Chương 42
Đến khi Từ Đằng Đào gọi điện thoại đến, Tần Tuấn nghe được tiếng anh ho khan, hỏi anh: “ Bị cảm à?”
“Cảm nhẹ thôi.” Giọng nói dịu dàng của anh đáp lại.
Trước mắt hiện ra than thể gầy yếu của anh, Tần Tuấn hạ mi: “ Anh uống thuốc chưa?”
“Rồi mà, em đừng lo lắng.” Từ Đằng Đào đang ở trường học, bên cạnh có tiếng sinh viên.
Tần Tuấn không định nói nhiều nữa, cúp điện thoại mang bao tay luyện quyền.
Qua hơn ba giờ, sắc trời gần hoàng hôn, cậu tắm rửa xong nhìn di động trên ghế sô pham càm lên, không thấy có cuộc gọi đến.
Cậu cũng không định nghĩ gì nhiều, khó khăn chủ động nháy vào số máy của anh, vang lên ba tiếng chuông thì bên kia đã tiếp điện thoại.
“Tiểu Tuấn......” Từ Đằng Đào kêu nhũ danh của cậu mà có chút vui sướng bên trong.
“Anh không khỏe chỗ nào?” Tần Tuấn quan tâm hỏi thẳng luôn vấn đề.
“Tốt hơn nhiều rồi......”
“Ăn cơm chưa?” Tần Tuấn hỏi lại.
” Chưa ăn…” Mới vừa nói xong, bên tai vang lên tiếng luống cuống nói: “ Thầy à, thầy bảo đi bệnh viện mà sao còn ở đây, đồ vật để bọn em dọn là được rồi, thầy đừng lo.”
Tần Tuấn nghe xong nhíu mi, trong lòng thở dài, lầu bầu nói: “ Vậy mà anh kêu đỡ nhiều lắm?”
Từ Đằng Đào hiểu bên kia nghe rõ ràng đành cười khổ nhỏ giọng gọi cậu: “ Tần Tuấn à….”
“Anh đang ở trường?” Tần Tuấn hỏi.
“Ừ......” Bên kia có chút ngây ngốc.
“Anh khoan đi đã…. Em tới đón anh.” Tần Tuấn đứng lên, vào phòng ngủ lấy áo khoác.
Lúc cậu đang mặc quần bò thì thấy Đái Hải đang ở ban công, cậu nói vọng qua cửa sổ: “ Tôi phải đi ra ngoài, anh tự chăm sóc bản than đi.”
Ở trên ban công là kẻ liều mạng đang phì phèo điếu thuốc mang vẻ thâm trầm ra dấu cho cậu yên tâm.
Xe là của Đái Hải mang tới để trong nhà, Tần Tuấn cầm chìa khóa khởi động xe, tốc độ có vẻ nhanh nhưng vẫn hơn hai tiếng mới chạy đến trước cửa trường đại học của Từ Đằng Đào.
Trên đường đến cậu có gọi cho anh kêu anh đi bệnh viện trước đi, Từ Đằng Đào nói nhất định đợi cậu đến, cậu cũng không khuyên nữa, mở GPS hướng dẫn đi đường, bảo Từ Đằng Đào ra trước cửa chờ.
Quả nhiên vừa đến trước cửa đúng vị trí định vị, đã thấy Từ Đằng Đào đứng đó.
Xe của Đái Hải là xe thể thao màu xanh ngọc, trông bắt mắt đến mức khiến người khác khó dời ra, Tần Tuấn vừa mở cửa xe, trước cửa liền có nguyên một đám người đứng im ngìn trân trối, Từ Đằng Đào trước mặt bao người ngồi lên xe, trên mặt hiện ra nụ cười khổ, vì cách đó không xa là cả đám học trò của anh đang nhìn nhau.
“Đi bệnh viện nhân dân nhé?” Tần Tuấn nhanh chuyển bánh xe.
“Được.”
Suốt chặng đường Tần Tuấn im lặng lái xe, khuôn mặt bình tĩnh có chút nghiêm túc.
“Chỉ có chút sốt nhẹ thôi mà, ngủ một giấc là không có chuyện gì nữa.” Từ Đằng Đào thấy vậy mở miệng thanh minh.
“Nhìn kỹ hẵn nói đi.” Tần Tuấn mở miệng.
Một lát sau, lúc chờ đèn đỏ, cậu quay lại xem Từ Đằng Đào, thản nhiên nói: “ Anh rất gầy.’
Từ Đằng Đào nghe vậy cúi đầu nhìn gây xanh lộ rõ trên cánh tay mình, không khỏi nói them: “ Quả là ngượng quá.”
Anh ngẩng đầu nhìn Tần Tuấn, sau laijhaj ánh mắt ảm đạm xuống.
“Đừng như vậy, từ từ sẽ khá lên.” Tần Tuấn vươn tay qua, nắm tay anh một chút: “ Cả hai chúng ta.”
Nếu vẫn là đau lòng, nếu nhất định vẫn muốn cùng một chỗ, như vậy, vẫn nên đối tốt với anh, hạnh phúc của anh sẽ là do cậu mang đến, thế thì cứ cho anh đi, Tần Tuấn nhìn gương mặt gầy gò của anh, thầm nghĩ.
Đi dạo cả một vòng tròn định mệnh, vẫn là quay lại chỗ này.
Đều yêu đã lâu như vậy, sau này dù thay đổi, trong trái tim cậu thì vẫn tồn tại tình yêu đó là sự thật không thể thay đổi.
Anh ấy cứ đứng tại nơi đó, ánh mắt vẻ mặt rõ ràng hy vọng mình đi qua mang cho anh tình yêu cùng sự an ủi, mình có thể cự tuyệt sao?
Mình lo cho anh ấy, lo cho anh, hy vọng anh có được mọi chuyện tốt đẹp.
Mình có thể tàn nhẫn với chính mình, nhưng không cách nào chân chính đối mặt với anh, cho dù anh đã từng làm tổn thương thật sâu mình nhưng bản thân cũng vô phương ngăn cản anh khiến từ trong đáy lòng mình buông lỏng phòng ngự.