Quyển 2 - Chương 71: Ký ức trong căn phòng trống

Type: matnhung15
Kể ra thì vụ án đó cũng là một trong những vụ án đặc biệt nhất mà Hạng Tiền Tiến gặp phải trong bao năm làm cảnh sát. Anh ấy tiếp xúc không ít vụ án, trong đó cũng có không ít những vụ bắt cóc chiếm đoạt tài sản. Nhưng kỳ lạ như vụ án đó thì đúng là lần đầu.


Phó Giám Đốc Hạng chỉ nói mấy câu đơn giản đã giải thích rõ ràng tình tiết vụ án: tổng cộng có ba người mất tích tại căn hộ 401. Lần đầu tiên mất tích hai người, một cặp vợ chồng, kết hôn hơn một năm. Hôm đó bà cô hàng xóm làm bánh rồi mang sang cho, hai vợ chồng hứa sẽ về nhà lấy đĩa nhưng không thấy xuất hiện nữa. Sau đó bà cô hàng xóm qua gõ cửa, phát hiện cánh cửa khép hờ, đôi vợ chồng đó thì lại không có nhà. Người sau đó mất tích là sinh viên đại học cũng giống như Chu Tác Thổ nói, mất tích trong phòng khi đang học vẽ. Bà cô hàng xóm lúc đó ở ngay dưới căn hộ của hai vợ chồng trẻ, không thấy có ai đi xuống, vậy mà người sinh viên cũng mất tích, các học sinh cũng không nhìn thấy cô giáo ra ngoài.


“Tôi nghĩ cái gọi là ‘phòng kín’ các cậu đã phá xong rồi phải không?” Cung Khắc nghiêm túc lắng nghe Phó Giám đốc Hạng nói rồi mới lên tiếng. Hạng Tiền Tiến gật đầu, “Đi quan sát tiểu khu mà Minh Phong dẫn cậu đi rồi đúng không? Bên ngoài phòng ngủ là ban công lộ thiên. Hai lần mất tích, chúng tôi đều tìm thấy dấu chân của người mất tích ở đó, có lẽ đi ra ngoài từ lối ấy”.


“Từ vụ án thứ nhất tới vụ án thứ hai cách nhau khỏang bao lâu?” Cung Khắc hỏi.
“Một tháng”.
Hử?


Đọc hiểu được nghi vấn trong mắt Cung Khắc, Hạng Tiền Tiến tiếp tục giải thích: “Bởi vì đôi vợ chồng sau nửa tháng mất tích lại về nhà, sau đó họ cho thuê lại căn hộ rồi rời khỏi thành phố Bắc An. Sau đó sinh viên đại học vào ở cũng vậy, mất tích nửa tháng rồi lại xuất hiện. Có phải rất huyền diệu không?”.


Hạng Tiền Tiến nhướng mày, “Vẫn chưa phải điều lạ nhất. Khi cảnh sát hỏi họ nửa tháng nay họ đã đi đâu, cả ba đều trả lời cùng một đáp án, họ nói không nhớ nữa”.


available on google playdownload on app store


“Sau đó thì sao?” Cung Khắc lại hỏi, câu trả lời lần này tới từ một cán bộ của Công an tỉnh. Ông ấy vốn không tham gia vào vụ án năm đó, chỉ vì vụ án quá đặc biệt nên đã nghe đồn đại nhiều: “Đương nhiên là không có sau đó rồi. KHông có mất tích, không có thương vong nên chẳng thể điều tr.a án”.


Cung Khắc thấy Hạ Đồ cũng gật đầu.


“Vụ án đã được gạch bỏ, hôm nay nghe thấy Tiểu Đới có ý muốn lôi lại chuyện căn hộ 401 nên tôi qua đây xem sao.” Đây là căn bệnh chung của người làm cảnh sát, phàm là những vụ án có vướng mắc, trong lòng sẽ luôn cảm thấy bứt rứt. Hạng Tiền Tiến đã làm Phó Giám đốc Công an tỉnh, không còn nhận các vụ án nhưng bệnh này thì vẫn còn.


Nếu vụ án Đồng Đan Thanh mất tích và vụ án mười lăm năm trước có liên quan thì phải chăng người đứng sau vụ án này không phải là Trương? Dù sao thì tuổi tác cũng không khớp. Trong lòng Cung Khắc có một dấu hỏi chấm, sau buổi họp, anh quyết định tới nhà 401 xem sao.


So với lần trước, tiểu khu Thế An buổi chiều, khi mặt trời hắt nắng xuống bỗng có cảm giác như một thành cổ đổ nát, cây cổ thụ bị sâu mọt ăn rỗng ruột có quá nửa tươi tốt còn một nửa trơ trụi, trên cành cây khô có một con ve sầu đang kêu inh ỏi, trên cành cây còn có một con chim đang đậu cụp đầu dưới cánh nghỉ ngơi, thi thoảng lại chê con ve làm ồn tới giấc mộng đẹp của mình bèn thò đầu ra uy hϊế͙p͙ mấy tiếng.


Ghế đá trong vườn hoa được thêm vào sau, mới hơn một chút so với tòa nhà, nhưng vì có nhiều người ngồi nên ở giữa cũng đã bị mài mòn thành một cái hố, trong hố tích một ít nước, sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Đang là giờ ngủ trưa nên vắng người, chỉ có một ông già ở phía xa đang nằm trên ghế, đánh một giấc dưới bóng cây râm mát. Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy ông già ấy, Diệp Nam Sênh lại chợt nghĩ tới chuyện một ngày kia Cung Khắc cũng già đi, vừa tóp tép miệng vừa ngủ như thế.


Cung Khắc gọi cô, thế là cô không còn thời gian để tiếp tục những liên tưởng xa xôi. Diệp Nam Sênh chạy bước nhỏ theo Cung Khắc đi lên gác.


Thế kỷ XXI, các ông chủ nhà đất luôn thổi phồng lên rằng họ xây nhà tốt đến mức nào, các thiết bị kiện toàn đến mức nào, tường được sơn loại sơn của thương hiệu nào đó ở nước ngoài, cửa cũng là hệ thống chống trộm, bom đánh không nổ…để nâng cao giá nhà. Nhưng khi đứng trước cửa căn nhà 401, Diệp Nam Sênh một lần nữa phải dùng con mắt thẩm mỹ của người hiện đại để bình phẩm căn nhà này, nhưng dù thế nào cũng không thể tìm được những dấu tích hiện đại, những màu sắc kim khí đương thời.


Đó vẫn là cánh cửa gỗ những năm bảy mươi, tám mươi, giữa cửa có một hình thoi mờ mờ chưa những dấu tích bốn phía xung quanh, chẳng nhìn rõ được gì nhưng bên trái bên phải có lẽ là một chữ Phúc, Diệp Nam Sênh nghĩ vậy. Bênh cạnh cửa là biển số nhà, vì thiếu mất một chiếc đinh nên nó thẫn thờ gục mặt xuống một bên, trên góc toàn bụi như đang trói chặt chiếc biển ấy lên vách tường, cũng có tác dụng cố định đôi chút.


Trước đó, Hạ Đồ đã hỏi xin chìa khóa của chủ nhà để mở cửa. Cô ấy nói chủ nhà cũ là một bà lãi, đã mất từ năm ngoái, chủ nhà hiện tại là con trai của bà ấy, nghe nói chủ nhà mới định bán lại căn nhà, tiếc là hàng xóm đều biết chuyện trước kia nên có mấy người tới mua mà không thành.


Cửa bật mở, Hạ Đồ đứng đầu tiên, bị bụi bặm phả vào mặt khiến cô ấy ho sặc sụa, liên tục lùi sau mấy bước. Nếu không có Đới Minh Phong đỡ, Hạ Đồ có thể đã ngã dúi dụi không chừng.


“Không biết đường cẩn thận một chút!” Đới Minh Phong vẫn quen nói thẳng, nhưng động tác đỡ Hạ Đồ lại không thô lỗ chút nào. Hạ Đồ không đỏ mặt, chỉ nói một câu “Cảm ơn đội trưởng” rồi đứng vững. Biểu cảm hụt hẫng của Đới Minh Phong bị Cung Khắc ngắt ngang, anh nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần nhân viên kỹ thuất của phòng Pháp chứng tới giúp đỡ”.


Đới Minh Phong bắt đầu mơ hồ, nhưng anh ấy cũng lập tức hiểu ra ý của Cung Khắc: Bụi trong phòng quá dày, nhưng mặt đất lại sạch sẽ một cách kỳ lạ. Chủ nhà không thể nào chỉ quét dọn một nửa rồi thôi, khả năng duy nhất là có người nào đó không phải chủ nhà từng tới đây, đã quét nhà để che dấu giày của mình.


Có điều, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Rất nhanh, có nhân viên kỹ thuật của Công an tỉnh tới giúp với hiệu suất làm việc cao. Cảnh sát tìm được một nửa dấu chân bị sót lại ở một chỗ, vì sao lại là một nửa?


“Có lẽ là quỳ dưới đất, trọng tâm dồn ở chân trái nên để lại.” Diệp Nam Sênh mô phỏng lại động tác quỳ, sau đó chỉ vào một chỗ trong phòng: “Chỗ hung thủ xem có lẽ là ở đó”.


Đó là phòng ngủ, Diệp Nam Sênh chỉ vào một bức tường trống trải trong góc, chẳng bày biện gì. Hđ cảm thấy lạ: “Nhưng người đó lén lén lút lút vào nhà rồi quỳ ở đây làm gì chứ?”.


“Ở đây hình như có chữ!” Diệp Nam Sênh nheo mắt lại, phấn khích vô cùng với phát hiện này của mình. Bị năm tháng tác động, vách tường đã bị phủ một tầng màu vàng. Mặt tường đó lúc trước từng được người ta bày đồ, để hở một hình vuông nhạt màu. Diệp Nam Sênh chỉ vào một chỗ trũng xuống trên tường và nói: “Chỗ này từng bị người ta lấy giấy ráp mài qua, trước đó trên đây có viết chữ”.


Vì đã nhiều năm, nên muốn biết trên đó viết chữ gì là rất khó. Trưởng phòng kỹ thuật nói rằng tất cả cỉ có thể cố gắng hết sức rồi mang theo bản dập rời đi. Không còn tiếng những kỹ thuật viên bận rộn, căn phòng không có đồ đạc rõ ràng càng thêm trống trải. Tiếng giày của Cung Khắc vọng từ phòng ngủ vào phòng bếp rồi từ phòng bếp ra nhà vệ sinh. Đứng trước gương, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng mất tích của mấy người đó.


Tết Đoan Ngọ, bà cô hàng xóm dưới nhà gặp hai vợ chồng, cười nói rồi cho bánh ú. Nhiều bánh ú, hai vợ chồng dắt tay nhau lên nhà lấy đĩa rồi không xuống nữa.
Sau khi họ lên, cô gái vào bếp lấy đĩa, thì người đàn ông nên làm gì? Chắc là về phòng ngủ thay quần áo. Phòng ngủ.


Cô sinh viên hôm đó nói đau đầu, về phòng ngủ, nước đã pha xong, có lẽ nên đi lấy thuốc. Cô ấy đi lấy thuốc, nhưng tay không vững nên làm rơi hộp, sau đó cô ấy phát hiện chỗ đó có chữ…


Cung Khắc lắc đầu, tất cả đều là tưởng tượng của anh, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến mấy người họ chủ động rời khỏi phòng chứ? Từ đầu chí cuối, anh đều không cho rằng mấy người Khúc Tam Nguyên và Đồ Phàm bị bắt cóc. Một nhà tâm lý học tội phạm phương Tây có viết như thế này: Những phòng kín bí mật tới nỗi tưởng chừng không thể phá vỡ hoặc là đã che mắt bạn, hoặc là đã mở ra từ phía trong. Vụ án này, anh cho là tình huống phía sau.


Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, là điện thoại từ phía Lâm Thủy: Từ sau khi Khúc Tam Nguyên được phát hiện xuất hiện trước của nhà trong tình trạng không quần áo, ba nạn nhân khác cũng lần lượt được phát hiện trong sáng nay.


Quá trình giống với vụ án mười lăm năm trước, khác biệt ở chỗ một mình Đồng Đan Thanh là chưa xuất hiện.


Chu Tác Thổ tạm thời không thể giúp ích gì cho việc phá án, Cung Khắc chuyển hướng, anh quyết định tạm thời không về Lâm Thủy mà tìm kiếm ba người năm đó từng mất tích tại nhà 401. Tài liệu cho biết, đôi vợ chồng họ Trần hiện nay đang sống ở một huyện nào đó thuộc thành phố Bắc An, kinh doanh một hiệu tạp hóa để kiếm sống. Còn cô sinh viên Mỹ thuật đó nghe nói mới tốt nghiệp chưa được hai năm, đã cưới một người nước ngoài rồi di cư sang đó, trước mắt không liên lạc được.


Tạm biệt thành phố Bắc An với vô vàn cảm xúc, Đới Minh Phong đi thẳng tới huyện An Cảnh xa xôi hẻo lánh. Huyện An Cảnh là một huyện sản xuất bông vải nổi tiếng. Dọc đường, khi còn chưa vào trung tâm, hai bên đường đi nhìn thấy những ruộng bông ngút tầm mắt. Còn chưa tới mùa chín rộ, hoa bông được bọc trong lớp lá xanh, non tơ rất dễ thương.


Ngắm nhìn phong cảnh ấy hơn nửa tiếng, cuối cùng họ cũng tới huyện. Huyện An Cảnh cũ kỹ hơn tưởng tượng một chút, nhà nhà thấp bé, thi thoảng có những căn nhà ba tầng đã gọi là cao rồi.


Người của huyện An Cảnh phụ trách tiếp họ là một thanh niên tóc bạc trắng một nửa. Diệp Nam Sênh nhận ra có vẻ như gan của anh ta không tốt lắm. Sau khi chào hỏi, người cảnh sát họ Thường nà dẫn họ tới một ngã tư cách đó không xa. Đứng cách một quãng, anh ta đã cao giọng: “Anh Trần có nhà không?”.


Lập tức có người đáp lại, rèm cửa cra tiệm tạp hóa Toàn Gia Lạc được vén lên, một người đàn ông trung niên bước ra, tay ướt rượt. Nhìn thấy cảnh sát Thường, ông ấy vội vàng lau tay vào vạt áo, nói: “Sếp thường, sao sếp đến đây vậy?”.


“Mấy đồng chí này từ trên tỉnh xuống, đến tìm hiểu chuyện năm xưa của hai anh chị, anh hợp tác với người ta cho tốt. Con dâu nhà cô Ba lại bị đánh rồi, tôi phải qua xem sao. Đội trưởng Đới, các anh cứ hỏi đi.” Cảnh sát thường nói chuyện với ông Trần lại phải quay qua giải thích với Đới Minh Phong, xem ra là bận thật.


Thế là họ tạm biệt, Đới Minh Phong và mọi người ở lại hỏi chuyện.


Lúc đó Diệp Nam Sênh chú ý rằng khi nghe hai chữ “năm xưa”, nét mặt ông Trần có chút gượng gạo. Cô nghĩ, ông Trần và vợ chắc hỏi cái gì cũng không biết. Bà Trần lại càng nhìn Đới Minh Phong bằng vẻ mặt vô tội: “Đồng chí cảnh sát, thật sự là không còn nhớ nữa, tôi ghi ngờ là chúng tôi bị người ta xóa ký ức rồi chăng?”.


Còn xóa ký ức nữa chứ! Diệp Nam Sênh phì cười. Sao bà ấy không nói những chuyện vô lý hơn như bị người ngoài hành tinh lừa bắt mất.
Kết quả tới khi trời tối, họ vẫn chưa hỏi được gì từ phía hai vợ chồng ông bà Trần.
Cảnh sát Thường mệt mỏi quay trở về, trên mặt còn có vết thương.


“Ngộ thương, ngộ thương thôi.” Anh ấy nói vậy.
Trời tối là tới chuyện sắp xếp chỗ ngủ nghỉ. Trong huyện có nhà khách, Đới Minh Phong đã chuẩn bị đi, Cung Khắc lại bất ngờ đưa ra đề nghị liệu có thể ở lại nhà ông bà Trần không. Điều này khiến người ta thấy quái lạ, Diệp Nam Sênh cũng vậy.


Nhưng khách đã có lới, chủ chẳng có lý do để thoái thác. Thế là Diệp Nam Sênh và Cung Khắc được sắp xếp ở căn phòng phía Tây trong nhà họ, cách phòng ngủ của vợ chồng ông bà Trần một mảnh vườn.


Bữa tối dĩ nhiên cũng ăn ở nhà họ. Bốn món mặn và một bát canh, rất phong phú. Con gái ông bà Trần đi học về, ngồi cùng ăn cơm với họ.
Bầu không khí hơi căng thẳng, Cung Khắc định nói chuyện. Đúng lúc này, chiếc di động yên ắng cả ngày bỗng vang lên. Cung Khắc cầm ra xem, sắc mặc có chút thay đổi.


Diệp Nam Sênh nhận ra bèn ngó đầu nhìn. Là một tin nhắn với mấy chữ: Tôi ở đây
Người nhắn tin là… Đồng Đan Thanh.






Truyện liên quan