Quyển 2 - Chương 94: Tín đồ
Cô ấy vẫn còn nhớ tình cảnh khi vừa phá cửa ra. Không thể nói đó là địa ngục nhưng cũng không khác mấy. Vũng máu chảy ngoằn ngoèo từ căn phòng vệ sinh gần cửa nhất. Ban đầu Lê Hoan còn tưởng Giang Đào đã giết người. Nhưng tới khi cô ấy nhìn rõ thì đó còn là một cảnh tượng ghê tởm hơn giết người.
Chỉ nhìn bằng mắt thường, Lê Hoan đã phán đoán hiện trường phải có ít nhất năm thi thể. Đều là chó, lớn có loài Great Dane, nhỏ nhất là con Chihuahua. Phần lớn những con chó này đều đã ch.ết, ban nãy tiếng động mà Lê Hoan và mọi người nghe thấy ngoài cửa chính là tiếng kêu của con Bắc Kinh đang nằm trong lòng Giang Đào. Nó khác với những con chó khác, da của nó vẫn còn, có điều não đã bị lấy mất, não chó màu trắng hồng bị lấy đi nằm rải rác dưới nền. Giang Đào bị một đám cảnh sát vây xung quanh dường như không hề sợ hãi mà đang cười hì hì.
Lê hoan lập tức giơ súng: “Cảnh sát nghi ngờ anh liên quan tới một loạt các vụ án giết người, bây giờ mời anh theo chúng tôi về đồn công an hợp tác điều tra.”
Ở đầu này, Cung Khắc “ừm” một tiếng, tỏ ý bảo cô ấy cứ tiếp tục nói. Lê Hoan chuyển máy qua tay khác: “Giang Đào nói sở dĩ anh ta giết chó là xuất phát từ nỗi hận dành cho Chu Lệ Na. Chúng tôi đã điều tra, Giang Đào phải dựa vào thế lực nhà họ Chu để phát triển. Tình cảm giữa anh ta và Chu Lệ Na thật ra không mấy tốt đẹp, nhưng bố vợ kiên quyết không cho họ ly hôn, thế nên anh ta đã đi tìm tình nhân bên ngoài.”
Cung Khắc không hiểu những lời Lê Hoan nói với vụ án họ đang điều tr.a có chỗ nào liên quan. Dường như hiểu được sự nghi hoặc của Cung Khắc, Lê Hoan nói tiếp: “Theo cách nói của Giang Đào, Chu Lệ Na là một người lãnh cảm, cô ta thường nói với Giang Đào một câu: ‘ȶìиɦ ɖu͙ƈ là tội ác’.”
Điện thoại của Cung Khắc bật chế độ loa ngoài, Đới Minh Phong đứng bên cạnh nghe rất rõ. Anh ấy dở khóc dở cười vì câu nói của Chu Lệ Na, nói: “Sao bệnh tâm lý mà cô nói giống tín đồ tôn giáo vậy?”
Đới Minh Phong không ngờ câu nói vô tư của mình lại bất ngờ nhận được sự tán đồng của Lê Hoan. Cô ấy nói: “Chu Lệ Na đúng là tôn thờ chúa Jesus của đạo Kitô. Thầy Cung, nếu nhớ không nhầm thì nạn nhân Túc Vân ở thành phố Túc Đông khi ch.ết trên cổ cũng đeo tượng chúa Jesus đúng không?”
Kết hợp với tư thế của mấy nạn nhân trước khi ch.ết, Cung Khắc cảm thấy phát hiện này của Lê Hoan chưa biết chừng là một điểm mấu chốt, có thể từ điểm này tìm ra thói quen lựa chọn người bị hại của hung thủ cũng nên. Mà thói quen gây án của một hung thủ luôn liên quan tới lai lịch của kẻ đó, tất cả đều giúp ích rất lớn đối với việc phá án.
Cung Khắc mời Đới Minh Phong hợp tác điều tr.a những nạn nhân nữ còn lại. Anh ấy bỗng dội một gáo nước lạnh: “Thầy Cung, thầy đừng quên, trong số bốn người này còn có một người làm gái bán hoa. Cô ta liệu có lãnh cảm không, liệu có tín ngưỡng không?”
“Chúng ta cứ điều tr.a xem sao.” Cung Khắc nói vậy.
Một giờ chiều, trong một căn phòng tại Công an thành phố Túc Đông, Cung Khắc lần lượt nhận được tin tức từ khắp nơi. Quả thật đúng như họ suy đoán, bốn nạn nhân nữ mặc dù không phải đều tôn sùng Kitô giáo nhưng trong đó có hai người là tín đồ của đạo Kitô, hai người còn lại được coi là tín đồ nửa vời, vì theo bạn bè và người thân, cả cô gái Lý Linh làm nghề bán hoa kia cũng thi thoảng có thói quen nguyện. Như vậy, có lẽ hung thủ nhằm vào những tín đồ của đạo Kitô. Nhưng người thỏa mãn điều kiện này nhiều như vậy, vì sao lại phải là bốn người này? Cung Khắc lại chìm vào suy tư.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên, được một cảnh sát khác ở cùng phòng với Cung Khắc nhận máy, mới nói được vài câu, sắc mặt người đó đã thay đổi. Cậu ta lắp bắp nói với Cung Khắc: “Thầy Cung, phía quảng trường có tin báo, Đông Đông và Hạ Đồ… xảy ra chuyện rồi.”
Ở thành phố Túc Đông có hai bệnh viện lớn, một là bệnh viện Nhân dân số 1, hai là bệnh viện trung tâm thành phố Túc Đông. Không phải cuối tuần, thế mà sảnh lớn khu cấp cứu của bệnh viện vẫn đông kín người. Nếu bạn có mặt ở đó, bạn chẳng cần phải ngước mũi lên ngửi thì mùi máu cũng đã quá rõ nét. Tập trung ở đó đa phần là những người vừa tham gia cuộc diễu hành trên quảng trường. Trước khi tới, Cung Khắc nhận được được thông báo hình nộm trên giá cao bỗng nhiên đổ sập khiến đám đông hỗn loạn, giẫm đè lên nhau.
Còn vết thương của Đông Đông và Hạ Đồ ra sao thì Cung Khắc tạm thời không biết. Anh chỉ biết khi đó Hạ Đồ và Đông Đông đứng rất gần trung tâm sự việc.
Anh nhìn khắp một lượt các giường tạm ở đại sảnh nhưng không nhìn thấy họ, thế là đi về phía phòng bệnh. Phòng bệnh nối liền với cửa sau của sảnh cấp cứu. Theo biển chỉ dẫn, cuối cùng Cung Khắc cũng tìm được Cung Tiêu Đằng trong gian phòng thứ ba trên tầng hai.
Khi ấy Đông Đông nhắm nghiền mắt, trên khuôn mặt bầu bĩnh chằng chịt những vết thương ngang dọc. Một chân nó đã được bó bột, cũng may là còn tỉnh táo. Một người mặc áo blouse trắng đang nghe phổi cho con bé. Hạ Đồ và Vương Diệp ở bên cạnh. Trông Hạ Đồ có vẻ chỉ bị thương nhẹ. Vương Diệp thì chẳng có chuyện gì cả.
Đông Đông nghe thấy tiếng cửa, quay đầu ra nhìn thấy Cung Khắc, đang chuẩn bị lên tiếng gọi thì đã bị bác sỹ ngăn cản. Bác sỹ giơ tay nói với nó: “Suỵt.”
Hạ Đồ cũng đã nhìn thấy Cung Khắc, cô ấy cùng anh đi ra ngoài.
“Thầy Cung, xin lỗi anh, em đã không chăm sóc tốt cho Đông Đông.” Hạ Đồ nhận lỗi sai trước. Cung Khắc xua tay: “Hãy nói về tình hình lúc đó đi.”
“Tình hình khi đó khá đột ngột, Đông Đông đòi ăn kẹo bông nên Vương Diệp đi mua. Em dẫn con bé đi xem diễu hành. Ai ngờ được con rối kim loại bên đường bất ngờ đổ xuống, sau đó còn kéo theo không ít thứ. Khi ấy bên cạnh em có một người phụ nữ có thai. Em sợ chị ta bị nguy hiểm, suýt nữa thì quên mất Đông Đông. Cũng may có một người đàn ông dùng cơ thể che những vật rơi xuống, nếu không vết thương của Đông Đông không chỉ có từng ấy.” Hạ Đồ cúi đầu nói. Cung Khắc không mất thời gian suy nghĩ mà hỏi thẳng Hạ Đồ: “Người phụ nữ có thai đó có phải vẫn nói chuyện với hai người suốt không?”
“Đúng vậy, dọc đường hầu như bọn em và chị ta đều đi cùng nhau. Chị ta nói mình và Đông Đông rất hợp…”
“Hạ Đồ, lập tức yêu cầu tăng cường nhân lực, tìm một người có diện mạo giống người phụ nữ đó nhưng không có thai. Chị ta rất có thể liên quan đến vụ án. Chị ta nhắm vào Đông Đông, nếu tôi đoán không nhầm, chị ta hoàn toàn không mang bầu.” Thử hỏi có người phụ nữ nào đang mang thai lại tới mấy nơi đó tham gia diễu hành. Hơn nữa theo miêu tả của Hạ Đồ, người phụ nữ đó còn hành động độc lập.
Mặc dù hy vọng tìm được không lớn, nhưng cũng không thể từ bỏ hy vọng. Đặc biệt là chẳng mấy chốc, phía Đới Minh Phong đã có tin, vật kim loại gặp chuyện từng bị người ta giở trò. Trong điện thoại, Đới Minh Phong nói họ đang điều tr.a camera giám sát khi ấy, có lẽ sẽ tìm được manh mối.
Trong lúc đợi kết quả, Cung Khắc nhớ ra còn có một người đã cứu Đông Đông. Sau khi hỏi y tá, anh được biết đối phương bị thương rất nặng, chỉ cách phòng của Đông Đông vài mét.
Tới nơi rồi, Cung Khắc mới phát hiện hóa ra là người quen.
Còn nhớ năm ngoái anh phá vụ án đầu tiên ở Lâm Thủy, vụ án cắt bỏ bộ phận sinh dục nam ấy, sau đó bắt được Quan Lệ là trai giả gái. Hôm nay người cứu Đông Đông trùng hợp là “bạn trai” Quan Lệ khi đó – Chu Hằng.
Chu Hằng nằm trên giường, bị thương ở vai trái và cánh tay phải. Cho dù bị thương, anh ta vẫn đang giúp ông bác ở giường kế bên rót cốc nước. Cung Khắc ho vài tiếng. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Cung Khắc, ngẩn ra vài giây, sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì, anh ta từ từ nở nụ cười: “Anh… anh là cảnh sát Cung?”
Cung Khắc đi qua: “Tôi đến để cảm ơn anh đã cứu con gái tôi.”
“Con gái anh?” Chu Hằng nghi hoặc. Cung Khắc giải thích: “Chính là bé gái mà anh vừa cứu.”
“Là cô bé à, dễ thương lắm. Chuyện nhỏ ấy mà, anh không cần ngại.”
“Chẳng phải anh ở Lâm Thủy sao? Sao lại tới đây? Giờ này trường học chưa nghỉ đông mà, phải không?” Cung Khắc tiện thể hỏi. Chu Hằng hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên, “Tôi thôi việc rồi, ra ngoài dạo chơi, giải tỏa tâm trạng.”
“Bà xã không đi cùng sao?”
“Cảnh sát Cung, thế này là tôi đang dính líu tới vụ án sao?” Chu Hằng cười, nhưng nụ cười ấy cũng tắt rất nhanh: “Cô ấy không tới, chúng tôi ly hôn rồi.”
Chuyện này đúng là khiến Cung Khắc có chút bất ngờ: “Lần trước gặp vợ anh, tôi nói là vợ cũ, hình như cô ấy đã có thai, trông hai người có vẻ rất tình cảm.”
“Đúng là rất tốt đẹp. Nhưng chuyện trên đời này, ai biết trước được.” Chu Hằng lại cười. Bây giờ Cung Khắc mới phát hiện ra, anh ta là một người thích cười. Lần trước gặp mặt, anh ta không hề cho Cung Khắc ấn tượng ấy. Có bác sỹ đẩy cửa bước vào, tới tìm Chu Hằng.
“Anh Chu, yêu cầu kiểm tr.a của anh đã được bệnh viện sắp xếp vào ngày mai rồi.”
Chu Hằng nói được sau đó quay đầu về phía Cung Khắc: “Cảnh sát Cung, đây chính là chuyện không biết trước được mà tôi muốn nói, tôi có chút bệnh.”
Anh ta chỉ vào đầu mình.
Chu Hằng mắc bệnh ung thư não. Cung Khắc không ngờ tới điều này. Chu Hằng và Cung Khắc nói rất nhiều chuyện. Anh ta nói bị bệnh giúp anh ta nhìn thoáng nhiều chuyện, con người nên sống lạc quan, nên khoan dung và nên học cách từ bỏ. Càng khiến Cung Khắc ngạc nhiên hơn là Chu Hằng cũng tin vào đạo Kitô, trên cổ anh ta cũng đeo tượng Chúa. Chu Hằng thậm chí còn luôn mang cuốn Kinh thánh theo người. Anh ta nói thần thánh đã giúp con người hiểu đạo lý, thoát khỏi con đường mông muội.
Cung Khắc là người theo chủ nghĩ vô thần, nhưng lời nói của Chu Hằng lại khiến anh nghĩ ra điều gì đó. Tên Trương này ra tay với những người phụ nữ theo tín ngưỡng của đạo Kitô, phải chăng trong cuộc sống của hắn từng tồn tại một người phụ nữ như vậy? Người ấy cũng theo đạo Kito nhưng lại làm điều tổn thương tới Trương?
Cũng vào lúc Cung Khắc đưa ra nghi vấn này, một thông tin phản hồi từ đồng nghiệp đã khiến anh thảng thốt. Phạm vi hung thủ trước đây anh từng đưa ra bây giờ đã có thông tin phản hồi xác thực. Trong số những người từng có mâu thuẫn với bố anh, thì những người mãn hạn tù có thời gian để gây án đều lần lượt được loại trừ, bây giờ chỉ còn lại vụ án cô con dâu của bí thư huyện Thiệp mà thôi.
Nếu hung thủ không phải Vương Văn Hiên thì trong số những người nhà của hắn, rất có khả năng đã có người nhắm vào bố anh vì nguyên nhân này.
Xem ra, chuyến đi tới huyện Thiệp lần này là bắt buộc rồi.
Nhưng Đông Đông phải làm sao? Sự cố trong buổi diễu hành đã chứng thực chuyện hung thủ nhằm vào Đông Đông, người phụ nữ mang thai giả kia còn chưa rõ tung tích, làm sao anh có thể rời đi?