Chương 16: Rừng trúc và mai xanh (4)
Editor: tuanh0906
"Sao cô lại ở đây?" Giọng Mộ Thanh không một chút độ ấm.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Diệu Diệu phản chiếu ánh trăng, nàng tiến lên một bước.
"Ta đang chờ ngươi, chờ rất lâu rồi."
Nhìn sắc mặt của hắn, chắc chắn là vừa bị Mộ Dao mắng cho một trận, đúng hợp ý nàng. Dệt hoa trên gấm là gì chứ, nàng chính là tới đưa than ngày tuyết?*
*giúp người khi gặp nạn
Gió sông thổi bay quần áo nàng, trên người nàng còn sót lại một chút mùi rượu trộn lẫn mùi túi thơm của Liễu Phất Y, trong lòng hắn bỗng nổi lên một trận bực bội.
"Chầu rượu kết thúc nhanh vậy sao, vội vàng chạy tới chầu tiếp theo?"
Sắc mặt Lăng Diệu Diệu thoáng chốc thay đổi, nàng nhướng mày.
"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?"
"Ta nói sai sao?"
Uây, miệng lưỡi đầy mùi thuốc súng, xem ra vừa rồi đã cãi nhau to với Mộ Dao. Lăng Diệu Diệu kìm nén nửa ngày, mỉm cười đ è xuống lửa giận: "Ta cùng Liễu đại ca uống xong rồi, vậy thì có liên quan gì. Bây giờ ta tới tìm ngươi lại không phải vì uống rượu."
Mộ Thanh ngước mắt lên, ngay cả hứng thú trêu chọc nàng cũng không có, hắn không kiên nhẫn cười lạnh: "Lăng tiểu thư lại mất ngủ? Túi thơm của ta không dùng được nữa, không dễ ngửi như của Liễu Phất Y."
Quỷ hẹp hòi ghi thù.
Lăng Diệu Diệu bật cười, nhìn sắc mặt hắn, phỏng chừng bị thương không rõ, nàng lấy hết can đảm nắm lấy cánh tay hắn: "Ngươi không thể nghĩ ta theo hướng tốt sao? Ta đặc biệt đến bôi thuốc cho ngươi."
Mộ Thanh quăng mấy cái không ra, tác động đến miệng vết thương mồ hôi lạnh tức khắc đổ ròng ròng, hắn có chút bực: "Buông ra."
"Đừng nhúc nhích." Diệu Diệu hạ giọng, gắt gao túm chặt.
"Ngươi thấy chưa, đau rồi chứ?" Nàng kéo hắn đi về phía phòng mình, dùng hết dũng khí giết người hung ác nói: "Không muốn kinh động tới tỷ tỷ ngươi thì đừng ở chỗ này làm ầm ĩ."
Mộ Thanh lập tức dừng giãy giụa.
Quả nhiên Mộ Dao chính là tử huyệt* của Hắc liên hoa, lần nào cũng đúng.
*điểm yếu
Mộ Thanh bị Lăng Diệu Diệu vừa kéo vừa túm bắt ngồi xuống ghế, đôi mắt hắn đen láy như sao trời chìm trong ao nước lạnh lẽo, cả khuôn mặt đều u ám.
"Lăng tiểu thư, cô nhiều chuyện quá rồi đấy."
Lăng Diệu Diệu không để ý đến hắn, cẩn thận đóng cửa buông mành rồi lại thắp một ngọn nến.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn hai người bọn họ, nàng quay lại, gương mặt đã không còn chút ý cười.
"Ngươi có bệnh hả, Mộ Tử Kỳ? Bị thương thì phải mau chóng chữa trị, không cần thuốc thì thôi..." Nàng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra từ kẽ ngón tay hắn, nhíu mày nói: "Cần thiêtphải hành hạ bản thân như vậy sao?"
Sắc mặt nàng hiếm có nghiêm túc, giống như là tức giận nhưng trong mắt lại chứa đựng sự quan tâm, rất giống một người trước đây.
Sắc mặt Mộ Thanh cứng lại, hắn vươn tay nhìn vết máu loang lổ giữa các ngón tay, máu đã thấm ra khỏi y phục, chậm rãi chảy ra ngoài.
"Ta chưa bao giờ dùng thuốc."
"Hả?" Thường thức* của Diệu Diệu như bị khiêu chiến. *kiến thức cơ bản
"Vậy ngươi có năng lực gì đặc biệt sao? Ví dụ như không trị tự lành gì đó......"
"Không có."
"Vậy ngươi......" Diệu Diệu hít vào một hơi, uyển chuyển kết luận.
"Khụ, Mộ công tử còn sống đến giờ đúng là may mắn."
Mộ Thanh im lặng nhìn nàng, sắc mặt đen tối không rõ.
Nàng vén váy, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Thanh, nhẹ giọng nói.
"Ta giúp ngươi xem xem?"
"Không cần." Hắn lại che lại miệng vết thương, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ta không bôi thuốc."
"Ngươi đừng căng thẳng như vậy." Diệu Diệu cảm thấy thất bại.
"Ta lại không phải yêu râu xanh, ngươi cũng không phải đại cô nương......"
Nàng do dự một chút nhìn quanh bốn phía sau đó lấy túi giấy buổi chiều ra.
Tiếng mở giấy xột xoạt làm Mộ Thanh giật mình, có ánh nến nhảy múa trong mắt hắn càng khiến con ngươi hắn trông vừa to vừa đen bóng.
"Không phải nói không có gì sao?"
"Là ta cố ý nói vậy." Diệu Diệu lấy ra một cái màn thầu, kéo lòng bàn tay Mộ Thanh tới nhẹ nhàng đặt vào, nàng oán giận: "Vốn định cầm cho ngươi và Mộ tỷ tỷ nếm thử, ai ngờ lại đụng phải ngươi đang đánh nhau với người khác. Ngươi hung dữ như vậy, nhìn như muốn ăn thịt người, chỉ có kẻ ngốc mới đưa cho ngươi ăn..."
Mộ Thanh nhìn lòng bàn tay.
Màn thầu trắng như tuyết tròn xoe, bề mặt bóng loáng mê người, ở giữa là bông hoa mai năm cánh bằng cà rốt ghép thành, trắng vàng hài hoà, rất là tinh xảo.
Giọng nói của nàng vô cùng trong trẻo, mang theo chút ấm ức của tiểu cô nương.
"Ngươi đừng chỉ nhìn không, nếm thử đi." Diệu Diệu ngồi xổm trước mặt hắn, vẻ mặt hưng phấn ngẩng đầu nhìn hắn: "Đầu bếp quý nhà ta làm đó, vừa đẹp vừa ăn ngon......"
Mộ Thanh xoay người, tránh đi tầm mắt nàng.
Hắn không thích kiểu ngước nhìn này. Hắn cảm thấy động tác này, vẻ mặt của hắn sẽ bị nàng nhìn không sót tý nào, giống như hắn luôn nhìn Mộ Dao như vậy.
Diệu Diệu trong lòng thở dài, khẽ cắn môi, đổi sang bên khác ngồi, tiếp tục da mặt dày: "Ngươi mau cắn một miếng nếm thử, đảm bảo ngươi sẽ không thất vọng. Không phải ngươi còn chưa ăn gì sao."
Nàng vừa nhắc tới, đúng là thấy đói bụng. Mộ Thanh vừa cắn một ngụm đã cảm nhận được vị ngọt. Hắn cúi đầu nhìn, bên trong màn thầu có nhân đường đỏ, lúc này đường đỏ đã tan chảy.
"Ngọt không? Ăn ngon không?" Tiếp thị bán hàng xong Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trên đất, cười như bà cụ cuối cùng cũng gả được con gái.
Vị ngọt tan trong miệng hắn.
Ngọt quá, đã bao lâu rồi hắn không ăn đồ ngọt như vậy?
Ngay lập tức, cơn đói và một khao khát kỳ lạ bao trùm lấy hắn, chỉ vài miếng hắn đã ăn hết màn thầu. Diệu Diệu chống cằm nhìn hắn lại kịp thời đặt thêm một cái vào bàn tay hắn.
Hắn theo tay nàng nhìn về phía trước, nhìn tới cánh tay thon dài của nàng, tới chiếc áo màu xanh nước biển, tới cần cổ trắng nõn rồi lại tới đôi mắt hạnh của nàng mang theo ý cười chờ mong nhìn hắn: "Ăn đi, vẫn còn rất nhiều."
Mộ Thanh nhìn nàng, dáng vẻ này...
Dáng vẻ này... Rất nhiều năm trước, khi hắn vì một miếng cơm ăn mà suýt bị đánh ch.ết ở trên đường, những vị quan gia tiểu thư cao cao tại thượng đó chính là có dáng vẻ tốt bụng bố thí như vậy.
Nếu các nàng biết các nàng làm bộ làm tịch bố thí chính là cho một con chó điên ăn các nàng sẽ lập tức kinh hoàng bỏ chạy sau đó chui vào trong chiếc kiệu ấm áp mà không ngoảnh đầu lại. Ở đó sẽ có người hỏi han ân cần, nói cho các nàng biết đối với những kẻ này không cần thiện lương.
Mà vô tận chém giết trong gió sương mưa tuyết, đêm tối và tử vong mới là chốn về của hắn.
Hắn siết chặt ngón tay, bông hoa mai trên màn thầu bị hắn vô thức bóp cho biến dạng.
"Ấy ấy ấy, đừng bóp." Diệu Diệu mặt đầy đau lòng nắm lấy cổ tay hắn, sức lực không khác gì mèo cào: "Giận cái gì cứ nhằm vào ta, đừng ngược đãi đồ ăn."
Hắn buông tay, mất hứng nói: "Không ăn."
Diệu Diệu a một tiếng, hồn nhiên không phát hiện tâm tình hắn thay đổi: "Đừng rụt rè mà, Mộ công tử. Một mình ta còn có thể một mạch ăn ba cái. Nam tử hán như ngươi mà lại ăn không bằng ta, như vậy nói sao được..."
"......"
Những hình ảnh tưởng thật mà là giả bỗng tiêu tán một cách kỳ diệu. Hắn mơ hồ cảm thấy, vị quan gia tiểu thư trước mắt này không thể đánh đồng với những vị tiểu thư trong hồi ức của hắn.
Không dịu dàng, không kiêu căng, không chút khách khí, chính là một kẻ quái thai.
Mộ Thanh không hề so đo, nhận màn thầu, cũng ăn liền một lúc ba cái, cảm thấy dạ dày dễ chịu, cả người đều thoải mái hơn.
Diệu Diệu ở bên cạnh nhìn, đau lòng một hồi. Thuận miệng nói ba cái, Hắc liên hoa thật có thể ăn... Sớm biết vậy nói hai cái, tiết kiệm một cái ăn thêm được một bữa.
Diệu Diệu kiên nhẫn chờ hắn ăn xong, vui sướng lấy ra thuốc mỡ, mùi thuốc bắc nồng đậm bay ra từ tay nàng: "Ăn xong rồi, bôi thuốc nhé?"
"Sao vẫn còn muốn bôi thuốc?" Mặt Mộ Thanh lại sa sầm.
"Theo quy củ của nhà ta, khi còn nhỏ phải uống thuốc, cha ta sẽ cho ta ăn kẹo trước. Ăn ngọt rồi uống thuốc sẽ không đắng mấy nữa." Lăng Diệu Diệu cười hì hì nhìn hắn: "Nếu không tự ngươi bôi, ta không xem?"
Hắc liên hoa quay đầu đi, con ngươi đen nhánh: "Không cần, ta không ra vẻ như vậy."
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn một cái, tự mình mở nắp lọ thuốc, vừa chuẩn bị vừa lẩm bẩm: "Mộ công tử, nếu muốn sống được lâu một chút, ở bên Mộ tỷ tỷ nhiều hơn một ít thì phải giữ mạng đối với chính mình tốt một chút, nếu là ch.ết sớm chẳng phải là làm lợi cho người khác?"
Mộ Thanh chợt giương mắt: "Ngươi nói cái gì?"
Diệu Diệu ngẩng đầu, nở một nụ cười vô tội: "Không nói gì hết."
Nàng dừng một chút, cúi đầu đã quên nhìn thước trong tay sau đó vô thức lẩm bẩm một câu: "Ngươi một mực kháng cự như vậy, chẳng lẽ này thuốc này đối vết thương do yêu gây ra vô dụng?"
"...... Không phải." Mộ Thanh bất chấp tất cả lau máu trên tay lên quần áo: "Trước đây đều là A tỷ giúp ta chữa thương."
Vết thương nàng biết đều được chữa hết.
Nàng không phát hiện hoặc hắn không muốn nàng phát hiện thì hắn tự mình chịu đựng, mặc cho số phận.
"Đã có tác dụng, vậy nhanh lên đi. Sắc mặt ngươi rất kém..."
Vậy sao? Hắn nhếch miệng cười nhạo, sắc mặt kém như vậy A tỷ lại hoàn toàn không nhận ra.
Lăng Diệu Diệu vội vã mở ngăn kéo, tìm ra cây kéo và băng gạc trong bọc lại còn ra dáng pha một chậu nước ấm.
"Cô làm gì vậy..." Mộ Thanh nhìn nàng chạy tới chạy lui, không biết nên khóc hay cười: "Ta lại không sinh con."
"À... Không phải như vậy sao?" Lăng Diệu Diệu chân tay luống cuống, xấu hổ đứng tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ. Phim truyền hình rác rưởi, hại con nhà người ta...
"Cô lại đây." Mộ Thanh ngước mắt, cặp mắt đen lướt qua mặt nàng, cười như không cười: "Nhìn bộ dạng của cô, chưa từng giúp người khác bôi thuốc phải không?"
"Phải... là chưa..." Nàng hơi chột dạ, nghĩ một chút lại có tự tin, ưỡn ngực nói: "Ta tự cho rằng mình vẫn rất là có kinh nghiệm, ta từng chữa chân giúp một con vịt trong nhà. Nó vốn dĩ đã bị mèo cắn thọt, nhưng hàng ngày ta đuổi theo nó, bôi thuốc cho nó cuối cùng bị ta chữa khỏi." Ánh mắt nàng sáng lên: "Ta lợi hại không?"
"......" Hắn cắn chặt răng: "Đưa thuốc cho ta."
"Được..." Lăng Diệu Diệu nhìn hắn một tay cởi qu@n áo, trong lòng có chút khẩn trương: "Ta cần tránh đi không?"
"Hừ." Hắn cười một tiếng ý vị không rõ, động tác dừng lại: "Nếu Lăng tiểu thư muốn nhìn, ở lại cũng không có gì."
Mộ Thanh cởi bỏ quần áo, áo trong chậm rãi tuột khỏi vai, dư quang thoáng thấy một bóng người đứng bất động phía sau.
Nàng đúng là đứng ở phía sau nhìn.
Được thôi, muốn nhìn thì nhìn cho đủ đi.
Quần áo cởi ra, Lăng Diệu Diệu giật mình một cái.
Mộ Thanh rất trắng, lưng và mặt trắng như nhau, trên làn da trắng sáng như ngọc chằng chịt đan xen những vết doi cũ, khiến vết thương xuyên qua thân thể hắn cũng không quá dễ thấy.
"...... Lăng tiểu thư, đừng ngơ ngẩn, giúp ta cầm kéo." Hắn hơi nghiêng đầu tới, bóng lưng xinh đẹp ưu nhã đó ngược sáng, lộ ra một chút ánh sáng trong mắt hắn.
Mê người như vậy, Lăng Diệu Diệu theo bản năng làm theo.
"Khoan đã... Ngươi cần kéo làm cái gì... Á..."
Nàng vừa lấy lại tinh thần đã vội hét to, hai tay theo bản năng che kín đôi mắt, tim đập loạn xạ, xuyên qua khe hở ngón tay thấy Mộ Thanh lãnh đạm nhìn nàng, sắc mặt trắng đến dọa người.
"Lấy nước rửa là được mà, cần gì phải..." Lăng Diệu Diệu sắp gục ngã, nhìn Mộ Thanh một tay đầy máu, lại còn kéo trong vũng máu, quả thực như hiện trường án mạng.
Thế giới này không có thuốc tê, chơi kiểu đó thật sự sẽ không ra mạng người sao?
"Chỗ bị Thủy quỷ đả thương, nếu không rửa sạch sẽ rất nhanh bị thối rữa." Mộ Thanh như thể nghe được chuyện cười, trán hắn lấm tấm đầy mồ hôi lạnh, giễu cợt cười nói: "Lăng tiểu thư nhìn như dũng cảm, không ngờ lá gan còn nhỏ hơn con thỏ."
Nàng thấy Mộ Thanh máu cháy như suối, trong không khí lơ lửng mùi ngọt ngậy nên cũng không rảnh so đo hắn chê bai, nàng cầm lấy băng gạc, run rẩy ấn lên miệng vết thương của hắn, bỗng nghe thấy hắn kêu một tiếng.
"Ngươi mau tự ấn." Tay Diệu Diệu càng run mạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. "Nhanh lên, ta sợ làm đau ngươi."
Ai ngờ hắn nhúng qua bàn tay dính máu vào chậu sau đó mang theo bọt nước ấm áp đè lên tay nàng, dùng sức ấn mạnh. Cái ấn này như thế muốn tự ngược, dưới sự đau đớn như vậy hắn nghiến răng trào phúng nói: "Cô có thể dùng sức một chút."
Lăng Diệu Diệu lù lù bất động, nhìn qua có vẻ khá trấn tĩnh trên thực tế nửa bên da đầu đã tê rần.
Mẹ ơi, có bi3n thái.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau khi nhắc lại vụ bôi thuốc này.
Mộ Thanh: "Ta lợi hại không?"
Diệu Diệu: "Ngươi bi3n thái!!!"
(tiểu kịch trường chỉ viết cho vui)