Chương 27
Năm ấy sau khi Tần Tuấn rời đi, Từ Đằng Đào sửng sốt nửa ngày mới ra khỏi cửa.
Trước cửa không có ai, không có người luôn quên chìa khóa đứng chờ anh mở cửa.
Trong phòng ngủ của hai người, đồ đạc này nọ của cậu đều không còn, căn phòng trống rỗng.
Anh cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng, điện thoại vang lên, bên kia Từ Tiểu Thiêm hỏi anh cuối tuần này có thể về nhà ngủ được không.
Anh cũng chưa kịp nói với Tần Tuấn là học kỳ này Từ Tiểu Thiêm bắt đầu trọ ở trường, sau này trong nhà chỉ còn hai người họ mà thôi.
Mà khi đó Từ Đằng Đào cũng không còn sức lực, công trình thực nghiệm anh đảm nhận đang đến giai đoạn quan trọng, được các báo chí nước ngoài ca ngợi phỏng vấn, tất cả đều vì người nọ bỏ đi mà hủy hết, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, gọi di động không ai nghe, gọi đến công ty thì họ bảo cậu đã tạm thời nghỉ việc.
Thực nghiệm thành công kết thúc, trường học chuẩn bị thủ tục trao đổi anh đi nước ngoài học tập, thời gian là một năm, không dài không ngắn.
Tần Tuấn biến mất quá nhanh, cho anh chút thời gian điều chỉnh cũng không có.
Khi đó, không thể nói là anh không có oán giận cậu,
Cuộc sống đang có hai người, đột nhiên một người dứt áo ra đi không thèm chào hỏi, chỉ còn lại một người chật vật sống trong không gian rộng lớn của hai người trước đây.
Anh tâm lực hao tổn đi nước ngoài, Từ Tiểu Thiêm nói: “ Đó là người yêu của anh mà? Được rồi, khi nào anh ta hết giận sẽ trở về, anh an tâm đi, anh ta đến hỏi em sẽ nói cho anh tin tức.”
Vậy là anh chờ, một năm trôi qua, mọi tin tức đều không có.
Anh vẫn cần cậu, vẫn rất muốn cậu.
Càng nghĩ, đầu anh càng đau, chờ đến khi về nước, anh không hề nghĩ ngợi gì việc mình lên chức giáo sư, anh tiếp tục tìm lần nữa, cũng không thu hoạch được gì.
Từ Tiểu Thiêm cũng nhanh tốt nghiệp Đại học, mở công ty, mời anh về làm cố vấn, trong lúc chờ cậu trở về, anh đành cắm đầu vào công việc để tự dối lừa mình.
Thẳng đến đêm hôm đó, Từ Tiểu Thiêm đã qua thời kỳ sung bái trưởng thành hơn, dùng rượu chậm rãi nói ra làm anh nhớ lại sự tình vài năm trước.
Nhớ lại Tần Tuấn vô cùng bất đắc dĩ nhìn anh cười khổ, muốn nói gì đó mà lại thôi.
Mọi chuyện chậm rãi rõ rang, sai lầm cũng ngày càng lớn thêm.
Anh để Từ Tiểu Thiêm dọn ra ngoài, trong lòng vô cùng vắng vẻ, nhưng mà nghĩ tới người mà anh yêu thương nhất định sẽ có ngày trở về, vì cậu từng nói qua, mặc kệ anh có yêu cậu hay không, cậu sẽ mãi luôn yêu anh.
Người kia, theo đuổi anh đã nhiều năm cũng chưa buông tay, không có khả năng.... lần này cậy thật sự buông tay.
Thẳng đến lúc gặp lại, mới phát hiện mọi việc đã rối tinh rối mù,
Tần Tuấn đã chân chính hết hy vọng.
Cứ nhìn ánh mắt sáng ngời kia, gương mặt nhiều năm không có gì khác biệt, nhưng, khóe mắt cậu đã nói rõ cậu đối với thế sự trên đời không có chút để ý gì nưã.
Cậu sẽ không bao giờ.... dùng sự dũng cảm năm nào tiến tới, nói với anh sẽ yêu thương anh đến ch.ết.
Cậu mỉm cười với anh, ôm anh, nói rằng hy vọng anh hạnh phúc.
Mỗi một hành động, mỗi một câu nói, đều toát lên vẻ chân thành.
Đốt cháy moi thứ dưới ánh hoàng hôn, chỉ có anh là sáng nhất.
Tần Tuấn đã từng nói như vậy.
Cậu từng nói hầu hết mọi việc cậu sẽ làm được hết, trừ câu nói vĩnh viễn cùng một chỗ.
Từ Đằng Đào buổi tối từ bệnh viện về nhà, bác sĩ nói phải lưu lại nhưng anh vẫn nhất quyết xuất viện.
Trở về căn phòng lớn trống rỗng, anh hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng cậu đang đứng ở cửa.
Tình yêu đến cuối cùng sao lại như vậy? Từ Đằng Đào muốn đem hy vọng gửi gắm vào thời gian, vào công việc, đến lúc già cũng sẽ như vậy, áy náy cũng được, tình yêu cũng thế, ngày qua ngày, chỉ cần mỗi ngày nghĩ tới cậu là được rồi.
Dù sao, trong cuộc sống, không chỉ có mỗi tình yêu, còn nhiều việc cần đến tinh lực cùng thời gian.
Người đến người đi, ai cũng không dám chắc có thể nắm lấy nhau vĩnh viễn.... Nếu có người rời đi mà đến được nơi hạnh phúc, anh cần gì phải thêm loạn tâm tình.
Hơn nữa, anh vĩnh viễn đều ở tại nơi này chờ cậu về.
Chính là Từ Tiểu Thiêm mỗi lần đến, đều nổi giận van cầu tình cảm của anh, anh mới phát hiện, kỳ thật tình yêu của cậu ta so với Tần Tuấn quá khác biệt.
Tần Tuấn không chỉ có lúc đầu yêu nhau say đắm mới quyết định đi cùng anh cả đời, mà cậu chân chính thương anh, hiểu anh, mà bản thân anh cũng biết cậu là tình yêu chân chính của mình, không ai có thể thay thế được.
Từ Tiểu Thiêm là đứa bé được anh nuôi dưỡng, nhưng anh cũng đem tình yêu nuôi dưỡng đó xen vào lãnh địa tình yêu màu mỡ của hai người, nơi đó có người thứ ba chiếm giữ thời gian quá lâu, đã cằn cỗi khô cằn không còn nở hoa nữa.
Có khi anh nghĩ, nếu không phải anh quá mức tin tưởng tình yêu của hai người, rồi nếu Tần Tuấn không qua mức thương anh, bao dung anh, thì có phải chăng ngay từ đầu, bọn họ sẽ không bước vào đường tuyệt lộ?
Nhưng mà...... Chính là, như vậy, tình yêu của anh đối với Tần Tuấn sẽ ra sao?
Nghĩ đến cuối cùng, Từ Đằng Đào hiểu, đây là cuộc sống.
Cuộc sống có thể khiến cho con người bất tri bất giác yêu bản thân mình nhất, cũng khiến cho người ta đem tình yêu trân quí của mình hủy diệt, mặc kệ họ có nguyện ý hay không.
Cho nên anh cũng tin rằng Tần Tuấn thật sự không hận anh, miệng cậu bất đắc dĩ cười nói bọn họ không thích hợp, đó là cậu nói thật sự mâu thuẫn.
Khi yêu anh, Tần Tuấn mệt mỏi, tiêu hao đến sức lực cuối cùng, mới chật vật rút lui.
Mà anh khi đó, hoàn toàn chẳng biết gì cả.
Thường thường người ngu dốt, đến phút cuối mới biết sự tàn nhẫn của chính mình, cũng mới biết người kia đáng quý đến mức nào.
Ông trời chính là thích trêu chọc tàn nhẫn với những kẻ trì độn, luôn khiến bọn họ đến phút cuối mới phát hiện hóa ra trong lúc vô thức, bọn họ đã tự đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của họ, cuối cùng cũng không cách nào kiếm lại được.
Hối hận giống như kim châm, từng chút từng chút đâm vào từng dây thần kinh đau đớn.
Đến cuối cùng, cũng chỉ có bốn chữ “trừng phạt đúng tội” dành cho chính mình.