Chương 42: Đại kết cục
Sau khi Triệu Giản Thư đăng cơ, chăm lo việc nước, một lòng suy nghĩ đến chính sự quốc gia, bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc lực càng thêm cường thịnh.
Mấy tháng gần đây, Triệu Gia Hòa trở nên hỉ nộ vô thường, chỉ không vừa ý một chút là im lặng cả ngày.
Một đêm nọ, Triệu Gia Hòa rất khó chịu, muốn ăn tương thanh mai, bắt Tống Thanh Hàn phải chạy đi mua cho nàng.
Tống Thanh Hàn tìm nửa ngày mới mua được, vội vội vàng vàng cầm tương thanh mai trở về phòng thì thấy Triệu Gia Hòa đã ngủ rồi.
Mùa đông khắc nghiệt, Triệu Gia Hòa bọc mình kín mít, sờ bụng nhỏ nhô lên, đã qua chín tháng rồi.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nàng vốn luôn sợ lạnh, từ sau khi có thai càng sợ lạnh, mấy tháng rồi vẫn chưa thể ra ngoài cửa.
Tống Thanh Hàn đẩy cửa phòng ra, luồng không khí lạnh lập tức tràn vào.
Triệu Gia Hòa có thể cảm giác được cả người Tống Thanh Hàn toả ra hơi lạnh, quần áo đều đã phủ lớp tuyết mỏng.
Tống Thanh Hàn vừa lên giường, Triệu Gia Hòa liền dịch người vào trong, tỏ ý ghét bỏ hết sức rõ ràng, “Chàng lạnh quá.” Triệu Gia Hòa oán giận nói.
“Đầu xuân năm sau, Hoàng Thượng sẽ tuyển tú.” Tống Thanh Hàn nói với nàng.
“Không phải là ba năm sau sao?” Triệu Gia Hòa thắc mắc hỏi.
Hoàng đế tuyển tú ba năm một lần, chọn lựa trong các nữ nhi vương công quý tộc và đại thần.
“Trong triều đình, đại thần lấy lý do Hoàng Thượng hậu phi thưa thớt, con nối dõi không phong vị, khuyên nhủ Hoàng Thượng nạp phi, huống hồ trong cung Thái Hậu cũng tạo áp lực với ngài, liên tiếp khuyên bảo hoàng đế nạp phi.”
Năm trước Cao Diệc Mạn lại sinh một đứa con trai, hiện tại hoàng đế tổng cộng có ba đứa con, đều là Hoàng hậu sinh ra, hai vị hoàng tử, một vị công chúa.
“Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ đau lòng, phải chia sẻ phu quân của mình với nhiều người như vậy, khẳng định rất khó chịu.”
Hoàng hậu làm chủ hậu cung, nếu ngăn Hoàng Thượng nạp phi, không tránh khỏi việc bị các đại thần bàn tán không hay.
“Nàng cũng không nên xem nhẹ sự sủng ái của Hoàng Thượng đối Hoàng Hậu nương nương, trước kia vương phủ nhiều cơ thiếp như vậy, không phải cũng không ai có thể lọt vào mắt hắn hay sao?”
“Hy vọng là vậy, dù gì thì trong hậu cung ai có thể có thánh sủng không suy chứ.”
Ngày mười hai tháng chạp, bụng nhỏ của Triệu Gia Hoà bắt đầu đau, Nam Chỉ vội vàng đưa bà mụ trong phủ tới.
Một canh giờ trôi qua, bà mụ vẫn chưa ra ngoài, trong phòng truyền đến tiếng kêu của Triệu Gia Hòa, Tống Thanh Hàn đứng trên nền tuyết, trên tóc và vai hắn đã phủ đầy lớp tuyết mỏng.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Hắn nghĩ, nếu sinh con gái thì sẽ đặt tên Tống Dư Tuyết, băng thanh ngọc khiết, nhu nhược động lòng người.
“Oa…… Oa…… Oa……” Phòng trong truyền đến tiếng khóc trẻ con.
“Sinh, sinh, chúc mừng thế tử.” Bà mụ ôm bé tới cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn nhận lấy đứa bé, động tác của hắn có chút cứng đờ, bé cưng rất nhẹ, trắng trắng tròn tròn, cực kì đáng yêu.
Đây là con gái của hắn, Tống Thanh Hàn rất yêu con mình, sợ con gái lạnh, dùng áo khoác phủ quanh người bé con.
“Là trai hay gái?” Nam Chỉ tò mò hỏi bà mụ.
“Ôi xem trí nhớ ta này, cao hứng quá quên cả chính sự, thế tử phi sinh ra một tiểu công tử.”
Tống Thanh Hàn giống như thấy ảo giác, trong lồng ngực hắn là một đứa con trai?
Bà mụ liên tục chúc mừng Tống Thanh Hàn. “ Chúc mừng thế tử có quý tử đầu lòng.”
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không còn đáng yêu như vậy.
Triệu Gia mới vừa sinh xong, có chút suy yếu, khi tỉnh dậy thì đã là một canh giờ sau.
Vừa mở mắt liền thấy Tống Thanh Hàn đứng trước giường, lập tức hỏi, “Con đâu rồi?”
“Con vừa mới ngủ.” Tống Thanh Hàn ôm con từ trong nôi lên đến gần nàng.
Triệu Gia Hòa nhìn thoáng qua, sờ cái mũi nhỏ của cậu, rất đáng yêu, không hổ là con do nàng sinh.
“Là nam hay nữ?”
“Là nữ.” Tống Thanh Hàn chém đinh chặt sắt nói.
Triệu Gia Hòa vừa nghe, ngay sau đó đưa con cho Tống Thanh Hàn, “Ta mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một lát.”
Vì thế, Triệu Gia Hòa có chút buồn bực không vui, nhưng dù sao cũng là con do chính mình sinh ra, lại đáng yêu như vậy, nàng cũng không thể ghét bỏ.
Nam Chỉ cảm thấy tiểu công tử thật đáng yêu, hoàn toàn không giống với những đứa bé khác, nghe nói những đứa bé kia vừa sinh ra mặt mũi đều nhăn bèo nhèo, tiểu công tử hoàn toàn không có.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Quận chúa người xem, tiểu công tử thật đáng yêu!” Nam Chỉ ôm hài tử đến trước mặt Triệu Gia Hòa.
“Ngươi nói cái gì, tiểu công tử?” Giọng Triệu Gia Hòa có chút run rẩy.
“Đúng vậy, không phải tiểu công tử thì là gì?”
“Mời thế tử điện hạ đến đây.” Triệu Gia Hòa nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ chốc lát sau, Tống Thanh Hàn tới viện Hành Vu.
“Tên của con chàng đã quyết định chưa?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Tống Dư Tuyết.”
“Rốt cuộc là con trai hay con gái?” Nghe thấy cái tên này, nàng có chút hoài nghi có phải Nam Chỉ đã nhầm lẫn hay không.
“Con trai.” Tống Thanh Hàn nói.
“Con mình là con trai mà chàng đặt tên này sao? Không phải người khác vừa nghe đã nghĩ đây là tên của nữ hay sao?” Triệu Gia Hòa cảm thấy hiện tại thân thể không đau đầu óc đau.
Tống Thanh Hàn căn bản chưa quyết định đặt tên cho con thế nào, Tống Dư Tuyết là tên của con gái, nhưng nàng lại sinh con trai, vì thế con của Tống Thanh Hàn đã được gọi là Tống Dư Tuyết.
“Ta biết rồi, chàng vẫn luôn muốn có một đứa con gái, còn nói cái gì sinh đứa con trai tương lai kế thừa tước vị, giờ sinh con trai cho chàng thì chàng lại ghét bỏ nó, cả tên cũng đặt qua loa.” Triệu Gia Hòa nổi giận đùng đùng nói.
“Ta chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra.” Tống Thanh Hàn trả lời nói.
“Đổi đi, nếu đêm nay không nghĩ ra được, chàng cũng đừng mong sau này nó gọi chàng là cha, lâu như vậy mà có cái tên cũng nghĩ không ra.”
Triệu Gia Hòa ôm bé con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bé nói, “Thật là đáng thương, vừa sinh ra đã bị cha ruột mình ghét bỏ, nhưng mà không sao, nương thương con mà.”
Tống Thanh Hàn không phải ghét bỏ con trai, chỉ là có chút mất mát mà thôi, so với con trai, hắn vẫn muốn có đứa con gái hơn.
Nếu con gái phạm lỗi, con bé sẽ làm nũng giống Triệu Gia Hoà, nói không chừng sẽ bỏ qua hết, nếu là con trai, đương nhiên không tránh khỏi việc bị trách phạt.
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Từ nhỏ hắn đã không được phụ vương yêu thương, đương nhiên cũng không hy vọng con trai sẽ giống mình, hắn nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của một người cha.
Một tháng sau, Triệu Gia Hòa đã có thể xuống giường, ôm con trai phơi nắng ở trong sân.
“Bánh trôi, Bánh trôi, gọi mẫu thân đi.” Triệu Gia Hòa chơi với con.
Bởi vì bé con sinh ra không bao lâu đã đến năm mới, Triệu Gia Hòa ăn một chén bánh trôi, mềm mềm mại mại, thành thử “Bánh trôi” liền thành nhũ danh của con trai nàng.
Đừng nhìn Tống Thanh Hàn có vẻ đối xử lạnh nhạt với Bánh trôi nhỏ, trên thực tế lại rất yêu thương hắn, muốn gì được nấy.
Bánh trôi nhỏ bây giờ mới sinh được một tháng, còn chưa nói được, chỉ cần có người trêu mình, cậu liền ê a “A —— a —— a ——”, hình như đang muốn đáp lại, nếu không có ai để ý đến bé, thì bé lại rất an tĩnh.
Tống Thanh Hàn mới từ thư phòng đi ra, bắt gặp Triệu Gia Hòa ôm con ở trong sân.
Triệu Gia Hòa thấy Tống Thanh Hàn tới, đưa con cho hắn, “Mau ôm nhi tử đáng yêu của chàng một cái đi.”
Tống Thanh Hàn tiếp nhận Bánh trôi nhỏ, tay nhỏ của bé đột nhiên bắt lấy sợi tóc Tống Thanh Hàn, cậu nhóc có vẻ rất thích Tống Thanh Hàn, mỗi lần Tống Thanh Hàn ôm, cậu đều phản ứng rất kịch liệt.
Buổi tối, sau khi Bánh trôi nhỏ ăn no, ngoan ngoãn nằm trong nôi, quơ quào đôi bàn tay bé xíu.
Triệu Gia Hòa cảm thấy mình rất yêu thương Bánh trôi nhỏ, nhưng người đầu tiên Bánh trôi nhỏ gọi lại là Tống Thanh Hàn. Lúc bé cưng cất tiếng gọi “Cha”, Tống Thanh Hàn trong nhất thời không thể lấy lại bình tĩnh.
Bánh trôi nhỏ lớn một chút liền bắt đầu bò ở khắp nơi, đặt cậu bé lên giường, cậu sẽ hăng hái bò qua bò lại.
Nhìn Bánh trôi nhỏ lớn lên từng ngày, Triệu Gia Hòa không khỏi cảm khái Tống Thanh Hàn bị mình tóm gọn, nếu lại bỏ lỡ hắn, nàng sẽ rất luyến tiếc.
Cuộc sống hiện tại đã không thể tốt hơn được nữa.