Chương 69: Hải Vương phủ có thể so sánh với Hoàng cung

“Tiểu thư, ngoài trời mưa lớn, bệnh chưa khỏi, coi chừng lại bị cảm lạnh.”
Ai cũng nói mưa xuân như tơ, lất phất nhẹ nhàng như tình ca, nhưng hôm nay mưa lại tầm tã không khác gì mưa mùa hạ, chỉ vừa mở ra một góc cửa gỗ là nước đã hắt đầy vào bên trong.


Mộ Xuân sợ Vân Thiên Mộng bị nhiễm phong hàn nên nhanh chóng đóng kín cửa gỗ lại, đỡ nàng tới ngồi bên bàn, sai đó đem tới một cái khăn sạch lau khô tay cho nàng, sợ nước mưa thấm vào da dễ bị bệnh.


Trong thời gian này, Đại tiểu thư đầu tiên là đầu bị thương, rồi tới chân bị thương, thật là không có lúc nào rời xa được cái ấm sắc thuốc, làm cho Mộ Xuân vô cùng đau lòng. Vì thế nàng càng hầu hạ cẩn thận hơn, sợ Vân Thiên Mộng lại gặp bệnh nữa.


Vân Thiên Mộng thấy Mộ Xuân coi mình như trẻ con cần nâng niu trong tay thì trong lòng nổi lên ấm áp, tâm tình cũng trở nên tốt hơn, đôi con ngươi giảo hoạt chớp động, trong mắt hàm chứa nụ cười, trêu chọc Mộ Xuân:


“Chỉ có Mộ Xuân của ta cẩn thận như thế, không biết binh sĩ nhà ai trong tương lai có phúc khí cưới được ngươi đây?”
Mộ Xuân không muốn bị Vân Thiên Mộng trêu chọc như thế, gương mặt tuyết trắng nhất thời đỏ ửng, hai chân dậm mấy cái, hai tay luống cuống cầm cái khăn, chu môi oán giận nói:


“Tiểu thư đừng trêu nô tỳ nữa. Nô tỳ không cần gả cho ai hết, nô tỳ chỉ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư. Lập gia đình có gì tốt đâu, nếu là người mà mình không rõ là ai, sợ là buồn nôn ch.ết mất.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng hai mắt sáng ngời nhìn mình chằm chằm, đôi con ngươi xuất hiện vẻ ranh mãnh làm cho Mộ Xuân nhận ra mình nói có chút quá, tự nhiên lại nói những chuyện cô nương không nên nói, nhất thời thẹn quá thành giận, không để ý tới Vân Thiên Mộng nữa mà cầm lấy khăn chạy ra khỏi phòng.


Nhưng sau khi nàng rời đi, Vân Thiên Mộng thu hồi nụ cười trên mặt, đem những lời Mộ Xuân vừa nói tinh tế suy nghĩ một phen, trong lòng cũng cảm thấy những thiên kim tiểu thư ở thời này thật đáng thương.


Một nha đầu cũng hiểu được đạo lý này, nhưng đám tiểu thư ấy lại không ngộ ra cái gì, cả ngày chỉ bận tham gia những yến hội, chỉ muốn tìm cho mình một vị hôn phu tương lai như ý. Còn những công tử cao quý kia thì chỉ biết có một thê tử thôi sao? Hết thảy đều là do gia tộc mai mối, bọn họ cũng chỉ là con cờ trong tay trưởng bối của mình mà thôi.


“Tiểu thư, Mộ Xuân sao lại không hầu hạ ở đây? Nha đầu này, không có quy củ gì hết!”
Vú Mễ bước nhanh tới, lúc này trên người khô ráo, có thể thấy lúc tiến vào đây bà đã rũ sạch nước mưa bắn trên người, tránh cho Vân Thiên Mộng bị ảnh hưởng.


“Vú đừng trách nàng ta. Là ta rảnh rỗi trêu đùa nàng mấy câu nên nha đầu kia xấu hổ chạy đi núp rồi.”
Vân Thiên Mộng hé miệng cười một tiếng, cầm chén trà nóng ɖú Mễ đưa cho để cho ấm người.


Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng thần sắc tốt đẹp thì cũng yên tâm, lại thấy nàng biết quan tâm tới hạ nhân thì càng mừng rỡ, thấp giọng nói:


“Lão nô đã cho Phán Lan gặp người nhà của nàng ta, cũng đảm bảo với nàng ta về tính mạng của người nhà. Phán Lan vô cùng cảm kích tiểu thư, lại đem động tác gần đây của Tô di nương kể cho nô tỳ nghe!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Thiên Mộng nổi lên vẻ châm biếm, nói:


“Khó trách Tô Thanh gần đây an tĩnh như thế, không nghĩ là ngầm chuẩn bị hành động. Nhưng nhìn những lần phụ thân tới hậu viện gần đây, có thể thấy ngày Tô Thanh bị thất sủng cũng không còn xa, chỉ là giãy dụa trước khi ch.ết mà thôi.”


Vú Mễ nghe Vân Thiên Mộng phân tích, gật đầu đồng ý, sau đó mở miệng tiếp tục nói:


“Nhưng tiểu thư đừng quên, nhà mẹ đẻ của Tô Thanh cũng không kém. Đại ca nàng ta là Hình Bộ Thượng Thư, Nhị ca là Thủy Vận Sử. Hai người này đều có chức vị quan trọng, không thể khinh thường được. Nếu như nàng ta và nhà mẹ đẻ liên thủ thì cũng không dễ đối phó.”


Vân Thiên Mộng đã nghe ra ý của ɖú Mễ, liền cười nói:
“Vú, có tin gì xấu sao? Không cần vòng vo như thế, ta có gì không tiếp nhận nổi đâu?”
Thấy Vân Thiên Mộng nhạy cảm như thế, ɖú Mễ thầm than trong lòng, liền đem toàn bộ lời của Phán Lan nói ra:


“Tô di nương định đem Phán Lan tới làm di nương của Hình Bộ Thượng Thư. Nói vậy thì chính là muốn mượn hơi của Tô Thượng Thư, nếu như huynh muội họ âm thầm liên thủ đối phó tiểu thư thì khó mà phòng bị.”


Vân Thiên Mộng nghe xong thì cười nhạt một tiếng, không nghĩ Tô Thanh lại làm như thế, không đối phó được nàng nên phải mượn sức từ nhà mẹ đẻ.


Nhưng hiện nay sau lưng nàng có Thái Hậu và phủ Phụ Quốc Công, nếu như nàng bị thương tổn gì, chỉ sợ người đầu tiên muốn có mạng của Tô Thanh là Vân Huyền Chi.
Chỉ hy vọng Tô Thanh nghĩ thông suốt rồi hãy hành động, nếu không thì đúng là tiền mất tật mang.


“Vú, nói cho Phán Lan, ta sẽ không làm nàng ta phải khó xử, cũng không bắt nàng ta phản bội chủ cũ. Chỉ cần nàng đoạt được sự sủng ái của Tô Nguyên, làm cho hậu viện Tô gia chó gà không yên, để Tô Nguyên không còn lòng dạ nào chú ý tới Tô Thanh nữa là được!” Vân Thiên Mộng nhàn nhạt nói, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng u ám, làm cho người ta không đoán được nàng đang nghĩ gì lúc này.


Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng thờ ơ như thế, bộ dáng nhàn nhã, liền biết tiểu thư nhà mình trong lòng đã có chủ ý rồi, lập tức gật đầu đáp ứng rồi xoay người đi ra khỏi nội thất.
Mà lúc này Mộ Xuân lại đi đến, nàng hành lễ với Vân Thiên Mộng, cung kính nói:


“Tiểu thư, chưởng quỹ của Trục Nhạc Hành tới, căn cứ theo dặn dò của người đã mang theo nhạc khí tới đây.”


Vân Thiên Mộng gật đầu rồi đứng lên vuốt làn váy hơi nhàu, sau đó được Mộ Xuân đưa đến nhà kề, chỉ thấy một cô gái hơn ba mươi tuổi đang ngồi uống trà, thấy nàng đi vào thì đặt chén trà xuống, đứng lên thi lễ với Vân Thiên Mộng, cười nói:


“Dân phụ Chu thị gặp qua Đại tiểu thư.”


Vân Thiên Mộng thấy cử chỉ của nàng như thế, lại thấy diện mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thành thục và tự tin, khác xa với những phu nhân sống ở khuê phòng cả ngày chỉ biết ăn và bàn luận về người khác thì cảm thấy rất tò mò, không nghĩ tới ở Tây Sở còn có cô gái đặc biệt như thế, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng.


Chu thị kia thấy Đại tiểu thư của Tướng phủ, chỉ thấy nàng so với lưu truyền trong miệng của người dân Tây Sở hoàn toàn khác nhau, trong bụng vô cùng hiếu kỳ, thừa dịp Vân Thiên Mộng nhìn mình thì cũng cẩn thận đánh giá nàng một phen.


Chỉ thấy Đại tiểu thư tướng phủ này nhìn như nhu nhược nhưng tròng mắt đen lại lóe lên sự kiên nghị, vừa nhìn đã biết là cô gái hết sức kiên cường. Lúc này Vân Thiên Mộng ngồi ngay ngắn trên ghế, quanh thân có một cỗ quý khí điềm tĩnh quanh quẩn, cho dù không mở miệng nói chuyện cũng làm cho người ta không thể rời mắt. Nàng chân chính là thiên kim nhà giàu, làm cho Chu thị mắt sáng ngời, Đại tiểu thư Tướng phủ này có thể so sánh với Quận chúa Hải Điềm của Hải Vương phủ.


“Hôm nay mời Chu chưởng quỹ tới Tướng phủ chính là muốn giúp chọn cho ta vài món nhạc khí. Không biết Chu chưởng quỹ có cao kiến gì không?” Vân Thiên Mộng nhàn nhạt mở miệng, trong mắt hiện lên sự ấm áp, không có vẻ cao ngạo của tiểu thư nhà giàu.


Chu thị bị nét cười đẹp như hoa của Vân Thiên Mộng hấp dẫn, một hồi lâu mới thu lại được tầm mắt, hơi cúi thấp đầu, cung kính trả lời:
“Không biết Đại tiểu thư am hiểu nhạc khí gì, dân phụ sẽ lựa chọn giúp tiểu thư?”


Nghe vậy, Mộ Xuân ngạc nhiên nhìn tới Vân Thiên Mộng, không hiểu tại sao tiểu thư nhà mình đột nhiên lại muốn mua nhạc khí. Dù sao, theo nàng biết, tiểu thư nhà nàng chưa từng học qua bất kỳ nhạc cụ nào. Tô di nương vì muốn Nhị tiểu thư hơn Đại tiểu thư nên chưa từng mời thầy dạy nhạc cho nàng.


Vân Thiên Mộng lúc này lại đứng dậy, chân thành đi tới chỗ đặt mấy món nhạc khí, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt ve Huyền Cầm, sau đó lại chuyển sang đàn tỳ bà, bàn tay nhẹ lướt, một cỗ âm thanh như nước chảy mây trôi vang lên trong phòng.


Nhìn như là tiện tay mà vuốt, nhưng khi Chu thị nhìn thấy tay của Vân Thiên Mộng đặt trên dây đàn thì nụ cười trên khóe miệng càng đậm, liền đi lên giới thiệu:


“Ánh mắt của Đại tiểu thư thật tốt, thanh Huyền Cầm này gọi là Lục Khinh, nước sơn màu mận chín, âm thanh rõ ràng, ngoại hình đẹp, đúng là một cây đàn tốt hiếm có. Còn đàn tỳ bà này thân làm từ gỗ tử đàn, sơn khẩu, cần đàn làm bằng ngà voi, âm thanh vang, âm sắc như đá vàng, người nào am hiểu về đàn sẽ chọn lựa nó đầu tiên.”


Vân Thiên Mộng nghe Chu chưởng quỹ giới thiệu một hồi, liền ôm lấy đàn tỳ bà vào ngực, tùy ý bắn năm âm “Tiêm”, “Đường”, “Tùng”, “Thúy”, “Bạo”, quả nhiên đúng như Chu chưởng quỹ nói, cây đàn tỳ bà này âm sắc rất tốt, không uổng nàng ta bỏ công sức ra để đề cử.


Hôm nay Vân Thiên Mộng mời tới Chu chưởng quỹ, là người kinh doanh nhạc khí lớn nhất kinh thành, sau khi mua xong nhạc khí, giao cây đàn tỳ bà cho Mộ Xuân cất đi, nàng bèn cười nói tiếp:


“Trục Nhạc Hành là danh gia nổi tiếng về nhạc khí, tự nhiên là rất tốt rồi. Thiên Mộng gần đây tự nhiên muốn học nhạc, kính xin Chu chưởng quỹ giới thiệu các loại nhạc khí lưu hành mà các tiểu thư trong kinh hay dùng, để Thiên Mộng và các nàng có thể tìm được tiếng nói chung.”


Chu chưởng quỹ là người khôn khéo, vừa nghe Vân Thiên Mộng nói là đã hiểu ngay ý nàng, cộng thêm việc Vân Thiên Mộng hạ thấp tư thái để tán gẫu với thương nhân không hề giống với các thiên kim tiểu thư khác, nên cũng vui vẻ nói:


“Tài nữ nổi tiếng nhất kinh thành của Tây Sở chính là Quận Chúa Hải Điềm của Hải Vương phủ. Nàng thành thạo nhất là Huyền Cầm, có thể nói là xuất thần nhập hóa, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng khen không dứt lời. Thứ hai là Quản tiểu thư của phủ Hàn Lâm Viện Chưởng Viện Học Sĩ. Nàng này cầm, kỳ, thi, họa đều giỏi, thông thạo đàn tranh. Các danh môn tiểu thư khác ưa dùng nhất chính là Huyền Cầm và Đàn tranh này. Đây là hai nhạc khí mà Trục Nhạc Hành bán đắt hàng nhất. Cây Lục Khinh này hôm nay mới vừa đưa tới, Đại tiểu thư gọi thật là đúng dịp.”


Vân Thiên Mộng lẳng lặng nghe nàng ta nói, trong mắt mang theo nụ cười, nhìn xuống cây Huyền Cầm Lục Khinh mà Chu chưởng quỹ cố gắng đề cử, sau đó gật đầu nói:
“Làm phiền Chu chưởng quỹ rồi. Hai cây Lục Khinh và đàn tỳ bà đều lưu lại đi. Mộ Xuân, giao ngân phiếu cho Chu chưởng quỹ!”


Chu chưởng quỹ thấy Vân Thiên Mộng mua cả hai nhạc khí đắt giá nhất của Trục Nhạc Hành này thì nụ cười trên mặt thật tươi, sau đó như cố tình nhắc lại một câu:
“Quận chúa Hải Điềm sở trường nhất chính là khúc Thập Diện Mai Phục (*)!”


Chú thích: (*) Thập Diện Mai Phục: một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa.​
Vân Thiên Mộng cười gật đầu, để Mộ Xuân giao ngân phiếu cho Chu chưởng quỹ, nhưng Chu chưởng quỹ cười không nhận, sau đó nói:


“Mới vừa rồi Tướng gia đã nói với dân phụ, để cho tiểu thư chọn nhạc khí xong thì tới trướng phòng lĩnh bạc!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng liền để Mộ Xuân lui về bên cạnh mình, sau đó để Bạch Mai tiễn Chu thị, cuối cùng mới để bọn nha đầu mang đàn vào trong nội thất.


Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng bỏ ra cả đống bạc mua hai cây đàn không biết cách dùng, trong lòng tò mò, do dự mở miệng hỏi:
“Tiểu thư, còn mấy ngày nữa là tới Hải Vương phủ rồi, người tính toán học đàn sao?”


Tiểu thư nghĩ tới chuyện này thật không tệ, nhưng có mấy ngày thì sao có thể luyện được đàn kỹ tới cao siêu đây, điều này làm Mộ Xuân hơi lo lắng.


Vân Thiên Mộng hé miệng cười một tiếng, trong mắt xẹt qua sự tự tin, nàng không tinh thông cầm, kỳ, thi, họa như những tiểu thư thời đại này, nhưng khi nàng còn nhỏ, lúc bố mẹ còn sống cũng bị mẹ bắt học mấy món đàn ca, dù không tinh thông nhưng chỉ cần luyện tập mấy ngày thì cũng có thể tự tin biểu diễn trước mặt Hải Điềm rồi.


Mà vừa rồi từ miệng Chu thị nàng cũng có được không ít tin tức, Hải Điềm tinh thông nhất là Huyền Cầm, mình chọn đàn tỳ bà vừa có thể tránh đụng hàng, vừa làm người khác ít chú ý hơn.


Không thể không nói, lần này chỉ có thể nói là “đúng dịp”, nếu không chỉ có mấy ngày, làm sao có thể khiến một người không biết gì về đàn trở thành ngang cơ với Hải Điềm, đệ nhất tài nữ của Kinh thành được.


Hai tay đặt lên dây đàn tỳ bà, trong mắt Vân Thiên Mộng không khỏi hiện lên hình ảnh một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc. Nhưng sau đó cha mẹ bị ngộ sát, chỉ còn nàng và chị gái nương tựa vào nhau. Chính vì nàng thề phải tìm ra hung thủ nên mới bị mất mạng, đi tới thời đại không thiếu âm mưu quỷ kế này, đúng là tạo hóa trêu ngươi.


Tay nàng đánh ra một đoạn nhạc có âm luật hẳn hoi, động tác lưu loát, làm cho Mộ Xuân đứng bên cạnh sợ ngây cả người, không biết tiểu thư nhà mình từ khi nào lại trở nên lợi hại thế này.
Năm ngày sau. Hải Vương phủ mở yến tiệc báo hỉ.


Biết Vân Thiên Mộng sắp ra khỏi nhà nhưng mấy ngày nay lão thái thái đang nổi nóng nên cũng chỉ sai ɖú Nhuế tới dặn dò mấy câu. Mấy di nương, tiểu thư khác cũng chỉ có Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên dậy sớm tới chỗ Vân Thiên Mộng thỉnh an.


“Mộng Nhi, ở Hải Vương phủ phải cẩn thận từ lời nói tới hành động, đừng can thiệp vào chuyện gì. Nhưng cũng không thể bị đè ép, đừng quên, con là Đại tiểu thư của Tướng phủ!”


Lần này, Vân Huyền Chi cũng đợi nàng ở phòng khách, thấy Vân Thiên Mộng đi ra ngoài thì lập tức đi tới bên người, tận tình dặn dò mấy câu.
Vân Thiên Mộng một bộ dáng vâng lời, nghe Vân Huyền Chi dạy thì gật gật đầu.


“Vú Mễ, có chuẩn bị thêm một bộ quần áo để Đại tiểu thư thay đổi?”
Vân Huyền Chi mấy ngày trước đã dặn dò, người khác không biết còn tưởng hôm nay là ngày Tướng phủ thiết yến.


Vân Thiên Mộng vì đề phòng chuyện xảy ra còn bảo ɖú Mễ mang đi nhiều hơn một bộ đồ trang sức đeo tay, tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại làm người ta chê cười.


“Tướng gia yên tâm, lão nô đã làm theo tướng gia phân phó, chuẩn bị thỏa đáng rồi, chắc chắn sẽ chiếu cố cho tiểu thư thật tốt!” ɖú Mễ lập tức tiến lên, thấp giọng trả lời.


Vân Huyền Chi hơi yên tâm gật đầu. Nhớ tới thái độ của Hải Điềm đối với Vân Thiên Mộng hôm ở thọ yến, Vân Huyền Chi vẫn cảm thấy phải bận tâm. Hải Điềm ở phủ Phụ Quốc Công đã kiêu ngạo như thế, lần này Mộng Nhi tới địa bàn của nàng ta còn không biết sẽ xuất hiện tình huống thế nào nữa.


Nghĩ như thế, Vân Huyền Chi lập tức trầm giọng ra lệnh cho Lưu hộ vệ:
“Phải bảo vệ Đại tiểu thư cho tốt!”


Lưu hộ vệ vì chuyện lần trước mà tâm sinh kính vể với Vân Thiên Mộng, lần này tướng gia đem chuyện hộ tống tiểu thư giao cho hắn, hắn phải dốc toàn lực để bảo vệ cho tốt. Lưu hộ vệ lập tức quỳ một chân xuống, nghiêm túc đáp: “Vâng!”


Vân Huyền Chi còn muốn dặn dò Vân Thiên Mộng thêm vài câu nhưng lúc này đã tới cửa phủ, mà ngoài chiếc xe ngựa có mui xe màu xanh ngọc, bên ngoài còn có thêm ba chiếc xe ngựa khác.
Một chiếc xe có mui đỏ sậm, bên sườn có chữ “Dung”!
Một chiếc xe có mui màu da cam, sườn xe có chữ “Sở”!


Mà ở đầu chiếc cuối cùng lại là Khúc Trường Khanh cưỡi bạch mã đang đứng trước cửa phủ. Một bàn tay trắng noãn nhỏ bé vén màn xe lên, một nụ cười như hoa Phù Dung mới nở khắc sâu vào tâm trí những người nhìn thấy, một âm thanh thanh thúy dễ nghe như châu ngọc vang lên: “Mộng Nhi!”


Vân Thiên Mộng lập tức đi qua xe ngựa của Dung Phủ và Sở Vương phủ, đi tới xe của phủ Phụ Quốc Công ở cuối cùng, khẽ hành lễ với Khúc Trường Khanh: “Bái kiến Biểu ca!”


Khúc Trường Khanh trước sau không có biểu hiện gì khác, nhìn thấy Vân Thiên Mộng thì thần sắc hơi thay đổi, sau ánh mắt nhu hòa khẽ gật đầu với nàng.


Vân Thiên Mộng nhìn sang Khúc Phi Khanh vừa ngoắc tay gọi mình, xoay người nhìn về phía Vân Huyền Chi, chỉ thấy Vân Huyền Chi gật gật đầu, phân phó cho mấy người ɖú Mễ đem đồ của Vân Thiên Mộng lên xe ngựa của phủ Phụ Quốc Công, sau đó dặn dò Lưu hộ vệ theo ở phía sau bảo vệ, lúc này mới nhìn tới Khúc Trường Khanh, cười nói:


“Lần này làm phiền tới Trường Khanh che chở Mộng Nhi rồi!”
Khúc Trường Khanh vốn không có hảo cảm với Vân Huyền Chi, nhưng vì tình cảm với Vân Thiên Mộng nên cũng gật đầu một cái, thấy Vân Thiên Mộng lên xe ngựa rồi bèn cho đoàn xe lên đường.


Mà xe ngựa của Dung phủ và Sở Vương phủ không có ai đi ra, nhưng xe của phủ Phụ Quốc công vừa rời đi thì xe ngựa của hai nhà cũng song song đi theo, tràng diện lộ ra có vẻ hơi quỷ dị. (DG: Cười ngất :)) )
“Có chuyện gì với hai nhà đó vậy?”


Khúc Phi Khanh đã sớm thấy xe của Dung phủ và Sở Vương phủ, mấy ngày nay cũng nghe thấy không ít nghị luận, liền tò mò cười hỏi.
Vân Thiên Mộng nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói:
“Biểu tỷ cũng đã biết rồi, cần gì phải hỏi muội!”


Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng không chịu thành thật khai báo thì chu môi lại, sắc mặt trầm xuống, khổ sở nói:
“Với ta mà cũng giấu, không có ý tốt gì cả!”
Vân Thiên Mộng thấy nàng có bộ dáng trẻ con như thế thì cũng không nhịn được cười thành tiếng, liền ra vẻ đau khổ lắc đầu:


“Hai phủ này vì muội bị thương chút xíu mà cũng đem quà tới tặng, biểu tỷ còn muốn biết gì hơn không? Muội còn đang muốn hỏi, mấy ngày trước Hải Vương phi tới Hầu phủ làm gì vậy? Chẳng lẽ là nhìn trúng biểu tỷ?”


Vốn đang nói giỡn, Khúc Phi Khanh đột nhiên yên lặng, vẻ mặt khổ sở, nhất thời cầm lấy tay Vân Thiên Mộng, không vui nói:


“Mộng Nhi, không nói dối muội, Hải Vương phi kia đúng là vì hôn sự của tiểu nhi tử của bà ấy mà tới. Nhưng muội cũng biết Hải Điềm lợi hại thế nào rồi, ta gả vào nhà đó có thể tốt được sao?”


Đang nói chuyện, Khúc Phi Khanh từ một thiếu nữ tươi vui biến thành một thiếu nữ sầu khổ vô cùng, đôi lông mày xinh đẹp cũng nhíu chặt lại.
Vân Thiên Mộng biết trong lòng Khúc Phi Khanh ngàn lần không muốn, nếu không hai tay nắm lấy tay mình đã không run rẩy thế này.


Huống chi năm đó Hải Vương phủ kiến tạo phủ, Hải Vương muốn để người khác thấy mình và người khác không giống nhau nên đã chọn một danh sơn ở Kinh thành là núi Dương Minh, độ cao so với mặt biển hơn một ngàn thước, xây dựng Hải Vương phủ giữa sườn núi, hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực.


Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là nếu Khúc Phi Khanh gả vào đó, tương lai có bị ủy khuất, muốn về nhà mẹ đẻ cũng đi không nổi.


Nghĩ thế, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy lần này Hải Vương phủ cầu hôn còn có dụng ý khác. Trong kinh không thiếu thiên kim giá trị so với Khúc Phi Khanh còn cao hơn, nhưng vì sao họ lại nhìn trúng biểu tỷ?
“Không biết lão thái quân trả lời thế nào?” Vân Thiên Mộng vỗ nhẹ lên tay Khúc Phi Khanh, khẽ an ủi.


Nàng hỏi câu này, Khúc Phi Khanh thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tốt đẹp lên, nói:


“Lão thái quân không trả lời chắc chắn Hải vương phi, nói muốn suy nghĩ thật kĩ đã. Hải Vương phi cũng không dám làm khó, cũng cho phủ Phụ Quốc Công thời gian suy nghĩ. Nhưng chuyện này bị truyền ra ngoài thì còn ai dám lấy ta nữa? Chẳng phải là sẽ đối đầu với Hải Vương phủ sao? Ngay cả hoàng thượng, vì hòa thuận của quân thần, vì an bình của triều đình mà cũng sẽ không ra mặt cho ta đâu. Lần này thế tử của Hải Vương mừng Lân Nhi, Hải Vương cố ý phái thủ hạ của mình là Đại tướng quân đem thiệp mời tới phủ Phụ Quốc Công. Lão thái quân và cha không yên lòng, sợ trên đường xảy ra chuyện nên mới bảo đại ca đi cùng bảo vệ chúng ta.”


Nói như thế là Vân Thiên Mộng đã hiểu tại sao Khúc Trường Khanh lại cùng đi hôm nay, cũng hết sức ngưỡng mộ tình cảm huynh muội của họ.
Bọn họ là thân nhân của nàng, đã trợ giúp nàng rất nhiều, Vân Thiên Mộng sẽ không trơ mắt nhìn Khúc Phi Khanh chịu ủy khuất, liền dỗ dành nàng:


“Biểu tỷ yên tâm, Mộng Nhi chắc chắn sẽ che chở cho biểu tỷ!”
Khúc Phi Khanh thấy nàng nói như thế thì trong lòng ấm áp hẳn, gật đầu cười.


Đang lúc nói chuyện, xe ngựa đã ra khỏi khu náo nhiệt, hướng núi Dương Minh mà đi. Bởi vì đường quá xa nên mọi người đi từ giờ Dần, lúc này đã qua nửa canh giờ, trên mặt mọi người đều có chút mỏi mệt. Vân Thiên Mộng vươn tay đẩy màn xe lên, chỉ thấy bên ngoài sương mù mờ mịt, là sương sớm, nhìn thật rõ. Đám sương này tràn vào cổ họng, xuống ruột gan làm cho tinh thần con người ta phải rung lên, mệt mỏi vừa sinh ra cũng tiêu tán đi. Ở phía xa, mặt trời đang dần nhô lên ở đường chân trời, theo thời gian làm sáng rõ cả vùng đất. Không bao lâu nữa, đám sương này sẽ tan hết.


Đi đầu là Khúc Trường Khanh một thân trang phục quý công tử, lưng eo thẳng tắp, đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, hay tay nắm chặt dây cương, thần sắc cẩn trọng, có thể thấy đúng là một người anh tốt. Điều này làm cho Vân Thiên Mộng chợt nghĩ tới đệ đệ bị Tô Thanh giết ch.ết, nếu còn sống, không biết hắn có giống như Khúc Trường Khanh, đi trước bảo vệ cho tỷ tỷ mình hay không?


Không biết lúc Tô Thanh giết ch.ết đứa trẻ, Vân Huyền Chi có biết chuyện này không? Mặc dù Vân Huyền Chi không hài lòng với cuộc hôn nhân cùng Khúc Nhược Ly, nhưng đối với con nối dõi, không biết hắn có dám xuống tay sát hại thực sự hay không?


Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng ngó ra ngoài xe thì cũng nhìn ra. Thấy đại ca mình tận tâm bảo vẹ, trong lòng cảm động, ánh mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy đoàn xe của hai phủ vẫn song song theo sát xe nhà mình. Mà gia nô của hai nhà cũng không hề tỏ ra sốt ruột, điều này làm Khúc Phi Khanh yên tâm hơn, khẽ bật cười:


“Không ngờ cả Sở Vương gia và Trần lão thái quân đều giống hệt lão ngoan đồng. Muội nhìn bộ dáng gia nô nhà bọn họ xem, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười. Chẳng qua vừa rồi tại sao không thấy Nhị lão ra ngoài gặp nhau?”


Vân Thiên Mộng nghe được Khúc Phi Khanh nói vậy thì lại nhớ tới một màn hôm trước ở Bách Thuận Đường, không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng sau đó buông màn xe xuống, lạnh nhạt nói:


“Buổi sáng sương lạnh, thân thể của lão nhân gia quan trọng hơn. Huống chi, làm gì có chuyện trưởng bối phải đi ra chào vãn bối chứ?”


Nhưng lấy tác phong làm việc của Sở Vương và Trần lão thái quân, một hồi lâu cũng không thấy họ có hành động gì, làm cho Vân Thiên Mộng hoài nghi trong xe có thật là có hai người đó hay không?


“Phi Nhi, Mộng Nhi, xe ngựa sắp lên núi, các muội ngồi cẩn thận nhé!” Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nhắc nhở của Khúc Trường Khanh, báo cho Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh bám vào tay vịn, tránh lúc lên núi lại bị ngã.


Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên tăng tốc chạy như điên, sau đó như đụng phải thứ gì đó, xe lắc lư kịch liệt mấy cái. Sau đó mọi người nghe thấy bên ngoài có tiếng tên bắn, lại nghe được tiếng kêu rên của chó sói. Một mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, dần dần xuyên qua màn xe xuyên vào trong xe ngựa khiến cho Khúc Phi Khanh và Vân Thiên Mộng nhíu lông mày lại, không biết vì sao đường lên núi tới Hải Vương phủ lại xuất hiện chó sói?


Theo lý thuyết, tuy đây là ở trên núi, nhưng dù sao thân phận địa vị của Hải Vương phủ cũng rất cao, đây là con đường đi thẳng vào Hải Vương phủ, làm sao có thể có những chuyện giống như đường mòn lên núi quanh co nhỏ hẹp khác được?


Huống chi, hôm nay là ngày Hải Vương phủ đãi tiệc chiêu đãi các tiểu thư, công tử ở các phủ, chắc chắn sẽ phái người thanh trừ sạch sẽ những thứ này trước, tại sao lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này?
Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh nhìn nhau, đều đọc được trong mắt đối phương sự hoài nghi.


Hai người rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Khúc Trường Khanh lại bảo các nàng ngồi cho vững, sợ là hắn đã sớm phát giác ra chuyện này, lại sợ mình để cho địch nhân biết điều đó nên mới ra ám hiệu.
“Không sao chứ?” Bên ngoài vang lên tiếng hỏi han đầy quan tâm của Khúc Trường Khanh.


Vân Thiên Mộng đỡ Khúc Phi Khanh ngồi yên ổn trở lại rồi sau đó hướng ra ngoài xe, đáp nhẹ:
“Không có chuyện gì! Biểu ca không sao chứ?”


May mắn là lần này hai nhà hợp làm một, Vân Huyền Chi cũng không yên lòng nên phái cả Lưu hộ vệ đi theo, nếu lúc này Khúc Trường Khanh bị thương thì còn có Lưu hộ vệ. Nếu không, một mình hành động đúng là rơi vào bẫy của địch nhân rồi.


“Ta không sao, tất cả mọi người không bị chấn kinh chứ?” Khúc Trường Khanh thật sự rất lo lắng. Lão thái quân và cha mẹ đã đem Phi Nhi, Mộng Nhi giao cho hắn, nếu như hai người gặp chuyện không may thì hắn sẽ ân hận tới ch.ết.


“Đều ổn. Mong biểu ca cẩn thận ứng phó!” Để Khúc Trường Khanh yên tâm, Vân Thiên Mộng nói một cách trấn định.
Mà lúc này, ngoài xe vang lên thanh âm ngựa chạy tới, có lẽ gia nô của Sở Vương phủ và Dung phủ thấy phía trước có chuyện xảy ra nên xông tới hỗ trợ.


Cứ thế này cũng sẽ an toàn hơn, vì dù bất kể hôm nay là ai muốn bêu xấu phủ Phụ Quốc Công, nhưng nếu có hai phủ kia tương trợ thì dù có cuồng vọng như Hải Vương cũng phải suy nghĩ trước khi động thủ.


Đúng như Vân Thiên Mộng suy đoán, lộ trình sau đó thuận lợi hơn rất nhiều. Xe ngựa đi thêm một hồi lâu thì tới địa phận của Hải Vương phủ, lại đi thêm nửa canh giờ nữa thì tới đại môn của Vương phủ.


Vân Thiên Mộng tính toán thời gian, phát hiện Hải Vương phủ dường như còn lớn hơn cả hoàng cung.
Lần trước khi nàng tiến cung gặp Thái Hậu, ngồi kiệu mềm cũng chỉ hết nửa canh giờ mà thôi.
Nhưng ở Hải Vương phủ là nửa canh giờ đi xe ngựa, hai hành trình này không thể so sánh như nhau được.


“Núi Dương Minh này ba mặt là đồi núi, Hải Vương phủ ở đây thật sự là không sợ bọn đạo chích rồi!” Khúc Phi Khanh lúc này lại nói ra một câu hời hợt nhưng đã gợi cho Vân Thiên Mộng không ít vấn đề.
Đúng vậy, ba mặt là núi vây quanh, đúng là một địa phương dễ thủ khó công.


Lúc này, Khúc Trường Khanh đã xuống ngựa, tự mình đi tới vén rèm xe lên, nhìn hai muội muội ở bên trong, thấy các nàng không sao thì mới chân chính yên lòng.


Mọi người đang xuống xe ngựa thì quản gia của Hải Vương phủ đi từ trong cửa lớn ra, sau khi nhận thiếp của Lưu hộ vệ thì lập tức hành lễ với mấy người, nói:
“Bái kiến tiểu thư, công tử, mời các vị vào bên trong!”


Vừa nói hắn liền dẫn ba người Khúc Trường Khanh vào trong, còn Lưu hộ vệ thân mang kiếm nên bị ngăn ở bên ngoài. Theo sau ba người còn có bốn nha đầu và Mộ Xuân.
Mọi người vừa bước qua cửa đã bị cảnh sắc bên trong hấp dẫn.


Không thể không nói, Hải Vương tuy là võ tướng nhưng rất biết cách hưởng thụ. Từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ đều vô cùng tự nhiên, ngay cả hòn giả sơn cũng vẫn giữ được nét đặc sắc của núi Dương Minh này, có thể thấy ngoại trừ đình đài lầu các do con người kiến tạo, còn lại đều là thiên nhiên tinh túy.


So với ngự hoa viên trong hoàng cung còn đẹp hơn một bậc.
Không biết nếu Ngọc Càn đế thấy cảnh này thì sẽ có cảm tưởng gì?


Quản gia kia không nói nhiều lắm, một đường dẫn mọi người đi xuyên qua Tiền viện rộng lớn, sau đó tới một cung điện huy hoàng, gạch ngói đều làm từ ngọc Lưu Ly vàng, so với ngói trong Hoàng cung không khác gì nhau. Trang hoàng lớn mật như thế, xem ra vị Hải Vương này cũng không phải người thích an phận, nhưng quyền thế của hắn quá lớn, lại ở sâu trong núi, hầu hết đám quan lại trong triều đều chưa từng tận mắt thấy cảnh xa hoa này.


Mọi người trong lòng còn đang không ngừng suy đoán thì ở trong có một nữ tử mặc cung trang đi ra. Gã quản gia thấy người này thì cung kính vái chào: “Bái kiến Chu Trắc Phi!”


Mấy người nhìn tới, chỉ thấy vị Trắc Phi này trạc ba mươi tuổi, nhưng do chăm sóc da mặt cẩn thận nên nhìn lại cũng chỉ thấy nàng trạc 25, 26 tuổi mà thôi, người đẫy đà, da trắng nõn, mang phong thái quý phái của danh gia.
Thấy hai vị tiểu thư và một công tử, Chu Trắc Phi lập tức tiến lên nghênh đón, cười nói:


“Chắc đây là Đại công tử và Đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công cùng Đại tiểu thư của Tướng phủ. Vương Phi nương nương vừa mới nhắc tới các vị, không ngờ các vị cũng đã tới rồi!”


Thấy thế, đám người Khúc Trường Khanh cũng lập tức làm lễ. Chu Trắc Phi kia cười rồi bảo quản gia rời đi, chính nàng thì dẫn mọi người tới nơi tổ chức yến hội.


“Công tử, tiểu thư đi xe mệt nhọc, trước tiên xin mời tạm dùng trà điểm tâm, nghỉ ngơi chốc lát. Đợi các tiểu thư, công tử của các phủ tới đông đủ, yến hội sẽ được bắt đầu.”


Chu Trắc Phi cười nhiệt tình giảng giải, giọng nói nhu hòa, ngọt ngào, vừa nhìn đã gây thiện cảm tốt cho người khác.


Nhưng có thể sống sót yên ổn trong Hải Vương phủ này thì cũng không phải hạng người hời hợt, thế này mấy người Khúc Trường Khanh cũng không dám buông lỏng trong lòng, luôn mang theo bộ dáng cung kính hữu lễ, tránh cho người ta tìm ra sai lầm.


Mọi người đi qua một dãy hành lang thật dài, tới một cổng vòm lớn, bên trên viết “Tùy Ý Viên”, chữ viết cứng cáp cho thấy bản lĩnh của người thảo ra chữ này.
“Thư pháp của Vương gia thật tốt!” Khúc Trường Khanh nhàn nhạt mở miệng nhận xét.


Chu Trắc Phi thấy có người nhận ra chữ viết của Hải Vương thì trong lòng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Khúc Trường Khanh, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt nhưng thật sự là người anh tuấn, ngọc thụ lâm phong thì đáy mắt không khỏi có chút tán thành, liền cười nói:


“Đa tạ công tử ca ngợi. Nếu Vương gia nghe được sẽ rất vui!”
Khúc Trường Khanh nói ra câu này cũng không phải nịnh bợ Hải Vương, mà chỉ muốn nhắc hai muội muội của mình, đừng nghĩ Hải Vương là võ tướng mà coi thường thành tựu văn chương của hắn.


Vân Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh đều hiểu được, hai người đưa mắt nhìn nhau, cười một tiếng, rồi lại đi theo Chu Trắc Phi vào trong Tùy Ý Viên.
Mà lúc này, đã có không ít tiểu thư, công tử đang ngồi chờ, thấy Chu Trắc Phi tiến vào thì rối rít đứng dậy hành lễ.


Thấy cảnh tượng này, ba người Vân Thiên Mộng đều hiểu được, sợ là chỉ có ba người mới được đích thân Chu Trắc Phi này dẫn vào đây, không biết là có ẩn ý sâu xa gì hay không?
Chu Trắc Phi sau khi dẫn ba người vào thì lại lấy cớ bận rộn, tạm thời tránh đi.


Nàng ta vừa đi, đám công tử, tiểu thư mới dám để lộ sự ganh ghét trong mắt ra.


Nhất là đối với Vân Thiên Mộng, rõ ràng là tiểu thư không được cưng chiều của tướng phủ, lại bị Thần Vương từ hôn, hôm nay vì nhờ bóng của tiểu thư, công tử phủ Phụ Quốc Công mà được Ái phi của Hải Vương tự mình dẫn đường vào.


Bọn họ ai cũng là hòn ngọc quý trên tay trưởng bối nhà mình, nhưng tới đây cũng chỉ được quản gia dẫn vào mà thôi.


Trong Tùy Ý Viên nhất thời nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, các loại ánh mắt bất thiện đều nhìn về phía Vân Thiên Mộng. Khúc Trường Khanh không muốn để cho người nhà mình chịu nhục, thân thể cao lớn chắn trước hai vị muội muội, ba người chọn một cái bàn ở phía xa ngồi xuống.


Nhưng vẫn có kẻ không biết sống ch.ết, hôm nay không có Thần Vương giám sát bên người, Nguyên Khánh Châu như con ngựa hoang lập tức vọt tới chỗ Vân Thiên Mộng, không chút tị hiềm nào, định ngồi xuống cạnh nàng. Khúc Trường Khanh thân hình lóe lên, trực tiếp đẩy Nguyên Khánh Châu ra cách xa nàng năm mét, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Nguyên Khánh Châu, nói:


“Xin Nguyên Công tử tự trọng. Nơi này là Hải Vương phủ, không phải địa phương để càn rỡ! Nếu như bị Thần Vương biết được thì Nguyên công tử có thể nghĩ được hậu quả!”


Nguyên Khánh Châu không nghĩ vừa thoát được Thần Vương lại mọc ra một Khúc Trường Khanh, trong lòng căm tức, ỷ hậu thuẫn là Nguyên Đức Phi, lập tức rống lên với Khúc Trường Khanh:
“Khúc Trường Khanh, ngươi cút sang cho ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí!”


Mọi người thấy bên này có trò hay để nhìn thì đều mở to mắt nhìn về phía Nguyên Khánh Châu và Khúc Trường Khanh, trong lòng không khỏi khinh bỉ tên Nguyên Khánh Châu không biết phân biệt địa phương, lại dám náo loạn ở đây.


Nguyên Khánh Châu muốn đem chuyện này náo lớn, lại thấy Khúc Trường Khanh chỉ lo nhìn về phía sau mình thì cho là Khúc Trường Khanh sợ, không khỏi có chút đắc ý, toan tính nói đầy khoác lác:
“Hôm nay nếu ngươi để ta thuận lợi hành động thì tiểu gia sẽ không quên phần của ngươi!”


Khúc Trường Khanh đã sớm biết Nguyên Khánh Châu này có mưu đồ bất chính với Vân Thiên Mộng, nhưng vì khuê dự của Vân Thiên Mộng nên hắn cũng không muốn làm náo mọi chuyện lên, tránh để mọi người lại lên án Vân Thiên Mộng. Hắn càng không muốn người của Nguyên gia năm lần bảy lượt làm tổn thương tới nàng, nếu không lão thái quân chắc chắn sẽ không tha cho hắn.


Lúc này thấy người kia dần đi tới gần Nguyên Khánh Châu, Khúc Trường Khanh yên tâm trong lòng, không thèm để ý mà quay lại chỗ ngồi của mình.


Nguyên Khánh Châu lúc này lại cho rằng lời nói của mình có tác dụng thì dương dương đắc ý, lại nhìn thấy Vân Thiên Mộng hôm nay trang phục lộng lẫy tuyệt trần, chỉ hận không thể lập tức nhào tới. Nhưng khi hắn vừa dịch thân thì phát hiện cổ áo của mình bị túm lại từ phía sau, trong lòng giận dữ quát om sòm:


“Kẻ nào dám ngăn cản tiểu gia, nhìn xem tiểu gia...”
Nhưng lọt vào mắt hắn là gương mặt lạnh lùng như sương của Thần Vương, Nguyên Khánh Châu sợ choáng váng, hai tay hai chân đều như mềm nhũn, khẩu khí hạ xuống, vẻ mặt đầy van xin nói với Giang Mộc Thần:
“Biểu ca... huynh... Làm sao huynh lại ở đây?”


ch.ết tiệt, không phải Minh Tinh nói biểu ca của hắn có việc bận trong triều sẽ tới trễ một canh giờ sao?
“Người đâu, hộ tống Thiếu gia về phủ Hàn Quốc Công!” Giang Mộc Thần không thèm để ý tới hắn, trực tiếp quẳng hắn cho đám thị vệ phía sau, lạnh lùng ra lệnh.


Nguyên Khánh Châu đáng thương còn không kịp cầu xin gì thì đã bị đám thị vệ kia mang đi, còn Giang Mộc Thần thì mang theo vẻ lạnh lùng đi tới gần Vân Thiên Mộng.
Khúc Trường Khanh và Khúc Phi Khanh thấy Giang Mộc Thần thì trong mắt hiện lên vẻ đề phòng, hai người nhìn chằm chằm vào hắn.


Vân Thiên Mộng cười nhạt nhìn Thần Vương đang đi tới, cho tận tới lúc hắn đứng cách trước mặt nàng có nửa thước thì nàng mới đứng dậy, ưu nhã hành lễ, nhẹ nhàng nói:
“Thần nữ bái kiến Thần Vương gia!”


Giang Mộc Thần thấy nàng thoải mái như thế, mà trong lòng hắn lại không buông bỏ được ý định với nàng thì nhất thời cảm thấy tức giận, hai con ngươi lạnh lẽo mang theo một tia hờn giận, mở miệng đầy châm chọc:
“Cô cũng ngồi ở đây được sao?”


Nghe hắn nói vậy, cả Khúc Trường Khanh và Khúc Phi Khanh đều giận dữ, trong lời nói của Thần Vương rõ ràng có ý tứ cười nhạo Vân Thiên Mộng, thầm trào phúng nàng đã bị từ hôn mà còn dám vác mặt tới đây dự yến hội.


Nhưng sao Thần Vương không nghĩ Vân Thiên Mộng thiếu chút nữa thân bại danh liệt là vì hắn chứ không phải ai khác. Lúc này hắn còn dám nói lời độc địa với một nữ tử yếu đuối như thế, có thể thấy người này rất thiếu phong độ.


Vân Thiên Mộng nghe hắn châm chọc xong thì trên mặt vẫn giữ nụ cười, trong mắt cũng có nét cười, nhẹ nhàng đáp:
“Vương gia tới được thì Thần nữ cũng có thể tới đây được!”


Sắc mặt của Thần Vương lập tức biến đổi, đôi con ngươi lạnh như sương càng thêm bén nhọn. Hắn hung hăng trừng mắt với Vân Thiên Mộng, mà lúc này Khúc Trường Khanh cũng đứng lên, chặn lại ánh nhìn của hắn.


Sự tình xảy ra trong hoa viên lúc này đều rơi vào mắt của hai người đứng trên lầu các cách đó không xa.
“Điềm Nhi, nàng ta chính là Vân Thiên Mộng của Tướng phủ sao, quả thật không phải người đơn giản!” Một thanh âm êm ái vang lên, trong âm thanh còn có một tia uy nghiêm.


“Vậy thì sao? Nàng ta có thể tới đây, nhưng chưa chắc có thể rời khỏi Hải Vương phủ này!” Giọng nói cao ngạo và tự phụ của Hải Điềm vang lên.


“Mất đi một mỹ nhân như thế chẳng phải rất đáng tiếc sao? Bản thân ta thấy nàng so với Khúc Phi Khanh của phủ Phụ Quốc Công thì thú vị hơn nhiều!” Lúc này, một giọng nam cười cợt lại vang lên, xen vào giữa câu chuyện của hai người.






Truyện liên quan