Chương 83: Thù mới hận cũ (6)
Editor: tuanh0906
----------
Ban đêm sương mù dày đặc bao phủ rừng trúc.
Mắt đầy sao xẹt, vị rỉ sắt tràn ngập trong cổ họng, như thể bị ai đó bóp cổ sau đó dùng xích sắt đâm vào lồng ngực khiến mỗi lần hô hấp hắn đều đau thấu tim.
Toàn thân chỉ có ngón tay có thể động đậy, hắn mò mẫm sờ soạng nhổ bật rễ cỏ trên mặt đất, lòng bàn tay dính đầy sương sớm.
Mấy hôm trước trời mưa, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo làm đầu ngón tay đau lên vì cóng. Hắn hung hăng cắm mười ngón tay vào đất, chống đỡ cơ thể sắp tan ra thành từng mảnh.
Một chút ánh sáng đỏ chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, mồ hôi lạnh trên trán chợt lóe. Cảm nhận được làn sóng nhiệt bên cạnh, hắn không tin nổi quay đầu lại.
Lấy rừng tre rậm rạp làm ranh giới, một bên là màn đêm sâu thẳm, một bên là bầu trời đỏ rực. Nơi ánh sáng dày đặc nhất hóa thành ngọn lửa kêu lách tách, từng làn khói dày cuồn cuộn bay lên bầu trời hòa vào lớp sương mù dày đặc.
Bóng người vừa rồi còn đi tới đi lui lúc này như những con kiến bị đốt cháy, nằm hỗn loạn trên đất, không phát ra tiếng động.
Người gần hắn nhất, bạch y đã nhuộm thành màu đỏ, khuôn mặt kinh ngạc ch.ết không nhắm mắt đó hắn biết, là Bạch Cẩn.
Sáng nay gặp nàng, nàng còn cười hỏi hắn muốn ăn gì.
Ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt đen nhánh của hắn, hắn ngơ ngẩn nhìn như là bị đóng băng.
Vẻ mặt lúc này của hắn giống như một con thỏ bị mũi tên của thợ săn bắn xuyên tim, tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng. Hắn theo bản năng mở miệng nhưng thứ đầu tiên hộc ra lại là một búng máu đặc ứ đọng trong ngực.
Hắn chống xuống đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu đen, hắn nhanh chóng bịt miệng, ánh mắt đờ đẫn, một lá bùa dính máu bị gió cuốn lên, chữ viết ngoằn ngoèo phức tạp như mê cung chiếm lĩnh cả tờ giấy, đẹp mà quỷ dị.
"Tiểu Sanh Nhi thật lợi hại, còn lợi hại hơn cả mẹ."
Mây đen dày đặc trên bầu trời. Chiếc váy đỏ thẫm của nàng ta tung bay trong gió, giống như một đoá hoa trà rực rỡ đang nở rộ.
Trên khuôn mặt yêu mị của người phụ nữ dính vài giọt máu, ngoại trừ điều đó thì nàng ta gần như sạch sẽ xinh đẹp, không nhiễm bụi trần.
Hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, đầu ngón tay đang run rẩy, dính đầy máu tươi và bùn đất, bẩn thỉu cực kỳ.
Mấy phút trước, nơi này vẫn còn là Mộ phủ trật tự và ngăn nắp.
Hắn đã làm cái gì?
Hắn chỉ mơ hồ nhớ lúc đó ánh trăng rất sáng. Dưới sự chỉ đạo của nàng ta, hắn thản nhiên vẽ ra nét bút cuối cùng của Phản Viết Phù, sau đó lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn bùng nổ trong cơ thể, gần như xé hắn ra làm hai nửa.
Hắn lập tức bị sóng khí đánh bay ra ngoài, suýt nữa bị nguồn năng lượng đó nuốt chửng.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì chính là cảnh tượng này.
Yên lặng, lạnh lẽo, chỉ có tiếng lửa kêu lách tách, như vừa trải qua một cơn ác mộng hoang đường.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn luyện dùng máu vẽ Phản Viết Phù, vốn tưởng rằng lá bùa này chỉ mạnh hơn bùa bình thường một chút mà thôi.
Thân thể gầy gò của hắn run lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: "Không, ta không..."
Không phải muốn làm thế này...
Trong mắt người phụ nữ mang theo nụ cười hài lòng, nàng ta đi từng bước tới gần hắn: "Làm tốt lắm, ngươi nhìn xem, bây giờ sạch sẽ biết bao?"
Hắn chống tay lên mặt đất, gian nan lui về phía sau, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực thúc giục hắn, hắn chống cự như một con thú nhỏ sợ hãi: "Không phải, mẹ không nói như thế..."
Dỗ hắn, lừa hắn, dạy hắn vẽ Phản Viết Phù suốt một năm...
Đến giờ, hắn mới hiểu được một chút.
Lúc này, vô số ý nghĩ như con cá bơi lội liều mạng va vào đáy thuyền sắp lật, ngực tức tới mức buồn nôn. Hắn cắn chặt môi đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu.
"Ta nói cái gì?" Nàng ta đột nhiên bóp chặt cằm hắn, hất cằm về phía tàn tích đang cháy, nửa thương hại nửa khiêu khích cười khẽ nói: "Ngươi nhìn cho rõ.
Những người đó đều là ngươi giết, liên quan gì đến ta. Lấy oán trả ơn, dưỡng không thân bạch nhãn lang*, phải không?"
Ánh mắt nàng di chuyển ra phía sau hắn, buông lỏng tay, mất hứng thì thầm nói: "Ồ, còn một con cá lọt lưới."
Hắn lập tức quay đầu. Mộ Dao vừa trở về, đang đứng bất động trước đống đổ nát, nàng nhìn chằm chằm ngọn lửa, không nói nên lời, dáng người gầy gò đến mức có thể bị gió thổi bay.
*chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.
Người phụ nữ rút tụ tiễn ra: "Đoàn tụ đi."
Mũi tên sắc bén như vô hình, lóe lên ánh sáng lạnh. Pháp khí này là của Mộc
Hoài Giang, nó có sức uy hϊế͙p͙ rất lớn.
"A tỷ." Trái tim cơ hồ vọt lên tới cổ họng, khi tụ tiễn bắn ra hắn đồng thời nhào qua, tụ tiễn mang theo gió lạnh đâm vào vai hắn, hai người bị một mũi tên đánh ngã.
Lúc này Mộ Dao mới bừng tỉnh, nàng kéo Mộ Thanh ra phía sau, sắc mặt trắng bệch: "Bạch Di Dung, bà điên rồi sao?"
Một mũi tên nữa lại bắn ra, trong đôi mắt màu hạt dẻ của người phụ nữ hiện lên nụ cười lạnh giá.
"Mẹ..." Hắn giang hai tay che trước mặt Mộ Dao, không biết là do lạnh hay do độc trên mũi tên phát tác mà toàn thân hắn run lên: "Mẹ... Cầu xin mẹ đừng giết A tỷ..."
"Mộ Thanh à, ngươi đã giết nhiều người như vậy..." Người phụ nữ như nhìn thấy chuyện gì thú vị, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Bây giờ lại giả vờ làm người tốt cái gì?"
Giọng hắn khản đi: "Mẹ..."
"Ai là mẹ ngươi?" Người phụ nữ di chuyển mũi tên, nhắm thẳng vào trán hắn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, hà tất giữ lại tính mạng ngươi tới hôm nay. Ngươi nên ch.ết rồi mới phải, nghiệt chủng."
Tụ tiễn xuyên qua không khí, lập tức lao về phía hắn, giây phút mũi tên lạnh lẽo chạm vào trán hắn, không khí bỗng nhiên rung động, một làn sóng lớn bùng lên, như thể có một bày tay vô hình mạnh mẽ giữ chặt mũi tên, vặn nó sang một bên.
Lạch cạch.
Mũi tên rơi xuống đất.
"Tiểu Sanh Nhi..." Trong thiên địa quanh quẩn tiếng nói của nàng, dịu dàng và mang theo một chút buồn bã, vang vọng thật lâu.
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, nàng ở khắp nơi, như sương mù bao phủ, lại như sắp tiêu tan.
Là bà ấy.
Thân thể Mộ Dao ở bên cạnh lắc lư, ngã xuống trước, sau đó là hắn. Một trận gió thổi qua trán hắn, như bàn tay ai đó nhẹ nhàng vuốt ve. Toàn bộ cây cối, cành lá đồng loạt đung đưa, xóa sạch toàn bộ ánh lửa và vết máu trong đầu hắn.
"Con à, không phải con sai, hãy đi cùng tỷ tỷ và quên hôm nay đi."
"Cả mẹ... cũng quên đi."
Nàng như một bông pháo hoa, giây phút cuối cùng khi sắp tan xương nát thịt, thần hình huỷ diệt thiên địa vạn vật đều nguyện thay nàng truyền lời.
--------
"A Thanh, mau mở cửa..."
"A Thanh, đã xảy ra chuyện..."
Hắn dựa vào đầu giường, mờ mịt mở mắt, con ngươi không nhúc nhích nhìn hư không, hồi lâu mới có tiêu cự. Thoáng vừa động, cảm xúc tích tụ ở ngực bỗng hóa thành máu đen từ trong miệng trào ra.
Hắn vươn tay áo lau vết máu bên môi, quay đầu lại nhìn. Nữ hài nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, còn đang hôn mê, sắc mặt vẫn đỏ bừng vì sốt nhưng môi lại tái nhợt.
Tay nàng nắm chặt ống tay áo hắn.
Giây phút bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt lên bàn tay nóng bỏng của nàng, lý trí mới chậm rãi trở về.
Hắn bình tĩnh lại, buông nàng tay, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn, đi mở cửa.
Liễu Phất Y vén áo ngồi xuống mép giường, khóe miệng chàng đã rộp lên.
Dù Lăng Diệu Diệu còn chưa tỉnh nhưng chàng vẫn hạ thấp giọng nhanh chóng nói ra tin tức làm người tuyệt vọng: "Oán nữ đóng giả Dao Nhi, bóp méo Thất Sát Trận, lấy đi Cửu Huyền Thu Yêu Tháp."
"Chúng ta bị nhốt rồi."
Mộ Thanh yên lặng nghe xong, giương mắt nhìn chàng: "Đổi thành tử cục sao?"
Liễu Phất Y không ngờ hắn nói một lời trúng đích, chàng hơi hé miệng nhưng không nói lên lời, nhíu mày ngầm thừa nhận.
Mộ Thanh trầm mặc sau một lúc lâu: "Có ra được không?"
Liễu Phất Y nhìn hắn hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lăng Diệu Diệu bị hệ thống đánh thức.
Nàng đang ngủ mê mang, hệ thống đột nhiên mở tiếng vỗ tay reo hò dài ba phút trong đầu nàng, buộc nàng phải tỉnh lại.
Nàng mờ mịt mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn. Sau tiếng hoan hô, một giọng nữ tràn đầy cảm xúc cất lên: "Chúc mừng người làm nhiệm vụ Lăng
Diệu Diệu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ một. Phần thưởng là Vô hiệu hóa bùa chú, mong ngài không ngừng cố gắng."
Lăng Diệu Diệu ngơ ngác nửa ngày, sau đó mếu máo, nàng chỉ muốn túm lấy gối đầu ném mạnh một cái, đúng là ức muốn phát khóc.
Nhiệm vụ một đã hoàn thành có nghĩa là con đường mà nàng hao tâm tổn sức thiết kế căn bản không có tác dụng. Thu Yêu Tháp đã rơi vào tay Oán nữ và bọn họ đã bị Oán nữ nhốt trong tử cục.
Vòng đi vòng lại, bất kể nàng giãy giụa thế nào cuối cùng vẫn trở về kết cục trong nguyên tác.
"Bảy ngày sau chính là lần Dung Đan đầu tiên."
Lăng Diệu Diệu dựng lỗ tai, bên cạnh, Liễu Phất Y còn đang lo lắng nói chuyện.
Trận pháp khổng lồ bao trùm toàn bộ tòa nhà, không chỉ như một cái lồng giam cản trở ra vào mà còn như một cái dạ dày khổng lồ đang từng chút một tiêu hóa vật sống bên trong.
Thất Sát Trận đã bị Oán nữ động tay động chân, đó chính là tử cục. Cứ cách bảy ngày nó sẽ khép lại một lần, tập trung tiêu diệt con mồi trong trận, được gọi là "Dung Đan".
Người biết pháp thuật dùng hết sức đối phó cũng không nổi chịu lần thứ ba, mà người không biết pháp thuật như nàng có lẽ ngay cả lần đầu tiên cũng không chịu nổi.
Mộ Thanh nghe vậy, quả nhiên ánh mắt dừng trên người Lăng Diệu Diệu.
"Không có biện pháp nào sao?"
"......" Liễu Phất Y muốn nói lại thôi, cuối cùng ngậm miệng.
Mộ Thanh nhìn vào mắt chàng: "Chỉ có biện pháp đó thôi phải không?"
Liễu Phất Y lắc đầu: "Không đến giây phút cuối cùng thì đừng nghĩ tới biện pháp đó." Chàng vươn tay vỗ vai Mộ Thanh, trong mắt ánh lên sự kiên định:
"Đừng lo lắng, có ta và tỷ tỷ đệ ở đây."
Mộ Thanh hiếm khi không né tránh mà chỉ an tĩnh vén lại góc chăn cho Lăng Diệu Diệu, hàng mi mảnh dài rũ xuống: "Nàng đã sốt ngày thứ ba."
Liễu Phất Y vươn tay sờ trán Lăng Diệu Diệu, giật mình vì nhiệt độ trên người nàng: "Trong phòng bếp còn chút thuốc..."
Mộ Thanh nhìn chàng không chớp mắt, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, lông mi giật giật: "Ngươi nói liệu có phải là vì ta..."
"Không phải." Liễu Phất Y lập tức hiểu ý hắn, đột nhiên ngắt lời: "Đệ đừng nghĩ nhiều."
Cho dù đúng là như thế thì cũng không thể nói ra vào lúc này.
Thiếu niên nở một nụ cười tự giễu, rũ mắt không nói nữa.
Lăng Diệu Diệu nằm thẳng trên giường, tay chân lạnh ngắt, đang suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa nghe được.
Biện pháp đó...
Trong truyện Bắt yêu, tử cục không phải là không thể phá. Thật sự rơi vào đường cùng, chỉ cần có một người chui vào mắt trận, lấy thân tế trận, những người còn lại hợp lực phá trận là sẽ có cơ hội sống sót.
Không chỉ là đối phó Thất Sát Trận mà đối với mọi loại trận pháp đều có thể sử dụng biện pháp thông dụng này.
Nhưng bốn người bọn họ như một cái bàn bốn chân, thiếu người nào đều sẽ làm cho cục diện ổn định vốn có mất cân bằng. Cho nên Liễu Phất Y mới nói
không đến giây phút cuối cùng tuyệt đối không cân nhắc biện pháp này.
Trong nguyên tác, Mộ Thanh âm thầm liên thủ với Oán nữ cản trở con đường hạnh phúc của nam nữ chính khiến Mộ Dao và Liễu Phất Y bị nhốt trong trận.
Hai người mạnh mẽ chịu đựng lần Dung Đan thứ hai. Thật sự không còn cách nào khác, Mộ Dao vì bảo vệ người yêu quyết định hy sinh bản thân, âm thầm đi tế trận.
Vào thời khắc sinh tử, đại vai ác đã hắc hóa Mộ Thanh không biết nghĩ thế nào mà không nói một lời yên lặng chui vào mắt trận, thay A tỷ chịu ch.ết, cho nên nữ chính đã giữ được tính mạng.
Thái độ của Mộ Thanh thật sự quá mức sâu xa, khó có thể giải thích. Có lẽ là hắn không nỡ nhìn Mộ Dao ch.ết, cũng có lẽ là hắn sớm đã không muốn sống nữa.
Tóm lại, nam số 2 kiêm vai ác số 2 đã dùng cách đó giúp nam nữ chính đạt được hạnh phúc. Đọc đến đó, Lăng Diệu Diệu còn vì hắn rơi hai giọt nước mắt.
Có điều bây giờ chỉ cần nhớ tới kết cục này...
Không, nghĩ cũng đừng đi.
Kiếp này, quỹ đạo cuộc đời của Mộ Thanh đã tách khỏi tỷ tỷ, hẳn là sẽ không làm việc tương tự như vậy nữa...
"Hệ thống..." Lông mi nàng run lên vì bực bội, nàng đặt cổ tay lên cái trán nóng bỏng. Sốt liền ba ngày ba đêm, nàng cảm thấy sọ não mình như bị biến thành món óc nướng: "Vì sao ta lại khó chịu như vậy?"
"Hệ thống nhắc nhở: Tình trạng cơ thể của ký chủ được sắp xếp để phục vụ cốt truyện, không có gì đặc biệt cả. Xin hãy bình tĩnh và tiếp tục nhiệm vụ.
Nhắc nhở xong."
Lăng Diệu Diệu thầm mắng một câu, sau đó lại lâm vào hôn mê.
Mộ Thanh kéo cổ tay nàng xuống, nhấc chăn ra ôm nàng lên, sau đó cởi bỏ dây áo trung y của nàng, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn của nữ hài. Hắn dùng khăn dính nước lạnh lau từ mặt cho tới ngực nàng.
Người trong lòng động đậy bất an, duỗi tay vòng lên cổ hắn, chơi xấu ôm lấy hắn. Môi nàng cũng nóng rực, dán vào cổ hắn, cánh môi rung động theo tiếng nói của nàng: "Lạnh... ch.ết đi được."
Mộ Thanh dừng một chút, vuốt ve sợi tóc mềm mại rơi xuống của nàng:
"Ngoan, phải hạ nhiệt độ."
Còn tiếp tục sốt như vậy, không cần đợi tới lần Dung Đan đầu tiên cơ thể nàng đã suy sụp trước rồi.
Lăng Diệu Diệu ôm hắn không buông, rõ ràng nóng như cái lò lửa mà thân thể lại run lên: "Ừ... Người ngươi lạnh."
Đáy mắt thiếu niên đỏ bừng, cẩn thận ôm nàng, nhắm mắt lại, lông mi run run, hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
--------
"Diệu Diệu, tỉnh tỉnh." Lăng Diệu Diệu được vớt lên khỏi giường, nàng mơ màng mở mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, chỉ nhìn thấy mạch máu rõ ràng trên mu bàn tay tái nhợt của Mộ Thanh. Nàng dùng sức lắc đầu, một bát thuốc nóng hôi hổi được đặt bên miệng nàng.
Mộ Thanh ôm vai nàng, giữ nàng trong ngực, một tay khác cầm chắc cái bát, cúi đầu nhìn người trong lòng, cái cằm nhẹ nhàng tựa vào đỉnh đầu nàng.
"Hô." Nàng vô lực thở ra một hơi, cảm thấy mình như một con rồng phun lửa, không biết đã ngủ trên núi lửa bao lâu. Nếu không phải cứ cách một đoạn thời gian Mộ Thanh lại vớt nàng lên cho nàng uống một chút nước lạnh thì làn da nàng chắc đã nứt nẻ như đất khô.
Thuốc trong bát tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, ngoài vị đắng thuốc lại có mùi thơm thoang thoảng như có người mang son ra đun. Ngửi thấy mùi này Lăng
Diệu Diệu cảm thấy hơi buồn nôn, nàng trốn về phía sau: "Đây là cái gì?"
Mấy ngày nay, sốt cao ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn, nàng hầu như không ăn được gì, cơ thể vô cùng suy nhược.
"Là thuốc, uống đi." Thành đuổi theo môi nàng, để sát vào mà không cho phép nghi ngờ.
Lăng Diệu Diệu kìm nén cảm xúc, thuận tay hắn uống một ngụm nhỏ, thuốc có nhiệt độ vừa vặn, đắng đến tê cả lưỡi, nhưng dư vị lại có chút ngọt.
Không thêm vị ngọt này còn đỡ, thêm vào liền chẳng ra gì. Dạ dày Lăng Diệu Diệu tức khắc quay cuồng, nàng nhẹ nhàng đẩy cái bát ra, nhỏ giọng nói:
"Không muốn uống."
Mộ Thanh khựng lại nhưng vẫn ôm chặt nàng không bỏ, cứng rắn dỗ dành:
"Uống hết đi."
Lăng Diệu Diệu dùng sức lắc đầu, nhăn mày, mím môi.
Đừng nói uống hết mà chỉ ngửi mùi này một lúc thôi nàng đã không nhịn được buồn nôn.
Mộ Thanh ngồi cứng đờ tại chỗ, tựa hồ do dự một chút, sau đó hắn duỗi tay nắm lấy hai má nàng, hơi dùng sức cạy miệng nàng ra. Thấy tình thế không tốt, Lăng Diệu Diệu lập tức giãy giụa, cánh tay hắn siết chặt, nhốt nàng trong vòng tay hắn.
Hai má Lăng Diệu Diệu ăn đau, dưới sự ép buộc của hắn nàng bị bắt há miệng, hắn nghiêng bát thuốc rót vào.
"Phải uống."
Hành vi cưỡng chế như vậy đã lâu không xuất hiện.
Nước thuốc nóng hổi rót xuống cổ họng, cả người nàng run lên, dạ dày vốn không cái gì lại bị kích thích, nàng đột nhiên sặc, nôn ra hết chỗ thuốc vừa nuốt.
Lăng Diệu Diệu bị sặc đến ch.ết đi sống lại, nước mắt trào ra. Nếu không phải cánh tay thiếu niên còn ôm chặt bụng nàng thì nàng đã vùng ra khỏi tay hắn, trực tiếp nằm bò trên sàn nhà.
Mộ Thanh ngồi đơ ra, cảm thấy cơ thể nàng run rẩy trong lòng, hắn mím chặt môi, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Lăng Diệu Diệu lấy lại sức, chưa trút giận được nên cần mắng chửi người, nhưng thấy hắn bị nàng phun đầy người, quần áo ướt đẫm, thất hồn lạc phách ngồi đó, trong lòng lại có chút áy náy, nàng liếc xéo hắn: "Ai bảo ngươi cho ta uống như vậy..."
Mặt Mộ Thanh không có cảm xúc gì mà chỉ ôm chặt nàng không nói lời nào.
"Thật ra không cần uống thuốc, ngủ nhiều một chút là được." Cổ họng Lăng Diệu Diệu bỏng rát, cố gắng giải thích: "Chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi..."
"Không phải cảm mạo bình thường." Cảm xúc của hắn cuối cùng cũng bùng nổ, như có thứ gì chợt tan vỡ, hắn bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi hiện lên sự yếu đuối: "Là bởi vì..."
Hắn mở miệng nhưng không nói lên lời.
Hắn không chỉ là bán yêu mà còn là con của Mị nữ số mệnh bất thường, tà ma đến nỗi ngay cả Mị nữ tộc cũng không dám nhận, huống chi một người thường yếu ớt như Lăng Diệu Diệu.
Nàng ngày nào cũng ở cạnh hắn bị yêu khí của hắn lây nhiễm, thời gian lâu rồi, cơ thể bị đào rỗng cũng không kỳ quái.
Lăng Diệu Diệu ngây người chờ hắn nói tiếp, hai má ửng đỏ, môi khô nứt.
Cuối cùng hắn ngậm miệng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, bưng bát đứng lên: "Lát nữa ta sẽ quay lại."
Lăng Diệu Diệu cuộn tròn trên giường, ngơ ngẩn nhìn hắn, thấy chỉ có một bên cổ tay áo hắn buộc chặt, cổ tay bên kia buông xuống gần như che kín mu bàn tay. Lại nghĩ đến mùi hương kỳ quái trong bát thuốc kia, nàng chợt hiểu ra, trong lòng đau xót.
Mộ Thanh về phòng thay quần áo, sau đó lại vào bếp.
Thuốc đang sôi trên bếp, phát ra tiếng ùng ục. Hắn đứng bất động trước nồi thuốc, như đang thất thần ngọn lửa bập bùng, lại như đang nhìn vào hư không, lông mi rũ xuống một hàng bóng dưới đáy mắt.
Một lúc sau, hắn mở nắp nồi, múc một bát thuốc sau đó nâng tay, vén ống tay áo lên.
Trên cổ tay trắng xanh dày đặc vết thương, từng vết máu cắt ngang nhìn mà ghê người. Vết thương mới nhất chưa khép lại hoàn toàn, máu vẫn còn rỉ ra.
Hắn giơ tay, vẻ mặt rất hờ hững, tay phải cầm thanh đao ướm lên trên, tựa hồ đang tàn nhẫn cân nhắc phải cắt vào đâu mới dễ chảy máu.
Cuối cùng, hắn đặt mũi dao lên vết thương mới nhất, quyết tâm ấn xuống, kéo rách máu thịt đã khép lại.
Tiếp đó, hắn lật nhẹ cổ tay, đưa đến gần cái bát.
"Mộ Thanh."
Một giọng nói đột nhiên từ phía sau vang lên, lông mi thiếu niên run mạnh một cái, vẻ mặt đông cứng lúc này mới xuất hiện vết rách, lộ ra cảm xúc của người sống, con dao trong tay "keng" một tiếng rơi xuống bên chân hắn.
Lăng Diệu Diệu mặc trung y trắng như tuyết, bên ngoài khoác một chiếc áo màu chàm, mấy ngày nay nàng gầy đi không ít, khuôn mặt giấu trong áo khoác, khiến nàng càng có vẻ nhỏ nhắn và xanh xao.
Nàng liếc nhìn hắn, chậm rãi đi vào, tức giận nắm lấy góc áo hắn, lôi người đang vô thố nhìn nàng đi ra ngoài.
Trong nhà còn một ít băng gạc dự phòng, Lăng Diệu Diệu đặt bàn tay chồng chất vết thương của Mộ Thanh lên đó, dùng hết sức cuốn vài vòng, sau đó hung hăng buộc lại.
Khi thắt nút đụng vào miệng vết thương của hắn, tay hắn hơi run lên, đôi mắt sáng ngời nhìn cô nương đang cúi đầu, không phát ra âm thanh nào.
"Lần sau còn dám cắt nữa thì ta sẽ đánh ngươi." Lăng Diệu Diệu vừa thắt vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếp đó nàng tựa cằm lên mu bàn tay, nằm xuống bàn, oán hận nhìn chằm chằm lớp băng gạc thật dày quấn trên cổ tay hắn, một lúc sau, nàng duỗi ngón tay chọc chọc nó.
"Máu của ngươi hữu dụng như vậy sao?" Nàng tiếp tục nói, ngoại trừ việc giọng nói hơi khàn thì không khác gì bình thường: "Giả sử ngươi bị thương cứ tự cắt một nhát lấy chút máu cho mình uống, thế là khỏi..." Nàng vui sướng cười nhạo: "Vậy không phải ngươi sẽ trở thành động cơ vĩnh cửu rồi sao?"
Mộ Thanh nhìn mặt nàng, con ngươi đen nhánh tỏa sáng và vẫn không cười.
Lăng Diệu Diệu chậm rãi duỗi người: "Yên tâm đi, ta rất cao số, ngươi khắc không ch.ết được."
Đôi mắt hắn khẽ động, mặt hồ trong mắt chợt nổi lên gợn sóng, như lấp lánh ánh nước: "Nhưng..."
Nhưng hắn thật sự sợ hãi, sợ cực kỳ.
Lăng Diệu Diệu yên lặng nhớ lại tình tiết trong nguyên tác.
Nguyên chủ Lăng Ngu và Mộ Thanh làm phu thê trên danh nghĩa, nàng bị tình cổ khống chế nên mới không thể thoát thân. Đại vai ác lấy thân tế trận nên tình cổ đương nhiên cũng mất đi hiệu lực. Từ đó Lăng Ngu được tự do, lẽ ra phải thoát khỏi bể khổ mới đúng.
Nhưng kết cục cuối cùng của Lăng Ngu lại là sau khi biết Mộ Thanh đã ch.ết, nàng điên điên khùng khùng chạy vào núi sâu rừng già dùng một sợi dây thừng kết thúc cuộc đời hoang đường của mình.
Cặp oan gia này không thể cùng sinh, lại trời xui đất khiến mà cùng ch.ết. Khi
Mộ Thanh chịu ch.ết cũng là lúc kết thúc sinh mệnh của Lăng Ngu.
Sốt cao kéo dài bất thường, nàng có thể cảm nhận được mọi chức năng trong cơ thể mình đang dần suy giảm.
Ai biết có phải hệ thống rác rưởi này ám chỉ rằng nàng sắp ch.ết hay không?
Nhưng nhìn Hắc liên hoa toàn thân căng thẳng, sao nàng có thể kích thích hắn thêm?
Nàng nắm lấy hắn tay, đặt lên môi cọ cọ, bướng bỉnh lắc đầu: "Ta nói không sao là không sao..."
Thiếu niên ôm nàng lên đùi, nâng lên mặt nàng, điên cuồng hôn nàng, liên tục làm ướt đôi môi nóng bỏng của nàng.
--------