Chương 10: Thử
Edit +Beta: Anky
"Vi thần tham kiến bệ hạ!"
"Miễn lễ." Văn Đế mỉm cười ôn hòa, nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới người trẻ tuổi tài hoa hơn người trên Chiêu Minh Điện năm đó, thoáng cái hai mươi năm đã qua, "Ngươi vội vã đến cầu kiến, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng?"
Mục Bách cũng ngàn vạn cảm khái, nghiêm nghị nói: "Thần đến, là muốn mời bệ hạ cho thần một cái công đạo!"
"A?" Văn Đế khó hiểu.
Mục Bách gằn từng chữ: "Đoan Mẫn trưởng công chúa!"
Tiếp theo, Mục Bách đem chuyện hôm qua một lời nói xong, nói đến lúc ái nữ gặp nạn, nhịn không được hai mắt đỏ bừng, Văn Đế nghe được nhíu mày, "Đoan Mẫn không đến mức hồ đồ như thế, việc này..."
"Vi thần không dám vu hãm cho nàng ta, chỉ là chuyện này cùng trưởng công chúa thoát không khỏi liên quan, nhưng trưởng công chúa thân phận cao quý, không ai dám mạo phạm, vi thần..."
Nghe đến đó, Văn Đế mới biết được ý tứ Mục Bách, cũng không phải muốn ông giáng tội Đoan Mẫn, mà là muốn ông hạ lệnh Đoan Mẫn phối hợp điều tra, quang minh chính đại tr.a ra chân tướng... Dù sao một nữ nhi quan viên tứ phẩm cùng Đoan Mẫn trưởng công chúa, ai cũng biết sẽ thiên vị ai.
Nhưng Văn Đế cảm thấy, làm vậy khó tránh chuyện nhỏ nháo thành lớn, ông cố ý muốn đề bạt Mục Bách, cũng không thể bởi vì chuyện như vậy mà hạ chỉ, huống chi nữ nhi Mục Bách cũng không xảy ra chuyện gì!
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ, thái tử đến!"
Ngay lúc Văn Đế muốn cự tuyệt, thanh âm của đại thái giám Tôn công công cùng Mục Bách đồng thời vang lên.
Văn Đế lập tức cười nói: "Tuyên."
Lạc Chiêu Dực trầm mặc đi tới, cẩm bào ngọc quan, ống tay áo rộng phất nhẹ trong gió, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
Văn Đế vẫy tay, ngạc nhiên nói: "Đây là làm sao, vẻ mặt mất hứng, chẳng lẽ cãi nhau với nhị ca con?"
Mục Bách đang muốn hành lễ, Lạc Chiêu Dực khoát tay, sau đó đối diện Văn Đế nói: "Phụ hoàng, dưới chân thiên tử, theo lý người người nên kính sợ, nhưng có người ban ngày ban mặt hành hung làm ác... Thật sự làm nhi thần phẫn hận không thôi! Chỉ tiếc cho nữ tử kia, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!"
Mục Bách cả kinh, Văn Đế đã hỏi tới: "Con nói là chuyện gì?"
"Hôm qua, nhi thần ở trên lầu khách điếm, chứng kiến một kẻ tặc đánh ngất phu xe, kéo một chiếc xe ngựa chạy như bay đi, trong xe mơ hồ nghe được thanh âm nữ tử gào thét, chỉ là cứu giúp không kịp..." Lạc Chiêu Dực mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng thống trị thiên hạ, mọi sự đều chú ý đến "Hiếu Thiện Nhân Đức ", loại tặc tử đến mức này, ch.ết muôn lần không đủ, đúng lúc bị nhi thần bắt gặp, nhất định phải đem hắn ra xử theo công lý!"
Văn Đế như có điều suy nghĩ, Mục Bách dè dặt hỏi: "Xin hỏi điện hạ... trông thấy kẻ tặc kia lúc nào?"
"Nhắc tới cũng khéo, " Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói: "Chính là sau Đào hoa yến của cô cô, vốn là muốn giải sầu, bắt gặp chuyện như vậy, cũng không tiêu tan được!"
"Điện hạ ghét cái ác như kẻ thù, Đại Cảnh ta quả thật may mắn!" Vẻ mặt Mục Bách lập tức chính trực phụ họa, mặc kệ thái tử là hạng người gì, giờ phút này Mục Bách nhìn hắn cũng cực kỳ thuận mắt!
Văn Đế vội ho một tiếng, chuyện đến mức này, hủy đi sân khấu của con mình cũng không tốt, ông thở dài nói: "Chiêu Dực, kỳ thật nữ tử con nhìn thấy kia chính là nữ nhi của Mục khanh, Mục khanh hôm nay đến cũng là vì chuyện này..."
"A?" Lạc Chiêu Dực nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, thật sự rõ ràng không giống giả bộ, sau đó nhạt giọng nói: "Vậy thì thật là trùng hợp."
Văn Đế nhìn ở trong mắt, một chút hoài nghi dần tản đi, lập tức hạ chỉ, lệnh Hình bộ điều tr.a chuyện này, đặc biệt nhấn mạnh Đoan Mẫn trưởng công chúa có liên quan trong đó, muốn tr.a thế nào liền tr.a thế ấy, không cần cố kỵ.
Mục Bách tạ ơn lui ra, từ đầu tới cuối không có cùng thái tử trao đổi ánh mắt gì.
"Tiểu Thất, cô cô con hiện tại ở ngự hoa viên cùng mẫu hậu con, con đi qua cùng nàng nói một tiếng, chuyện hôm qua coi như bỏ đi, cũng đừng để trong lòng nàng có vướng mắc." Văn Đế nói lời thấm thía, mặc dù ở trước mặt Đoan Mẫn trưởng công chúa che chở con trai, nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua mặt mũi của muội muội.
"Chắc là cô cô đã đi cáo trạng nhi thần." Lạc Chiêu Dực lạnh lùng nói: "Cô cô và mẫu hậu đều nhìn nhi thần không vừa mắt, nhi thần cần gì đi qua khiến bọn họ phiền lòng!"
Nhắc tới hoàng hậu, Văn Đế trầm mặc chớp mắt một cái, "Mẫu hậu con cũng không phải là..."
"Cô cô thì không nói, nhi thần thực không hiểu, tại sao mẫu hậu lại đối đãi với con trai ruột của mình như vậy?" Lạc Chiêu Dực nói đến đây, không nhịn được ảm đạm, lúc này cũng không phải là diễn trò, hắn thật sự không hiểu, trên thế gian này có người mẫu thân nào sẽ đối với hài tử làm như không thấy, thậm chí, thậm chí..."Chẳng lẽ nhi thần thật không phải là con ruột mẫu hậu..."
"Chiêu Dực!" Văn Đế cắt lời hắn, trầm giọng nói: "Mấy lời đồn nhảm trong cung con không cần để ý, con thật sự là do mẫu hậu sinh ra, là con trai trưởng của trẫm! Con làm thái tử, cũng là danh chính ngôn thuận!"
Lạc Chiêu Dực mặt không chút thay đổi đứng ở trước mặt Văn Đế, không nói lời nào.
Thật lâu sau, Văn Đế lại nói: "Mẫu hậu con gần đây thân thể khó chịu, hôm qua còn triệu thái y, con..."
Lạc Chiêu Dực rũ mắt xuống, sau đó không tình nguyện hừ nói: "Nhi thần đi tản bộ ngự hoa viên!"
Văn Đế dịu lại sắc mặt, lập tức gật đầu cười, lại không phát hiện trong mắt Lạc Chiêu Dực đột nhiên u ám.
Giữa trưa ngày xuân, bách hoa nở rộ.
Hoàng hậu đứng trước vườn hoa rất lâu, cùng Đoan Mẫn trưởng công chúa nói chuyện câu được câu không, làm cho Đoan Mẫn trưởng công chúa nhịn không được muốn cáo từ.
"Hoàng hậu nương nương... Thái tử điện hạ đến đây!" Nữ quan bên người trông thấy bóng dáng Lạc Chiêu Dực từ xa, tiến lên nhắc nhở.
Hoàng hậu cuối cùng có phản ứng - - tay dùng sức bẻ gãy một cành hoa.
Lạc Chiêu Dực bước đến, dừng một chút, vẫn hành lễ với bà, trên mặt một mảnh lạnh nhạt, "Thật là khéo, mẫu hậu cũng tới đây ngắm hoa."
Mọi người: "..." Mỗi lần tới thăm mẹ ruột đều nói là vô tình gặp gỡ, điện hạ người thật sự là đủ rồi!
Hoàng hậu nghe được thanh âm, nghiêng nghiêng đầu, gương mặt lạnh nhạt bỗng tràn ra nụ cười nhu hòa, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Chiêu Chiêu à..."
Đoan Mẫn trưởng công chúa kinh ngạc.
Lạc Chiêu Dực ngẩn ra, đáy lòng âm thầm trào phúng, không biết lần nói chuyện ôn hòa này sẽ kéo dài bao lâu đây?
Mặc dù biết rõ, hắn vẫn nhịn không được có chút cúi đầu xuống, không được tự nhiên nói: "Nghe nói Phượng Nghi Cung hôm qua triệu thái y..."
Hoàng hậu ôn nhu nhìn hắn, chậm rãi chớp mắt, sau đó giống như phá vỡ ma chú, dáng vẻ tươi cười lập tức biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là khuôn mặt vô cảm và thanh âm lạnh như băng: "Có liên quan đến ngươi sao?"
Lạc Chiêu Dực ngẩng đầu, ôn hòa vừa dâng lên trong lòng đột nhiên tan biến, gằn từng chữ: "Đương nhiên không liên quan, mẫu hậu cũng hiểu, nhi thần chẳng qua... Làm theo phép tắc!"
Hoàng hậu đưa tay nắm lấy cổ hắn, càng bóp càng chặt, Lạc Chiêu Dực tập mãi thành thói quen, cũng không động, hờ hững nhìn bà.
Hoàng hậu đột nhiên buông lỏng tay, lùi lại vài bước, tựa như người trước mắt là mãnh thú và dòng nước lũ, bà hô: "Cút! Cút cho bản cung!"
Lạc Chiêu Dực nở nụ cười, nói lời châm chọc, "Mẫu hậu bảo trọng, nhi thần cáo lui!"
Bóng lưng hắn dần dần biến mất, hoàng hậu mở to hai mắt, chăm chú nhìn, vẻ mặt bỗng mềm lại, nhẹ giọng hô: "Chiêu Chiêu, nương ở chỗ này, Chiêu Chiêu..."
Đoan Mẫn trưởng công chúa thu hết vào mắt, sau lưng toát ra hàn khí, cũng viện cớ cáo lui.
Nữ quan bên người hoàng hậu hơn ba mươi tuổi, là nữ tử diện mạo bình thường, lại có cảm giác điềm đạm an tĩnh, "Nương nương, ở đây gió lớn, trở về đi."
"Chiêu Chiêu đi rồi sao?" Hoàng hậu tựa như một hài tử thiên chân vô tà, không hiểu hỏi.
"Điện hạ sự vụ bận rộn, bất quá chỉ cần nương nương bảo trọng thân thể, điện hạ sẽ trở lại thăm nương nương." Nữ quan như đang dỗ hài tử, ôn nhu nói.
Hoàng hậu khẽ gật đầu, "Bản cung biết rõ."
Sau giờ ngọ, Mục Song Hàm khuyên hết một ngày Từ thị cùng Mục Nhung mới rời đi, vừa thấy bất đắc dĩ, nhưng lòng cũng cực kỳ ấm áp.
"Phu nhân và tiểu thiếu gia là lo lắng cho tiểu thư." Xuân Miên cười hì hì nói.
“ Ngươi thật nhiều lời." Mục Song Hàm cười cười, thoáng nhìn động tĩnh trong bụi cỏ, thuận miệng tìm lý do kêu nàng đi, quay người lại liền có một con tiểu hồ ly màu đỏ nhảy đến trước mặt, tiểu hồ ly hết sức cơ trí, lúc có người ngoài đều trốn tránh, chỉ khi Mục Song Hàm ở một thân một mình mới đi ra.
Mục Song Hàm xoa xoa đầu nó, thở dài, "Tiểu hồ ly, ngươi có muốn trở về với chủ nhân nhà ngươi không?"
Tiểu hồ ly lúc lắc đầu, cũng không rõ là đang gật đầu hay lắc đầu.
"Mặc dù nó thông minh, nhưng không nói được tiếng người." Thanh âm lười biếng vang lên.
Mục Song Hàm hít sâu một hơi, nhìn thấy Lạc Chiêu Dực ngồi trên đầu tường, hai chân tùy ý đung đưa, nàng thở dài, "Điện hạ, tại sao người lại đến nữa?"
Lạc Chiêu Dực không để ý tới nàng, cứ ngồi như vậy.
Mục Song Hàm nhìn hắn, thử thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ lại tâm tình không tốt?"
"Làm sao nàng biết?" Lạc Chiêu Dực thật có chút kỳ quái, lần trước tâm tình hắn không tốt, bị Mục Song Hàm nhìn ra, kết quả lần này cũng bị nhìn ra, mặc dù... Hai lần đều là nguyên nhân giống nhau.
"Lúc này cũng không có bánh ngọt hoa quế." Mục Song Hàm buông một tay, oán thầm, cái đức hạnh giống như khắp thiên hạ đều nợ ngươi mười tám vạn, nhìn không ra mới là ngốc.
Lạc Chiêu Dực: "... Tay nghề kia của nàng, ai thèm nhớ!"
Mục Song Hàm nhún vai, điện hạ, vẻ mặt buồn bực kia của người lộ rõ hết rồi!
Nàng xoay người vào phòng, chỉ chốc lát sau cầm hai món đồ đi ra, môt cây chủy thủ, một miếng ngọc bội, còn có tiểu hồ ly đã lâu không gặp chủ nhân, lăn trên mặt đất làm nũng, đều có toàn bộ ở đây, "Những thứ này đều là của điện hạ, kính xin điện hạ thu trở về đi."
Lạc Chiêu Dực híp mắt, tay giấu trong tay áo nắm chặt vang lên tiếng răng rắc, hừ lạnh nói: "Đồ đã ném cô sẽ không cần lại, nàng muốn ném thì ném!"
Tiểu hồ ly lăn lộn kêu khóc: "... QAQ "
"Ngươi khóc cọng lông!" Lạc Chiêu Dực vừa nghe nó gào thét liền hung hăng hơn, "Vài ngày không gặp lại ngốc đi, ném ngươi, ngươi sẽ không chạy trở về nữa à?"
Tiểu hồ ly cứng đờ - - ồ? Chủ nhân nói thực có đạo lý ta lại không phản bác được!
Mục Song Hàm: "..." Tan nát dưới đất chính là gì đây - - a, ai tới cứu chữa đức hạnh của thái tử một chút đi!
Tiểu hồ ly nhảy lên ghế, lại nhảy lên bàn, dùng cái đuôi đem dao găm cùng ngọc bội cuốn lại, mang đến trước mặt Mục Song Hàm, ngoan ngoãn đặt ở trên bàn giả ch.ết, ý là- - Hàm Hàm, ngươi ném đi!
Mục Song Hàm: "== "