Chương 40: Sống chung ngọt ngào
Một giấc ngủ này, Tiền Hựu ngủ rất ngon giấc.
Cô có cảm giác hình như mình đang trôi lơ lửng bất định ở trên biển, mặc dù con thuyền dập dềnh, sấm chớp ầm ầm nhưng kho cô dựa vào ngực của Đông Lang, nghe thấy nhịp tim ổn định của anh, thì lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Dần dần, gió trên thuyền cũng ổn định lại, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt của Tiền Hựu, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ngủ trong phòng ngủ của mình, Đông Lang vẫn ôm cô rất chặt.
Tiền Hựu nằm im, cũng không nói chuyện, cứ nằm nghiêng dựa vào ngực anh như vậy, ngoảnh đầu nhìn gương mặt ngủ say của anh. Râu ria trên cằm anh hình như rậm hơn, nhưng không khiến cho người ta có cảm giác dơ dáy bẩn thỉu, mà lại thấy nam tính hơn.
So với Tiền Hựu ngủ ngon giấc cả đêm, thì hình như Đông Lang không được như vậy. Chân mày anh nhíu chặt lại, mí mắt dưới không ngừng cử động.
Nhất định là anh đã gặp phải ác mộng rồi.
Tiền Hựu cẩn thận đưa tay ra, vuốt ve một đường từ trên trán anh tới sống mũi, gương mặt, cuối cùng đi xuống dưới ngực anh.
Cái vuốt ve nhẹ nhàng như vậy hình như an ủi được Đông Lang, vẻ mặt của anh thả lỏng hơn, nhưng mà cánh tay vẫn ôm Tiền Hựu rất chặt, giống như sợ hãi chỉ cần thả lỏng ra là cô chạy đi mất.
Tiền Hựu nhớ lại hành động ngây thơ muốn ngéo ngón út với mình tối qua của anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng chỉ tiếng cười nhỏ như vậy, lại khiến cho Đông Lang tỉnh lại.
Trong chớp mắt mở mắt ra kia, đôi mắt màu vàng lợt của anh vô cùng thấp thỏm, nhưng lúc anh nhìn thấy Tiền Hựu vẫn nằm tựa vào trong ngực của mình thì ánh mắt lo lắng và tức giận đã tiêu tán hết.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không lên tiếng, Tiền Hựu chỉ không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc này, nhưng Đông Lang yên lặng một lát, bỗng nhiên lại thấy bồn chồn lo lắng: “Em…… Có phải đang tức giận hay không?”
Tiền Hựu không hiểu được: “Tại sao?”
Đông Lang chống tay ngồi dậy, Tiền Hựu giống như một con gấu koala quấn lên người anh, tiếp tục ôm lấy ngực của anh, nghe thấy giọng nói lo lắng của anh: “Nếu không tại sao em lại không nói lời nào? Có phải là chê anh tối qua đã hung dữ quá không?”
”Phốc......” Tiền Hựu chôn mặt trong ngực của anh cười lên không ngừng: “Không có, em chỉ cảm thấy anh rất vạm vỡ, đẹp trai, muốn yên lặng để ngắm nhìn anh tới mức ngẩn người, đây là không khí là không khí đó, đó hiểu hay không.”
Đông Lang lắc đầu một cái, nhưng một lát sau lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng học bộ dạng của cô im lặng không nói.
Tiền Hựu rất hạnh phúc cọ tới cọ lui cái đầu ở trong ngực của anh, một lát sau không nhịn được nói: “Trên người anh có mùi rượu nồng nặc.”
”Vậy để anh đi tắm?” Đông Lang lập tức hỏi
”Ừhm, cũng được.” Tiền Hựu đồng ý, sau khi đẩy anh vào phòng về sinh xong, chợt nhớ tới nhà cô căn bản là không có quần áo đàn ông mà, lát nữa Đông Lang tắm xong lấy gì mặc đây?
Trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ tà ác, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo, lúc này điện thoại di động chợt vang lên.
Thấy mẹ mình gọi điện thoại tới, cô vội vã nghe máy: “Mẹ?”
”Tiểu Hựu à, rời giường đi, hai ngày nay không thấy con gọi điện thoại cho chúng ta, sao rồi, Đông Lang đã đi công tác về chưa?”
”Dạ, về rồi, đã về rồi ạ.” Tiền Hựu trả lời.
”Về rồi? Vậy thì tốt, các con...... Hai đứa con vẫn chung sống tốt chứ?”
Câu hỏi của mẹ mặc dù hàm xúc, nhưng Tiền Hựu cũng hiểu. Khoảng thời gian trước cô có cảm giác Đông Lang không chịu tiếp xúc thân mật với cô là vì anh không thương mình, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, thì ra biểu hiện quái dị đó của anh là do sợ đột nhiên bị biến thân sẽ gây tổn thương cho mình!
Nhưng chuyện Đông Lang là người sói, Tiền Hựu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói cho ba mẹ cô biết, chỉ có thể lấp ɭϊếʍƈ nói:“Tốt, rất tốt! Anh ấy……. Khoảng thời gian trước có thể là do quá mệt mỏi, cho nên không quá nhiệt tình với con, nhưng lần này trở về đã tốt hơn rồi, mẹ cứ yên tâm.”
”Thật sao?” Mẹ Tiền nghi ngờ, “Sao mà mẹ cảm thấy giọng nói của con đang run run thế?”
Tiền Hựu thầm than một câu không hổ là mẹ, như vậy mà cũng có thể nghe ra được, liền vội vàng giải thích, “À con vừa mới dậy khỏi giường, hai ngày nay hơi lạnh một chút......”
”Vậy con mau mặc quần áo ấm vào, cần thận kẻo bị cảm lạnh!” Mẹ cô lập tức quở trách.
”Dạ được, con biết rồi. Mẹ gọi có gì không?”
”Ừ, con mau đi mặc vào. Đúng rồi cuối tuần này nếu bọn con rảnh, thì hãy về nhà ăn cơm đi, mẹ và ba con cũng lâu rồi chưa nhìn thấy Đông Lang rồi.”
”Dạ...... Được, để con nói với anh ấy.”
Đột nhiên xuất hiện cuộc điện thoại này khiến cho tâm trạng vui vẻ của Tiền Hựu chợt thấy thấp thỏm một chút. Cô phải nói như thế nào về thân phận thật sự của Đông Lang cho ba mẹ cô biết đây? Nếu quyết định sống chung với anh ấy suốt đời, thì chắc chắn phải nói cho ba mẹ biết, dù sao chủ động nói ra vẫn đỡ hơn ngoài ý muốn bị phát hiện.
Ba Tiền và mẹ Tiền cũng là những người tương đối bảo thủ, nếu như sau này một ngày nào đó họ vô tình phát hiện con rể của bọn họ là người sói thì nhất định sẽ bị dọa sợ.
Tiền Hựu buồn bực nghiêng đầu dựa vào tủ quần áo, lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, vừa tắm xong nên khí nóng bốc lên, Đông Lang lộ ra nửa người cường tráng thò đầu ra nhìn cô: “Tiền Hựu, khăn tắm để ở đâu?”
Quá, quá mê người rồi! Tiền Hựu một tay bịt mũi, tay kia chỉ chỉ lên hộc tủ phía trên phòng tắm.
Đông Lang đáp lại một tiếng sau đó đóng cửa lại.
Tiền Hựu lộ ra nụ cười gian, tìm trong ngăn tủ một cái áo T shirt mặc ở nhà có in họa tiết như hạt ô mai màu hồng, chờ Đông Lang mặc quần cụt ra thì liền đưa cho anh, đôi mắt sáng trưng lên nói: “Thật xin lỗi, nhà em không có quần áo đàn ông, anh mặc đỡ cái này đi được không?”
”Ừ.” Tiên sinh Đông rất đơn thuần không nghi ngờ gì, lập tức ngoan ngoãn mặc áo T shirt vào, bộ quần áo này ở trên người Tiền Hựu thì rộng thùng thình, nhưng khi mặc trên người anh thì được bó sát vào người, Tiền Hựu nhìn những đường cong cơ bắp trên người anh, không nhịn được nữa nhào vào lòng anh: “Anh rất cường tráng, rất đẹp trai! Oa oa oa em thừa nhận em chính là một hoa si!”
Đông Lang mỉm cười ôm lấy cô, sờ sờ đầu của cô, “Anh sẽ cố gắng luôn đẹp trai như thế này, để em mãi mãi hoa si anh.”
”Đúng đúng đúng!” Tiền Hựu hạnh phúc nói.
”Vừa rồi....... Mẹ em gọi điện thoại cho em hả?”
Tiền Hựu tò mò ngẩng đầu lên, “Làm sao anh biết? Anh nghe lén à?”
Đông Lang mang theo áy náy cười cười trả lời: “Thật ra thì không cần nghe lén, mọi giác quan của bọn anh đều nhạy bén hơn so với con người, hơn nữa em cũng không đi quá xa, cho nên khó tránh khỏi anh nghe thấy giọng nói của mẹ em. Em...... Có phải em lo lắng chuyện không biết nói như thế nào để bọn họ biết anh là người sói?”
Tiền Hựu che mặt, “Thảm rồi..., anh còn có thể đọc được suy nghĩ của sao?” Những suy nghĩ hoa si trong lòng cô có phải anh đều biết hết không?
Đông Lang dở khóc dở cười nói: “Anh chỉ đoán mò thôi. Bản lĩnh đọc được suy nghĩ của người khác là của Tộc người cá, người sói bọn anh không có bản lĩnh đó.”
”Tộc người cá, chẳng lẽ là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết sao?” Nhất thời Tiền Hựu cảm thấy kích động, “Anh đã gặp qua họ chưa? Có phải hình dáng của bọn họ vô cùng xinh đẹp hay không?”
Nhớ lại lúc mình học đại học đã gặp mấy người đàn ông người cá, nào chỉ xinh đẹp không thôi, quả thật diện mạo có thể so sánh với thiên thần. Tinh thần cảnh giác của Đông Lang nhất thời phát tác, anh quyết định nói dối với Tiền Hựu:“Không có, chưa từng nhìn thấy bọn họ, anh cũng không biết bọn họ nhìn có đẹp hay không.”
”À......” Tiền Hựu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thở dài nói, “Thật hâm mộ anh, được gặp rất nhiều yêu tộc mà em chưa từng nhìn thấy.”
Đông Lang nhẹ nhàng cầm tay của cô, nói: “Nếu như em đồng ý, sau này anh sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới, đi xem các chủng loại Yêu Tộc, có được không?”
Nói xong trong lòng anh tự thêm vào một câu, dĩ nhiên là tộc người cá thì bỏ đi.
Tiền Hựu gật đầu lia lịa, “Dĩ nhiên đồng ý! Anh có thể tìm thấy bọn họ sao?”
”Ừ. Yêu Tộc mặc dù có khác nhau, nhưng cũng tương đối dễ dàng phát hiện ra nhau. Ví dụ như dựa vào mùi, hoặc là năng lượng đặc biệt ở trên người.”
Tiền Hựu bừng tỉnh hiểu ra, “Khó trách Hạ Khiêm Nghiêu lại nói anh ta sớm biết anh là người sói rồi, sao anh ta có thể phát hiện ra anh?”
”Chắc là anh ta ngửi thấy mùi của anh.” Đông Lang không thích Tiền Hựu nhắc tới Hạ Khiêm Nghiêu, nên anh lặng lẽ nói sang chuyện khác: “Tiểu Hựu, về chuyện thân phận của anh, nếu như em không biết phải mở miệng như thế nào với ba mẹ em, vậy thì giao cho anh, anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ biết.”
Tiền Hựu lại lắc đầu một cái, “Không, em không thể quăng tất cả mọi vấn đề khó khăn cho anh được, em và anh cùng nhau xử lý vấn đề này, được không?”
Đông Lang cảm thấy ấm áp ở trong lòng, khẽ gật đầu một cái, hôn lên má cô một cái: “Được.”
Sau đó chợt Tiền Hựu lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, chọc chọc vào cơ ngực cường tráng của anh, nói: “Cái đó...... Anh có thể thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của em được không.”
”Dĩ nhiên rồi, em nói đi.” Đông Lang không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ánh mắt của Tiền Hựu sáng lên như sao, làm nũng nói: “Để cho em nhìn thử cái đuôi của anh có được không!”
“......” Đông Lang bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, “Được rồi.”
Mười phút sau, Đông Lang ở trong phòng bếp làm bữa ăn sáng cho hai người, Tiền Hựu đi theo sau lưng của anh, vẻ mặt rất hưng phấn và vui vẻ bắt lấy cái đuôi màu xám tro của anh chơi tới chơi lui.
”Oa, thật là mềm! Lông rất dày, đuôi của anh so Tiểu Nhung còn đáng yêu hơn! Oa oa oa oa quả thật là dễ thương quá đi!” Tiền Hựu nắm lấy cái đuôi ở quét quét xuống đất: “Anh xem, còn có thể quét sân được ha ha ha!”
Đông Lang cong khóe môi, nghiêm túc chuẩn bị bữa ăn sáng, cũng không để ý tới việc cô quấy rối ở sau lưng.
Tiền Hựu hạnh phúc ôm lấy anh: “Cho anh ở lại quả thật là rất tốt, vừa biết nấu cơm, vừa có thể dùng đuôi quét sân, lại vẫn đẹp trai như vậy, anh thật sự là người bạn trai hoàn mỹ nhất trên thế giới! Theo như câu nói đang lưu hành hiện nay thì kiếp trước nhất định em đã cứu vớt toàn vũ trụ, ha ha ha.”
Đông Lang đem bữa ăn sáng thịnh soạn để vào trong đĩa, quay đầu lại hôn người bạn gái đã cứu vớt cả vũ trụ, “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
”Dạ!”
Hai người dựa vào ghế sô pha, ăn bữa sáng ngọt ngào, một lát sau Hạ Khiêm Nghiêu gởi nhắn tin hỏi cô, “Dậy chưa? Muốn tôi đưa cô đi tìm người nữa không?”
Đông Lang lấy bánh bao nhét vào trong miệng của Tiền Hựu, cầm lấy điện thoại di động của cô, nhắn tin trả lời giúp cô: “Không cần, cám ơn. Tôi đang cùng ăn sáng với Tiểu Hựu.”
Mấy giây sau Hạ Khiêm Nghiêu nóng nảy nhắn tin lại, “Con sói đáng ch.ết, tôi tặng anh một câu ân ái quá sẽ sớm chia tay!”
Đông Lang hả hê thu lại điện thoại di động, nghiêm túc răn dạy Tiền Hựu nói: “Lúc ăn cơm có thể nghịch đuôi của anh, nhưng không được nghịch điện thoại di động.”
”Ồ!” Tiền Hựu ngoan ngoãn gật đầu.
Đông Lang hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô một cái, nói: “Tiểu Hựu, em...... Có muốn đi chung với anh về nhà anh không, về gặp ba mẹ anh?”