Chương 12: Hãm hại

Tống Thanh Hàn bị lời nói bất thình lình của nàng làm cho cả kinh, tỏ vẻ nghiêm trang: “Việc này về sau hãy bàn.”
Triệu Gia Hòa vốn chỉ muốn đùa giỡn hắn, nhưng thấy đối phương hiền lành bộc trực liền không nhịn được mà lên tiếng: “Chàng lại đây một chút, ta có lời muốn nói.”


Tống Thanh Hàn đến gần nàng, Triệu Gia Hòa nhắc hắn: “Cúi đầu thấp một chút.”
Tống Thanh Hàn cúi người xuống, nàng liền hôn lên gương mặt hắn, sau đó chạy biến đi như một cơn gió.
Thấy một màn này, Chiết Phong trợn mắt há hốc mồm. Quận chúa quả nhiên không hổ là quận chúa.


Nàng cực kì đắc ý quay về viện Triêu Lộ.
“Quận chúa, quận chúa, Mộc Cẩn gửi thư nói khoảng ba ngày nữa sẽ đến kinh thành.” Nam Chỉ nói.
“Ừm.” Triệu Gia Hòa ý bảo đã biết.
“Phó công tử cũng đã trở lại.”


“Thật sao! Sư huynh không phải nói muốn đi Sở quốc một chuyến sao?” Nàng rất kinh ngạc.
“Phó công tử với Mộc Cẩn sẽ cùng trở lại kinh thành.”
“Như vậy thì thật sự quá tốt, ta cũng rất lâu rồi không gặp sư huynh.”
Trong viện Chính Thần.


Tống Thanh Hàn ngồi ở án thư, ngón tay tuỳ ý gõ trên mặt bàn, ánh mắt lãnh đạm, như đang suy tư chuyện gì.
Ngày đó hắn đi tìm Triệu Gia Hòa, nàng nói Mộc Cẩn gần đây không có ở trong phủ, thì ra là đi Tề quốc, xem ra nàng sớm đã có tính toán.


Ngay từ đầu hắn cũng đã hoài nghi đối phương giả vờ mất trí nhớ, nhưng đủ loại hành vi khó hiểu như vậy chắc không phải là giả, hiện giờ lại cảm thấy nàng có chút khác biệt với trước kia.
Tống Thanh Hàn lập tức có chút bực bội.
Ba ngày sau …


available on google playdownload on app store


“Thế tử, Phó công tử nhà Trấn Quốc Công cầu kiến.”
“Phó Cảnh Thần?” hắn hơi hơi nhướng mày.
“Đúng vậy, hắn nói là muốn cầu kiến thế tử cùng thế tử phi.” Chiết Phong bẩm báo.
“Chiêu đãi Phó công tử ở sảnh ngoài, ta sẽ tới sau.” Tống Thanh Hàn phân phó.


Hắn còn chưa đi tới đại sảnh đã có thể nghe thấy tiếng cười của Triệu Gia Hoà.
“Thật vậy sao? Sư huynh, lúc nào thì dẫn ta đi đi, ta cũng muốn mở mang kiến thức.” Vẻ mặt nàng đầy tò mò.


“Tề quốc hung hiểm, không an ổn như Triệu quốc, chờ sau này Tề quốc bình định, ta nhất định sẽ dẫn muội đi.” Phó Cảnh Thần sủng nịnh nhìn Triệu Gia Hòa.
“Được nha!” nàng thập phần kinh hỉ.
Tống Thanh Hàn bị cảnh tượng vừa nói vừa cười của đôi nam nữ này đâm đến mù hai mắt.


“Phó công tử ghé thăm, không thể tiếp đón từ xa, xin công tử thứ lỗi.” Tống Thanh Hàn nhìn nam nhân trước mắt nói


“Thế tử khách khí rồi. Ta gặp được Mộc Cẩn cô nương ở Tề quốc, lại hay tin Hoàng Thượng trúng độc mà hiện giờ nàng ấy đã tìm ra giải dược, vậy nên liền cùng Mộc Cẩn cô nương hồi kinh, thuận tiện đến thăm sư muội. Đến khi chuyện nơi này chấm dứt sẽ quay trở về Sở Quốc.” Phó Cảnh Thần vân đạm phong khinh đáp lời.


Ánh mắt hai người giao nhau, hắn cảm giác người này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Phu quân, lâu rồi ta không gặp sư huynh, muốn ôn lại chút chuyện cũ, nếu chàng có việc cần làm thì cứ đi trước, sư huynh có ta chiêu đãi là được rồi. “


“Phó công tử lần đầu tới phủ Trấn Bắc Vương, sao có thể chậm trễ.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.
“ Nếu đã như vậy thì sư huynh cứ ở lại dùng bữa đi, nếm thử tay nghề của đầu bếp trong vương phủ. “
“Vậy, đa tạ sư muội.” Khóe miệng Phó Cảnh Thần khẽ nhếch lên.


Giữa trưa, hạ nhân đã dọn rượu và đồ nhắm lên, một bàn thức ăn phong phú, cái gì cần có đều có cả.
Triệu Gia Hòa gắp một miếng cá hoa quế, đặt vào chén Phó Cảnh Thần, “Sư huynh nếm thử xem, món này chính là sở trường của đầu bếp trong phủ.”


Phó Cảnh Thần chậm rãi thưởng thức, cảm giác chất thịt nhẵn nhụi tươi ngon, dùng mùi hương của hoa quế để che đi vị tanh, nước canh đậm đà, có vị ngọt nhẹ.
“Quả nhiên không tệ.” Phó Cảnh Thần nhìn vẻ mặt chờ mong Triệu Gia Hòa rồi đưa ra nhận xét.


Có qua có lại, hắn gắp cho nàng một miếng củ sen tẩm mật ong, “Ta nhớ rõ sư muội vẫn luôn thích món này.” Cũng không quên ném cho Tống Thanh Hàn một ánh mắt khiêu khích.
“Đúng vậy, khi còn ta nhỏ rất thích ăn, bây giờ vẫn thích ăn.”
Trên gương mặt của Triệu Gia Hoà đều là ý cười.


Chiết Phong thấy thế tử nhà mình lúc này mây đen giăng đầy đầu, mày nhíu chặt, không nói một lời, chăm chăm nhìn quận chúa và Phó công tử vừa nói vừa cười, mấu chốt là quận chúa còn không hề phát hiện ra.
Thật lo lắng người này sẽ xúc động trực tiếp ném Phó công tử ra khỏi phủ.


Triệu Gia Hòa thấy Thanh Hàn luôn giữ im lặng không nói một lời, cũng không động đũa, liền gắp một miếng cá hoa quế đặt vào chén của hắn “Phu quân, dùng bữa đi!”


Chiết Phong thấy mặt mũi của chủ tử càng lúc càng đen. Thế tử chưa bao giờ ăn cá. Hắn thực sự sốt ruột thay phu nhân mà lên tiếng nhắc nhở: “Khụ, quận chúa, thế tử không ăn cá.”


“ Vậy sao ….” Triệu Gia Hòa dùng đũa gắp miếng cá hoa quế trong chén của đối phương đặt lại vào chén của mình, rồi gắp cho Tống Thanh Hàn một miếng củ sen tẩm mật ong.
Sắc mặt hắn lúc này mới có chút khởi sắc.


Nàng và Phó Cảnh Thần kể đến những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, Tống Thanh Hàn ngồi một bên im lặng không lên tiếng, bốn phía như có khí lạnh tản ra.
Triệu Gia Hòa dùng bữa rất thư thái, còn hắn cơ hồ chẳng động đũa mấy lần.


Sắc trời chuyển tối, Phó Cảnh Thần đứng dậy xin cáo biệt, nàng khăng khăng muốn tiễn đối phương ra đến cửa.
“Sư muội, ta cảm thấy thế tử Trấn Bắc vương đối với muội có chút ý tứ.” Phó Cảnh Thần nói.


“Sư huynh không cần giễu cợt ta, huynh hẳn là chưa nghe qua những lời đồn đãi trong kinh thành rồi.” Triệu Gia Hòa đáp lời.
“Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi.” Phó Cảnh Thần cảm khái.
Trở lại viện Triêu Lộ, Triệu Gia Hòa thấy Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế.


“Phu quân sao lại ở đây?”
“Ta không thể ở lại đây sao?” Tống Thanh Hàn nhướng mày hỏi.
Triệu Gia Hòa cảm thấy hành vi của hắn có chút không thể lý giải được theo cách bình thường.


“Hiện giờ Mộc Cẩn đã lấy được thuốc giải, vấn đề bây giờ là làm sao giao cho công chúa Hòa Khang. Vậy nên ngày mai ta dự tính sẽ tiến cung một chuyến.” Triệu Gia Hòa nói.
“Ngày mai ta đi với nàng.”
****
Sáng sớm hôm sau, Triệu Gia Hòa cùng Tống Thanh Hàn ngồi xe ngựa tiến cung.


Nàng đi đến Tê Ngô cung tìm công chúa Hòa Khang, còn hắn lại đến Càn Thanh cung yết kiến hoàng thượng.
“Hoàng Thượng, thế tử Trấn Bắc vương cầu kiến.” Trương An thông truyền.
“Tuyên!”
“Thế tử, Hoàng Thượng mời ngài vào.” Trương An nói.


“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tống Thanh Hàn thỉnh an bậc cửu ngũ chí tôn.
“Bình thân.” Hoàng Thượng đang ngồi ở trên thư án xử lý tấu chương.
“Thế tử hôm nay đến là muốn nói chuyện gì?”


“ Cho đến nay, Tề quốc đã nhiều lần xâm chiếm biên cảnh, vi thần không biết Hoàng Thượng có suy nghĩ như thế nào?”
“Tề quốc phái sứ thần đến cầu thân, nói Nhị hoàng tử Tề quốc muốn thành thân với công chúa Hòa Khang, lập nàng làm phi.” Hoàng Thượng giống như có gì suy nghĩ.


“Triệu quốc thế lực cường thịnh, sao lại đưa công chúa đến tiểu quốc hòa thân.” Tống Thanh Hàn nói.
“Chuyện này trẫm biết, mấu chốt là sứ thần Tề quốc bí mật nói với trẫm, chỉ cần gả công chúa Hòa Khang tới Tề quốc, Tề vương nguyện dâng lên một tàng bảo đồ.”


“Triệu quốc tài lực hùng hậu, tàng bảo đồ này đối với Hoàng Thượng mà nói cũng không phải thứ tất yếu.” Tống Thanh Hàn khuyên nhủ.


“Ngươi không biết được sự huyền bí trong đó, đồn rằng nếu như tìm thấy kho báu, trong kho báu ngoại trừ vàng bạc tiền tài, còn có một bảo vật có thể thống nhất thiên hạ. “
Tống Thanh Hàn cảm thấy Hoàng Thượng đã bị quyền thế mê hoặc tâm trí.


“Nếu như Tề quốc có tàng bảo đồ này thì tại sao không tự mình tìm kiếm trước mà lại hảo tâm hiến cho Triệu quốc. Tề quốc lòng muông dạ thú, sao có thể cam tâm đem chuyện tốt như vậy chấp tay dâng người.”


“Bọn họ chỉ là muốn ngư ông đắc lợi thôi. Tàng bảo đồ ở trong tay Tề vương nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tìm được bảo tàng, có thể thấy được đặt chân đến nơi này không hề dễ dàng.” Hoàng Thượng nói với Tống Thanh Hàn.
Ở Tê Ngô Cung ….


“Công chúa! Công chúa! Quận chúa Trường Ninh tới.” Nha hoàn bẩm báo.
“Mau bảo nàng tiến vào.”
Triệu Gia Hòa vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt tiều tụy của Triệu Duẫn Nịnh. “ Đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày không gặp đã huỷ hoại mình ra thế này rồi.”


“Phụ vương nói muốn để ta đi hòa thân.” Vẻ mặt Triệu Duẫn Nịnh mất mát.
“Không có cách nào cứu vãn sao?” Nàng hỏi.


“ Hoàng Hậu và Thái Hậu đều không khuyên được, phụ hoàng lần này khăng khăng muốn đẩy ta tới nơi đất khách quê người. Hình như đã đạt thành ước định cùng Tề quốc.” Triệu Duẫn Nịnh uể oải ỉu xìu.


“Yên tâm đi, mọi chuyện đều sẽ có biện pháp giải quyết. Chúng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi. Việc cấp bách hiện tại là cho Hoàng Thượng dùng thuốc giải, chuyện này kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm. Mộc Cẩn đã đem giải dược về đây. Ngươi hãy nghĩ cách để Hoàng Thượng dùng.” Nàng giao thuốc giải cho Triệu Duẫn Nịnh.


“Thuốc giải cần dùng ba lần, ngươi phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện, đặc biệt là Tô Quý Phi.” Triệu Gia Hòa nói.
“Ta đã biết.” Triệu Duẫn Nịnh nhận lấy thuốc giải.
Sau đó, nàng và hắn cùng nhau hồi phủ.


“ Công chúa Hòa Khang nói Hoàng Thượng khăng khăng muốn đưa nàng đi hòa thân.” Triệu Gia Hòa mở lời.
“Hoàng Thượng đã đạt thành giao dịch với Tề quốc.” Tống Thanh Hàn giải đáp cho nàng.
“Giao dịch gì?”
“Tề quốc dùng tàng bảo đồ để cầu hôn công chúa Hòa Khang.”


“Tàng bảo đồ?” Triệu Gia Hòa kinh ngạc. “Lấy tài lực của Triệu quốc thì thứ này có bao nhiêu lực hấp dẫn chứ?”
“Hoàng Thượng nói tàng bảo đồ không quan trọng, quan trọng chính là bảo vật bên trong, có thể giúp ngài thống nhất thiên hạ.”


“ Chỉ là thế nhân đồn đãi mà thôi, thế gian này sao có thể tồn tại thứ có sức mạnh như vậy.” Triệu Gia Hòa cũng không hề tin tưởng.


“Hiện giờ Hoàng Thượng chấp mê bất ngộ với quyền thế, muốn thâu tóm được cả giang sơn, mặc kệ  nó có tồn tại hay không thì ngài cũng đã tin rồi, cũng tính toán đến việc phái ta đi tìm bảo vật.” Tống Thanh Hàn nói với nàng.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ


“ Vậy có biện pháp nào để công chúa Hòa Khang không cần đi hòa thân không? Lấy tính tình của nàng thì nhất định sẽ không đồng ý chuyện này.”


Tống Thanh Hàn lắc đầu, “Tề quốc chỉ tên muốn cầu thân công chúa Hòa Khang, cho dù Hoàng Thượng muốn chọn một nữ nhi khác trong tông thất cũng không được.”
Triệu Gia Hòa khó nén sự thất vọng, “Quyền thế là thứ quan trọng như vậy sao? Có thể không màng đến cả nữ nhi của mình.”


“Từ xưa bậc đế vương đã luôn là kẻ vô tình, bằng không sao có thể nắm trong tay thiên hạ.” Muốn đạt được quyền thế, nhất định phải có sự hy sinh.
Sau khi trở lại viện Triêu Lộ, biểu tình mông lung mất mát trên gương mặt Triệu Gia Hoà vẫn chẳng thay đổi.


Đã nhiều ngày qua đi, nàng vẫn luôn nuốt không trôi, đứng ngồi không yên, cố gắng nghĩ ra biện pháp, phải làm thế nào mới ngăn cản được việc công chúa Hòa Khang đến Tề quốc hoà thân.


Nhưng chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Trong cung truyền ra tin tức, công chúa Hòa Khang hạ độc hoàng thượng, hiện tại đã bị giam lỏng trong ngục cấm.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Nam Chỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nàng cực kì sốt ruột.


“Nghe nói mấy ngày qua công chúa Hòa Khang vẫn luôn đưa điểm tâm tới cho Hoàng Thượng, ai ngờ hôm nay ngài ấy vừa ăn xong điểm tâm đã hộc máu hôn mê. Thái y kiểm tr.a thì phát hiện bên trong thức ăn có độc, giống với độc tố trong cơ thể Hoàng Thượng, sau đó công chúa đã bị Tô Quý Phi giam lỏng, mà bệ hạ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. “


“Bên trong điểm tâm hẳn là giải dược, như thế nào sẽ có độc? Chẳng lẽ là Tô Quý Phi cố ý vu oan hãm hại?” Triệu Gia Hòa thầm suy đoán.
Ba ngày sau truyền ra tin tức, mười ngày nữa công chúa Hòa Khang sẽ đến Tề Quốc hoà thân.
Nghe được chuyện này, Triệu Gia Hoà lập tức tiến cung.






Truyện liên quan