Chương 81: Kết cục
Edit +Beta: Anky
Khiếp sợ xong, Mục Song Hàm không lên tiếng, nam nhân ngồi trên cao cúi đầu nở nụ cười, dịu dàng đến mức khiến người khác rợn cả tóc gáy, “Xem ra ngươi đoán được.”
“Ngươi là con trai của Hoàng quý phi Tòng Thước.” Mục Song Hàm than thở một tiếng, “Ta cuối cùng đã hiểu tại sao Tây Di lại có nhiều hành vi cổ quái như vậy, nếu như người giật dây là ngươi, vậy thì không kỳ quái.”
Nam nhân trên cao hé ra khuôn mặt giống Lạc Chiêu Dực, nhếch khóe miệng, cực kỳ mê người: “Con trai của Tòng Thước? Ta và hắn sinh ra cùng lúc, buổi tối kia mưa to bàng bạc, một mảnh hỗn loạn, bản thân cả hai tỷ muội kia cũng phân không rõ ai mới là con của các nàng, ngươi làm sao dám khẳng định ta là con trai của Tòng Thước như vậy?”
Mục Song Hàm càng lúc càng cảm thấy lạnh, “Văn Đế trước khi ch.ết sớm đã nói rõ tất cả, đây vốn là sự thật.”
“Thật sự là ngây thơ, nếu Văn Đế đủ thông minh, cũng sẽ không cùng Tòng Dung rơi vào kết cục như vậy, luận tâm cơ, ông ta không phải là đối thủ của Tòng Thước, Mục hoàng hậu, ngươi cũng là người làm mẫu thân, nếu đổi lại là ngươi, cam lòng mang theo con của mình đi lên con đường ch.ết sao?”
Hắn bỗng dưng cười to, mười phần trào phúng, “Cho dù Tòng Thước thông minh thiện tâm, cũng đánh không lại thiên tính mẫu tử, năm đó bà làm một chuyện, tạo thành bi kịch cho vài người, cũng làm cho cuộc đời còn lại của mình đều vượt qua trong hổ thẹn, buồn cười chính là, trước khi ch.ết bà còn nói với ta không hối hận… Ha ha ha, không hối hận, buồn cười!”
Lòng bàn tay Mục Song Hàm ẩm ướt, trong lời nói của người trước mặt này lại lộ ra tin tức nào đó đủ để lật đổ sự thật trước đó, trong đầu nàng hỗn loạn một mảnh, ý tưởng duy nhất chính là tổ tiên họ quá nghiệp chướng!
“Ngươi…”
Hắn đột nhiên đưa tay “Xuỵt” một cái, “Yên tĩnh một chút, hoàng hậu xinh đẹp, ngươi phải nhìn… Ta làm sao đoạt lại tất cả thuộc về ta!”
Bàn tay hắn đè xuống, sau lưng Mục Song Hàm vô lực, phản ứng không kịp bị trói trên tường lần nữa, mặt tường xoay một vòng, quay về yên lặng, mà trên mặt tường chỉ có một cái lỗ thật nhỏ.
Cửa chính thần điện lần nữa mở ra, lần này, đi vào là Lạc Chiêu Dực và Lạc Đình.
Ánh mặt trời chiếu vào, vừa nhìn có thể thấy được một bức tượng thần, cầm trong tay quyền trượng, một người Tây Di được thờ phụng, mang mạng che mặt, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ có một đôi mắt, xanh thẳm như bầu trời xanh.
“Đó chính là Lạc Già thần Tây Di thờ phụng.”
“Người sống sờ sờ không tin, lại tin thần gì đó, ” Lạc Chiêu Dực hừ lạnh một tiếng, “Nhàm chán!”
Lạc Đình bất đắc dĩ, “Đây là tín ngưỡng truyền thừa mấy trăm năm của Tây Di…”
“Đáng tiếc càng tín ngưỡng càng dễ bị người ta lợi dụng!” Lạc Chiêu Dực nhàn nhạt nói tiếp, “Một đám không có đầu óc, nghĩ cũng biết đây là tổ tiên sớm nhất của Tây Di, đã từng cùng khai triều với Đại Cảnh, tổ tiên giống vậy, con cháu hậu bối không có bản lãnh chinh chiến cả vùng đất, liền đem những thứ này che mắt lừa đời lấy tiếng, lại lan truyền lời tiên đoán quỷ quái che dấu nội tâm nhát gan… Trời sinh mắt màu lam? Lạc Già Thần? À, đã không có bản lãnh, máu xanh mắt xanh cũng vô dụng! ”
Lạc Đình: “…”
Lạc Đình không nói gì hồi lâu, mới nói một câu, “Người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo.”
Lạc Chiêu Dực tặng hắn hai chữ: “Ha ha.”
Không thấy được hoàng hậu Chiêu Đế bệ hạ vẫn ở trong trạng thái táo bạo.
“Nói hay, đáng tiếc phần lớn người cũng không nhìn thấu bằng bệ hạ, bị lá cây che mắt, không thấy thái sơn, Tây Di truyền thừa đến nay, thật đáng buồn lại đáng thương.”
Lạc Đình thần sắc khẽ biến.
Lạc Chiêu Dực híp híp mắt: “Ai?”
Cánh cửa tối tăm lại mở, “Lạc Quy, ngươi tên Lạc Chiêu Dực, ta tên Lạc Quy.”
Ngươi là thiên chi kiêu tử.
Mà ta là từ địa ngục trở về.
“Giả thần giả quỷ.” Lạc Chiêu Dực liếc qua, đi vào, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt giống hắn chín phần kia mới ngơ ngẩn.
Một trên một dưới, hai tầm mắt đối diện nhau.
Cửa ngầm lại đóng chặt, trong điện đen nhánh một mảnh, ngọn đèn chớp tắt, u lãnh yên tĩnh.
Lạc Chiêu Dực đột nhiên có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Một đôi phụ tử, một đôi tỷ muội, Đại Cảnh hoàng triều và Tây Di, người trước mắt này cùng bản thân hắn… Tựa như một cái vòng tròn, từ mở đầu cuối cùng vẽ đến điểm cuối, sau đó có người trào phúng nói cho ngươi biết, à, đây là số mệnh.
Thật lâu, Lạc Chiêu Dực bình tĩnh hỏi: “Hoàng hậu của ta đâu?”
“…” Lạc Quy trong nháy mắt im lặng, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Dưới tình huống này, câu nói đầu tiên của ngươi thế nhưng đang hỏi một nữ nhân? Ngươi một chút cũng không hiếu kỳ vì sao ta còn sống sao? Ngươi không muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lạc Chiêu Dực chém đinh chặt sắt nói: “Quá khứ đã qua, hiện tại có được, ta chọn vế sau.”
“Quá khứ, hiện tại… Đúng, ngươi đương nhiên có thể nhẹ nhàng bước qua quá khứ, nhưng đó là bởi vì quá khứ của ngươi là hoàng tử cao cao tại thượng, quyền thế vinh hoa, ngàn vạn sủng ái cần gì cũng có… Tên, thân phận, địa vị… Ngươi cướp đi tất cả vốn nên thuộc về ta!” Lạc Quy bị câu nói của hắn chọc giận, hơi có chút điên cuồng, “Ngươi vốn nên là ta, mà ta vốn nên là ngươi, từ đầu đến đuôi ngươi rõ ràng là đồ giả mạo ăn cắp!”
Lạc Chiêu Dực cười lạnh: “Chỉ bằng gương mặt dịch dung này của ngươi, có tư cách nói những thứ này?”
Lạc Quy như phát cuồng vỗ chân, vừa nói vừa cười, lại giống như đang kêu khóc, hắn thong thả nâng tay, kéo lớp da trên mặt xuống, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo, thấy không rõ khuôn mặt thật sự, xấu xí mà dọa người, “Ta không có tư cách? Ha ha ha, gương mặt này bị hủy, hai chân này bị phế, đều là mẫu thân Tòng Thước của ngươi ban tặng! Nếu như không phải bà ta thay đổi thân phận của chúng ta, kẻ phải nhận điều này vốn chính là ngươi… Ta ở địa ngục đi vài vòng, thật vất vả mới còn sống, thật vất vả đi tới một bước hôm nay, không có ai có tư cách hận các ngươi hơn ta!”
“ch.ết không đối chứng, ngươi nói thế nào cũng được.” Lạc Chiêu Dực nghe được cực kỳ hờ hững.
Tòng Dung vì hài tử điên khùng hai mươi năm, Văn Đế trước khi ch.ết chữ chữ giết tâm, cho tới bây giờ, người trước mắt này lại đem sự thật xoay trở về chỗ cũ… Nhưng kỳ thật hắn sớm đã không muốn để ý, thật thật giả giả, hư hư thật thật, sau hỏa hoạn ở Phượng Nghi Cung, những thứ này đã không còn chút ý nghĩa nào.
Hắn có Mục Song Hàm, có Lạc Cẩn, đó mới là trân bảo trong quãng đời còn lại của hắn.
Lạc Quy khóe miệng hơi giương, nổi bật lên gương mặt tràn đầy vết thương càng thêm xấu xí, hai tay hắn nhấn xuống cơ quan nào đó, toàn bộ đại điện ầm ầm chuyển động.
Sau khi yên tĩnh, hiện ra ngay trước mắt lại là một… Mộ địa tồn tại.
Ngọn đèn chớp tắt lóe lên, từng dãy quan tài, từng khối thi thể, máu chảy tràn lan… Tựa như địa ngục trần gian.
“Quả nhiên…” Lạc Đình lẩm bẩm tự nói một câu, thanh âm thấp không thể nghe thấy.
Lạc Chiêu Dực cũng hiểu rõ: “Khó trách các ngươi tìm không thấy hài cốt của Phó Nghiêu, hài cốt của mọi người trong tộc Mạc thị đều bị đào lên, rơi vào trên tay hắn, Phó Nghiêu cũng không ngoại lệ… Đường đường là Tây Di thần điện, bên dưới lại che giấu tội nghiệt như thế!”
Thần thánh ở trên, vong hồn lại không được an bình.
“Tội nghiệt? Ngươi cho rằng đây là ai làm hại?” Lạc Quy vươn tay, ống tay áo phất nhẹ qua, cánh tay kia gầy như que củi, như một lão nhân gần đất xa trời, “Chỉ cần có thể sống sót, cho dù biến thành ma quỷ, ta cũng không tiếc!”
“Thì ra là như vậy, ” Lạc Đình lẳng lặng nói: “Ngươi lấy hài cốt huyết mạch của tộc thân làm chất dẫn, luyện hóa cổ độc để duy trì tính mạng của mình, cho nên ngươi mới có thể sống đến hôm nay…”
Lạc Quy cổ quái nở nụ cười, ” Nhị hoàng tử Đại Cảnh, hiện thời là Hiền vương điện hạ, ngươi không phải vẫn luôn hao hết tâm tư muốn tìm được phương pháp giải cổ độc của ngươi sao? Liêu lão nhân không biết, chỉ có ta biết rõ.”
Lạc Chiêu Dực đuôi lông mày vừa động, Lạc Đình lắc đầu nói: “Ngươi không cần phải nói nữa.”
“Thiên hạ này, chỉ còn lại một người có thể giải được cổ độc cho ngươi, chỉ cần ngươi giết hắn, rút cạn tất cả máu của hắn một lần nữa luyện thành mẫu cổ, có thể dẫn ra được tử cổ!” Lạc Quy cười nói: “Đáng tiếc hài cốt Mạc thị đều bị ta hút khô rồi, nếu không cũng không phải chỉ có một biện pháp này.”
Người này là ai, không thể nghi ngờ.
Lạc Đình khẽ thở phào một cái, giống như điều luôn vây khốn hắn cuối cùng tan hết tựa mây trôi… Kỳ thật, hắn sớm đã đoán được vài phần, đoán được hắn muốn sống sót, Lạc Chiêu Dực sẽ phải ch.ết. Lúc trước hoàng hậu Tòng Dung bảo hắn đến Tây Di, là vì bà cũng không biết Mạc thị sớm đã tuyệt tử, đồng thời, cũng chặn hết con đường sống của Lạc Đình.
Lạc Chiêu Dực không nghiêng đầu nhìn, giọng nói hắn lạnh lùng: “Giết ngươi, cũng giống vậy!”
“Không giống vậy, Tiểu Thất, ” Lạc Đình vẫn ôn hòa thân thiết, không, phải nói là hắn rốt cuộc cũng buông xuống cái gì, trở nên càng thêm tự tại bình thản, “Hắn đã không thể xưng là một người.”
“Thông minh, ” Lạc Quy chậc chậc than thở, có chút tiếc nuối, “Xem ra ngươi sẽ không động thủ? Thiệt thòi ta còn muốn giúp ngươi một tay, Lạc Đình, Tĩnh Nghi công chúa của ngươi vẫn luôn đợi ngươi… Từ khi vừa sinh ra đã là quân cờ của người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng sống vì chính mình, ngươi thật có thể cam tâm?”
Lạc Đình thật sự không yêu Lạc Tĩnh Nghi sao? Đáp án dĩ nhiên là không phải.
Công chúa tôn quý, lại cam tâm tình nguyện buông tha tất cả truy tìm hắn, nhiều năm làm bạn, làm sao có thể không cảm động không yêu thích?
Nhưng hắn không thể yêu, cũng yêu không được.
Hắn chưa bao giờ sợ cái danh huynh muội, thân phận cách biệt, chỉ sợ sinh ly tử biệt, lỡ lầm nàng cả đời.
Cho nên hắn chỉ có thể tránh né, lấy thân phận của một huynh trưởng mà quan tâm bảo vệ nàng, lại không thể nào tiến thêm một bước.
“Không cam lòng là chuyện của ta, không tốn sức ngươi lo lắng!”
Lạc Quy muốn kích hắn đối phó Lạc Chiêu Dực, trước buộc bọn họ tự giết lẫn nhau, nếu không sẽ không vào lúc này nói ra tất cả.
Lạc Đình hiểu rất rõ ràng.
“Được, được, được!” Lạc Quy giận quá thành cười, “Vậy các ngươi đều đi ch.ết đi!”
Hắn vừa dứt lời, một giọng nữ mang theo tiếng cười lạnh vang lên, “Chỉ sợ người ch.ết sẽ là ngươi!”
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực sáng rực lên, cuối cùng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Quy bỗng chốc quay đầu, sợ hãi thất sắc, thấy Mục Song Hàm vốn nên bị trói lại hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, phía sau nàng còn đi theo… Liêu Nhã Lam!
“Ngươi…”
“Không nghĩ tới sao?” Mục Song Hàm thản nhiên nói: “Đây vốn là kế trong kế, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?”
Lạc Chiêu Dực cầm tay nàng, nàng mím môi cười, “Bệ hạ, để chàng lo lắng rồi.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Lạc Chiêu Dực sờ gò má nàng, hừ nhẹ một tiếng, trở về lại tính sổ một chút!
Liêu Nhã Lam bĩu môi, một bộ dáng nhìn không được.
“Liêu Nhã Lam? Ngươi dám phản bội?”
“Nói khó nghe như vậy làm gì, ” Liêu Nhã Lam khinh thường nói: “Nếu không phải lúc trước bị ngươi lừa gạt, tộc Liêu thị của chúng ta cũng sẽ không trúng cổ độc bị ngươi khống chế, lá mặt lá trái*, khổ tâm mưu đồ, chúng ta vốn dĩ vì chính ngày hôm nay!”
(*Lá mặt lá trái: Thành ngữ chỉ sự lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực)
Lạc Quy khó có thể tin: “Đây là các ngươi hợp diễn một vở kịch? Không, không thể nào!”
Hắn tất nhiên cũng có người theo dõi, trong tin tức truyền về, Liêu Nhã Lam và Liêu Đằng đích xác là ở Đại Cảnh gây ra không ít chuyện, không nói cái khác, chính là lúc trước suýt nữa làm hại Mục Song Hàm là chuyện không thể giả được!
“Diễn trò làm sao có thể gạt được ngươi?” Liêu Nhã Lam lại bĩu môi, lặng lẽ liếc nhìn Lạc Chiêu Dực, trong lòng tự nhủ mạng của nàng cũng thiếu chút nữa không còn!
Lạc Chiêu Dực lạnh như băng liếc nhìn nàng một cái, Liêu Nhã Lam vô thức nhích về phía bên cạnh, sợ run cả người, vị này mới là đại ma vương được không.
Kỳ thật bắt đầu từ rất sớm, Lạc Chiêu Dực đã hoài nghi Tây Di có vấn đề, nhất là sau hỏa hoạn ở Phượng Nghi Cung, hắn đã thiết hạ một loạt kế hoạch.
Cố ý để cho Phùng Như trốn, đến điều tr.a người sau lưng nàng ta, đây là thứ nhất.
Bọn người Liêu Nhã Lam tới Đại Cảnh ở trong dự liệu của hắn, đây chẳng qua là quân cờ di chuyển trên bàn cờ của hắn, hắn cần bọn họ ở Đại Cảnh nháo ra chuyện để che mắt Lạc Quy, cho nên lấy tính tình của hắn, mới có thể dễ dàng tha thứ cho Liêu Nhã Lam và Liêu Đằng cứ luôn làm loạn, mà không giết… Đây là thứ hai.
Về sau Lạc Đình một bước này là mấu chốt, cổ độc của Lạc Đình không giấu Lạc Chiêu Dực, khi đó hai người cũng chưa hoàn toàn thông suốt, nhưng bọn họ thật sự hiểu rất rõ đối phương, không cần phải nói liền biết phải làm sao, cho nên Lạc Đình đến Tây Di, tìm phương pháp giải độc là một mặt, mặt khác là tr.a về Tây Di! Liễu Đan Nhạn là Lạc Đình an bài, trước đó cũng không báo cho Lạc Chiêu Dực… Bọn họ làm việc hoàn toàn là dựa trên một loại cân bằng vi diệu, nguy cơ tín nhiệm cũng là thật, cuối cùng vẫn quy về cùng một mối. Đây là thứ ba.
Liêu Nhã Lam bắt cóc Mục Song Hàm cũng là đạo lý tương đồng, Đại Cảnh đế hậu đều là người thông minh, lại ở địa bàn của mình, nếu thật sự bị người dễ dàng trói lại, đó mới là thật sự không cần lăn lộn. Liêu Nhã Lam lúc trước năm lần bảy lượt tìm Lạc Chiêu Dực nói chuyện, trong lời nói sớm đã âm thầm lộ ra rất nhiều, đó chính là kỳ thật bọn họ có cùng chung một mục tiêu!
Cho nên Mục Song Hàm dễ dàng bị trói, Liêu Nhã Lam trói người rồi còn có vận khí tốt để đào tẩu, ngoài mặt không nói, kỳ thật trong lòng mọi người biết rõ, lùc ấy Liêu Nhã Lam hỏi Mục Song Hàm vì sao không vội, Mục Song Hàm chỉ nói một câu ngươi không dám là đem nàng chận trở về, bởi vì Liêu Nhã Lam thực sự không dám.
Đây là một loại trời biết đất biết ngươi biết ta biết mọi người đều biết… Nhưng chính là hợp tác không nói rõ!
Mà mọi người hành sự hết lần này tới lần khác thật đến không thể thật hơn nữa, Liêu Nhã Lam tìm cớ, Liêu Đằng gây chuyện, Lạc Chiêu Dực nhốt người, Mục Song Hàm bị trói, Lạc Chiêu Dực thuận lý thành chương đến tìm người… Không hề có một điều giả bộ, Lạc Quy lợi hại hơn nữa cũng tìm không được sơ hở!
Chính bởi vì có loại cân bằng biết rõ trong lòng này, ngày đó Mục Song Hàm mới báo cho Lạc Tĩnh Nghi không cần vọng động. Lạc Tĩnh Nghi có thể ngây ngốc ở Tây Di thời gian dài như vậy, cũng không phải người bên này quá ngốc không phát hiện ra, mà là tất cả mọi người nhắm một mắt mở một mắt.
Lạc Chiêu Dực tức giận duy nhất chính là trước lúc Mục Song Hàm bị đẩy vào thần điện, nhưng vì ổn định Lạc Quy, không để hắn hoài nghi, Liêu Nhã Lam bọn họ cũng thực sự không có biện pháp, cũng may Liêu Nhã Lam tìm đúng cơ hội, thừa dịp hai người Lạc Chiêu Dực giữ chân Lạc Quy cứu Mục Song Hàm, mới vãn hồi được chút ấn tượng, nếu không cho dù giải quyết được Lạc Quy, bọn họ bên này cũng không giải quyết được Chiêu Đế bệ hạ…
Mục đích của Lạc Quy là muốn thay thế Lạc Chiêu Dực, đoạt lại hết thảy, cho nên hắn mới trăm phương ngàn kế lợi dụng Tây Di thiết kế cho Lạc Chiêu Dực tiến vào thần điện.
Liêu thị bộ tộc là muốn diệt trừ Lạc Quy, thoát khỏi khống chế, cơ hội duy nhất chính là vào lúc Lạc Chiêu Dực tiến vào, loại thời điểm này Lạc Quy mới có thể buông lòng cảnh giác.
Lạc Đình vừa muốn tìm thuốc giải, vừa giúp Lạc Chiêu Dực.
Lạc Chiêu Dực muốn tiêu diệt nhân tố không ổn định, cùng với bắt được người sau lưng Phùng Như, vì chuyện Phượng Nghi Cung bị hỏa hoạn thêu rụi, cuối cùng, mặc dù Văn Đế Tòng Dung cố ý chịu ch.ết, nhưng lửa kia là Phùng Như đốt.
Mục Song Hàm thân ở trong đó, tất nhiên toàn tâm toàn ý giúp bệ hạ nhà nàng.
Đây là một bàn cờ, bất quá là xem ai cao minh hơn mà thôi.
“Các ngươi, các ngươi…” Lạc Quy giận quá hóa cười, “Tốt, các ngươi hợp lại tính kế ta!”
Lạc Chiêu Dực lãnh đạm nói: “Ngươi muốn thay thế ta, nhưng hiển nhiên, ngươi không có bản lãnh này! Vậy bị xem như quân cờ, cũng là gieo gió gặt bão!”
“Ta gieo gió gặt bão? Là ngươi, là các ngươi có lỗi với ta!” Sắc mặt Lạc Quy dữ tợn dọa người, khàn giọng nói: “Ta không sai, sai chính là các ngươi!”
“Chuyện đổi con, hiện tại đã nói không rõ ràng được, nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, Tòng Thước thật sự từng hại ngươi sao?” Mục Song Hàm cau mày nói: “Nếu ta không đoán sai, rơi xuống vách núi, Tòng Thước cũng là bị bất đắc dĩ, nhưng ngươi còn có thể sống được, nhất định là bà ấy dùng thân thể của mình bảo vệ ngươi, vô luận ngươi có phải con trai của bà ấy không, bà ấy cũng đã hy sinh chính mình bảo vệ ngươi… Bà hy vọng người hảo hảo sống sót, nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi nhìn xem ở đây thi thể đầy đất, đều là thân tộc của ngươi, nhưng ngươi khiến bọn họ ch.ết cũng không thể an bình!”
Bất kể thế nào, trong lòng Mục Song Hàm vẫn tin tưởng Lạc Chiêu Dực là con của Văn Đế và Tòng Dung, nàng cảm thấy là Tòng Thước vì để cho Lạc Quy sống sót, nói lời nói dối có thiện ý, bà ấy cho Lạc Quy một chấp niệm, yêu cũng tốt, hận cũng được, bà là muốn cho Lạc Quy sống sót.
Đáng tiếc Tòng Thước đã sớm ch.ết, thân phận của Lạc Chiêu Dực và Lạc Quy, nhất định là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, trong nội tâm tin tưởng cái gì, chính là cái đó.
“Cướp đi tất cả của ngươi không phải là Tòng Thước, cũng không phải là bệ hạ, mà là chính bản thân ngươi!”
“Cưỡng từ đoạt lý! Nếu không phải Tòng Thước đổi con, hôm nay gặp tất cả chuyện này cũng không phải ta mà là hắn!” Lạc Quy chỉ Lạc Chiêu Dực, “Ta căn bản không cần nữ nhân kia lấy mạng bảo hộ, ta vốn có thể thật tốt, không cần gặp những thống khổ này…”
Trong lòng hắn biết đại thế đã mất, hết thảy tính kế đều đã thành vô ích, cơ hội cuối cùng chính là…
“Cẩn thận!”
“Mau tránh!”
Vạn mũi tên cùng xuất hiện!
“Các ngươi đều đi tìm ch.ết đi!” Lạc Quy giống như lệ quỷ, chỉ cần những người này đều ch.ết hết, hắn vẫn có thể tiếp tục cái kế hoạch thay thế Lạc Chiêu Dực!
Mọi người tránh ở sau quan tài, nhưng quan tài cũng che chắn không được bao lâu, trừ phi có người dừng cơ quan lại, mà cơ quan lại ở trên ghế ngồi của Lạc Quy!
Lạc Chiêu Dực nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng Mục Song Hàm chợt cứng lại.
Đúng lúc này, Lạc Đình lại nhảy ra ngoài trước một bước!
“Nhị ca!”
Mưa tên ngừng lại.
Lạc Quy bị một kiếm xuyên tim, ngã ở trên ghế, toàn thân Lạc Đình cũng đầy máu, khắp nơi trầy xướt, điểm ch.ết người nhất chính là, mấy cái ám tiễn xuyên thấu thân thể hắn.
Lạc Chiêu Dực ra tay nhanh như chớp, điểm đại huyệt quanh người hắn, giọng nói vừa lạnh lại run, cơ hồ là sợ hãi, rống với hắn: “Huynh làm loạn ra vẻ anh hùng cái gì!”
Sắc mặt Lạc Đình trắng bệch một mảnh, lại nở nụ cười, vô cùng trầm tĩnh, “Dù sao cũng phải ch.ết, đều giống nhau thôi…”
“Huynh sẽ không ch.ết!” Lạc Chiêu Dực lập tức phân phó Liêu Nhã Lam ra ngoài tìm đại phu.
“Tiểu Thất, ta thực sự đã làm sai một vài chuyện, khụ khụ…” Khóe miệng Lạc Đình tràn ra máu.
Mắt Lạc Chiêu Dực đỏ như tia máu, “Chỉ cần huynh không ch.ết, ta sẽ không trách huynh, không có ai sẽ trách huynh!”
“Nhị ca, ” Mục Song Hàm che miệng, nước mắt tràn mi, nghẹn ngào gật đầu, “Huynh đừng nói chuyện, huynh nhất định phải sống sót, Tĩnh Nghi vẫn còn đang chờ huynh!”
Lạc Đình cố hết sức lắc đầu, “Nói cho Tĩnh Nghi, ta đã rời khỏi nơi này, ta đã quên nàng, đừng để nàng trông thấy ta, đừng để nàng biết rõ…”
Kỳ thật kết cục như vậy, Lạc Đình sớm đã đoán được vài phần, cho nên hắn không bị cổ độc khống chế, nhưng vẫn giả bộ không nhớ rõ Lạc Tĩnh Nghi, bởi vì cho dù hiện tại có thể còn sống sót, hắn cũng không thể nào hại ch.ết Lạc Chiêu Dực để giải độc cho chính mình.
Những lời như lòng người khó dò này, hắn không muốn tự mình đi nghiệm chứng.
Lạc Đình cười, tay nhuốm máu cầm tay Lạc Chiêu Dực, “Tiểu Thất, như vậy không thể tốt hơn …”
Hắn vẫn là nhị ca tốt nhất trong trí nhớ của bọn họ.
“… Các người đều như vậy, tất cả các người đều cứ như vậy!” Lạc Chiêu Dực nhìn tòan thân Lạc Đình đầy máu, bộ dáng càng ngày càng suy yếu, giống như thân ảnh của Văn Đế cùng Phượng Nghi Cung ngày ấy, hắn phút chốc điên cuồng cười một tiếng, “Hy sinh chính mình, lấy cái ch.ết để đền tội? Có phải các người đều cho là mình thật vĩ đại không?”
Lạnh lùng lại trào phúng.
Lúc trước ở Phượng Nghi Cung, Lạc Chiêu Dực đã hôn mê, không kịp nói gì với Văn Đế Tòng Dung nữa, nhưng bây giờ hắn cuối cùng có thể nói ra.
Từ nhỏ đến lớn, không thể nói hắn chưa từng được yêu thương, ngược lại, hắn có được rất nhiều người yêu thương, nhưng kết quả là, mỗi một phần đều thành tr.a tấn và gánh nặng.
“Không, không phải vậy…” Sắc mặt Lạc Đình vốn bình tĩnh an tường đã vỡ vụn, hô hấp hắn dồn dập, bỗng nhiên lại giằng co, ý niệm muốn ch.ết lúc đầu tồn tại trong lòng và sự thanh thản đều bị che lấp, khóe miệng hắn không ngừng tràn ra máu, cơ hồ một giây sau sẽ tắt thở, nhưng trong lòng hắn lại chợt sinh ra một phần chấp niệm, phần chấp niệm này làm cho ý niệm muốn sống của hắn một lần nữa bùng cháy lên.
Hắn muốn giải thích, giờ phút này lại nói không ra lời.
Mặc dù bộ dáng đó của Lạc Chiêu Dực là lạnh lùng, tay chuyển vận nội lực bảo vệ tâm mạch cho hắn lại chưa từng buông qua, hắn lẳng lặng nói: “Cái ch.ết thật sự rất đơn giản, ta lại hy vọng các người sống sót mà đền tội.”
Hắn nói chính là các người, mà không phải ngươi.
Lạc Đình vô lực nhắm mắt lại, khóe mắt đột nhiên chảy nước mắt xuống, hắn nhớ tới hình ảnh Văn Đế đem Lạc Chiêu Dực giao cho hắn, xông vào biển lửa, cũng nhớ tới cảnh tượng Lạc Chiêu Dực ở trong mưa to Lạc Chiêu Dực quỳ trên mặt đất dùng bàn tay đào mặt đất khô cằn…
“Bệ hạ?” Mục Song Hàm kinh ngạc nhìn Lạc Chiêu Dực.
Lạc Chiêu Dực không nói nữa, bởi vì cuối cùng Liêu Nhã Lam mang theo đại phu chạy tới.
Một năm sau, thịnh thế như gấm, quốc thái dân an.
Trên tường thành, đế hậu nắm tay mà đứng, đưa mắt nhìn binh mã rời đi, dẫn đầu là vị tướng lĩnh trẻ tuổi khuôn mặt non nớt lại vô cùng kiên nghị, cầm trong tay trường thương màu đen, phấn chấn oai hùng.
Mục Song Hàm khẽ thở dài.
Lạc Chiêu Dực nói: “Đây là lựa chọn của Mục Nhung, nam nhi chí ở bốn phương, không cần quá mức lo lắng.”
Chuyện Tây Di, mặc dù thần phục Đại Cảnh, vẫn còn có thật nhiều cọc ngầm chưa trừ, mấy bộ tộc liên quan cũng bắt đầu rục rịch, mà Mục Nhung tham gia tỷ võ, đoạt được trạng nguyên, chủ động xin ra trận vì quân phân ưu đi biên cảnh trước, Mục Song Hàm cùng hắn âm thầm nói chuyện một hồi, cũng dò hỏi qua ý của cha mẹ, cuối cùng cũng quyết định xong.
Hùng ưng lớn lên, tất nhiên sẽ rời đi sào huyệt, vật lộn trên trời cao.
“A Nhung trưởng thành, thiếp không lo lắng, ” Mục Song Hàm thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu cười, “Thiếp chỉ là đang nghĩ tới lúc ấy ở Lạc Già Thần điện, thiếp muốn hỏi chàng một vấn đề, về sau vội vàng trấn an Tĩnh Nghi, thiếp lại quên mất, giờ phút này bỗng nhiên lại nghĩ tới…”
Trời cao cuối cùng lưu lại một con đường sống, Liêu Nhã Lam mang người tới kịp, Lạc Đình cũng không bỏ mình.
Đám người Liêu tộc trưởng tìm được bút ký của Tòng Thước để lại cho Lạc Quy, ghi rõ phương pháp giải trừ cổ độc. Lạc Quy nói không sai, chỉ là cố ý nói thành cực đoan, giải cổ độc trong người Lạc Đình xác thực cần máu của Lạc Chiêu Dực, nhưng cũng không cần tất cả.
Mặc dù trong quá trình giải cổ độc, Lạc Chiêu Dực mất máu quá nhiều dưỡng nửa năm mới tốt lên, nhưng hai người cuối cùng đều bình an vô sự.
Lạc Đình đầu tiên là một thân bị thương, lại trải qua giải độc, cả người cơ hồ là nửa ch.ết nửa sống, mặc dù sống sót, nhưng từ nay về sau lại không thể động võ.
Về sau Lạc Tĩnh Nghi nói với Mục Song Hàm như vậy mới đúng, xem Lạc Đình về sau còn dám đắc tội nàng không, chọc nàng giận đánh một chưởng qua cũng không thể đánh trả!
Lúc ấy Mục Song Hàm dở khóc dở cười, ngẫm lại cũng hiểu Lạc Tĩnh Nghi kỳ thật là may mắn, cũng chỉ mất đi võ công mà thôi, cho dù Lạc Đình từ đó thành phế nhân, chỉ cần hắn có thể còn sống, chính là an ủi lớn nhất đối với Lạc Tĩnh Nghi.
“Vấn đề gì?”
Mục Song Hàm nói: “Lúc ấy chàng cố ý nói như thế, kỳ thật chỉ là muốn kích thích ý niệm sống sót trong đầu nhị ca phải không?”
Lạc Chiêu Dực nghe vậy liền hừ lạnh: “Trẫm mới không có hảo tâm như vậy! Chính là cố ý chọc giận huynh ấy, tức ch.ết huynh ấy là tốt nhất!”
“…” Mục Song Hàm oán thầm, nhìn bộ dạng kiêu ngạo này đi!
Lạc Chiêu Dực lại nói: “Huynh ấy mạng lớn sống sót, nhưng nợ trẫm món nợ lớn!”
“… Cho nên người ta còn chưa khỏe hẳn đâu, chàng đã đưa một đống tấu chương đến lăn qua lăn lại huynh ấy?” Mục Song Hàm dở khóc dở cười, nàng ngẫm lại độ cao của đống tấu chương kia, cảm thấy không chừng Lạc Đình còn cảm giác lúc trước ch.ết sẽ tốt hơn đấy! Có thể tưởng tượng về sau Lạc Đình nhất định sẽ bị Chiêu Đế bệ hạ lòng dạ hẹp hòi nô dịch đến ch.ết …
Lạc Chiêu Dực khẽ nhướn mày: “Như vậy trẫm sẽ có thời gian ở cùng hoàng hậu, nàng không vui?”
Mục Song Hàm chớp chớp mắt, mặt mày hớn hở đổi giọng: “Vì quân phân ưu là chuyện thuộc bổn phận của Hiền vương.”
Lạc Chiêu Dực nhẹ nhàng gõ gõ trán nàng.
Hắn đột nhiên hỏi: “Hoàng hậu nguyện ý ch.ết vì trẫm sao?”
Mục Song Hàm lại chớp mắt nhìn, khẽ cười lắc đầu: “Không, thiếp sẽ vì bệ hạ sống sót thật tốt.”
Lạc Chiêu Dực chậm rãi lộ ra nụ cười tươi, mặt mày như tuyết tan ra, ấm áp như xuân, dịu dàng như mộng, “Cho nên nàng là hoàng hậu tốt nhất của ta.”
– – Trong thiên hạ nhiều nữ tử ưu tú như vậy, chàng là thái tử cao quý, vì cái gì hết lần này tới lần khác chọn thiếp đây?
Đáp án kỳ thật rõ ràng.
Trên tường thành, Đại Bạch Hổ chở một đứa bé trắng nõn đáng yêu bò lên, tiểu hồ ly nằm trên vai đứa bé lắc lắc cái đuôi, “Chít chít” kêu loạn.
Bé há to miệng, lộ ra nụ cười toe toét, nói trúc trắc từng chữ còn chưa chuẩn xác: “Phụ… Lo sợ không yên, mẫu… Mẫu hậu!”
Lòng Mục Song Hàm trong nháy mắt mềm đến rối tinh rối mù, chạy tới ôm lấy bé hôn một cái.
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực ôn nhu, chiếu vào dưới trời xanh mây trắng, chiếu vào trong gió mát vô tận, chiếu vào đầy trời hoa bay.
Giang sơn như gấm, thịnh thế như ca, cuộc đời này, chỉ nguyện cùng người nắm tay, quân lâm thiên hạ!
Toàn Văn Hoàn
Đôi lời của Editor: Sau tám tháng đào hố cuối cùng tớ cũng lấp xong bộ đầu tiên này. Vì đây là bộ đầu tiên tớ edit và beta nên còn nhiều chỗ thiếu sót, tớ sẽ beta lại một lần nữa và đóng ebook gửi tặng các bạn.
Về ebook, vì lần đầu làm ebook nên tớ sẽ chăm chút cho nó rất kỹ và đẹp nè. Trong ebook sẽ đính kèm ảnh minh họa phù hợp cho nội dung mỗi chương truyện được tớ lựa chọn từ cả ngàn kho ảnh trong máy tính. Tớ yêu cái đẹp nên muốn dành cho ebook đầu tiên này sự hoàn hảo nhât1, cũng là món quà dành tặng các bạn đã luôn đồng hành cùng tớ từ khi mới lập blog đào hố. Cảm ơn nhé, mỗi cái like và cmt của các bạn là động lực cho tớ lấp xong hố đấy. Iu các bạn nhiều♥️
Về bộ truyện này, phần cung đấu, các âm mưu tranh đấu hầu như rất ít. Đây chỉ là một câu chuyện nhẹ nhàng, đọc thư giãn trong những lúc mệt mỏi. Nữ chính của chúng ta không cường đại, đa mưu túc trí hay có bàn tay tay vàng gì cả nhưng nàng cũng không phải cô gái yếu đuối, vô dụng, hay thánh nữ. Nàng thông minh, chính trực vừa đủ để đứng bên nam chính. Cái ngọt cái sủng trong truyện là vừa phải, không ngọt ngây nhiều nhưng tớ vẫn thích những màn đối thoại giữa nam nữ chính, rất đáng yêu. Nam chính của chúng ta là người tớ thích nhất cả truyện. Anh độc miệng, anh kiêu ngạo mạnh mồm, nói chuyện toàn đáng bị ăn đòn thôi. Nhưng anh lại hay đỏ tai trước nữ chính, aiz đáng yêu thế cơ chứ. Quan trọng hơn cả là anh sạch, hai người là tình đầu duy nhất của nhau. Tình yêu của anh dành cho nữ9 là chuyên nhất, anh yêu, sủng và dung túng nữ9. Ngoài nữ9, mấy nàng khác chỉ là vô hình, anh không ngại mắng cô nương nhà người ta. Nói chung câu chuyện này không phải hay xuất sắc lắm nhưng cũng đủ làm hài lòng đứa trung thành với sạch sủng như tớ. Cảm ơn các bạn và hẹn gặp trong các dự án tiếp theo của tớ nhé!