Edit + Beta: Thủy Ngư thuyngu.wordpress.com Chương 17:

Hoa quế đượm ráng chiều hoàng hôn, màn cửa ảm đạm trong gió thu chiều. Lả lướt gió vẫn rơi, đêm về tỏa sắc thơm. Thành Nam Quế có rất nhiều cây hoa quế, đến mùa hoa nở, cả thành đều chìm trong sắc vàng rực rỡ, hương thơm bay ngàn dặm.


Truyền thuyết kể rằng vào ngày nọ, có một vị tiên nữ hạ phàm xuống đây và hóa thân thành một cây hoa quế, mang đến cho người dân cuộc sống ấm no và sung túc. Vì để tưởng nhớ tiên nữ, vào tháng mười hàng năm, người dân sẽ tụ hội về đây tổ chức hội chùa hội miếu, bày bán đủ thứ hấp dẫn như là đồ dùng hàng ngày, những món ăn vặt dân dã, hàng thủ công mỹ nghệ, dòng người nườm nượp như nước, cực kỳ náo nhiệt sôi nổi.


Có câu nghe danh không bằng mắt thấy, lễ hội được tổ chức ở miếu chùa đúng là không làm cho chúng ta thất vọng. Trên đường tấp nập người ngựa, có nữ nhân dắt theo con cái đi chơi, có kết giao bằng hữu, thậm chí còn có các khuê nữ, họ đeo khăn che mặt đứng túm tụm trước những quầy hàng. Xung quanh miếu chùa có nhiều lái buôn đổ xô về, đủ loại đồ ăn vặt trải dài từ đầu đường đến cuối đường, trong đó có cả những món đặc sản địa phương. Chu vi xung quanh mấy chục dặm, hương thơm hoa quế lan tỏa khắp nơi, thỉnh thoảng ở phía xa xa nổi lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, còn có những lồng đèn được làm rất đẹp, rất xứng với khí phái “Đèn đêm soi ngàn dặm.


Từ lúc đi vào miếu tới giờ, Y Phong mặc dù vẫn theo sát ta nhưng đôi mắt to tròn dáo dác nhìn khắp nơi, miệng luôn tuôn ra một vạn câu hỏi vì sao.


“Sư phụ, những bông hoa quế này có thể làm thành thức ăn được ạ?” “Sư phụ, sao con khỉ kia biết nghe lời vậy?” “Sư phụ, Cô nương kia sao cứ nhìn chúng ta hoài vậy?” “Sư phụ, tại sao mấy cô nương kia cứ ném hoa quế vào ta vậy?” Ờ ờ ờ, hả?! Quay đầu nhìn lại, ta không khỏi đỡ trán. Cách đó không xa có đám thiếu nữ liên tục ném hoa quế về phía Ý Phong, thấy ta xoay đầu lại thì cười hi hi ha ha rồi chạy đi, chỉ để lại Y Phong ngu ngơ đứng tại chỗ. Hình như tập tục của nơi này có nói rằng, hôm nay là ngày con gái ném hoa quế cho con trai để bày tỏ lòng yêu mến? Khuôn mặt đó của Y Phong quả nhiên rất cuốn hút..


Liếc mắt nhìn Y Phong, Có lẽ đây đúng là một ngày vui nhất trong đời của nó đi? Ta đột nhiên nhận ra, từ nhỏ mất đi người thân, bị người trong thôn hà hϊế͙p͙, thuở đầu chỉ có đau đớn và tổn thương đi chung với nó, còn bây giờ đối với nó, đi miếu trẩy hội thì cũng là lần đầu tiên.


available on google playdownload on app store


Đối với quá khứ của nó, ta bất lực, nhưng ít nhất...
Ta im lặng một hồi, rồi nói với Y Phong “Người đứng đây chờ một chút.” Nhớ hồi nãy có đi ngang qua một cái sạp nhỏ bán đồ không tệ.


“Sư phụ, đây là...” “Kẹo hồ lô.” “Ta biết. Nhưng lúc nãy sư phụ vội vàng trở về là đi mua kẹo hồ 18?" Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi ta bị lòng nhiệt huyết xộc cho rớt não chạy đi mua hồ lô cho người đó, bộ không được à. Thành thật xin lỗi vì không thể mặt dày đứng giữa đường giảng giải triết lý về nhân sinh tươi sáng cho người nghe. Nhét kẹo hồ lô vào trong tay Ý Phong, ta nghiêm mặt nói “Không muốn ăn thì ném đi.” “Làm sao có thể ném đi được, đây chính là sư phụ cố ý mua cho ta. Nhưng không ngờ sự phụ lại thích ăn - đồ - ngọt nha.” Y Phong liếc nhìn kẹo hồ lô trong tay, ngẩng đầu lên cười híp mắt, giống như hồ ly trộm được gì, chẳng qua là sao ta cảm thấy nụ cười này của nó có cái gì đó sai sai.


o(-A - +)o Ta nhìn lầm ngươi rồi, đồ phúc hắc, đồ xấu xa.
“...Im miệng.” Y Phong đột nhiên yên tĩnh lại. Ta có chút bất an, không đến nỗi nào đi, bộ giọng điệu của ta kém lắm à?


Trong lúc ta cho rằng sự im lặng này sẽ kéo dài đến cùng trời cuối đất, nó đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng chăm chú nhìn ta, con ngươi đen nhánh trong suốt phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của ta. Âm thanh náo nhiệt ầm ĩ xung quanh trong chớp mắt trôi xa, hoa quế rơi đầy trời, chỉ còn đọng lại một lời nói.


“Được ở bên cạnh sư phụ, ta rất là hạnh phúc.” “Ừ, ờ.” Ta cứng đơ cả người.


Nói đến xâu hồ lô 3 đồng lẻ, chỉ vì ba đồng lẻ đó mà thiếu niên ngươi cứ thế cảm động, hại ta cảm thấy rất tội lỗi a (>_<) Tối hôm qua nói ra lời nói khó hiểu kia xong, Y Phong liền khối phục lại bình thường. Cho nên lúc đó nó nhất định là bị thứ gì đó không sạch sẽ ám vào người (Nè!)


Màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân cũng đã diễn xong, đi trẩy hội Cũng đã xong, đến khi phải rời khỏi thành Nam Quế, ta có chút bịn rịn lưu luyến.
Đây là nơi Y Phong vui vẻ nhất kể từ khi gặp Giáo chủ đó.
Đứng trước cổng thành, ta muốn ngắm nhìn nơi này lần cuối.


Nhưng không lâu lắm, ta lập tức hối hận. Ngươi nói ta rảnh háng đứng ngẩn người ở đây giả vờ thâm sâu khó lường à, giả vờ ưu | sầu đa cảm à, ta sai rồi, ta nhất định đã sai rồi, nếu như trời cao cho ta thêm một cơ hội nữa, ta chắc chắn sẽ lập tức có giò phắn ngay, càng xa càng tốt, quyết không chần chừ.


“Hai vị thí chủ, đợi ta với!” Cách đó không xa, cái đầu trọc bóng loáng dưới ánh mặt trời của Mộc Sinh thí điện thí điện chạy tới chỗ chúng ta, người đi đường vì ánh sáng ngu si chói lòa của hắn hù sợ, rối rít dạt ra hai bên nhường đường cho hắn.


Ta xấu hổ che mặt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên chém ch.ết hắn rồi chôn không dây.
Con lừa trọc Mộc Sinh rốt cuộc cũng chạy đến cổng thành.


“Ai ai, hai vị thí chủ đi nhanh quá. Làm ta suýt chút nữa không đuổi kịp hai người rồi.” Ta vô cảm nói “Không cần ngươi tới tiễn biệt chúng ta đâu.” “Tiễn biệt?” Mộc Sinh trợn to hai mắt “Tại sao phải tiễn biệt, ta muốn đi cùng với các ngươi mà.” “Ngươi đâu có biết chúng ta sẽ đi nơi nào đâu. Chúng ta phải đi đến đại hội võ lâm, không rảnh dắt người theo.” “Chẳng phải bây giờ đã biết rồi à? Thật khéo, ta cũng muốn đi đến Đại hội võ lâm=” “Tốt. Phí đi đường tổng cộng 50 lượng bạc.” “Ngươi ăn cướp à...” Mộc Sinh khóc lóc tố cáo.


“Ngươi có quyền lựa chọn. Có thể tự mình đi.” “Ta muốn đi chung với các ngươi! Nhưng ta không trả nổi tiền.” “Ờ?” Y Phong khiêu mi “Vậy thì đem bán áo cà sa của ngươi đi, cà sa của Nam Lâm Tự hẳn là rất có giá.” hẳn là rất có giá 1 Trận thứ hai, Y Phong Vs Mộc Sinh: Y Phong thắng.


Mộc Sinh bị đả kích đến choáng váng, cuối cùng bị thương ngồi bệt xuống đất, ánh mắt buồn rượi nhìn về phía xa xăm “Ta cho các người tiền, thí chủ tuyệt đối không được cô phụ tâm ý của ta." ...Cho dù thế nào thì cũng đã thắng được một ván, hơn nữa còn có tiền tiêu lai rai, số tiền đi đường này coi như là do trấn lột mà có, nhưng bù lại dọc đường sẽ bị con lừa trọc này đầu độc tâm hồn. Muốn Giáo chủ đưa lương hưu sao mà khó khăn vậy nè TH đầu năm nay kiếm tiền không dễ một chút nào.


Vì vậy đội ngũ dưỡng thành đại hiệp của chúng ta chào đón thêm một một tên hòa thượng đầu trọc mặt ngu.
Hứ, nói thế, chẳng lẽ Mộc Sinh coi như là tiểu đệ mới thu nạp của Y Phong?


Ta liếc mắt nhìn tôn trọc nào đó vừa mới bị trấn lột sạch tiền rúc vào một góc trong xe ngựa ngồi xổm trồng nấm. Loại ý nghĩ này quả là đáng sợ.
===Hết chương 17=== IT






Truyện liên quan