Quyển 3 - Chương 48

Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong căn phòng lạ lẫm, tay chân đều bị trói, không thể động đậy. Đã là buổi tối rồi, ngọn đèn dầu trên cái bàn tròn bằng gỗ tử đàn lập lòe chiếu sáng. Bây giờ trong phòng không hề có ai, nhưng ta vẫn theo thói quen thầm rủa xa xả.


Giáo chủ nhà ngươi lại phá sập nhà rồi xây lại cái mới đó hả!


Bất quá suy nghĩ một chút, bây giờ thật giống như ta đã không còn phải quản lý chi tiêu trong Ma giáo nữa, vì vậy ta hết sức bình tĩnh nhìn màn giường làm bằng thiên tằm ti trị giá hơn ngàn lượng vàng đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió.


Khi màn giường bị thổi về phía giường thì đồng thời có người đi vào, trường bào màu đen dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ ánh lên dải bạc sáng, tựa như gặp lại một người bạn cũ đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, dải bạc sáng kia càng làm hắn trông có vẻ bạc tình lãnh khốc.


“Ngươi tỉnh.” Hắn nói.


Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận săm soi một hồi, cảm thấy tâm tình của hắn không quá tệ, liền nói với hắn “Giáo chủ, nếu ngươi rảnh thì giúp ta cắt đứt sợi dây này đi, ta khó chịu quá.” Hắn không cho là đúng cười cười, lại hết sức cao thâm khó lường vân về lọn tóc rũ xuống giường của ta, hồi lâu sau mới lên tiếng “Như vậy rất tốt, tránh cho người lại chạy.” Ta kinh ngạc hết hồn, phát hiện thấy hắn hoàn toàn.nghiêm túc. Vì để dẹp bỏ ý định của người này, ta không thể làm gì khác hơn là cố gắng giải thích, chứng minh rằng bắt trói một người trên giường tuyệt đối không phải là một ý kiến hay.


available on google playdownload on app store


“Giáo chủ, hay là ngươi thả ta đi, ta tuyệt đối sẽ không chạy đâu.


Ngươi nhìn đi, nếu ngươi trói ta thì ta sẽ không thể làm việc cho ngươi được đâu, người nuôi ta có ích gì a? Coi như người nguyện ý nuôi ta thì ta cũng không thể nào tự ăn cơm đưỢC. Coi như người tìm người đút Cơm cho ta thì ta cũng phải tiêu hóa thức ăn chứ, ai sẽ dắt ta đi nhà xí đây. Nếu ngươi cứ trói ta như thế thì còn không bằng ném ta vào nhà giam đi, ta nhớ lắm lắm phòng giam cao cấp của Thiên Ma giáo a...” Hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn ta như vậy, nhìn đến khi giọng nói của ta líu ríu nhỏ dần đều rồi dừng lại.


“Tại sao ngươi không nói nữa ?” Hắn nhướng mày “Trừ những thứ này ra, ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?” Ta suy nghĩ một lát rồi hỏi “Y Phong đang ở đâu?” “Ngươi chỉ nhớ Có mỗi mình hắn? Bây giờ hắn không có sao, nhưng sau này thì chưa chắc.” “Cái gì?” Ta vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng quên mất đang bị trói, liền té lại giường.


“Ngươi đúng là Cố chấp.” Hắn chợt nhích lại gần, ánh mắt u ám, đằng đằng sát khí.


Ta bị hù, chúng ta cùng nhau lớn lên cho đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu ta nhìn thấy loại chuyện này. Điều này giống như hô hấp sắp bị tước đoạt, làm cho ta cực kỳ không thoải mái “Tránh xa một chút.” Hắn lộ vẻ mặt mỉa mai nhìn ta, đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy cằm ta, môi vững vàng đè lên môi ta, mang theo sự điên cuồng, tàn bạo càn quấy ở trong miệng ta. Ta ngơ ngác nhìn hắn, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, giãy giụa hòng thoát khỏi trói buộc. Nhưng hắn lại đột nhiên đứng lên, nở nụ cười, đôi mày ngài đậm nét, con ngươi đen bóng như ngọc thạch, thâm thúy đến mức không nhìn rõ ưu tư trong đó, tựa như hai cái động đen ngòm lăm le chực Vô lấy ta, hắn vươn tay vuốt ve mặt ta, động tác ôn nhu hơn cả biểu tình khủng bố của hắn.


“Ta có chút hối hận, Lạc Vũ. Ta luyện Tàn Huyết, nhưng cho dù thế nào cũng không thể luyện được tới cảnh giới cuối cùng. Thật ra loại võ Công này cần tới hai người luyện, sau đó một người trong đó sẽ hút hết công lực của người còn lại, thì mới luyện thành toàn vẹn. Vì vậy ta mới sai người đi tìm người phù hợp, có thể cùng ta tu luyện Tân Huyết.


Nhưng tình cờ lại tìm được nó. Ta hạ lệnh cho một thủ hạ âm thầm theo sau nó, dạy nó vài thứ, che chở đừng để nó ch.ết. Những vật thú vị như vậy, không thể xài triệt để thì thật đáng tiếc. Những năm này Cảnh Phi môn phát triển rất nhanh, cho nên ta muốn mượn tay nó khuấy động vũng nước đục này của giang hồ. Thuận tiện đánh cược với chính mình. Nhìn xem ngươi sẽ chọn cái thứ có dáng dấp giống thời niên thiếu của ta kia, hay là vẫn lựa chọn ta. Nhưng kết quả thật khiến ta hối hận.” Nhìn ánh mắt của hắn, ta không biết nên nói gì, đột nhiên bật thốt lên một tiếng “A Mặc.” Đã rất lâu rất lâu rồi ta đã không còn gọi hắn như vậy nữa, từ rất lâu về trước, hắn đã không còn là người bạn thanh mai trúc mã của ta nữa, mà là Giáo chủ của Thiên Ma giáo.


Nhưng trong giây phút này nhìn hắn, ta thế nhưng cảm thấy đầu óc bừng tỉnh ra. Đó là một thằng nhãi con vừa nghịch ngợm vừa khốn kiếp, nhìn người bằng cái lỗ mũi, là một tiểu quỷ một bụng đầy ý xấu xa (ngươi thật có quá nhiềuoán niệm với giáo chủ...), thật ra khi che chở cho Y Phong, không chỉ đơn giản là mệnh lệnh nữa, mà còn là nguyên nhân nào đó.


Tay của hắn đột nhiên dừng lại, dời mắt đi.
“Ngươi cứ ngây ngốc tiếp đi qua mấy ngày nữa ta sẽ thả ngươi ra.” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại rời đi, bóng lưng rất kiên quyết, giống như cố gắng muốn vứt bỏ cái gì đó lại sau lưng, tự nhiên cũng không thấy ánh mắt đầy bực bội của ta.


Giáo chủ à, ngươi rời đi sao không tiện tay cởi trói cho ta luôn a, trói như vậy rất đau đó có biết không hả.
===Hết chương 48=== Tiểu kịch trường:
Giáo chủ: Nếu như người bị trói, ta sẽ nhanh chóng tới đút cơm cho ngươi ăn, nói đi, ngươi muốn ăn gì?
Lạc Vũ: Cà tím om!


Giáo chủ: Ngươi không thể gọi món nào khác sang chảnh hơn à?
Lạc Vũ: Cà tím om thịt.
Giáo chủ: Thêm tí nữa.
Lạc Vũ: ...Cả hai.






Truyện liên quan