ không? Tôi muốn mua một chai cồn đỏ khử trùng, tay tôi bị thương rồi, thật đó.” Sợ anh không tin, Lâm Linh lại xòe vết trầy trong lòng bàn tay ra cho anh xem.
Nếu có thể, Lâm Linh cũng không muốn mặt dày đi vay tiền họ, nhưng tay cô thật sự rất đau, miệng vết thương tiếp xúc với cát vụn, phải nhanh chóng khử trùng mới được. Bên ngoài trường có bán cồn đỏ hai tệ, nhưng xui rằng hôm nay ra ngoài Lâm Linh chỉ mang đúng tiền đi xe buýt, không thừa một xu nào.
Đây là lần đầu tiên cô đến Nhất Trung, xung quanh lại không có người quen, chủ tiệm cũng không cho cô nợ, thấy họ còn ở đây, cô suy nghĩ rồi quyết định lại đây mượn họ hai tệ.
Hơn nữa giữa bất lịch sự với không ga lăng, Lâm Linh chọn không ga lăng, mặc dù bạn nam không ga lăng này trông có vẻ khá lạnh lùng nhưng ít nhất sẽ không nói những lời mỉa mai cô.
Cho nên cô lấy hết can đảm bước đến trước mặt anh, mọi người đều là bạn, hai tệ mà thôi, chắc cậu ta sẽ không không cho cô mượn đúng không? Hơn nữa cô bị thương, anh cũng có trách nhiệm mà đúng không?
Lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt Giang Ngộ, chứng minh Lâm Linh không hề nói dối.
Giang Ngộ rũ mắt nhìn thoáng qua, thấy dấu vết màu đỏ nhạt trong lòng bàn tay tô, lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lâm Linh: “Tôi không có hai tệ.”
“Thế…” Lâm Linh quyết tâm: “Vậy cậu cho tôi mượn năm tệ đi.” Nếu mượn nhiều hơn cô sẽ thấy ngại.
Giang Ngộ hít một hơi thật sâu, móc tờ tiền một trăm tệ từ túi Châu Mạt ra, không quan tâm đến Châu Mạt đang gào to, nhét thẳng vào tay cô: “Cho cậu một trăm, đi nhanh đi.”
“Thật, thật hả?” Lâm Linh cầm tiền, thấy anh sắp đi.
“Ấy, cậu khoan đi đã.” Dưới tình thế cấp bách Lâm Linh giữ chặt ống tay áo anh: “Cậu học lớp nào, tên gì, mai tôi sẽ trả tiền cho cậu! Cậu đừng hiểu lầm tôi, tôi thật sự không muốn ăn vạ tiền cậu, cũng không muốn theo đuổi cậu, thật đó!”
Giang Ngộ quay đầu lại nhìn ống tay áo bị cô kéo.
Gân xanh trên trán giật giật, mặt lạnh: “Không cần!”
Giật tay ra, tay áo thoát khỏi tay cô, ngón tay trắng nõn trong mắt Giang Ngộ không biết phải làm sao, khẽ cong rồi nắm lại thành nắm đấm, sau đó lại rụt ra sau lưng.
Không biết tại sao, Giang Ngộ lại nói thêm một câu, giọng dịu hơn: “Không cần trả.”
“Ồ.”
Lâm Linh rụt tay lại, thấy hình như anh sắp giận, không dám nói nhiều.
Người không galang này khá đẹp trai nhưng tính tình nóng nảy thật đấy! Cô giải thích chưa đủ rõ à?
Không nói thì thôi, Lâm Linh đành phải cầm tiền đến quầy bán quà vặt mua cồn đỏ.
Chờ Lâm Linh đi rồi, Châu Mạt và Giang Ngộ vào sân bóng rổ, cuộc thi bóng rổ đã sắp kết thúc, không tìm thấy bóng dáng nữ thần trong đội cổ động viên, Châu Mạt thất vọng thở dài, bỗng dưng nghĩ đến gì đó, lấy bóng chọt Giang Ngộ.
“Anh em, tôi phát hiện cậu và cô gái diễn sâu kia mặc đồ couple, không đề cập đến một loạt các hành động của cô ấy thì cô ấy cũng đẹp đó, cậu có định xem xét không?”
Giang Ngộ nhếch môi, hừ lạnh.
“Cậu ta phiền thật.”