Chương 7: Tiến cung
“Quận chúa, khắp nơi đồn đãi, nói ngài hãm hại tiểu thư Liễu gia.” Nam Chỉ nôn nóng, hận không thể lao đi ngăn bọn họ lại.
Triệu Gia Hòa vẫn duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh.
“Quận chúa hiện tại phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ để bọn họ tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ.”
Triệu Gia Hòa ngồi trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, mở hộp gấm, lấy trâm cài tóc hoa lan chạm rỗng cài lên tóc.
“Chuẩn bị xe, tiến cung.”
Triệu Gia Hòa là nữ nhi của trưởng công chúa Hoa Dương, từ nhỏ nuôi dưới gối Thái Hậu, hai năm gần đây mới trở lại phủ công chúa, sau đó không lâu lại gả tới phủ Trấn Bắc Vương.
Phò mã Trưởng công chúa Lâm Du vốn là tân khoa Trạng Nguyên năm đó, nhưng vì cưới công chúa không được đảm nhiệm chức quan, cho nên những năm gần đây vẫn luôn ở trong phủ công chúa, đại thần trong triều cũng dần dần quên đi tân khoa Trạng Nguyên tài hoa hơn người, hùng tâm tráng chí năm đó.
Bởi vì Triệu Gia Hòa là ngoại tôn nữ Thái Hậu cực kỳ yêu thích, khi Triệu Gia Hòa đến tuổi trăng tròn Thái Hậu liền cầu ân điển cho nàng, xin Hoàng Thượng phong nàng làm quận chúa Trường Ninh.
Công chúa và phò mã phát sinh khắc khẩu, dẫn tới chuyện công chúa bị động thai khí, thế cho nên Triệu Gia Hòa sinh non. Nàng vừa sinh ra đã bị trưởng công chúa Hoa Dương đưa vào trong cung, cuối cùng chuyện hòa ly của công chúa và phò mã cũng không giải quyết được gì, nhưng Triệu Gia Hòa vẫn lưu lại trong cung.
Triệu Gia Hòa ở trong cung mười mấy năm dưới sự nuôi nấng của Thái Hậu, dưỡng thành tính tình ngang ngạnh, đấu đá với cung phi, tranh giành với công chúa, đặc biệt là công chúa Hòa Khang, hai người từng vung tay đánh nhau vì một bộ quần áo, Hoàng Thượng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Sau khi Triệu Gia Hòa xuất cung, Thái Hậu cực kỳ không nỡ, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép Triệu Gia Hòa có thể tùy ý tiến cung, ngoại trừ một năm bị cấm túc kia.
Xe ngựa ngừng ở cửa cung, Triệu Gia Hòa bước xuống xe.
Mười lăm phút sau, Triệu Gia Hòa đã đến Từ Ninh Cung.
Vừa tiến vào Từ Ninh Cung, mùi đàn hương xông thẳng vào mặt. Thái Hậu thích lễ Phật, mùng một mười lăm đều sẽ thắp hương tế bái.
“Gia Hòa tham kiến Hoàng tổ mẫu.” Triệu Gia Hòa nhún người hành lễ.
Thái Hậu vui vẻ ra mặt, “Gia Hòa tới rồi à, lâu như vậy không đến thăm tổ mẫu, có lẽ đã quên tổ mẫu mất rồi.”
“Sao có thể, gần đây việc vặt trong phủ rất nhiều, bởi vậy phải trì hoãn việc ghé thăm, tổ mẫu thứ lỗi.”
Thái Hậu kéo tay Triệu Gia Hòa, “Tổ mẫu sao lại trách tội con chứ? Thật ra con không nói, ai gia cũng biết con đã xảy ra chuyện gì.” Thái Hậu đau lòng nhìn Triệu Gia Hòa.
“Năm đó mẫu thân con không màng phản đối của Hoàng Thượng và ai gia, khăng khăng muốn gả cho phụ thân của con, kết quả thành hôn không bao lâu đã muốn hòa ly, đáng thương cho con vừa sinh ra đã không ở cạnh cha mẹ. Những năm gần đây, ai gia thương con, không nghĩ tới tính tình của con giống mẫu thân con như tạc, khăng khăng phải gả cho Tống Thanh Hàn kia. Vốn tưởng rằng hắn là người có trách nhiệm, không ngờ vẫn để con chịu đựng ủy khuất, còn xảy ra chuyện không hay ở phủ Trấn Bắc Vương.”
Thái Hậu lấy ra một bao giấy gói giao cho Triệu Gia Hòa.
Triệu Gia Hòa mở ra, là một nhúm bột phấn, nàng quan sát tỉ mỉ, “Đây là……”
“Đây là mị hương, là người ai gia cài vào trong cung Tô Quý Phi lấy ra được. Hoàng Thượng dạo gần đây rất kì lạ, khác hẳn khi xưa. Ai gia âm thầm phái người tr.a xét, quả thực không thoát khỏi can hệ với Tô Quý Phi.”
“Tổ mẫu tính toán như thế nào?”
“Mị hương này là chuyện nhỏ, nhiều lắm làm Hoàng Thượng trầm mê với Tô Quý Phi, mấu chốt là độc trong cơ thể Hoàng Thượng, nếu không có giải dược, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Triệu Gia Hòa trấn an Thái Hậu, “Tổ mẫu không cần lo lắng, Mộc Cẩn đang tìm kiếm giải dược ở Tề quốc, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Cũng chỉ có thể như vậy, công chúa Tề quốc đến hòa thân vốn đã có bụng dạ khó lường, không biết sao Hoàng Thượng lại nhất quyết để nàng ta kề cận.” Thái Hậu thật sự bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, gần đây con và Tống Thanh Hàn thế nào rồi?” Thái Hậu nhìn Triệu Gia Hòa hỏi.
Triệu Gia Hòa kể tóm tắt những chuyện xảy ra gần đây cho Thái Hậu.
“Con đó, nếu như bị hắn phát hiện con lừa hắn, vậy con sẽ làm thế nào?”
Triệu Gia Hòa rúc vào trong lòng Thái Hậu, “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, rồi cũng sẽ có biện pháp.” Cùng lắm thì hòa ly. Triệu Gia Hòa thầm nghĩ.
“Chuyện tiểu thư Liễu gia con không cần lo lắng, ai gia đã phái người âm thầm tr.a xét.” Thái Hậu vuốt tóc Triệu Gia Hòa.
“Cảm tạ Hoàng tổ mẫu.” Triệu Gia Hòa vui vẻ nói.
Sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung, Triệu Gia Hòa đi tới Càn Thanh cung.
“Hoàng Thượng, quận chúa Trường Ninh cầu kiến.” Trương công công thông truyền đạo.
“Để co bé vào.” Hoàng Thượng đầu cũng không nâng, tiếp tục trả lời tấu chương trên tay.
“Gia Hòa tham kiến Hoàng Thượng.” Triệu Gia Hòa hành lễ với Hoàng Thượng.
“Miễn lễ, Gia Hòa sao lại tiến cung vào hôm nay, là vì chuyện xảy ra gần đây sao?” Hoàng Thượng vừa nhấc đầu liền thấy cây trâm Triệu Gia Hòa cài trên tóc.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Gia Hòa hôm nay tiến cung đúng là vì chuyện của tiểu thư Liễu phủ.” Triệu Gia Hòa nói với Hoàng Thượng.
“Còn xin Hoàng Thượng chấp thuận, phái Đại Lý Tự nghiệm thi.”
“Việc này con không cần lo lắng, thế tử Trấn Bắc vương đã báo cáo cho trẫm hay, cũng đã phái Đại Lý Tự Khanh xử lý việc này.”
Triệu Gia Hòa hơi sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Thượng buông tấu chương trong tay, đi đến trước mặt Triệu Gia Hòa, nhìn kỹ cây trâm nàng đang cài, “Trâm cài tóc này của con nhìn rất đẹp, nhìn rất là quen mắt.”
Triệu Gia Hòa sờ trâm cài trên đầu, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, trâm này là khi xưa Lưu tiệp dư tặng cho.”
“Lưu tiệp dư?” Hoàng Thượng cố gắng nhớ lại bộ dáng của Lưu tiệp dư, mơ mơ hồ hồ, dường như có một hình dáng hiện ra trong đầu, Lưu tiệp dư trong trí nhớ là một nữ nhân ôn nhu như nước, nhưng mỹ mạo ra sao lại không thể nhớ rõ.
“Không sai, chính là Lưu tiệp dư mẹ đẻ công chúa Hoàng Khang. Còn một khoảng thời gian nữa thì cũng đến ngày giỗ của Lưu tiệp dư rồi.” Triệu Gia Hòa cố ý nhắc tới ngày giỗ của Lưu tiệp dư ở trước mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng có chút suy tư, “Lưu tiệp dư qua đời cũng đã được mười năm rồi!”
“Trương An, truyền chỉ, tiệp dư Lưu Huệ, hiền lương thục đức, có công nuôi dưỡng công chúa Hòa Khang, nay truy phong làm Huệ phi.”
“Nô tài tuân mệnh, nô tài sẽ đi truyền chỉ ngay.” Trương công công vội vàng lui ra.
“Trẫm nhớ rõ khi còn nhỏ con thích Lưu tiệp dư nhất, thường xuyên đến tẩm cung của nàng ấy, Lưu tiệp dư cũng thích con, nhưng con và Hòa Khang không hợp, mỗi lần gặp mặt luôn đối chọi gay gắt, cho dù là hiện tại cũng không nhường một tấc.” Hoàng Thượng cảm khái nói.
“Hoàng Thượng nói đùa, Gia Hòa và Hòa Khang chẳng qua đang đùa giỡn thôi.” Triệu Gia Hòa nói.
“Vậy thì tốt.”
“Thế tử Trấn Bắc vương gần đây thế nào rồi?” Hoàng Thượng hỏi Triệu Gia Hòa.
“Thế tử quân vụ bận rộn, đa số thời gian đều xử lý sự vụ ở quân doanh.”
“Ha ha ha, Thanh Hàn quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm.” Hoàng Thượng mặt rồng vui vẻ.
Không lâu sau, Trương An đi tuyên chỉ đã trở lại.
“Thời gian không còn sớm, Gia Hòa nên cáo lui.”
“Thôi, con trở về đi! Trương An, tiễn quận chúa ra cung.”
“Thưa vâng! Quận chúa mời.” Trương An đưa Triệu Gia Hòa ra Càn Thanh cung.
Trên đường xuất cung, Trương công công hỏi Triệu Gia Hòa, “Quận chúa cũng biết Tô Quý Phi vì sao lại được sủng ái như thế không?”
“Gia Hòa không biết, xin Trương công công chỉ giáo.”
“Tô Quý Phi đúng là vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà mỹ nhân trong cung cũng không ít, thậm chí còn đẹp hơn cả Tô Quý Phi, đáng tiếc các nàng đều không được sủng ái như Tô Quý Phi.” Trương công công nói với Triệu Gia Hòa.
Trương công công này rốt cuộc lại úp úp mở mở cái gì, Triệu Gia Hòa nghiền ngẫm trong lòng.
“Là vì sao?” Triệu Gia Hòa lộ vẻ mặt khó hiểu.
“Đó là bởi vì Tô Quý Phi cực kỳ giống tiên vương phi Trấn Bắc vương đã qua đời.” Vẻ mặt Trương công công bất đắc dĩ.
Triệu Gia Hòa sau khi nghe xong thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ là Hoàng Thượng thích mẫu phi Tống Thanh Hàn? Khó trách coi trọng Tống Thanh Hàn như vậy.
“Được rồi, ta đã tiễn quận chúa đến đây, quận chúa đi thong thả.”
“Làm phiền Trương công công.”
Triệu Gia Hòa trở lại viện Triêu Lộ, vừa vào cửa liền thấy Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế.
“Phu quân sao lại ghé đến đây?” Triệu Gia Hòa trộm quan sát Tống Thanh Hàn, chưa kể, Tống Thanh Hàn cũng có vài phần giống Hoàng Thượng, chẳng lẽ Tống Thanh Hàn là con riêng của Hoàng Thượng? Khó trách Trấn Bắc vương vẫn luôn không thích Tống Thanh Hàn. Triệu Gia Hòa bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ.
“Nàng không muốn biết bên trong thành Trường An vì sao đều nói là nàng hại Liễu Y Nhu sao?” Tống Thanh Hàn hỏi Triệu Gia Hòa.
“Chàng muốn nói là do có người đứng sau điều khiển?” Triệu Gia Hòa nâng chung trà lên chậm rãi thưởng thức.
“Đúng vậy.”
“Chỉ cần điều tr.a là ai rải lời đồn, thì có thể biết là ai hại ch.ết Liễu Y Nhu.”
Nhìn vẻ nghiêm trang của Tống Thanh Hàn, Triệu Gia Hòa đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa. Nàng lén tới gần Tống Thanh Hàn, sau đó nhào vào lòng hắn.
Thân thể Tống Thanh Hàn cứng đờ, hiển nhiên là bị động tác Triệu Gia Hòa dọa sợ.
“Chẳng lẽ phu quân đã tr.a được là ai?” Triệu Gia Hòa nhìn hắn.
Hai người dựa vào rất gần, dường như có thể nghe rõ cả tiếng hít thở của đối phương.
“Buông ra!” Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói.
“Không buông, trừ phi chàng nói cho ta biết hung thủ là ai, ta sẽ suy xét một chút.”
“Liễu Y Thấm.”
“Quả nhiên là nàng ta!” Triệu Gia Hòa cảm khái nói.
“Nàng đã sớm biết?” Tống Thanh Hàn hỏi.
“Chỉ là suy đoán, không có chứng cứ rõ ràng.”
Tống Thanh Hàn nâng mày, “Vậy sao ~, vậy làm sao nàng đoán được?”
Triệu Gia Hòa cười giảo hoạt, “Đây là trực giác nữ nhân.”
Tống Thanh Hàn nghe xong, cảm thấy có chút buồn cười. Khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ta đây muốn nghe thử trực giác của nàng là cái gì?”
“Bởi vì nàng ta thích chàng.” Triệu Gia Hòa khẳng định.
Tống Thanh Hàn nhíu mày, “Sao nàng biết?”
“Nàng ta mỗi lần đến trên danh nghĩa là tìm ta trò chuyện, thực tế là vì muốn gặp chàng, Liễu Vân Chỉ muốn nàng ta làm chính thê Tống Thanh Tuyên, còn Y Nhu đưa cho chàng làm thiếp, châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta, nhưng không nghĩ tới nàng không thích Tống Thanh Tuyên, lại đi thích chàng.” Triệu Gia Hòa chậm rãi kể ra.
“Tuy không biết tại sao nàng ta lại muốn giết Liễu Y Nhu, nhưng cái ch.ết của Liễu Y Nhu lại tạo cơ hội cực tốt cho nàng. Đương nhiên nàng ta muốn nhìn ta sống cuộc sống không thoải mái.”
Nhìn thấy Tống Thanh Hàn suy tư, Triệu Gia Hòa bất ngờ hôn lên má hắn.
Xúc cảm dịu dàng làm Tống Thanh Hàn cả kinh, ngay sau đó nói, “Hồ nháo!”
Triệu Gia Hòa che miệng cười không ngừng.
“Được rồi, được rồi, nói chính sự.” Triệu Gia Hòa thu lại nụ cười.
“Đầu tiên nàng giết người giá họa cho ta, sau đó lợi dụng bá tánh trong thành truyền lời đồn đi khắp nơi, nhằm bội nhọ danh dự của ta, quan trọng nhất chính là muốn Liễu tướng và Liễu thị lang tin vào lời đồn đãi, sau đó dâng sớ xin Hoàng Thượng giáng tội ta, còn mình thì ngư ông đắc lợi.” Triệu Gia Hòa ngồi trước bàn trang điểm, gỡ trâm cài hoa mai bỏ vào hộp gấm.
“Phải để nàng ta trả một cái giá thật lớn.” Ánh mắt Triệu Gia Hòa đột nhiên sắc bén.