Chương 16: Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng tính độc chiếm rất mạnh
Tối hôm đó, người Ngụy Tranh nóng lên, mơ mơ màng màng kêu “Nương”. Kim ma ma bên cạnh Ngụy Tranh hoảng hốt gõ cửa phòng Ngụy Côn, nói tình huống vô cùng nghiêm trọng. Ngụy Côn phủ thêm áo choàng màu xanh thẫm thêu hình lá trúc, cho người mời đại phu. Sau khi đại phu xem qua, nói chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, đắp thêm mấy cái chăn, lại khai phương thuốc, uống một chén thuốc, hôm sau cũng không còn gì đáng ngại.
Sau khi đại phu đi rồi, Ngụy Côn lệnh cho Ngân Phong ở bên cạnh Ngụy Tranh, còn nha hoàn Ngân Lâu đi lấy thuốc. Chờ dược được bưng tới, hắn tự mình uy Ngụy Tranh uống xong mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, y như đại phu nói, Ngụy Tranh hạ sốt, cả người cũng thanh tĩnh hơn nhiều.
Hôm nay là ngày đầu tiên tiên sinh giảng bài, Ngụy Tranh vốn dĩ muốn đi nghe Tiết tiên sinh giảng, nhưng bây giờ lại đem mình bọc kín trong chăn, mãi không nhúc nhích. Ngân Lâu đứng ở đầu giường gọi mấy tiếng, thấy nàng ta không phản ứng, Ngân Lâu tự cho rằng thân thể Ngụy Tranh không thoải mái, bệnh còn chưa khỏi hắn, vội chạy tới chỗ Ngụy Côn xin cho Ngụy Tranh nghỉ một ngày. Ngụy Côn nghe xong liền chấp thuận, kêu nàng ta ngày mai lại đi nghe giảng.
Lúc Ngân Lâu trở về, Ngụy Tranh vẫn nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
Ngân Lâu cho rằng nàng ta đang ngủ, không nghĩ tới lúc lại gần, mới phát hiện Ngụy Tranh trốn ở trong chăn len lén lau nước mắt. Ngụy Tranh khóc thật thương tâm, ngay cả chăn đệm dưới người cũng bị ướt một mảng lớn. Ngân Lâu kinh ngạc, tiến lên, nhẹ nhàng gọi: “Ngũ tiểu thư, tiểu thư…”
Ngụy Tranh khẽ rụt người, nắm chăn trên người kéo lên che kín đầu, ai cũng không nhìn thấy nàng ta.
Ngân Lâu đứng bên cạnh giường gấp rút xoay quanh, tưởng Ngụy Tranh bị làm sao, vội vàng kêu Kim ma ma và Ngân Phong tới cùng nhau thương lượng đối sách.
Thật ra Ngụy Tranh cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là trong lòng nàng ta khó tiếp thu sự thật, tiểu hài tử lại không biết phát tiết cảm xúc như thế nào, chỉ có thể khóc mà thôi!
Hôm qua Ngụy Tranh đi Ngân Hạnh Viên, đem ủy khuất của mình nói hết với Đỗ thị, Đỗ thị phẫn nộ mắng Ngụy La là “tiểu tiện nhân”. Nàng ta lúc ấy đứng ở bên hồ, nếu không phải Ngụy La đẩy nàng ta, Ngụy Tranh nàng căn bản không thể rơi xuống hồ. Đỗ thị muốn tìm Ngụy Côn nói mấy lời công đạo, thuận tiện giáo huấn Ngụy La một chút, nhưng mà ngay cả Ngụy Côn cũng không gặp được… Ngụy Tranh nàng lúc ấy đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn mẫu thân khó xử. Mẫu thân ngày thường cao cao tại thượng lập tức ngã xuống bùn, ngay cả muốn gặp phụ thân cũng phải thông qua hạ nhân…. Ngụy Tranh nhìn bà có chút khổ sở, không muốn mẫu thân mình phải ăn nói khép nép, liền xông tới ôm chân Đỗ thị nói: “Không cần gặp phụ thân, a nương, con không cần gặp phụ thân… Con không đau…”.
Nàng ta sao có thể không đau chứ!
Sau đó, Đỗ thị ôm nàng ta khóc rất lâu, nàng ta có thể cảm thấy cảm giác tuyệt vọng và bất lực của mẫu thân. Nước mắt Đỗ thị theo vạt áo chảy vào cổ nàng, nóng đến kinh người. Ngụy Tranh còn nhỏ, không thể lý giải hết cảm xúc của mẫu thân mình. Nhưng nàng ta biết mẫu thân mình đang khóc, vì thế Ngụy Tranh cũng khóc
Vì cái gì mẫu tử bọn họ lại biến thành như vậy?
Đỗ thị kề tai nàng ta, nói: “Đều là Ngụy La, tất cả đều do Ngụy La và mẫu thân nó làm hại!”.
Thanh âm kia giống như thôi miên, từng tiếng từng tiếng một rót vào tai nàng ta. Ngụy Tranh dần dần ngừng khóc, đem lời nói của Đỗ thị ghi tạc trong lòng. Ngụy La khiến mẫu tử bọn họ không dễ chịu, Ngụy La làm hại phụ thân không thương mẫu thân… A Nương nói nàng ta không thể tùy hứng như vậy, nàng ta phải học thông minh một chút, tốt nhất là thông minh hơn Ngụy La, chỉ có như thế phụ thân mới thương nàng ta, mới đón nương từ Ngân Hạnh Viên trở về.
Ngụy Tranh đem chính mình vây trên giường cả ngày, chưa ăn cơm cũng không nói chuyện, giống như biến thành một người khác vậy!
Kim Lũ đem chuyện ở phòng Ngụy Tranh nói với Ngụy La, lúc đó Ngụy La mới từ thư phòng của Tiết tiên sinh trở về, đang chuẩn bị dùng cơm trưa, nghe xong liền “nga” một tiếng, không có phản ứng gì lớn, chỉ vào kê tì tùng nhung chúc (1) trên bàn nói: “Kim Lũ tỷ tỷ, muội còn muốn uống!”
Nàng cùng Thường Hoằng đã học từ sáng sớm, bây giờ cũng đã đói bụng. Tiết tiên sinh dạy bọn họ viến chữ, tay cầm tay chỉ, dạy cực kỳ nghiêm túc. Ngụy La và Thường Hoằng vì thế không dám chậm trễ, một bút một vạch theo sát, viết cả buổi sáng tay cũng đã mỏi. Ăn cơm quan trọng hơn, nàng cũng không thể đem thời gian lãng phí trên người người không liên quan.
Ngụy Tranh rốt cuộc cũng thông suốt rồi sao? Nói thật, Ngụy La nàng có chút chờ mong.
Ngụy Tranh cứ ngu xuẩn như vậy, cho dù nàng thắng cũng không có cảm giác thành tựu.
Như vậy rất tốt, càng lên cao tư vị lúc bị té xuống hẳn là sẽ càng khó chịu!
*** *** ***
Liên tục vài ngày, Ngụy Tranh đều rất im lặng, giống như nàng ta đang tĩnh lặng, tự hỏi nhân sinh.
Ngụy Tranh cũng chỉ mới mấy tuổi, suy nghĩ nhiều như vậy thật làm khó nàng at. Cho nên nàng ta nghe tiên sinh giảng cũng không yên lòng, thường thường thất thần, khiến hai vị tiên sinh rất bất mãn. So sánh ngược lại, Ngụy La hiểu chuyện nhu thuận, lúc nghe giảng cũng rất nghiêm túc, hơn nữa đời trước nàng cũng từng học viết qua, chữ viết cũng coi như tinh tế. Tiết tiên sinh thường ở trước mặt Ngụy Côn khen ngợi Ngụy La, nói nàng thông minh lanh lợi, nhu thuận lại hiểu chuyện, thật khiến người ta yêu thích.
Ngụy Côn là phụ thân, nghe nói như vậy tất nhiên rất tự hào.
Mỗi khi Ngụy La học xong chương trình học một ngày, Ngụy Côn đều sẽ gọi Ngụy La đi thư phòng, hỏi nàng hôm nay học được những gì, có cái gì không hiểu không. Đây là loại đãi ngộ mà Thường Hoằng không có, đủ để thấy Ngụy Côn coi trọng nàng thế nào. Có đôi khi Ngụy La thật mệt mỏi, không muốn trả lời, liền ghé trên đùi ông làm nũng, thanh âm ngọt ngào, mềm mại: “A La ban ngày học tập, buổi tối cũng học tập, thật mệt mỏi… Phụ thân nhìn đi, hôm nay tay con viết chữ đến sưng cả lên!” Nói xong, nàng giơ bàn tay trắng mềm nho nhỏ ra trước mặt Ngụy Côn, để cho ông nhìn.
Ngụy Côn nhìn mặt trời đang lặng bên ngoài cửa sổ, lại nhìn đầu ngón tay quả thật có chút ửng đỏ của Ngụy La, lập tức cảm thấy thật đau lòng, ôm tay nàng xoa nhẹ: “Tốt tốt tố, phụ thân không hỏi nữa. A La thông minh nhất, phụ thân rất yên tâm!”
Từ đó về sau, Ngụy Côn cũng không có nghi vấn gì với việc học của Al.
Ngụy Côn từ lúc nói những lời kia, quả thật tự mình chăm sóc Ngụy La. Mỗi ngày sau khi ông từ Hàn Lâm Viện trở về, câu đầu tiên hỏi chính là: “Hôm nay Tứ tiểu thư thế nào?” Ông cũng giành nhiều thời gian ở bên cạnh nàng, tiểu cô nương vốn dĩ nên được nuông chiều, huống gì nàng lại không có mẫu thân, Ngụy Côn vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân, không đành lòng để nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì. Quần áo mới trong phòng Ngụy La càng lúc càng nhiều. Vốn dĩ quần so theo mùa của tiểu thư các phủ khác cũng chỉ một người bốn bộ, một mình nàng làm mười hai bộ, tất cả đều là do Ngụy Côn ứng bạc. Ngoại từ việc đó, còn có đồ ăn vặt tiểu cô nương yêu thích, ngọc bội, đồ chơi… Thứ gì cũng không thiếu, so với người khác thậm chí còn nhiều hơn.
Ngụy Côn biết Ngụy La chơi vui, lo lắng nàng không thể tĩnh tâm, tạo nên tâm tư mạnh mẽ, nên ở một hoa viên nhỏ phía sau Tùng Viên, bên trong trồng đủ loại hoa Lan, Cúc, Thược dược, Mẫu đơn… Ngụy Côn mỗi ngày đều cùng A La đi tưới nước, nhìn chúng lớn lên từng ngày, sau đó khen A La so với đám hoa này đều dễ nhìn hơn.
TÌnh cảm phụ tử ngày càng tốt đẹp, ngay cả Thường Hoằng cũng ghen tị: “Phụ thân không cần lúc nào cũng tìm A La, khiến tỷ ấy không có thời gian chơi với con!”
Ngụy Côn cười to ha ha, xoa đầu chê cười hắn.
Ngụy Tranh ở một bên im lặng không lên tiếng, nàng ta yên tĩnh hơn trước kia rất nhiều, giống như lớn lên chỉ trong một đêm vậy. Đầu óc Ngụy Tranh cũng linh hoạt hơn, không ngu dốt như trước, giống như bây giờ, nàng ta chạy tới hỏi: “Phụ thân, con thích bồn hoa thủy tiên (2) này, phụ thân tặng nó cho con được không?”
Nếu là lúc trước, nàng ta chắc chắn sẽ tiến lên, đạp một cước cho chậu hoa ngã lăn.
Hoa thủy tiên có hoa màu trắng, từng cánh từng cánh hoa lóng lánh, trong suốt, hương thơm ngất ngây. Bồn hoa Hoa thủy tiên này sớm đã tàn từ tháng trước, nhưng vì A La chăm sóc tốt, đem kỳ nở hoa kéo dài một tháng. Bây giờ Ngụy Tranh nói muốn. Ngụy Côn đương nhiên sẽ không lập tức cho nàng ta, ông nói: “Đây là hoa do Tứ tỷ con chăm, con hẳn nên hỏi tỷ ấy. Nếu Ngụy La đồng ý, bồn hoa chính là của con!”
Ngụy Tranh quay đầu nhinh Ngụy La, gương mặt trái táo tròn tròn, cười tủm tỉm hỏi: “Ngụy La, đem bồn hoa này cho ta được không?”
Ngụy La không muốn đưa, chậu hoa này nàng phải chăm sóc thật lâu nha. Ngụy Tranh không có chăm hoa, vạn nhất hoa hỏng thì làm thế nào? Ngụy La chậm rãi a một tiếng, dứt khoát nói:”Không được, ta cũng thích bồn hoa này. Tặng cho ngươi rồi, ta phải làm thế nào chứ?”
Ngụy Tranh chỉ đám hoa sau lưng nàng nói: “Ngươi còn nhiều như vậy… Ta chỉ cần một chậu”.
Đại khái là bộ dáng của Ngụy Tranh thật đáng thương, khiến Ngụy Côn có chút mềm lòng, muốn khuyên A La đưa một chậu Hoa thủy tiên cho muội muội, ai ngờ vừa mở miệng nói hai chữ:”A La…”
Ngụy La nghiêng đầu hỏi: “Nhiều hoa như vậy, đều là con và phụ thân cùng nhau chăm, người khác nói muốn liền phải cho, tại sao vậy?”
Tuổi Ngụy La mặc dù còn nhỏ, nhưng có tính độc chiếm cao, đồ đạc của mình là của mình, người khác chạm vào đều không được. Ngụy Côn thân là phụ thân của Ngụy La, điểm ấy ông cũng rõ ràng, nghe nàng nói như vậy, cũng không khuyên nữa.
Ngụy La không đồng ý, Ngụy Tranh quả quyết cưỡng bức cũng không có đạo lý, hơn nữa nhìn bộ dáng Ngụy Côn chính là quyết tâm không giúp ai, đứng ở một bên giả vở cắt hoa, vểnh tai lên nghe.
Ngụy Tranh bĩu môi nói: “Ta là muội muội của ngươi…. Muốn của ngươi một chậu hoa cũng không được sao?”
Bây giờ nàng ta cũng biết mình là muội muội sao?
A La nghi ngờ nháy mắt một cái, đi đến bên cạnh kéo tay áo Ngụy Côn nói: “Phụ thân, Ngụy Tranh nói nàng là muội muội của con, nhưng mà sao con chưa từng nghe nàng gọi con tỷ tỷ?”
Ngụy Côn tằng hắng một tiếng, nhìn Ngụy Tranh.
Mặt Ngụy Tranh đỏ lên, đây coi như là tự bê đá đập chân mình sao? Nàng ta ấp úng cả buổi, rốt cuộc cũng kêu: “Tỷ tỷ!”
Ngụy La mím môi cười, cuối cùng đại phát từ bi đưa một chậu hoa Hồ điệp. Loại hoa này không hiếm lạ, tùy ý liền có thể thấy. Ngụy Tranh cầm chậu hoa trong tay, trong lòng gào thét, không tình nguyện nói: “Cảm ơn tỷ tỷ”, sau đó liền quay đầu trở về phòng mình.
*** *** ***
Sau khi vào mùa hè, rất nhanh liền tới tết đoan ngọ.
Ngụy La ngoại trừ việc thích chăm hoa, câu cá, còn rất thích đi tới phòng của Hàn thị. Trong phòng Hàn thị có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, nghe nói đều là bí phương điều chế trong hoàng cung, mấy bình nhỏ để đầy cả bàn trang điểm dài, đây là giúp da dưỡng trắng, cái kia giúp mềm da, còn có bình sứ giúp người có hương thơm… Đương nhiên, còn có rất nhiều đồ dùng cho nơi tư mật của nữ nhi. Hàn thị thấy A La còn nhỏ, cũng không nói hết với nàng.
MỖi ngày, sau khi học lễ nghi xong, Ngụy La liền tới nơi này đùa nghịch mấy bình thuốc, sờ cái này, xem cái kia. Hàn thị hiếm khi thấy đứa nhỏ nào để ý mấy thứ này, ban đầu cảm thấy nàng chơi vui, sau đó mỗi khi điều chế ra thứ gì mới, cũng lôi kéo Ngụy La cùng nhau thử. Hoặc là đôi khi bà ngâm một ít hương hoa, dùng để tắm, mấy thứ này không chỉ có hoa, còn thêm một ít dược liệu, rất có ích với thân thể, tiểu hài tử dùng cũng không sao. Chỉ mới ngắn ngủi một tháng, gương mặt Ngụy La liền phấn nộn thêm ba phần, bây giờ nhìn nàng chỉ còn thiếu nước nhấn một cái ngay cả nước cũng chảy ra. Ngụy La trong trắng, hồng hào, trong suốt, sáng ngời làm say mê lòng người (3)
Lúc này Ngụy La mới hơn sáu tuổi, nếu trường thành, không biết bộ dáng còn tốt đến thế nào!
Câu nói “Tiểu họa thủy” quả thật không sai.
Mấy ngày trước tết đoan ngọ, Trung Nghĩa Bá tới phủ bái phỏng, mang theo hai huynh đệ Tống Huy và Tống Như Vi. Thế tử Trung Nghĩa Bá Tống Bách Nghiệp, cùng thê tử là Hứa Thị chuẩn bị về Lạc Dương một chuyến. Mẫu thân Hứa thị bị bệnh, phụ thê hải người trở về vấn an. Bởi vì lộ trình xa xôi, nên không có ý định để Tống Huy và Tống Như Vi cùng về, hơn nữa, sau tết đoan ngọ trong cung muốn tổ chức lễ chúc thọ cho Hoàng Hậu, Trung Nghĩa Bá tuổi tác đã sao, không tiện đi lại, do đó Tống Huy sẽ thay mặt tới cung mừng thọ Trần Hoàng Hậu. Bởi vậy, Tống Huy cũng không thể về.
Hôm nay Tống Bách Nghiệp tới đây, là hi vọng hai nhà ghé qua thường xuyên, trong thời gian hắn cùng Từ thị không có ở Kinh thành, Phủ Anh Quốc Công có thể giúp đỡ Phủ Trung Nghĩa Bá nhiều hơn.