Chương 24: Nhận lời

Edit +Beta: Anky 
Mục Song Hàm nhìn sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết đang suy nghĩ gì, nàng ước lượng bình hoa trên tay, "Người có thể buông ta ra trước không, bình hoa này rất nặng, lỡ như lại ngã vỡ làm sao bây giờ?"


“Vỡ thì vỡ!" Lạc Chiêu Dực mắt cũng không nháy nói: "Ta đưa nàng một xe giống như vậy là được!"
Mục Song Hàm: "..."kiêu ngạo chào ngươi, kiêu ngạo tạm biệt!


Nàng đá một cước qua, Lạc Chiêu Dực không tình nguyện buông lỏng tay, cả giận nói: "Ân nhân cứu mạng còn kém hơn cả hại nàng làm rơi bình hoa?"
"Thái tử điện hạ, đồ trong cung này đều là của nhà người, người cả ngày ném chơi cũng không có việc gì, còn ta làm vỡ vài cái sẽ bị phạt!"


"Về sau cũng sẽ biến thành nhà nàng..."Lạc Chiêu Dực thuận miệng nói một câu, hơi nhướng mày, xuy nói: "Ai dám phạt nàng, ta đi phạt nàng ta!"


Mục Song Hàm không còn lời gì để nói, nàng cảm thấy thái tử điện hạ có tiềm chất biến thành hôn quân, bất quá... Vì cái gì trong lòng nàng không ngừng bay lên bong bóng màu hồng?
Hắng giọng một cái, Mục Song Hàm vội vàng nói: "Đúng rồi, điện hạ, chuyện Tiết Kiến sao rồi?"


"Tạm thời đã giải quyết, chỉ là Tiết Kiến không ch.ết, sau này nàng phải cẩn thận chút..."
"Điện hạ sợ hắn tới tìm ta trả thù?"


available on google playdownload on app store


Lạc Chiêu Dực khẽ gật đầu, Mục Song Hàm sắc mặt lạnh lẽo, hồi lâu thấp giọng nói: "Nói thật, điện hạ, ta cũng không hối hận một đao kia, đó là hắn tự làm tự chịu, chỉ trách ta thấp cổ bé họng, so không được với Vũ Dương Hầu phủ quyền thế khinh người..."


"Quyền thế?" Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm nàng, nhếch cằm, đầy ẩn ý, "Trên đời này không có quyền thế nào vượt qua được hoàng gia..." Mau nói, mau nói nàng muốn làm thái tử phi, nàng nói, ta sẽ miễn cưỡng đáp ứng nàng.
Mục Song Hàm nhìn hắn, cười cười, lại nói: "Chỉ sợ... Song Hàm trèo cao không nổi."


"Nàng nữ nhân này sao lại phiền toái như vậy!" Lạc Chiêu Dực cuối cùng nóng nảy, nói thẳng: "Cô muốn cưới nàng làm thái tử phi, nàng có chịu hay không, nói!"


Mục Song Hàm nhìn hắn, mặt hơi ửng đỏ, ngửa mặt nhìn trời, hồi lâu mới chậm rãi nói: "... Không dám không chịu. Chỉ là thái tử điện hạ, ta vẫn muốn biết rõ, tại sao lại là ta?" Trên đời này nữ tử ưu tú nhiều như vậy, là thái tử cao quý, quý nữ kinh thành mặc cho quân chọn lựa, gia thế dung mạo tài hoa, nàng đều không phải là lựa chọn tốt nhất, như vậy... Tại sao lại là nàng?


"Đáp ứng rồi không cho phép đổi ý!" Lạc Chiêu Dực nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn đi về phía trước vài bước, đứng trước mặt nàng, không được tự nhiên đưa cho nàng một khối Hứa Nguyện Thạch, hừ nói: "Ai bảo nàng vận khí tốt, so với các nàng ta đều sớm hơn một bước." Sớm một bước ở trong lòng hắn để lại bóng dáng, từ đó nhớ mãi không quên, đến nỗi lúc gặp lại đã khuynh tâm.


"Đây là khối lần trước... Cái này, có hàm nghĩa gì sao?" Mục Song Hàm cảm thấy tim đập có chút nhanh, nàng đã có thể đoán được một số việc.
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực dần dần nhu hòa lại, "Cái này vốn dĩ là của nàng."


Mục Song Hàm cứng đờ, nhìn chằm chằm khối Hứa Nguyện Thạch trên tay, thật lâu mới hỏi: "Điện hạ, ta mất đi một đoạn ký ức sao?"


"Cũng không thể nói mất đi ký ức, khi đó nàng mới năm tuổi, chỉ cao có một chút như vậy," Lạc Chiêu Dực nghĩ nghĩ, cúi người, tay ở giữa không trung đo lượng, "Người trưởng thành cũng sẽ theo bản năng trốn tránh sự tình không tiếp nhận được, một tiểu oa nhi như nàng đã quên những thứ kia cũng không có gì..."


Mục Song Hàm hơi hé miệng, muốn nói gì đó, Lạc Chiêu Dực lại nói: "Lúc ở Hàn lâm phủ ta không nhận ra nàng, mới trước đây nàng còn béo giống như con heo, không nghĩ tới sau khi lớn lên..."


"Này!" Người này quả thực nói ba câu sẽ độc miệng, Mục Song Hàm thấy giận, giận dữ trừng hắn, ai trước đây béo như heo?


Lạc Chiêu Dực khẽ cười một tiếng, lại không tiếp tục nói chuyện trước kia, mà chỉ chỉ bục cao, "Lại đây, ta giúp nàng, không phải chỉ là đội một cái bình hoa sao, có cái gì khó như vậy."


Mục Song Hàm đội bình hoa từ từ đứng lên bục, sau lưng có đôi cánh tay vòng đến, dán sát vào hai cánh tay nàng, từ sau lưng nắm chặt tay nàng, không thấy được vẻ mặt của hắn, lại nghe giọng điệu bình tĩnh cực kỳ, "Không phải sợ, có ta ở đây."


Trên mặt nàng ngăn không được khí nóng bốc lên - - ai! Sợ!?!
"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, thu eo, hai vai cân bằng, chân phải đứng vững, cánh tay bày thẳng... Rất tốt."


Lạc Chiêu Dực lui lại một chút, nhìn nàng, nhìn một hồi cũng có chút xuất thần, Mục Song Hàm da trắng như tuyết, xinh đẹp vô cùng, sinh ra có một dung mạo mị hoặc người, tư thái lại thướt tha, eo nhỏ nhắn...


Chỉ đúng một lần, nói cũng kỳ quái, lúc trước Mục Song Hàm làm sao cũng đi không được, lần này một lần cũng không bị rơi, nàng cao hứng lấy bình hoa xuống, quay đầu nhìn Lạc Chiêu Dực, mặt mày cong cong, cười đến sáng rỡ lại mê người.


Bên tai Lạc Chiêu Dực chợt nóng lên, trong lòng tự nhủ hồ ly tinh quyến rũ người! Trên mặt lại ra vẻ lạnh nhạt, nghiêm túc nói: "Cô còn có việc, đi trước."
Nói xong người liền biến mất.
Mục Song Hàm: "==" chạy còn nhanh hơn thỏ, có ai đuổi theo ngươi sao?


Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, tiếp tục luyện tập việc đội bình hoa.


Phía sau cây đại thụ ngoài viện, Trang Nhược Hân trốn ở đàng kia, lặng lẽ liếc mắt nhìn, kỳ thật nàng ta muốn đến xem Mục Song Hàm làm trò cười, thuận tiện chế nhạo một phen, nhưng vừa đến liền nhìn thấy một bóng người thoáng lướt  qua, hình như là một nam tử trẻ tuổi... Trang Nhược Hân bỗng dưng cười lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra nét vui vẻ quái dị.


Hôm sau, Mục Song Hàm đội bình hoa vững vàng đi trên bục cao, Lưu ma ma từ trước đến nay luôn nghiêm khắc không khỏi nở một nụ cười, gật đầu nhẹ, "Hôm qua còn đi không được, có thể thấy được cô nương cũng đã khổ luyện."
Mục Song Hàm mím môi cũng cười, "Đa tạ Lưu ma ma."


Trang Nhược Hân nghiêng  đầu, một vẻ mặt  "Lưu ma ma người cũng đừng làm mơ hồ chúng ta”, sẵng giọng: "Biểu tỷ đi tốt, còn không phải do Lưu ma ma dạy tốt."
Lưu ma ma nói: "Là Hàm cô nương tự mình cố gắng, cũng không liên quan đến nô tì."


Trang Nhược Hân vô tội nói: "Hôm qua ta không yên tâm biểu tỷ, quay lại tiểu viện, nhưng chưa vào cửa liền thấy có người ở một chỗ cùng biểu tỷ, không phải là Lưu ma ma sao... Đúng rồi, hiện tại ngẫm lại, tấm lưng kia sao lại giống như là nam nhân..."


Trang Nhược Hân bỗng dưng mở to hai mắt, tựa như lỡ lời che miệng lại, vội vàng lui xuống.


Thần sắc mọi người cũng thay đổi, Lưu ma ma bên cạnh nghiêm mặt, Triệu ma ma bước lên một bước, lạnh giọng hỏi: "Hàm cô nương, đây là có chuyện gì?" Thân là tú nữ thì phải thanh bạch, việc cung nữ thậm chí là phi tần trong cung tư thông với thị vệ không phải không có, huống chi là một tú nữ đây? Một khi bị phát hiện, đây chính là tội lớn.


Mục Song Hàm nở nụ cười, cũng không giận, chỉ là hỏi: "Lời nói một phía của Hân biểu muội có ý nghĩa gì, chứng cớ đâu?"
"Ma ma, là lỗi của ta, nhất định là ta nhìn lầm rồi," Trang Nhược Hân dường như chấn kinh lui về phía sau né tránh, "Hàm biểu tỷ, ta không phải cố ý..."


Lưu ma ma nói: "Nếu là một  hiểu lầm..."
"A?" Đào Vận đột nhiên lên tiếng, "Ma ma, sự tình còn chưa tr.a rõ ràng, sao lại nói là hiểu lầm? Lỡ như có cái gì..."


"Vu oan người quả nhiên chỉ cần một câu nói," Lăng Mạn Mạn khinh thường liếc nàng ta một cái, cười lạnh nói: "Nếu ta nói ngày hôm qua ta thấy ngươi cùng người khác lôi lôi kéo kéo, có phải điều tr.a thêm ngươi nữa không?"
"Ngươi nói cái gì? Ngày hôm qua ta cũng không ở lại một mình!"


"Ta cứ nói như vậy, ngươi mới biết ta một hai ngày sao?"
Hai người nói một hồi sẽ thành cãi vã, Lý ma ma ngăn các nàng lại, lạnh như băng ra hiệu cung nữ sau lưng bắt lấy Mục Song Hàm,”Trước khi sự tình được điều tr.a rõ, tạm thời phải ủy khuất Hàm cô nương."


Mục Song Hàm nhìn Trang Nhược Hân một cái, ý tứ sâu xa nói: "Cơm có thể ăn bậy, lời lại không thể nói lung tung, Lý ma ma, chỉ nghe lời nói của một phía, không có chứng cớ liền tùy tiện bắt người, hình như không phù hợp luật lệ Đại Cảnh, nếu gây ra hậu quả gì..."
"Kéo xuống!"


Lưu ma ma nhíu mày, cũng không biết nói gì cho tốt.


Trang Nhược Hân núp ở phía sau, âm thầm cười lạnh, Mục Song Hàm, ta đang lo không có cách nào loại bỏ ngươi, ngươi liền tự mình đưa tới cửa, không có chứng cớ thì sao, cũng có thể chỉnh ngươi đến ch.ết! Biểu tỷ? Phi, ngươi giống nương ngươi đều là loại tiện nhân quyến rũ nam nhân!


Nghĩ đến đây, nàng ta lén lút cùng Lý ma ma trao đổi ánh mắt trong lòng biết rõ.
Hạ triều, Văn Đế ở ngự thư phòng xem tấu chương, liền nghe thái giám thông truyền, nói Thục phi đến.


"Bệ hạ thánh an." Thục phi hành lễ, dịu dàng mỉm cười, sau khi được miễn lễ liền tiếp nhận hộp thức ăn tinh xảo từ tay thị nữ, đưa lên trước, "Thần thiếp rảnh rỗi liền nhớ tới lúc ở nhà thường làm điểm tâm, đặc biệt đưa tới cho bệ hạ nếm thử."


"Nhọc lòng nàng rồi." Văn Đế gật đầu, khép lại tấu chương, "Nàng luôn thủ lễ, không có việc gì sẽ không tới ngự thư phòng, nói đi, có chuyện khó khăn gì sao?"


Thục phi biết rõ lòng đế vương, cũng không làm kiêu, nhẹ chau mày, "Thương nhi còn chưa có chính phi, trong lòng thần thiếp luôn bất an, đúng lúc thời gian trước Thương nhi có nói với thần thiếp, hắn coi trọng một cô nương, muốn lập làm chính phi, thần thiếp cũng có nghe qua, cô nương kia xinh đẹp xuất chúng, phẩm tính đoan chính, là sự lựa chọn tốt, không biết ý bệ hạ thế nào?"


"A?" Văn Đế tò mò hỏi: "Là cô nương nhà ai?"
"Nữ nhi của Đại lý tự Mục Thiếu khanh, Mục Song Hàm."


Văn Đế vừa nghe liền nhíu mày, Mục Bách năng lực xuất chúng, là người hắn rất muốn đề bạt, một thời gian sau nhất định sẽ chức vị hơn người, phụ tá quân chủ đời sau, đem khuê nữ của Mục Bách gả cho Lạc Thương... Chuyện này có chút khó xử, chút dã tâm này của Lạc Thương không thể gạt được Văn Đế, suy cho cùng vẫn là con mình, có chút dã tâm là bình thường, chỉ cần biết rõ thân phận của mình không quá đáng, Văn Đế cũng sẽ không quản.


Nhưng cửa hôn sự này đã chạm đến giới hạn của Văn Đế.


Thục phi đột nhiên cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói: "Thương nhi từ nhỏ đã hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa từng cầu xin thần thiếp cái gì, hiện giờ chỉ là một tú nữ..." Nàng ta muốn nói lại thôi, hai tròng mắt rưng rưng giống như đang khẩn cầu.


Hồi lâu sau, Văn Đế cau mày nói: "Nàng về trước đi, việc này để trẫm suy nghĩ một chút."
Thục phi đoán việc này đã thành năm phần, thức thời rời đi, vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải Lạc Chiêu Dực.
Hai người chỉ gật đầu làm lễ, cũng không lòng dạ nào chào hỏi.


Chỉ là Thục phi đi vài bước, chợt quay đầu nhìn bóng lưng Lạc Chiêu Dực bước vào ngự thư phòng, trong lòng có một tia bất an khó hiểu.
"Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn nhờ."


Hắn hiếm khi nói giọng nghiêm túc như vậy, Văn Đế có chút kỳ quái, nhưng lại đang nghĩ đến chuyện Thục phi vừa nói, liền thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Nhi thần đã chọn được thái tử phi, cầu phụ hoàng tứ hôn!" Lạc Chiêu Dực gằn từng chữ.


Lại là đến cầu xin chỉ hôn? Văn Đế vừa nghe vui vẻ, "Cô nương nhà ai được con ưu ái?"
"Nữ nhi của Mục Bách, Mục Song Hàm!"
Văn Đế: "..." Đây là gặp quỷ sao!






Truyện liên quan