Chương 46: Suýt nữa bại lộ

Editor: Chôm chôm
“Hoàng thượng.” Tiếng Viên Diệu Diệu gọi có chút run rẩy.
Nn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ma ma ɖú nuôi, ánh mắt sắc bén, ɖú nuôi bị nn doạ sợ tới mức nhũn chân, bất giác lùi về sau nửa bước.


Vệ Cảnh nhanh chân bước tới, liền thấy Tam hoàng tử đang ngủ ko thực an ổn, thi thoảng lại run rẩy hai cái.
“Xảy ra chuyện gì!” Vệ Cảnh vô cùng bực tức, mày hắn nhăn lại.


“Lão nô ko biết, ới vừa rồi Tam hoàng tử còn ngủ ngon giấc, Miêu tần nương nương tiến tới sờ Tam hoàng tử, lại cởi quần áo hắn, Tam hoàng tử bỗng nhiên bắt đầu run rẩy….” ɖú nuôi ma ma lập tức quỳ xuống, bắt đầu giải thích.


Nhưng lời giải thích này của bà ta, hoàn toàn là muốn hắt nước bẩn lên người vđ, căn bản ko quan tâm sự thật ra sao.
Trong lòng Viên Diệu Diệu lộp bộp, nn có dự cảm xấu. 


Vệ Cảnh nhẹ nhàng quét mắt nhìn nn một cái, lửa giận giảm đôi chút, chỉ vào Tam hoàng tử nói: “Trẫm ko nghi ngờ ngươi, nhưng ngươi nõi trẫm nghe vì sao muốn cởi quần áo của hắn?” 
“Ta muốn kiểm tra, trước kia ta đã làm như vậy!” Nàng thực nóng nảy, nàng biết bản thân rất khả nghi.


Cho dù có duyên với Tam hoàng tử, cũng ko có khả năng trực tiếp tiến lên cởi quần áo trẻ nhỏ của người khác, nhưng nn trước kia chính là làm như thế, đầu tiên muốn nhìn xem con có bị vết thương ở chỗ nào kín hay ko, chỗ mà người hầu hạ ko phát hiện ra, hơn nữa, nn cũng ko cởi hoàn toàn, chỉ nhìn xem mà thôi, cũng ko phải giở trò lưu manh.


available on google playdownload on app store


Nhưng người bên ngoài nhìn vào, cảm thấy việc đó ko hợp lý. Viên Diệu Diệu và Tam hoàng tử ko thân chẳng quen, trước kia chỏ là bếhắn một lần, vậy mà lại có biểu hiện thân mật như vậy, khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ. 
“Trước kia ngươi từng có con?” Mặt Vệ Cảnh đầu kinh ngạc.


Viên Diệu Diệu thật muốn đánh cái miệng của mình, nn nói nhanh như vậy để làm cái gì chứ!


“Ko phải, trước kia ta đã nhìn thấy người khác chăm con, nếu con khóc mà ko biết nguyên nhân, có thể cẩn thận kiểm tra một chút xem trênngười hắn có vết thương hay ko. Có đôi khi trẻ nhỏ tự động hoặc bò, tự chơi sẽ ko cẩn thận làm bản thân bị thương, ko nhất định đều sẽ có người phát hiện đúng lúc….”


Nn cẩn thận giải thích với Vệ Cảnh, Vệ Cảnh nhẹ nhàng gật đầu, giờ phút này, ngôi cửu ngũ giống như một đứa trẻ hiếu học, cẩn thận nghe lời nn nói.


Vú nuôi đứng bên cạnh nghe xong, thấy Vệ Cảnh giống như tin tưởng lời nn nói, lập tức nói: “Vậy Miêu tần nương nương có thể sai lão nô đilàm, sao phải tự mình làm? Ngài chưa từng sinh nở, động tác ko biết nặng nhẹ, có lẽ Tam hoàng tử bị ngài động đau, cho nên mới run rẩy.”


Ko thể ko nói, ɖú nuôi này có tài ăn nói ko phải chỉ tốt bình thường. Viên Diệu Diệu bị lời bà ta nói chọc cười.
Vú nuôi này là do nn tự mình chọn, lúc ấy nn nhìn trúng ɖú nuôi miệng ko dài, chăm chỉ làm, ko nghĩ tới lại có một ngày như hôm nay. 


Nn gần như bị nói đến ko thốt nên lời, hiện giờ nn hoàn toàn là mộtngười xa lạ, đương nhiên là hết đường chối cãi, có đôi khi nn có mộtloại xúc động, hận ko thể lập tức nói cho Hoàng thượng thân phận thậtcủa mình, kỳ thật nn chính là Viên Diệu Diệu, là mẹ đẻ của Tam hoàng tử.


“Là tần thiếp xen vào việc của người khác, xin Hoàng thượng trách phạt, nhưng tần thiếp tự biết đúng mực, nếu thật sự ko biết nặng nhẹ, lúc trước Tam hoàng tử sẽ ko đồng ý để tần thiếp ôm.”


Viên Diệu Diệu chỉ có thể lui một bước, nàng để thái y đến kiểm tra, thái y vẫn tra không được gì.
“Tam hoàng tử thân thể tương đối nhược, ban đêm kinh mộng cũng là bình thường.”


hắn vốn muốn thay Viên Diệu Diệu giải thích, nhưng Viên Diệu Diệu nghe xong câu này, lại ko hề vui vẻ, ngược lại trong lòng còn tê rần.


“Thân thể tương đối yếu? Tam hoàng tử từ khi sinh ra đều vô cùng cường tráng, hơn nữa so với đứa nhỏ cùng tuổi còn thông minh hơn, vì sao hiện tại lại bị yếu đi, hơn nữa ban đêm còn giật mình?”


Nn nhịn ko đc kinh hô ra tiếng, nhưng vì Tam hoàng tử còn ở bên cạnh, cho nên nn cố đè thấp tiếng nói, sợ quấy nhiễu giấc ngủ củahắn.


Vệ Cảnh lại lần nữa nhìn về phía nàng, Viên Diệu Diệu vội vàng nói ra câu cứu vớt: “Tần thiếp là nghe người khác nói, năm đó khi Tam hoàng tử đc sinh ra, Quý phi nương nương phái người đi phát trứng hỉ cho các cung, mỗi người đều nói thân thể Tam hoàng tử rất tốt, lúc Tam hoàng tử đầy tháng cũng rất chắc nịch, rất nhiều phi tần đều nhìn thấy, còn nói chưa bao giờ thấy qua bé con nào thông minh như vậy.”


“Miêu tần đang hỏi ngươi đó, nói!” Vệ Cảnh trực tiếp hỏi thái y. Thái y hơi do dự một chút, giống như ko biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng rối rắm một lát mới nói: “Vi thần cũng ko biết, người thường bắt mạch cho Tam hoàng tử là phó viện phán Cát thái y. Nhưng trước kia vi thần ban đêm có bắt mạch cho Tam hoàng tử một lần, thân thể đích thực khoẻ mạnh, chỉ là hôm nay nhìn thấy muốn…”


Lời nói tiếp theo hắn ko dám nói ra, thậm chí còn có chút co rúm, Viên Diệu Diệu đứng ở đó, có thể nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn. 


“nói mau, ngươi có phải muốn trẫm phát hoả hay ko? Nếu ko phải Miêu tần hỏi ngươi, có phải ngươi muốn giấu diếm ko báo chuyện Tam hoàng tử thân thể suy yếu? Sao, ngươi muốn đả thông cho Cát thái y sao? Cát thái y lợi hại hơn trẫm phải ko, ngươi muốn báo cho hắn?” 


Vệ Cảnh mất hết kiên nhẫn, phải lăn lộn đến hơn nửa đêm, vẫn vì chuyện của con.


Từ lúc Đông Sanh đến bẩm báo, hắn vẫn luôn bị nghẹn cháy, sau đó ởtrên đường đi đc Viên Diệu Diệu trấn an tốt, kết quả tới nơi này, hết ɖú nuôi đến thái y, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một trận khủng hoảng.
Là ai xuống tay với con của hắn?


“Vi thần ko dám.” Thái y vội vàng quỳ xuống, ko ngừng dập đầu xin tha, lúc này hắn ko dám có bất kì ý tưởng cầu may nào, đem sự việchắn tr.a xét thấy nói hết ra.
“Thân mình của Tam hoàng tử hiện giờ so với trước kia quả thật suy yếu, phải điều dưỡng thật tốt.”


“Phải điều dưỡng như thế nào?” Vệ Cảnh cố nhẫn lại tính tình hỏi hắn.


“Năng lực thừa nhận của trẻ nhỏ kém, ko thể dùng vật quá bổ để điều dưỡng, chỉ cần chú ý chuyện ăn uống ngủ nghỉ thường ngày, uống sữa đầy đủ, giấc ngủ ngon, chính là đạo lý, ăn đc ngủ được thân thể sẽtốt.” Thái y nơm nớp lo sợ nói ra.


Vệ Cảnh chuyển mắt lên người ɖú nuôi, ɖú nuối lập tức run cầm cập, ngôi cửu ngũ mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm, ngươi bình thường ko thể chống đỡ, huống chi cơn tức giận của hắn ko dễ tiêu trừ như vậy.


“Như vậy quá dễ, chuyện ăn cùng ngủ của trẻ nhỏ tr.a xét dễ dàng nhất, Quế ma ma, ngươi nói có đúng ko?” 
Tiếng của Vệ Cảnh ép tới rất thấp, mang theo cảm giác áp bách cực kì mãnh liệt.
Chân Quế ma ma mềm nhũn, muốn quỳ xuống mặt đất, nhưng bà ta ngạnh cắn răng kiên trì.


Bà ta nhớ rõ có người cùng bà ta nói qua, khi Hoàng thượng hỏi cái gì, nhất định ko thể mềm chân quỳ xuống, nhưng vậy chính là tự nhận tội, phải biểu hiện khí khái, như vậy Hoàng thượng mới ko hoài nghi.
“Vâng, lão nô nguyện ý nhận kiểm tra.”


Quế ma ma tự xây dựng tâm lý xong, hoàn toàn trấn định, bà ta nhẹnhàng ngẩng đầu, giống như đã chuẩn bị tốt.
Vệ Cảnh cười lạnh, lập tức sai người tìm mấy ɖú nuôi có kinh nghiệm lên, mang Quế ma ma đi kiểm tra.


hắn, Viên Diệu Diệu cùng thái y đều đứng tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi. Thái y ko dám thở mạnh, hắn ko biết Hoàng thượng muốn làm gì, nhưng trong lòng cảm thấy sẽ ko có chuyện tốt. 


Rất nhanh Quế ma ma đã kiểm tr.a xong, ko có bất cứ vấn đề gì, trênmặt bà ta vẫn là biểu tình trấn định, lại còn mang theo vài phần cảm giác đắc ý.


Tâm tình Viên Diệu Diệu càng ngày càng ko xong, ko có việc gì khó chịu hơn so với việc người mình lưu lại chăm sóc con mình, lại là người có khả năng gây bất lợi cho hắn. 
Bởi vì hiện tại, nn đang đứng ở góc độ của người xa lạ, nên ko biết phải ngăn chặn nguy hiểm này như thế nào.


Nn ko có quyền thay Tam hoàng tử đổi ɖú nuôi mới, cho dù là thật sựthay đổi, nn cũng ko có quyền đi điều tr.a xem ma ma mới đổi thân thế có trong sạch hay ko, có thể dạy hư con nn ko, tất cả đều ko thể biết. 


“Hoàng thượng, đã ko còn sớm, hiện giờ Tam hoàng tử đã tốt, ngài cùng Miêu tần….” Quế ma ma đứng chờ bên cạnh, một lát sau giống như ko nhịn nổi, lên tiếng nhắc nhở.


Nhưng Vệ Cảnh căn bản ko phản ứng lại với bà ta, vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tam hoàng tử đang ngủ say, giống như có thể nhìn đến nở hoa.
“Trẫm không ngủ, ngươi câm miệng.” hắn lời ít ý nhiều làm Quế ma ma câm miệng.


Hoàng thượng đã phân phó như vậy, tự nhiên Quế ma ma cũng ko dám nói gì nữa, nhưng Viên Diệu Diệu vẫn luôn vô cùng lo lắng.
Nn ko biết bản thân đang đợi điều gì, chỉ muốn ở cùng Tam hoàng tử trong chốc lát, ít nhất có thể cho hắn có buổi tối hôm nay yên giấc. 


“Ngô hừ hừ ——” bỗng nhiên Tam hoàng tử đang ngủ yên giấc ko hề dự liệu bắt đầu rầm rì. 
Ko có ai chạm vào hắn, cũng ko ai phát ra âm thanh, thậm chí vì muốnhắn ngủ ngon, đèn xung quanh cũng giảm nhẹ, chỉ giữ lại vài chỗ, nhưng âm thanh bất mãn của trẻ nhỏ vẫn truyền tới. 


Viên Diệu Diệu nghe thấy âm thanh ấy, theo bản năng muốn nhấc chậđi qua dỗ hắn, nhưng tay bị người khác bắt được. 
“Ngươi thành thật đợi, bằng ko lát nữa lại là do ngươi chạm vào.” 


Viên Diệu Diệu nghe tiếng rầm rì rất nhỏ kia, tuy rằng trong lòng cực kì hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng kìm nén, ngồi bên cạnh hắn. 
Tiếng thút thít của Tam hoàng tử càng ngày càng lớn, thậm chí cuối cùng còn trực tiếp khóc to.
“Thái y, ngươi đi xem đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”


Hoàng thượng chỉ điểm, thái y tuy rằng muốn nói hắn ko biết dỗ trẻ con, nhưng ngôi cửu ngũ đã điểm danh thì dù trong lòng có bất mãn gì, hắn vẫn phải căng da đầu đi qua.


Thái y đi đến, động tác có chút vụng về, Hoàng thượng liền sai một vú nuôi mới tới tiến lên giúp hắn. 
“Hồi Hoàng thượng, tã của Tam hoàng tử bị ướt.” 
Cuối cùng, dưới cái nhìn của Hoàng thượng, thái y trả lời một câu. 


Quế ma ma vốn muốn tiến lên hầu hạ, nhưng Vệ Cảnh lập tức đưa ánh mắt qua, bà ta theo bản năng dừng bước chân, ko dám tiến lên mộtbước. 
Vệ Cảnh giống như quyết tâm ở lại chỗ này, mặc cho ai khuyên nhủ cũng ko đc. 


Vừa lúc Viên Diệu Diệu cũng ko muố rời đi, nhân cơ hội canh giữ bên người Tam hoàng tử, nhìn khuôn mặt bé con thơm ngọt non nớt đangngủ, nn liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.


Nhưng sau một đoạn thời gian, hắn bỗng nhiên lại bắt đầu rầm rì, hơn nữa giống hệt tình huống lúc đầu, lúc này Vệ Cảnh lại hướng ánh mắt về phía thái y, ko cần mở miệng, hắn đã ngoan ngoãn đi qua xem xét. 
“Có thể Tam hoàng tử bị đói bụng.” Thái y nói lại như vậy.


Vệ Cảnh gật đầu, vẫn như cũ ko cho Quế ma ma làm gì, bất kể là đổi tã hay uống sữa đều là do ɖú nuôi khác xử lý.
Chờ đến lần khóc nháo thứ ba, thứ tư, mọi người ở đây đều phát hiệnra chuyện ko thích hợp.


Cách một đoạn thời gian lại khóc một lần, thậm chí hai lần sau ko có vấn đề gì vẫn khóc. Tam hoàng tử ko có thói quen uống sữa nhiều lần vào ban đêm, tã cũng sạch sẽ, vậy mà hắn vẫn khóc thút thít.


Ps: Là sao đây, Tam hoàng tử bị sao vậy? Đọc mà sót ruột thay bé mới có mấy tháng, khổ thân,mẹ mất lại còn bị người khác hãm hại. Đề nghịanh Cảnh cho chị Diệu mang bé về nuôi.






Truyện liên quan