Chương 2: 2: Chương 12
Người đại diện cứ liên tục uy hϊế͙p͙ cô ấy và hứa hẹn sẽ cho cô ấy nhiều lợi ích, Lưu Sở Họa cũng dao động đôi chút, nhưng cô luôn tự nhủ trong thâm tâm là không được làm như thế, thế nên chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn chịu áp lực và đau khổ.
Một ngày rồi một ngày, mãi kiên trì đến bây giờ, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa mà tuyệt vọng sụp đổ.
Áp lực của cô to lớn đến nỗi mức khiến cho cô không ngừng suy nghĩ về nó, thành ra lâu ngày không đủ dinh dưỡng, ngày hôm nay, cô ấy vừa đi thăm mẹ về, vừa vào phòng đã ngồi một góc khóc lớn một hồi lâu rồi cứ thế yên lặng ra đi mãi mãi.
Ở cái tuổi như hoa như ngọc thế này.
Hứa Cửu cảm thấy thương cảm cho số phận nghiệt ngã của cô ấy.
Cô đi vào phòng tắm, vừa ngẫm nghĩ, vừa để dòng nước lạnh chảy qua mình, cô cảm thấy bây giờ mình thoải mái hơn rất nhiều.
Đây chính là phần thưởng mà bấy lâu nay cô tha thiết mơ ước, cô nhìn chằm chằm vào tấm gương rồi ngơ ngác, đã có cơ hội để làm lại cuộc đời một lần nữa, cho dù hoàn cảnh có khó khăn như vậy cô cũng phải gánh vác nó.
Cô sẽ từng bước từng bước một đi xa hơn trên con đường thành công của mình, cũng sẽ bảo vệ cho những người thân thiết của cô.
Cô nhẹ nhàng che ngực lại, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên định và quyết tâm.
Xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình.
Lưu Sở Họa nhẹ nhàng quơ ly rượu đỏ, thần thái hơi say rượu, ánh mắt mê ly, gương mặt cô đỏ lên nhìn rất xinh đẹp, vẻ ngoài cực kỳ mê người.
Cô biết rõ ràng mình khi say rượu sẽ như thế, cho nên hôm nay cô cực kỳ thoải mái, cứ mặc cho mình toát ra vẻ mê người như thế.
Nơi này là buổi tiệc lớn mà lúc nãy Triệu Khiêm nói, tuy không phải là buổi tiệc cực kỳ cao cấp xa hoa gì, nhưng bình thường mấy con kiến nhỏ bé như cô cũng không thể tham gia được.
Sở dĩ cô ở chỗ này, là bởi vì có một nhà đầu tư coi trọng cô, người lần này khác với những người lần trước, những người ở đây đều là đại gia, tùy tiện có thể vứt ra cả ngàn vạn để tình nhân quay phim chơi.
Cho nên Triệu Khiêm cực kỳ mừng rỡ, hấp tấp bảo cô chuẩn bị một phen, giấu diếm cô rồi sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi chuyện, chỉ đợi cô đi tới chỗ này.
Anh ta vẫn cho rằng cô không biết chuyện này, nếu như là trước kia thì đúng là cô sẽ không biết được.
Lúc trước thì chắc chắn cô cũng sẽ không xoay sở được chuyện này, không biết lúc ở giữa cảm xúc hốt hoảng và tuyệt vọng thì cô ấy sẽ ra sức phản kháng hay là cam chịu thỏa hiệp đây?
Làm hỏng chuyện tốt, chọc giận nhà đầu tư, sau đó liên lụy tới công ty, từ đó sẽ bị vứt ra đường đợi cho hết hợp đồng.
Hoặc là miễn cưỡng cam chịu, đợi bị đám đàn ông đùa chơi mấy lần thì sẽ không còn có hào hứng nữa, lại bị vứt bỏ.
Hoặc là sẽ sai một lần mà không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục sai thêm, cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh thân bại danh liệt.
Lưu Sở Họa nhẹ nhàng cười nhếch khóe môi.
Cô hiểu rất rõ về cái ngành giải trí này.
Cho nên, cô cũng sẽ không chọn con đường quanh co và đầy mạo hiểm đó, nếu cô cam chịu thỏa hiệp vì chữa bệnh cho mẹ cô, thì ngay từ đầu đã chọn một người thích hợp để làm chỗ dựa rồi, không cần chân ái, không cần lâu dài, chỉ cần có thể để nhanh chóng để cô phất lên là được.
“Cô uống ít một chút, đừng để lát nữa làm bẽ mặt tôi.” Triệu Khiêm nhìn thấy mặt của cô đỏ rực nên anh ta mở miệng nhắc nhở một câu, rồi thuận tay đưa một tấm thẻ phòng sang, “Nếu như vậy rồi thì thôi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lưu Sở Họa nhẹ gật đầu, nhàn nhạt cười cười, “Em hiểu rồi anh Triệu.” Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích rồi bắt lấy tấm thẻ kia, ánh mắt cô nhìn về phía xa xa, một người rất nổi bật đang được vây lại ở đó, cô híp híp mắt.
Thế mà lại gặp được người quen ở đây.
Tề Nhiên là một người cực kỳ chói lóa trong ngành giải trí.
Lúc mới về nghề đã nhanh chóng trở thành thần tượng, vừa mới đóng xong một bộ phim thì lập tức nổi tiếng, nhanh chóng được lên màn ảnh lớn, đóng tiếp hai bộ phim, ngay lập tức được đầu tư hơn ba trăm triệu, được đạo diễn lừng danh tự mình chiếu cố, con đường anh ta đi không có chút trở ngại nào, mới hai mươi bốn tuổi thì đã nhận được danh hiệu vua màn ảnh danh giá.
Mọi người đều phân vân bồi hồi, fan hâm mộ của anh ta đều rất lo lắng, cả ngày bọn họ đều lên Weibo tag anh ấy vào, một đoạn thời gian thì số lượng bình luận trên Weibo của anh ấy phá vỡ kỷ lục thế giới Guinness.
Hắc Tử cực kỳ mừng rỡ, rồi còn đùa nói là ít nhất sang năm anh ta mới bắt đầu lại.
Sau này, lúc mà công chúng trong nước nhìn thấy anh ấy lần nữa, là trong một bộ phim bom tấn Hollywood, anh ấy đóng vai nhân vật phản diện độc ác ở trong phim, cảnh đó anh ấy mặc trang phục như là Tôn Trung Sơn, ngồi quỳ chân tại trên giường rồi thắp hương rửa tay, sau đó khoan thai nhấm nháp một ly trà, trên mặt bình tĩnh nhã nhặn, nhàn nhạt cười nhẹ, anh ấy mở miệng ra nói với thuộc hạ giết tất cả các nhân vật chính, giọng điệu không khác gì ăn một bữa sáng, toát ra một vẻ đẹp tương phản, khiến cho người khác không thể dời mắt.
Đợi đến lúc mà anh ấy ra tay thì thể hiện ra vẻ tàn nhẫn, chiêu thức lưu loát nhưng lại xen lẫn vẻ kiên định nặng nề như núi, càng làm cho người ta mê mẩn hơn.
Bộ phim đó nhanh chóng đạt được một tỷ bốn trăm triệu đô ở phòng bán vé trên toàn cầu, mà anh ấy lại tạo được một hình tượng nhân vật phản diện cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho người khác mê mẩn.
Từ khi đó, anh ấy càng phất lên như diều gặp gió, số lượng fan hâm mộ càng thêm khổng lồ, địa vị càng ngày càng cao, sớm đã không thể rung chuyển.