Chương 8: Chuyện xưa

Edit +Beta: Anky 
Lạc Chiêu Dực ôm lấy eo Mục Song Hàm, ánh đao trong ống tay áo chợt lóe, phóng lên trên vách đá dựng đứng một đường rãnh sâu kéo lê thật dài mới dừng lại.
Mục Song Hàm thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được lo lắng nói: "Làm sao bây giờ?"


"Loại thời điểm này, nàng chỉ cần nhắm mắt lại ôm chặt lấy ta là được rồi!" Lạc Chiêu Dực liếc xéo nàng, một chút vẻ khẩn trương trên mặt cũng không có, mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng rất tự tin.


Mặc dù có chút đáng ăn đòn, nhưng không thể không nói, có người như vậy ở bên người, vẫn rất an tâm.


Mục Song Hàm cũng bất chấp cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, cánh tay trực tiếp ôm lấy hắn, nhưng mà..."Điện hạ, ta còn chưa run đâu, người run cái gì?" Nàng là nữ, rõ ràng bị thua thiệt hơn được không?
"Rõ ràng là nàng đang run!" Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực vặn vẹo, không vui nói.


Mục Song Hàm vừa ngẩng đầu, lại phát hiện bên tai hắn đỏ một mảnh: "..." Ma đản, điện hạ ngây thơ, loại thời điểm này người còn có tâm tư thẹn thùng?
Lạc Chiêu Dực thẹn quá hoá giận, ngay cả báo một tiếng cũng không nói liền nhảy xuống.


"A - -" quá kích động, Mục Song Hàm muốn điên rồi, nhắm mắt lại thét chói tai.
Sau đó, nàng cảm giác được Lạc Chiêu Dực tựa hồ nắm lấy được cái gì đó thuận thế trượt xuống, thế rơi nhẹ dần, sau đó hai người cùng rớt vào trong nước.


available on google playdownload on app store


"Hô..." Đầm nước cũng không sâu, Mục Song Hàm từ trong nước ló đầu ra, sặc mấy ngụm nước, liếc mắt liền thấy được bên cạnh vách núi có vài nhánh dây thừng buông xuống, nhìn lại chung quanh đây, đúng là vô cùng xinh đẹp, không hề có dấu vết bị mài dũa, non xanh nước biếc, cỏ xanh mơn mởn, cách đó không xa còn có một căn nhà gỗ, nhưng không giống như có bóng dáng người đang ở.


"Điện hạ, thái tử điện hạ?" Qua một lúc cũng không thấy Lạc Chiêu Dực trồi lên mặt nước, Mục Song Hàm có chút nóng nảy, không phải là bị thương chứ? Nàng vội vã định nín thở, lặn xuống nước tìm kiếm.


"Đừng gào thét, lỗ tai thiếu chút nữa bị nàng làm điếc!" Lạc Chiêu Dực ở cạnh bờ nổi lên, phát quan rơi ra, tóc dài ướt đẫm, dán ở trên người, "Còn biết tìm ta, cuối cùng nàng cũng có chút lương tâm."


"Người không có việc gì thì tốt rồi!"  Gặp lại sau khi sống sót, Mục Song Hàm vừa khóc vừa cười, "Điện hạ, ta không phải là người vong ân bội nghĩa, nếu như người vì cứu ta mà gặp chuyện không may, ta sẽ thật hối hận cả đời..."


"Nàng biết là tốt rồi!" Lạc Chiêu Dực khóe môi khẽ nhếch, hiếm khi đơn thuần mỉm cười.
Mục Song Hàm nhìn hắn, giật mình, lập tức thở dài, đây là người đầu tiên nàng gặp phải, nguyện ý lấy tính mạng cứu nàng, đáng tiếc, hắn lại là thái tử cao cao tại thượng.


"Nói đến cũng thật là khéo, ở đây sao lại có dây thừng được bện lại treo ở đàng kia..." Giống như là phương tiện đặc biệt cho người leo xuống, nếu không phải như thế, cho dù Lạc Chiêu Dực có khinh công cao, hai người bọn họ cũng không cách nào bình yên hạ xuống đất được.


"Ta chưa nói với nàng sao?" Lạc Chiêu Dực nhíu mày.
"Cái gì?"
"Nơi này là chỗ của ta, dây thừng là ta làm, nhà gỗ cũng là ta dựng..."
Mục Song Hàm: "Cho nên nói..."


"Cho nên nói không biết nàng đang gào thét cái gì, chỗ này ta đã nhảy tới 180 lần, quen thuộc đến không thể nào quen hơn rồi." Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, hừ nói: “Cho dù nàng nặng như vậy, mang nàng xuống cũng không thành vấn đề."


Ta kháo, lãng phí tình cảm của nàng! Còn nói hắn lương thiện dùng mạng cứu mình?
Mục Song Hàm: "... Ngươi! Mới! Nặng!"
Lạc Chiêu Dực: "Nàng còn muốn ở trong nước ngây ngốc bao lâu?"


Mục Song Hàm cúi thấp đầu, có chút rối rắm, y phục nàng chất liệu mỏng manh, khi thấm nước liền lộ hết đường cong... Dù nàng có tùy tiện cũng không thể tự nhiên đi lên như vậy!


Lạc Chiêu Dực cười nhạo một tiếng, vào nhà gỗ, không lâu sau liền mang ra một bộ quần áo sạch sẽ, ném cho nàng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Như thế nào, đang lo lắng ta sẽ làm loạn với nàng?"


"Ta có cái gì phải lo lắng, " Mục Song Hàm nhìn hắn, cổ quái cười một tiếng, bình tĩnh nói: "Thần nữ liễu yếu đào tơ, sao so sánh được với điện hạ dung mạo tuyệt thế, điện hạ nên lo lắng cho mình mới phải."


Lạc Chiêu Dực: "..." Nữ nhân bình thường sẽ không lưu manh, lưu manh đến mức này không phải là nữ nhân!
Sau đó, hai người từng người thay y phục, ngồi sưởi ấm, thuận tiện phơi y phục.
Mục Song Hàm nhẹ nhàng ngửi ngửi, ánh mắt dừng lại trên tay phải của hắn.


Tay phải Lạc Chiêu Dực luôn giấu ở sau người, tức giận nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Mục Song Hàm đứng dậy, đột nhiên đi đến sau lưng hắn, bởi vì đang mặc một bộ trường bào kiểu nam nên suýt nữa vấp ngã, nàng bắt lấy cánh tay hắn, quả nhiên nghe được hắn "tê" một tiếng.
"Nàng nữ nhân này..."


Thanh âm Lạc Chiêu Dực đột nhiên im bặt, bởi vì hắn vừa nhìn thấy hai tròng mắt nàng, khẽ phiếm hồng, cất giấu mênh mông lửa giận, lóe lên ánh nước, sáng long lanh lại đẹp đến kinh người, chỉ nghe nàng thở dài một tiếng, dù tâm địa cứng rắn cũng bị nàng làm tan chảy, "Điện hạ, ngài có thể đừng mạnh miệng như vậy không?"


Nàng sớm nên hiểu rõ trình độ khẩu thị tâm phi của người này, từ nơi cao như vậy rơi xuống, làm sao có thể một chút việc gì cũng không có? Bình thường hắn xuống tất nhiên là đã có chuẩn bị, đâu giống lần này đột ngột không kịp chuẩn bị như vậy... Huống chi, toàn thân nàng một chút bị thương cũng không có, ở đâu ra vận khí tốt như vậy? Không thể nghi ngờ là vì cả người hắn đã bảo vệ nàng.


Đột nhiên Lạc Chiêu Dực có chút không biết làm sao, hắn nâng cằm, dùng vẻ mặt kiêu ngạo che dấu sự mờ mịt nhảy loạn trong tim, vừa ngứa, vừa nóng.


Vài vết máu thật dài đang chảy xuống ống tay áo, không biết bao nhiêu vết thương nhỏ khác, lòng bàn tay cũng bị rách ra, nhìn thấy cực kỳ dọa người, Mục Song Hàm cắn môi dưới, "Nơi này có thuốc không?"


"Không có, " Lạc Chiêu Dực bỗng dưng thu tay lại, hừ nhẹ, "Một chút chuyện nhỏ không đáng để nàng ngạc nhiên..."
Mục Song Hàm ngồi ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, "Ta cùng điện hạ vốn không quen biết, tại sao điện hạ lại nhiều lần cứu ta?"


Lạc Chiêu Dực nghe vậy, sắc mặt hơi tốt lúc trước chẳng biết tại sao lập tức chìm xuống, lạnh lùng nói: "Nàng tự mình nghĩ!"
Mục Song Hàm nhíu mày, chẳng lẽ trước kia nàng từng gặp thái tử? Không thể nào, một chút ấn tượng nàng cũng không có!


Mục Song Hàm có lòng muốn giúp hắn băng bó miệng vết thương, lại thấy thần sắc hắn lạnh lùng, không khỏi muốn nói lại thôi.


Qua rất lâu, Lạc Chiêu Dực đột nhiên lạnh nhạt nói: “Năm ấy ta tám tuổi xuất cung, gặp phải bọn buôn người, lúc trốn ra được lại lăn xuống dốc núi, chính là chỗ đối diện kia..."


Mục Song Hàm ngẩn ra, hắn lại nói: "Mười tuổi năm ấy, phụ hoàng cải trang vi hành đến Giang Nam, chuyện lớn nhỏ trong cung đều do hoàng hậu phụ trách quản lý. Ta bị người làm hôn mê, sau khi tỉnh lại đã ở trong bầy sói, cửu tử nhất sinh, là ở khu rừng phía đông này. Mười ba tuổi năm ấy xuất cung, bị người đuổi giết, ở thác nước phía tây nhảy xuống, bị nước trôi đến nơi đây, vẫn là địa điểm giống nhau... Nếu đã có duyên như vậy, ta dứt khoát ở chỗ này dựng một căn nhà. Ta nghĩ tới, có lẽ có một ngày sẽ từ trên vách núi rơi xuống, cần chuẩn bị sớm..." Hắn hờ hững chỉ chỉ dây thừng.


Mục Song Hàm hơi hé miệng, giờ mới hiểu được hắn đang giải thích với nàng, vì sao hắn lại ở nơi hoang dã này làm những thứ khó hiểu đó.
"Điện hạ là thái tử cao quý, tại sao lại lần lượt gặp nạn, còn là ở cùng một nơi?" Mục Song Hàm trong lòng căng thẳng, không hiểu hỏi.


"Cảm thấy rất kỳ quái?" Lạc Chiêu Dực nhìn nàng một cái, như cười như không.
Mục Song Hàm gật đầu.
Lạc Chiêu Dực thoắt cái tiến sát lại, ở bên tai nàng khẽ nói: “Nàng muốn biết sao?"


Sau lưng Mục Song Hàm phát lạnh, lui về phía sau, cảm thấy sự tình trong chuyện này không phải một nữ nhi triều thần nho nhỏ như nàng có thể biết được, nàng vội vàng lắc đầu: "Không không không, điện hạ người vẫn đừng..."


Tiếng nói dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy gò má Lạc Chiêu Dực, mặc dù trầm tĩnh như vẽ, nhưng lại lạnh buốt và vắng lặng như vậy, khép hờ nửa đôi mắt, một chút màu xanh u yêu dị lóe lên, lưu chuyển tao nhã làm rung động lòng người.


“Lúc tiên đế tại vị, Tây Di có một vị thánh nữ, bọn họ ca tụng nàng, tán thưởng nàng, là tiên tử trên đại tuyết sơn, là tinh linh trên thảo nguyên, nàng ta có một đôi mắt màu lam so với bầu trời còn trong suốt hơn, so với ánh trăng còn sáng tỏ hơn... Về sau, nàng được tiên đế mang vào cung, trực tiếp phong làm Hoàng quý phi."


Mục Song Hàm toàn thân rét run, muốn che lỗ tai, nhưng vừa động lại không nhúc nhích được.


“Hai năm sau khi nàng ta tiến cung, tiên đế qua đời, phụ hoàng đăng cơ. Khi đó, nàng sắp lâm bồn, nghe nói sinh hạ một hài nhi đã ch.ết. Sau đó lại trở nên điên khùng, trốn khỏi hoàng cung, từ trên vách núi nhảy xuống... Chính là ở nơi này." Lạc Chiêu Dực bĩu môi, ghét bỏ liếc nhìn nàng, "Nàng có vẻ mặt gì, nhàn rỗi không có việc gì kể chuyện xưa cho nàng mà thôi, lá gan nhỏ như vậy?"


Mục Song Hàm ngẫm lại tuổi của hắn, nhìn lại đôi mắt hắn một chút, cùng với lời hắn vừa nói, ba lần đều ở chỗ này gặp nạn, không khỏi cười đến so với khóc còn khó coi hơn... Thật sự chỉ là chuyện xưa sao?


Người trong thiên hạ đều biết, Thất hoàng tử chính là con trai trưởng duy nhất của hoàng hậu, nên thuận lý thành chương * được phong làm thái tử.
( *Thuận lý thành chương: sự việc dựa theo lý thuyết mà diễn ra thuận lợi.)


Mục Song Hàm chưa gặp qua hoàng hậu, nhưng cũng biết, hoàng hậu không có một đôi mắt màu lam!
Lạc Chiêu Dực cười cười, không chút để ý tới nói tiếp: "Nghĩ gì thế, nghe nói ngoại tổ mẫu đã mất sớm của ta là người dị tộc, có đôi mắt màu lam, phụ hoàng nói ta là giống người."


Mục Song Hàm: "..." Nàng thật sự là muốn điên rồi, vị điện hạ này nói chuyện thật thật giả giả, hư hư thật thật, không biết là thực sự bí ẩn hay đang cố ý dọa người... Điện hạ xấu tính!


Nét mặt của nàng hiện tại thực thú vị, Lạc Chiêu Dực cười đến ngã xuống, hai tay chống ở sau gáy, nhìn bầu trời, thần sắc ôn hòa điềm đạm rất nhiều.
Y phục vừa lúc cũng khô, Mục Song Hàm yên lặng đi thay.


"Điện hạ, người đã đối với nơi này quen như vậy, hẳn biết ra ngoài như thế nào chứ?" Mục Song Hàm thay xong quần áo, hỏi hắn.


Lạc Chiêu Dực đứng lên, không có phát quan, tóc dài đã khô trực tiếp xõa xuống, thiếu đi chút vênh váo hung hăng ngày thường, mỹ thiếu niên tao nhã tuấn dật, thì ra vừa tuấn mỹ lại quyến rũ người, chọc cho Mục Song Hàm nhìn thêm vài lần.


Hắn cũng không chú ý, dùng ngọc đới * buộc tóc xong, vừa nói: "Hiện tại có hai sự lựa chọn, một là chờ, chờ người ngoài biết chúng ta đã xảy ra chuyện, dẫn người tìm đến, hai là tự chúng ta trở về, nhưng không có cách nào giải thích việc bị rơi xuống vách núi còn có thể lông tóc không tổn hao gì... Đương nhiên còn có một vấn đề, bộ dáng chúng ta cùng lúc xuất hiện như này, nàng có mười cái miệng cũng nói không rõ..."


(*ngọc đới: đai lưng bằng ngọc)
Mục Song Hàm nhíu mày: “Vậy ý điện hạ là?"
Hai người cũng coi như chung hoạn nạn, Mục Song Hàm không phát hiện ra, thái độ nàng đối với hắn tùy ý rất nhiều, cũng buông lỏng rất nhiều, có một loại tín nhiệm không rõ lý do- - tin hắn sẽ không hại nàng.


Lạc Chiêu Dực cũng phát hiện, tâm tình không tệ lắm, nghiêm trang nói: "Ta không phải tên điện hạ, nàng không phải không biết tên ta chứ?"
“Thái tử điện hạ tôn quý, ta cũng không thể gọi thẳng kỳ danh..." Mục Song Hàm cũng nghiêm mặt nói.


Lạc Chiêu Dực bực mình, hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý nàng - - ma đản, cung kính cùng lễ nghi cũng đã bị tiểu hồ ly ăn, lại còn không dám gọi cái tên? Lừa gạt quỷ sao!






Truyện liên quan