Chương 2: Sinh non
Tống Thanh Hàn nhìn Triệu Gia Hòa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, vừa thấy Tống Thanh Hàn, lập tức nhào vào lòng hắn.
Trên giường có một vết máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hồi thế tử, quận chúa tới nguyệt sự, nhưng nàng một hai nói mình sinh non, còn nói……”
Không chờ Nam Chỉ nói hết, Triệu Gia Hòa liền bắt đầu khóc lóc kể lể, “Phu quân, chàng nhất định phải làm chủ cho A Hàm! A Hàm biết đại phu nhân không thích A Hàm, đại phu nhân vẫn mãi không có thai, ghen ghét A Hàm được phu quân sủng ái, nhưng nàng ta cũng không thể hại con của chúng ta chứ, đây cũng là con của phu quân, sau này cũng sẽ kêu nàng một tiếng mẫu thân, sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy……”
Trên trán Tống Thanh Hàn đầy gân xanh, quay đầu nhìn về phía Nam Chỉ, “Này lại là truyện gì?”
Nam Chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Nhật ký thượng vị của tiểu thiếp.”
“Gọi người đem tất cả thoại bản quận chúa đã đọc đến thư phòng.”
“Dạ! Nô tỳ đi ngay.”
Tống Thanh Hàn nhìn người tỏ vẻ đáng thương trong lòng. Kỹ thuật diễn sứt sẹo không nỡ nhìn thẳng.
“Nàng nghỉ ngơi trước đã, ta đi xử lý chuyện của đại phu nhân, lấy lại công đạo cho nàng.”
“A Hàm biết phu quân tốt với A Hàm nhất.”
Tống Thanh Hàn trở lại thư phòng, nhìn trên án thư bày một chồng thoại bản. Cầm lấy quyển trên cùng, ——《 Mùa xuân của thứ nữ 》, tùy tay lật vài tờ, đặt ở một bên, lật xem mấy quyển khác 《 Thứ nữ gả thay 》, 《 Nhật ký thượng vị của tiểu thiếp 》, đường đường nữ nhi của trưởng công chúa, lại đọc thể loại truyện thế này, thật sự khiếm nhã.
Cuối cùng Tống Thanh Hàn vẫn căng da đầu đọc hết thoại bản.
Viện Triêu Lộ
Tống Thanh Hàn vừa rời khỏi Triệu Gia Hòa liền ngừng khóc nháo. “Trước kia là ta sai, vốn cho rằng ngươi thật sự thích ta, không ngờ chỉ có như vậy, còn tùy ý đại phu nhân ức hϊế͙p͙ ta, còn hại ch.ết con của ta, ta sẽ không buông tha độc phụ kia. Từ giờ về sau, ta sẽ thu hồi trái tim chân thành mà ta dành cho ngươi, ta sẽ làm tất cả chỉ vì quyền thế, ta nhất định phải làm chủ nhân, giẫm nát dưới lòng bàn chân những kẻ đã ức hϊế͙p͙ ta.”
“Đỗ Hàm lúc trước đã ch.ết rồi, bây giờ ta là —— Nữu Hỗ Lộc Hàm. Một ngày nào đó, vị trí đại phu nhân nhất định là của ta.” Đáy mắt Triệu Gia Hòa toát ra vẻ tàn nhẫn.
Nam Chỉ thật sự nghe không nổi nữa.
“Tiểu thư, ặc, không, Hàm di nương, ngài có tính toán gì không?”
“Việc cấp bách đương nhiên là trước lấy lòng phu quân, sau đó mau chóng sinh đứa con trai, tương lai toàn bộ gia sản tất cả đều thuộc về con ta, đại phu nhân thì sao, một ngày nào đó, phu quân sẽ hưu ả.”
“Ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm, ta muốn đi gặp phu quân.”
“Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay.”
Triệu Gia Hòa và Nam Chỉ đến trước cửa thư phòng.
“Thế tử, quận chúa tới.” Hạ nhân thông truyền.
“Để nàng vào đi.”
Triệu Gia Hòa cầm hộp đồ ăn vào nhà.
“Thân thể nàng còn chưa khỏe, sao không nghỉ ngơi cho tốt.” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Người ta nhớ phu quân mà, còn điểm tâm này, đều là tự tay A Hàm làm.”
Tống Thanh Hàn nhìn hạ nhân phòng bếp mua điểm tâm từ Phúc Ký trở về khẽ sững sờ.
“Vất vả cho nàng.”
“Chỉ cần phu quân thích là tốt rồi.” Triệu Gia Hòa giả ý cười cười.
“Đúng rồi, phu quân, ngài xử phạt đại phu nhân thế nào vậy?” Triệu Gia Hòa thử nói.
“Tạm thời cấm túc nàng ta, để nàng ấy suy ngẫm lỗi lầm bản thân.”
Triệu Gia Hòa vừa nghe, sắc mặt khẽ biến. Trong lòng âm thầm khinh thường, “Hắn quả nhiên không thèm quan tâm ta, hắn vẫn bảo hộ đại phu nhân, cấm túc làm sao có thể xem như trừng phạt.”
“Vậy trong thời gian này, việc trong phủ chẳng phải là không ai xử lý? A Hàm dạo gần đây không có chuyện làm, phu quân có thể để A Hàm xử lý việc trong phủ, chờ đại phu nhân kết thúc việc cấm túc A Hàm lại trả lại việc quán xuyến cho đại phu nhân.”
“Nếu đã như vậy, nàng cứ làm đi.” Tống Thanh Hàn thản nhiên nói.
Triệu Gia Hòa thầm lộ ra nụ cười đắc ý. Lật đổ đại phu nhân bắt đầu từ việc đoạt quyền.
Sau khi trở về viện Triêu Lộ, Triệu Gia Hòa bảo Nam Chỉ đem sổ sách tới.
Nam Chỉ nghi hoặc, “Lúc trước không phải ngài không thích xem những thứ này sao?”
“Đó là bởi vì lúc trước ta muốn lấy được trái tim của hắn, bây giờ ta suy nghĩ cẩn thận, tình yêu căn bản chẳng là gì cả, quyền lợi mới là quan trọng nhất, ta phải làm chủ nhân!” Triệu Gia Hòa nói dõng dạc hùng hồn.
Nam Chỉ á khẩu không trả lời được, không biết đến khi nào quận chúa mới có thể khôi phục bình thường, tiếp tục như vậy biết phải làm sao, không thể diễn kịch mãi chứ?
“Ngươi đi thăm dò, xem đại phu nhân có an phận thủ thường đóng cửa ăn năn hay không.”
“Chuyện này…… có vẻ không thích hợp lắm?”
“Sao lại không thích hợp, người đàn bà kia lòng dạ ác độc, nói không chừng sau lưng lại suy nghĩ làm cách nào hãm hại ta.” Triệu Gia Hòa nghiến răng nghiến lợi.
“Dạ! Nô tỳ tuân lệnh.” Nam Chỉ rời khỏi phòng.
Lan Y thấy Nam Chỉ đi ra, chạy nhanh đến đón, “Nam Chỉ tỷ tỷ, quận chúa thế nào rồi?”
“Không sao cả.”
“Vậy là tốt rồi, quận chúa đột nhiên bị thương, người trong phủ thật sự hoảng sợ, nếu quận chúa không có việc gì vậy là tốt rồi.” Vân Y nói với Nam Chỉ.
“Được thái y chẩn trị, quận chúa đã khá hơn nhiều, ngươi không cần lo lắng. Đúng rồi, vừa nãy quận chúa muốn ăn bánh phù dung, ngươi đến phòng bếp lấy điểm tâm cho quận chúa đi.”
“Dạ! Nam Chỉ tỷ tỷ, ta đi ngay đây.”
Nam Chỉ nhìn bóng dáng Vân Y có chút suy ngẫm. Vân Y là người Vương phi đưa đến sau khi quận chúa gả tới phủ Trấn Bắc Vương, mà nàng cùng Mộc Cẩn là hai người hầu hạ quận chúa từ nhỏ, do trưởng công chúa Hoa Dương mua về theo hầu quận chúa.
Lúc quận chúa Trường Ninh gả tới phủ Trấn Bắc Vương chỉ dẫn theo hai tỳ nữ là Nam Chỉ và Mộc Cẩn.
Nam Chỉ đi vào hậu viện tìm Mộc Cẩn.
“Ngươi tr.a xét mấy ngày có phát hiện manh mối gì không?” Nam Chỉ hỏi Mộc Cẩn.
“Cũng không có phát hiện gì, nhưng đây cũng là chỗ khả nghi, quận chúa làm sao có thể không cẩn thận rơi vào trong hồ, còn đập phải đầu, không nói đến quận chúa từ nhỏ đã biết bơi, thân thủ của quận chúa cũng không thể xem thường, xem ra người này ẩn mình rất tốt ở phủ Trấn Bắc Vương. Không biết có phải người trong cung phái tới hay không.”
“Vẫn nên tiếp tục tr.a xét, không được rút dây động rừng, thế tử bên kia cũng đang âm thầm điều tra.”
“Ta đã biết, lần trước là sơ xuất của ta, làm quận chúa bị thương, về sau ta nhất định sẽ bảo hộ quận chúa an toàn.” Trong mắt Mộc Cẩn lộ vẻ hối hận. Mộc Cẩn và Nam Chỉ một văn một võ, Nam Chỉ phụ trách chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của quận chúa, Mộc Cẩn chủ yếu bảo hộ quận chúa được an toàn, hiện giờ xảy ra chuyện này, Mộc Cẩn vô cùng tự trách.
“May là quận chúa không có xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là trí nhớ đã bị rối loạn, không biết khi nào có thể khôi phục. Thái y cũng bó tay không có cách, chúng ta có nên bẩm báo trưởng công chúa chuyện này?” Nam Chỉ nhất thời lưỡng lự, chỉ có thể thương lượng với Mộc Cẩn.
Mộc Cẩn cau mày, suy nghĩ rồi nói, “Trước mắt vẫn không cần báo công chúa, mặc dù thế tử không thích quận chúa, nhưng cũng sẽ không để quận chúa xảy ra chuyện ở phủ Trấn Bắc Hầu. Cho nên thế tử nhất định sẽ nghĩ cách bảo hộ quận chúa, đến lúc đó người hãy thương lượng đối sách với thế tử một chút.”
“Lúc này cũng chỉ có thể làm vậy.”
Vân Y cầm bánh phù dung vào phòng, “Quận chúa, nô tỳ đã lấy được bánh phù dung.”
Triệu Gia Hòa đi ra từ bình phong, nàng mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trên đầu cài các loại châu thoa, trang điểm cực kỳ quyến rũ, càng nhìn càng giống —— nữ tử thanh lâu.
“Quận chúa, bình thường ngài không phải thích xiêm y màu đỏ sao? Sao hôm nay lại mặc màu hồng nhạt?” Vân Y nghi hoặc.
“Quận chúa cái gì, ta chỉ là một thị thiếp nho nhỏ trong phủ, màu đỏ chỉ có chính thất mới có thể mặc, sao ta có thể dĩ hạ phạm thượng đâu?” Nhưng nàng thầm nói, chờ ta trở thành chính thất, muốn mặc gì thì mặc đó.
Triệu Gia Hòa nói một hơi, Vân Y nghe không hiểu gì.
“Sao lại là ngươi mang điểm tâm tới, Nam Chỉ đâu? Không phải ta căn dặn nàng ta đi lấy sao?” Triệu Gia Hòa chất vấn.
“Nam Chỉ tỷ tỷ có việc bận, nhờ ta đem đến cho quận chúa.” Vân Y hồi bẩm.
“Nói, ngươi có phải người đại phu nhân phái tới hay không, điểm tâm này có phải đã bị hạ độc hay không, các ngươi muốn hại ta?”
Vân Y khổ mà không nói nên lời, quận chúa sao khác thường như vậy, chẳng lẽ là bị đụng đến hỏng đầu?
Lúc này Tống Thanh Hàn đi đến, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu quân, đại phu nhân muốn hại ta, phái nàng ta hạ độc trong điểm tâm.” Triệu Gia Hòa giả bộ khóc thút thít.
“Thế tử, nô tỳ……”
“Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, việc này không được để lộ ra.”
“Vâng! Nô tỳ cáo lui.” Vân Y ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Phu quân, A Hàm rất sợ hãi, luôn có người muốn hại ta.”
Tống Thanh Hàn: “……”
“Nàng yên tâm, ở trong phủ không có ai muốn hại nàng.”
“Chuyện con chúng ta còn rành rành trước mắt, đại phu nhân vẫn luôn coi ta là cái đinh trong mắt, ngài lại luôn bảo vệ nàng ta.” Triệu Gia Hòa than thở khóc lóc.
“Đã như vậy, ngài để ta đi đi, ta sẽ tiếp tục đi bán đậu hũ như trước kia, có thể kiếm tiền cũng không có người hại mình.”
Tống Thanh Hàn hắc tuyến đầy đầu, “Bán đậu hủ?”
“Đúng vậy, lúc trước A Hàm là Tây Thi đậu hũ nổi tiếng phố Đông, bởi vì xinh đẹp, được phu quân nạp làm thiếp thất, vốn tưởng rằng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, không nghĩ tới hiện giờ ngay cả mạng cũng giữ không nổi, sớm biết như vậy, còn không bằng năm đó tìm một người thành thật an phận gả cho, cũng không đến mức rơi vào nông nỗi như thế này.”
Tống Thanh Hàn thầm nghĩ, đây lại là tình tiết trong thoại bản nào? Không biết khi nàng ta hồi phục lại còn nhớ những chuyện này hay không.
“Nàng an tâm ở yên trong phủ, ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn.” Tống Thanh Hàn hứa với nàng.
“Thật vậy chăng? Vậy phu quân đêm nay ở cùng ta được không? A Hàm sợ hãi.” Triệu Gia Hòa ra vẻ nhu nhược đáng thương.
Tống Thanh Hàn sửng sốt, tuy rằng bọn họ đã thành thân, nhưng vẫn luôn phân phòng, chưa từng cùng chung chăn gối.
“Khụ…… Công việc của ta thường xuyên bận rộn, luôn ngủ trễ, sẽ quấy rầy lúc nàng nghỉ ngơi, tốt hơn hết ta nên đến viện Chính Thần qua đêm.” Tống Thanh Hàn từ chối.
“Không có việc gì, ta xưa nay cũng ngủ rất muộn, phu quân không cần lo lắng.” Triệu Gia Hòa luôn mãi giữ lại. Bây giờ không nắm lấy cơ hội thì không biết khi nào mới có thể sinh con trai.
Sau khi tắm gội, Tống Thanh Hàn cứng nhắc nằm trên giường. Triệu Gia Hòa nằm kế bên. Ở giữa hai người cứ như Sở hà Hán giới*, cách biệt thấy rõ.
*Lấy sông Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở
Triệu Gia Hòa bắt đầu trở nên không an phận. Nàng ôm lấy cánh tay Tống Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn muốn rút ra, lại bị nàng ôm càng chặt.
Xúc cảm mềm như bông làm huyết khí Tống Thanh Hàn dâng lên, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.
“Phu quân ~”
Triệu Gia Hòa dính càng ngày càng gần, Tống Thanh Hàn dùng sức đẩy ra nàng, lấy chăn bọc nàng thật chặt.
Triệu Gia Hòa giận sôi máu, “Hừ!”, mang cả người cả chăn quay mình về hướng khác.
Một lát sau, Tống Thanh Hàn chậm rãi khôi phục hơi thở, quay đầu nhìn về phía Triệu Gia Hòa, nàng sớm đã ngủ say.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Tống Thanh Hàn nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
Triệu Gia Hòa đang mê man ngủ bắt đầu đổ mồ hôi đầy đầu, dường như nàng thấy mình khi còn nhỏ, chơi một mình trong một buổi tối ở hoàng cung, khi đó Triệu Gia Hòa còn đang được nuôi dưới gối Thái Hậu, cả ngày ở hoàng cung vô pháp vô thiên, Hoàng Hậu cũng không làm gì được nàng.
Ngày ấy nàng vốn dĩ tính đi tìm Hoàng tổ mẫu, bắt gặp mấy người đang lén lút ở phía sau hoa viên, nàng lặng lẽ đi theo bọn họ, thấy bọn họ ấn một nữ tử mặc y phục tinh xảo trên mặt đất, đối diện có một nữ tử mặc y phục lộng lẫy khác, bởi vì đưa lưng về phía Triệu Gia Hòa, cho nên nàng cũng không thấy rõ người nọ là ai. Người nọ ép nàng ta giao ra thứ gì nó, kết quả nàng ta thề sống ch.ết không khai, chọc giận người kia, lập tức cho người giết nàng sau đó vứt thi thể vào trong hồ.
Khi đó Triệu Gia Hòa chỉ có sáu tuổi, nàng sợ hãi, sau đó trộm chạy đi tìm Hoàng tổ mẫu, cũng nói cho bà nghe chuyện này, Hoàng tổ mẫu nói nàng không được để lộ, từ đó về sau còn phái ám vệ bảo vệ nàng. Không chỉ có như thế, còn thầm cử người dạy nàng võ công.
Hình ảnh vừa chuyển, lại đến phủ Trấn Bắc Vương, nàng và thế tử Trấn Bắc vương vừa mới thành thân không lâu, một đêm nọ, nàng đang chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân đánh úp về phía nàng, nhưng hắc y nhân không ngờ được nàng biết võ công, hai người đánh nhau quyết liệt. Mộc Cẩn bị nàng phái đi làm việc, một thời gian ngắn cũng chưa về kịp, Triệu Gia Hòa chỉ có thể đơn độc ứng chiến.
Hắc y nhân thấy đánh không lại nàng, đột nhiên ném bột thuốc mê.
“Người đâu……” Triệu Gia Hòa còn chưa kêu xong, đã bị một gậy đánh trúng đầu, hắn đẩy nàng xuống nước.
Cảm giác hít thở không thông làm Triệu Gia Hòa cảm nhận được sợ hãi của việc tử vong. Triệu Gia Hòa trên giường đột nhiên mở to hai mắt.
Nghiêng đầu nhìn qua liền thấy Tống Thanh Hàn nằm bên cạnh, thầm nhớ tới chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, Triệu Gia Hòa hận không thể chui vào khe đất.
Nàng nhìn nam nhân đang ngủ say đăm chiêu……