Chương 30: Tán tỉnh

Liên tục viết mấy ngày, eo mỏi lưng đau nhức cả tay.
Trời xanh không phụ người có lòng, Triệu Gia Hòa rốt cuộc lại viết xong một thoại bản mới.
Vội vàng tìm Nam Chỉ đến xem thoại bản mới của nàng.


“Nhìn xem, thoại bản mới ra lò, chỉ một mình ta có, bỏ lỡ thôn này sẽ không có cửa hàng nào có đâu.” Triệu Gia Hòa khoe ra thoại bản của mình.
Nam Chỉ lén trợn mắt, lời này cũng chỉ có nàng dám nghe, nếu đổi thành người khác, đã sớm muốn đánh ch.ết người viết ra nó rồi.


“Ta lần trước viết thoại bản ngươi xem xong rồi sao ngươi?” Triệu Gia Hòa hỏi.
Nam Chỉ vội vàng từ trong tay áo móc ra thoại bản, “Xem xong rồi, nô tỳ hôm nay mang đến.”
Triệu Gia Hòa đem thoại bản nhét ở gối đầu phía dưới.
“Thế nào? Đẹp sao?” Triệu Gia Hòa vẻ mặt chờ mong.


“Đẹp đẹp.” Nam Chỉ ứng hòa nói.
“Này bổn tân cho ngươi xem.” Triệu Gia Hòa đem mới vừa viết xong thoại bản đưa cho Nam Chỉ.
Trên bìa thoại bản là hình vẽ một nam một nữ cầm sắt hòa minh, vẫn là nàng tìm người họa.
Mở ra trang đầu tiên, là tên thoại bản, 《 Con thỏ đổi công chúa 》.


Xong rồi, không phải là như cái mình nghĩ chứ, nàng đại khái đã đoán được nội dung thoại bản.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi, bận rộn lâu như vậy, thật mệt.” Triệu Gia Hòa cảm thấy mình có thể ngủ ba ngày ba đêm.


Nam Chỉ xem xong thoại bản, thầm cảm khái, quả nhiên không ngoài sở liệu, quận chúa chỉ là đổi li miêu trong《 Li miêu tráo Thái Tử 》đổi thành con thỏ, đổi Thái Tử thành công chúa. Này không phải sao chép trần trụi sao?
Tính, ta gì cũng không dám nói.


available on google playdownload on app store


Triệu Gia Hòa nghỉ ngơi mấy ngày, lại chuẩn bị viết thêm một quyển thoại bản.
“Quận chúa, ta cảm thấy ngài có thể viết một ít vài câu chuyện mới mẻ độc đáo hơn.” Nam Chỉ thật cẩn thận đưa ra ý kiến.
“Truyện của ta không đủ mới mẻ độc đáo sao?” Triệu Gia Hòa hỏi.


“Ta cảm thấy câu chuyện ngài mới viết còn không có bằng cốt truyện quyển đầu tiên, câu chuyện này đã đọc biết bao nhiêu lần rồi.” Nam Chỉ nhỏ giọng nói.
Cốt truyện này đã xưa rồi, vừa đọc đã đoán trước được kết quả, không còn thú vị.


“Ta hiểu rồi, yên tâm đi, lần sau nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.” Triệu Gia Hòa vỗ ngực bảo đảm.
“Tê ~” không cẩn thận quá dùng sức, đau.
Triệu Gia Hòa ở phòng nghĩ tới nghĩ lui, mới vừa viết tên ở trên giấy, bên ngoài truyền đến giọng Chiết Phong.


“Quận chúa không tốt rồi, thế tử mất tích.”
“Xoạch” một tiếng, vết mực rơi xuống trang giấy vừa viết xong. Trên trang giấy có mấy chữ to —— Thế tử ăn xin
Triệu Gia Hòa mở cửa, “Sao lại thế này?”


“Lý phó tướng truyền đến tin tức, thế tử mất tích ở biên cảnh, tìm kiếm hồi lâu cũng không có kết quả.”
“Hoàng Thượng biết chuyện này sao?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Hoàng Thượng phái nhi tử Lỗ Quốc Công đến biên cảnh chủ trì đại cục, hơn nữa hạ lệnh tiếp tục tấn công Tề quốc.”


“Thế tử đã mất tích bao lâu?”
“Ước chừng một tuần.”
“Ngươi lập tức dẫn người đến biên cảnh, tìm tung tích thế tử.” Triệu Gia Hòa muốn phái Chiết Phong đến biên cảnh xem tình huống ra sao.


“Chính miệng thế tử phân phó để thuộc hạ bảo hộ an nguy của quận chúa.” Chiết Phong không dám dễ dàng cãi lời mệnh lệnh thế tử.
“Vương Phúc cũng đã ch.ết, phủ thế tử tóm lại có thể an bình một khoảng thời gian.”
Cuối cùng Chiết Phong vẫn xuất phát đi biên cảnh.


Triệu Gia Hòa trở lại trong phòng, nhìn trang giấy bị vấy bẩn, giờ thì tốt rồi, cả thoại bản cũng viết không được nữa.


Tống Thanh Hàn mất tích, Hoàng Thượng lại chẳng thèm quan tâm, lấy sự coi trọng của Hoàng Thượng đối với Tống Thanh Hàn, làm sao cũng không thể thờ ơ đến vậy. Triệu Gia Hòa càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng việc cấp bách vẫn là mau chóng tìm được Tống Thanh Hàn.


Bởi vì chuyện Tống Thanh Hàn mất tích, Triệu Gia Hòa không thể đi vào giấc ngủ, trong lòng suy nghĩ mình có nên đến biên cảnh hay không.
Rối rắm hồi lâu, Triệu Gia Hòa dần buồn ngủ, đang lúc nàng mơ màng ngủ, tiếng lục lạc vang lên thanh thúy.


Từ lần trước sau khi bị ám sát ở viện Hành Vu, bên trong cửa sổ đều có một dây nhỏ cột vào bên trong, trên có treo mấy lục lạc nhỏ. Chỉ cần buổi tối có người xâm nhập từ cửa sổ, lục lạc sẽ ngay lập tức vang lên.
Triệu Gia Hòa xoay người ngồi dậy, thuận thế cầm lấy kiếm.


Thích khách cứ liên tục tìm đến cửa.
Thấy bóng người, Triệu Gia Hòa rút kiếm đâm tới, kết quả vừa ra chiêu đã bị kiềm chế, trường kiếm rơi trên mặt đất.
Một cánh tay ôm trọn vòng eo của nàng, Triệu Gia Hòa có chút kinh ngạc.


“Đã lâu không gặp, lại thông minh lên không ít.” Tống Thanh Hàn trêu ghẹo nói.
“Sao chàng lại trở về rồi? Lý Chấp không phải nói chàng đã mất tích sao?” Triệu Gia Hòa còn phái Chiết Phong đến biên cảnh tìm hắn.
“Việc này nói ra thì rất dài.”
“Chàng không thể nói ngắn gọn sao.”


Triệu Gia Hòa châm nến, nhìn Tống Thanh Hàn đã mấy tháng không gặp.
Có thể là dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, màn trời chiếu đất, cả người ốm đi không ít, trên cằm cũng đã mọc râu.
“Ta làm giao dịch với Tư Thần.” Tống Thanh Hàn lời ít mà ý nhiều.


“Người cùng chàng giao chiến lần này chính là Tư Thần?” Triệu Gia Hòa kinh ngạc nói.
“Không sai, hắn hiện tại là Tam hoàng tử Tề quốc, chủ động xin ra trận giao chiến với quân đội Triệu quốc, chúng ta từng gặp mặt ở biên cảnh Lăng Vân Phong, hắn nói cho ta kế hoạch của hắn.”


“Giúp hắn bước lên Tề quốc ngôi vị hoàng đế, như vậy Tề quốc và Triệu quốc về sau trăm năm giao hảo, sẽ không xảy ra chiến tranh nữa.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.
“Vậy tại sao có tin là chàng mất tích?”


“Tình hình hiện giờ, ta không nên lưu lại biên cảnh, nhưng lại không thể khi quân, cho nên chỉ có thể lén quay về Triệu quốc.”


Nguyên nhân càng quan trọng chính là Tống Thanh Hàn chuẩn bị âm thầm điều tr.a Hoàng Thượng, hắn hoài nghi Hoàng Thượng hiện giờ là có người giả trang, Hoàng Thượng chân chính có thể đang rơi vào nguy hiểm.


Tống Thanh Hàn chuẩn bị bắt tay với Trương An, lấy hiểu biết của Trương An về Hoàng Thượng, hẳn là có thể phân biệt người hiện giờ là giả mạo.


“Tư Thần muốn làm Hoàng Thượng, cũng không phải chuyện dễ dàng. Dẫu sao còn có Nhị hoàng tử Tề quốc như hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế.” Triệu Gia Hòa nói.


Mẫu phi Nhị hoàng tử Tề quốc là Quý Phi, phía sau có Thừa tướng chống lưng, huynh trưởng tay cầm trọng binh, còn Tư Thần ở Tề quốc đang trong tình trạng tứ cố vô thân, lấy sức của một mình hắn muốn bước lên ngôi vị hoàng đế nói dễ hơn làm.


“Chưa chắc, Nhị hoàng tử Tề quốc vốn không được lòng dân. Người xưa có câu được lòng dân là được cả thiên hạ. Ta cảm thấy Tư Thần càng có phần thắng hơn Nhị hoàng tử.”


Lúc trước hắn đã truyền tin cho Hồng Vũ, kêu nàng nghĩ cách khơi mào đấu tranh bên trong Tề quốc, hẳn là sắp có kết quả.


Giống như Tống Thanh Hàn mong muốn, Hồng Vũ đích xác không phụ kỳ vọng, đã thành công đạt được ưu ái của Nhị hoàng tử Tề quốc. Đồng thời, Lý Mộ Hoài cháu trai Lý Quý phi cũng nhìn Hồng Vũ với con mắt khác.
Triệu Gia Hòa cảm thấy làm hoàng đế cũng không phải một chuyện tốt.


Tống Thanh Hàn tắm gội xong, chỉ mặc áo trắng phía trong, đứng trước gương, cạo sạch râu ria, trả lại là bộ dáng sáng láng như xưa.
Triệu Gia Hòa thầm nghĩ, nàng quả nhiên rất là thích vẻ ngoài của Tống Thanh Hàn.
Triệu Gia Hòa nằm ngủ bên trong, Tống Thanh Hàn tắt ngọn nến, lẳng lặng nằm phía ngoài.


Triệu Gia Hòa xoay người nhìn sườn mặt hắn, “Vậy chẳng phải là chàng không thể để cho người khác biết mình ở trong phủ?”
“Trước chờ một khoảng thời gian rồi tính tiếp.” Hắn muốn điều tr.a rõ chuyện của Hoàng Thượng ra sao đã.


Vốn tưởng rằng Tống Thanh Hàn mất tích, Triệu Gia Hòa rất bất an, thiếu chút nữa đã chuẩn bị tự mình đi tìm hắn, kết quả không nghĩ tới buổi tối hắn liền về tới phủ thế tử. Trái tim bất ổn của Triệu Gia Hòa đã bình tĩnh lại.


Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Hàn chuẩn bị đứng dậy, thấy dưới gối đầu lộ ra một góc sách nhỏ, hắn chậm rãi rút quyển sách ra.
Vừa nhìn thấy hình vẽ nữ tử quyến rũ kiều mị trên trang bìa, Tống Thanh Hàn không cần suy nghĩ cũng biết không phải loại sách gì đáng xem.


Tiện tay mở ra vài trang, vậy mà lại là bút tích của Triệu Gia Hòa, vốn tưởng rằng nàng lại đang đọc quyển tiểu thuyết nào đó, không ngờ là nàng tự viết truyện mới.
Tống Thanh Hàn giản lược đọc qua một lần, lại lặng lẽ trả về chỗ cũ.


Không khỏi cảm khái, trong đầu tiểu thê tử này của hắn không được bình thường cho lắm.
Sau khi Tống Thanh Hàn đứng dậy tầm mắt bị trang giấy trên bàn thu hút—— Thế tử ăn xin
Tống Thanh Hàn cảm thấy Triệu Gia Hòa là đang ám chỉ mình.


Mười lăm phút sau, Triệu Gia Hòa chậm rãi mở mắt. Theo tầm mắt Tống Thanh Hàn nhìn qua, nàng cảm thấy đại sự không ổn rồi.
Tống Thanh Hàn cầm giấy trong tay, đi về phía Triệu Gia Hòa, cố ý hỏi, “Đây là?”
Đại não Triệu Gia Hòa nhanh chóng xoay chuyển, nên lấy cớ gì mới tốt?


Bỗng nhiên nhanh trí nói, “Đây là tên thoại bản ta đã từng đọc qua, rảnh rỗi không có việc gì làm muốn luyện chữ, trong lúc vô ý viết ra mấy chữ này.” Triệu Gia Hòa căng da đầu nói bừa.


“Ta nhớ rõ nàng đã từng không phải thích xem cái gì mà 《 Thứ nữ gả thay》, 《 Nhật ký thượng vị của tiểu thiếp 》sao? Sao vậy, bây giờ lại đổi phong cách?” Tống Thanh Hàn cố ý nhắc đến.
Triệu Gia Hòa vừa nghe liền nhớ tới chuyện xấu hổ lúc trước.


“Không phải ta chỉ quá nhàm chán hay sao, trong phủ chỉ có một mình ta, ta có thể làm gì? Còn không được được làm chuyện mình thích.” Triệu Gia Hòa nói nghe thật đáng thương.
Tống Thanh Hàn không biết sao lại chạm vào chỗ đau của Triệu Gia Hòa.
Thấy Triệu Gia Hòa như thế hắn lại có chút thất thố.


“Ta chưa nói nàng không thể xem thoại bản, chỉ là tò mò hỏi một chút thôi.”
“Vậy mà chàng cũng hỏi.” Triệu Gia Hòa tỏ vẻ ủy khuất.
Tống Thanh Hàn không biết nên nói cái gì cho phải.


“Quận chúa, nước đã chuẩn bị xong, có cần đem vào phòng không ạ?” Ngoài cửa vang lên Nam Chỉ thanh âm, Tống Thanh Hàn thành công bị giải cứu.
“Đặt ở gian ngoài được rồi.”


Triệu Gia Hòa rời giường rửa mặt, Nam Chỉ chỉ múc một chậu nước, sau khi Triệu Gia Hòa dùng xong cười xấu xa nhìn Tống Thanh Hàn, “Phu quân ~, rửa mặt sao?”
Dụng ý của Triệu Gia Hòa rất rõ ràng, dùng ánh mắt nói với Tống Thanh Hàn, hoặc là dùng nước nàng đã rửa qua, hoặc là không rửa mặt.


Bây giờ hắn âm thầm hồi phủ, đương nhiên không muốn để những người khác biết hắn ở trong phủ, giờ đang trốn ở viện Ninh Trúc của nàng, vậy phải nhìn sắc mặt của nàng hành sự.
Triệu Gia Hòa càng nghĩ càng đắc ý.
Tống Thanh Hàn còn có thể không rõ ý của nàng sao?


Tống Thanh Hàn vốn định cự tuyệt, nhưng lại lo lắng Triệu Gia Hòa không được vui.
Thôi đi, nàng là thê tử, sao hắn có thể so đo được?
Triệu Gia Hòa kéo ống tay áo của Tống Thanh Hàn, “Mau tới đây, phu quân, ta rửa mặt cho chàng.”
Triệu Gia Hòa nhúng ướt khăn,” Cúi thấp một chút, ta với không tới.”


Tống Thanh Hàn hơi khom lưng, Triệu Gia Hòa lấy khăn lau lung tung trên mặt hắn.
“Hảo!” Triệu Gia Hòa thập phần vừa lòng.
“Đi vào phòng ngồi đi, ta sai Nam Chỉ truyền thiện.” Triệu Gia Hòa cảm giác mình kiên cường không ít.






Truyện liên quan