Chương 95: Vương gia bị bắt, hai nước hòa đàm
" Hoàng|thượng, Sở:Tướng và:Thần!Vương đều cho làimình!phải, mà!cảihai nói đều cóllý. Không bằng:chúng talpháiingười tìm hiểu!ý địnhlcủa đối phương|một chút:rồi hẵnglquyết định."|Đợi hai bên tranh chấplrơi vào tình!trạng giằng co, Vân Huyền Chi đứnglraicao giọng nói.
"Thăm|dò!ý tứ?"!Vân Tướng địnhlcúi đầu hướng Bắc cầu hòa sao?lHiệniThụy!Vương đang!năm trong tay bọn chúng,|không cần nói cũngibiếtlBắc Tềimuốn|cái gì!"lThần|Vương lạnhlgiọng phảnlbác,|đáy mắt lóe lên tia băng|lãnh!khiến người sợ!hãi.
Vân|Huyền Chi bị:Thần|vương trách móc một hồi,lhai hàngllông:mày không khỏiikhẽ nhíu. Ánh mắt hắn chớp|động, cân nhắcltới thế cục hiện|nay trong triều.
Khônglngờ đến đúngllúc này BinhiBộiThượng!thư vốn đứng|phía|sau đột nhiên bướcira, ánh mắt như hổ, khẩuikhí lăng!nhân!trách vấn Thầnlvương " Nghe!ý của ThầnlVương là!muốnlđánh|một trận!ư?lĐến lúc đólBắc Tềiđem ThụyiVương raltrước hai quânltrận, binhlsĩ|chúng ta|sẽ!trùng phong lên hay là!đứnglyên không động|đây?lHuống hồ, Thụy|Vương là|một trong các chủ soáilnhưng lại bịlngười taibắt làm tù!binh, điềulấy!đả!kích|rất nặng|tời quân!tâm,|nếu không phảiltrấn|an!tốt thì chỉ sợlkhông cần địchinhân:ra|tay cũng|khiến quân|chúng ta!tứ|phân:ngũ liệtlrồi."
Đúng!lúc này,|NgọclCàn Đế|ngồiiphía:trên!di!chuyển:ánh mắt từ:trên|ba|người kia sang|Binh|bộ:thượnglthư,!sau đóimởlmiệng hỏi " Vậy theo|ý ngươi làlnên chiến hay hòa?:Tranh cãi nửa ngày!nhưng ngay!cả:một phươngián:cụlthể cũngikhông đưa ralđược, trẫmlnuôi|các ngươi làm gì:chứ?"
Thanh âmlNgọc|Càn Đếilạnh!dần,lmặt rồng:tức giận|cùng!ánh mắt bén nhọn!như tiễnlkhiến chúng quanllập tức dừngitranh luận, nhấtltề!khôi|phục:lại bộldáng|cẩn thậnlvừa rồi,|không dám nói tiếp!nữa.
"Bẩm Hoàng thượng, bên ngoài đưa tới công:văn hỏa tốc tám trămldặm." Tổng|quảnlthái:giám:vừa rồi thừaidịp mọi người tranh chấplkhông ngừng màlra!ngoài,|lúc này nhẹ nhàng điltới nói nhỏ vào tai Ngọc!Càn Đế.
"Truyền cho vào." NgọciCàn Đế!nghelxong, sắc mặt càng|khó coi,|mà!các quan!lại cũng:cảm thấy!bất an, không biếtllại xảy ra|chuyện|gì? Mọi người chỉ cảm thấyibuổiltối hôm nay thật!dài,ithật|quá mức gian|nan.|Nếu không cẩn thậnlrất có:thể sẽ|là|có!mạng!tiến|cung|mà|không cólmạnglra:ngoài.
"Truyền. . ."iĐược|NgọclCàn đế|cho phép, tổnglquảnlthái|giám|lập tức hướng ngoài điện!cao giọng hô.
"Ty chức|khấu|kiến:hoàng thượng."|Một binhlsĩltrên:người còn nguyêniáo|giáp, phong trần!mệt mỏi,inét mặt lo|lắng!tiếnlvào đại điện. Hắn vừa tới liềnlquỳ rạp xuống trước mặt NgọciCàn đế, sau lưngiđeo một ống trúc:trònlđượclphong kín.|Chỗ tiếp|xúc giữalnắp và!phầnlcòn lại được!phong chặt, vừa nhìnlliền|biết|bức thư tín này đượclđưa tới từlđại doanh phươngiBắc.
"Đứngilên rồi nói." NgọclCàn đếlthấyltên truyền|lệnh|binh!kia một đường chạy!như điên, đến khi quỳ xuống màlvẫn có|chútlhổn hển,|long|nhan!thoáng!hòa hoãn!đi|chút!ít, ngữ khí bình|thản|mởlmiệng.
"Vâng."!Truyền|lệnhlbinh!vừa ngheixong|liền!đứngithẳng lên,:động|tác lưu loát|đâu ra|đấy,!so|với những quan:lại đứngltrên!đại điện, hắn thiếu đi|một phầnltâm nhãn|cùnglgiảo:hoạt.
Truyền!lệnh!binh:từ:trên|lưng|gỡ|xuống chiếc ống trúcikia,:hai tay giơ cao khỏilđỉnh!đầu,llớn tiếng tâu "Hoàng!thượng, côngivăn hỏa tốc tám trăm!dăm đưa đến,lxin hoàng thượng|xem qua."
Ngọc|Càn đế!cho vị!công:cônglbên cạnhimột ánh mắt,ltổng!quản|thái:giámllập tức gập người hành|lễlrồi chạy!xuống bậc thềm!ngọc. Vừa tiếp:nhận|ống trúc!trong tay truyền!lệnhlbinhlxong, hắn lại vội vànglquayllại bên cạnh!Ngọc|Càn đế, sau đó:trước mặt bá|quan:văn võ|trong triều mởichiếc ống trúc|rút bản tấu ra.
NgọclCàn Đếlcầm lấy tấu chương, mở|ra|đọc nhanh một lượt!rồi khép|lại,!long:nhan|chẳng lộibiểultình|nhìnixuống chúng quan|đangllặng|ngắt!như tờlbên dưới, lãnhiđạm mở:miệng:|"Tất|cả|hãy đoán:xem nội dunglbản tấu này là!gì."
Mọi|người quayiđầu nhìn!nhau, NgọclCàn đếlchẳng lộlchút|tâm tình|nào thì bọn họlbiếtlđoánithế nào bây giờ?
"Hoàng thượng, viithầnllớn mật cho rằngltấu chươnglnày truyền!đến tin vui có|đúnglkhông ạ?" Vân Huyền Chi trầm!tưlmột lát rồi chậm|rãi lên tiếng.
Ngọc Càn Đếlkhông khỏi|liếc|mắt nhìnllại,ltrong mắt ánh lên sựihứnglthú hỏi "VânlTướng sao lại đoán!vậy?"
MàlVân Huyền Chi thì ngẩng đầu liếclnhìnlNgọc|Càn đếithấy!sắc diện:nhà vua không giận!mới dám mởlmiệng nói tiếpi"Vi thần|thân|là!con dân Tây Sở, tất nhiên là!hy!vọng|mỗi ngày|đều cóltin chiến thắng.
"Halha|ha. . . Quả nhiên vẫn còn Vân Tướng hiểulcách|nhìnlmặt mà:nói chuyện."!NgọclCàn Đế|nghe|Vân Huyền Chi lấy lòng|xong|lại cất tiếng cười|lớn.
Nụ cườiicủa hắn lập tức phá vỡlkhông khí trầm|mặc trên|đại điện, những quan!viên!kháclcũng|nhẹ nhàng thở ralmột hơi,|có|người nhát!gan thậm!chí còn dùngiống tay áo!lén lau trán. Lần này thì họlđúng!là|đã:cảm nhậniđược!làm bạn với vua như bạn với hổ, vừa rồi còn tưởng đang:ở dưới!tuyết sơn ngàn|năm chứ,|giờ lại phảng phất!đangitrong gió xuân:tháng ba. Nóng|lạnh|thất|thường|như vậy thật|khó mà:chịulnổi,!nhưng lại không thể không bắt buộcibản thânlphải|cốltiếp:nhận.
"Không!biết!có:tin gì:vui khiến hoàng thượng|vui vẻ:như thế?" Vân Huyền Chi thấy|mìnhiđoán:đúng, sắc mặt hơi giãnlra, nhưng vẫn cẩn thận!mởimiệng hỏi thăm.
"Khônglcần phải|tranh cãi nữa,lHải Trầm:Khê tại Chiết Tử:Lý!báo lên,!hắn nghe!nói ThụylVương bịlbăt làm tuibinh, lập tức dẫn một vạn quânlthừa!dịp ban đêm đánh|lén quân:Bắc Tềlđóng|tại biênlcảnh, bắt sống!một vị!tướng nổi danh:của đối phương:là!Uy!Vũltướng quân. Vịltướng này từnglvìlBắc Tề!thu phục|các bộ:lạc xung!quanh,|lập được|vôisố|côngllao hiểnlhách, đồng|thời|còn là!cha chồng tam công|chúa!của Lăng:Hiếu|Đế. Hiệnltại do!sơ|suấtlmà|hắn bịlquân|ta!bắt được, lần này thậtlsựilà:khiến cho Lăng|Hiếu|Đế|Bắc Tề:phảiiđau đầu rồi.!Chúng ta|cóithể đem Uy!Vũltướng quân!làm con tin đểltrao|đổi lấy Thụy|Vương." NgọclCàn Đếlchậmirãi nói,itrong mắt ánh lên sựltính!toánlcùng!khôn|khéo, songlcái nhìn!đóllại làm người ta|sợlhãi.|Lúc nãy hắn còn vô|cùng!hận Bắc Tề, nhưng hiện!giờ Hải TrầmlKhê đã!tặng!cho đối thủ một ra|uy|như thế,ltựlnhiên trong lòng|rất hảihê.
Đám đại thần|tuyệt đối không thể ngờ tình:thế lại xoay|chuyểnlnhanh như vậy,imọi người đều lộ|vẻ|khó có!thể tin được.
Nhưng những lời này là!từ|trong miệng Ngọc|Càn Đế|đilra, bọn họ!dùlvẫn nghilhoặc:như trước song!giờ chỉ cóithể tin đó!là!thật, nguyênicảiđám trăm|miệng một lời hướng NgọciCàn Đế:hôl"Chúc mừngihoàng thượng."
Sở Phi Dương nghe!đủ!loạilbản sựlnịnh:nọt của các quan, khóe!miệng dần nhếch lên một nụicười|châm!chọc, ánh mắt nhànlnhạtlquétlvềlphía:ThầnlVương,!xong|lại mở|miệng "Hoàng!thượng, vị:Uy!Vũ|tướng quân|kia võlnghệicao cường lại rất giỏi|tác chiến,!thần!cho rằng!tốt nhất!là!nên áp|giải:hắn vềlkinh|đô:mới chu toàn! Mà!làm vậy cũngikhiến Bắc Tề|cốlkỵ, tựlnhiên không dám hành|động|thiếu suy nghĩ. Chẳng qua áp!giải|tù!binh|là|một chuyện, nhưng Hải QuậnlVương sợ:làlkhông thể phân|thân, theoivi!thầnlthì kính:xin hoàng thượng!hãy phái!người tín nhiệm khác!đến biênlquan, tránh cho việcltrêniđường gặp phảilrủi ro.
"Hoàng!thượng, thần|tán thành." Vân Huyền Chi lập tức đứng:ralmở|miệng.
"Thầnlcũng|tán thành." Ngay!sau đó:là:Binh!bộ!thượng!thư.
"Thần!cũng!tán thành." Thanh âm:tán thành lập tức thay|nhauinổi lên trong triều khiến NgọclCàn đế|không khỏi:nhẹ gật đầu.
Việc lựa chọn|người ápigiải|này cũnglcần tuyển kẻltrung tâm đáng:tin cậy,:mắt rồng!của Ngọc|Càn Đế!quét:qua toànltriều,!cuối|cùngidừng!lại trênlngười Thầnlvương,lđang|muốn!mởlmiệng hạlchỉ thì bên ngoài lại truyềnitới tiếng bẩm báo cóicôngivăn hỏa tốc tám trămldặm.
"Tuyên." Thu hồi lời nói đãlđến bên mép,!Ngọc|Càn đếllại sai công!cônglđi!gọi truyềnllệnh|binh|đến diện!thánh.
Sau!một hồi quỳ lạy,ltruyền!lệnh!binh|mặt đầy mồ!hôi giơ cao ống trúc|giaoivào tay công|công, Ngọc|Càn đế!tiếp:nhận!tấu chươnglrồi xem qua một lượt, đến khi đọc xongiLong|tâm cực kỳ|vui mừng!mở!miệng nói "Bắc!Tề:đãipháilsứ!giả đến trước đại doanh quân|talyêu cầu ngưng chiến.:Đồnglthờiivào ngày!mùng!chínitháng chín, ngàyitrẫm|sắc phong quý phi,|bọn họ:sẽ:cửisứ!giả đến kinh!traolđổi tùlbinh:với chúng ta.
Lần này ngay!cảiviệc!cử!người ápigiảiicũng|cóithể miễn:rồi.
Nhưnglđám người Vân Huyền Chi,iSở:Phi Dương,iThần!vương thần:sắc nghiêmltúc.|Trong mắt Vân Huyền Chi lộ!vẻlkhó hiểu, lập tức hỏi "Hoàng|thượng, Bắc Tề!thay!đổi quá nhanh thì phải? Tuy Uy!Vũ!tướng quânlquả thực!rất trọng yếu,|nhưng so:với ThụyiVương thì thân!phận:hắn kém hơn.!Vậy màibọn hắn lại không cần đợi bên ta:mởllời màlphái|sứ|giả sang!trước,|đồng|thờiithừa:dịp đại điểnlsắc phong quý phi đểlvào kinh, chỉ sợ:trong này cóltrá."
"Không|biếtltrong tấu chương:có!nhắcltới lần này người đưa ralý hòa giảiilà|Lăng:Hiếu|Đếihay tháiltử!Bắc Tề.":SởlPhi dương đột nhiên hỏi vậy khiến mọi người không hiểu|ralsao.
Nếu!không có!sự:đồng|ý của Lăng!Hiếu!Đế, dùltháiltửllàlngười được!phụ hoàng sủng|ái:nhất!nhưng sao có|thể hànhlsử|vượt!quyền được.
Dù:sao việc:phái!sứ!thầnlsang:cầu hòa không phải|chuyệniđùa,:lúc trước Bắc Tềlđả!đổirất nhiều nhânllực vật lực vào cuộc|chiên này,lhá:có|thể dễ!dànglbỏlqua như thế?
Mặc:dù:thái|tửicólthể thay!thiên tử:hànhlsự, nhưng việc|bãi binh!giảng hòa là!đại sự, nếu chỉ một mình!tháiitử:làm chủ sợ!rằng!các quanlBắc Tềlnhấtlđịnh!sẽ!không đáp ứng.
"Trong này chỉ nói đến chuyện|Bắc Tề:phái!sứ|giả tới mà!thôi. SởiTướng nghĩ|đến điềulgìlvậy?" Nói xong|Ngọc|Càn đế!liền|đưa bản tấu trong tay cho công!công:đứng|cạnhlđể!hắn mang|cho SởlPhi Dương xem,|còn bản thânithì gõ|nhẹ lên mặt bàn,!trong lònglbay qua bay lại rất nhiều suy đoán, xem chừng hắn cũnglcólđiềuinghiikỵ:đây.
Sở Phi Dương tiếplnhậnltấu chương, sau khi đọc kỹ|liền|trả lại cho côngicông, hắn trầm!ngâmlmột lát mới mở|miệng "Hoànglthượng, nội dung|bản tấu này qua quýt|sơlsài.lNhưng Hải QuậniVương đãidânglthư,!sợllà|đang|đợi hoàng thượng!quyết định. Mà|lúc này Bắc Tề!đưa ra:lời hòa giải!với chúng ta, vậy thì cứitraoiđổi con tin tại kinh|luôn, dù|đối phươnglcó!ý gì!thì với lực lượng phòng ngự nơi đây cũng|có|thể ứng phó với mọi tìnhlhuống.lNgài|thấyicó|đúng:không,iThần!Vương gia?"
Trong đầu SởlPhi Dương hiệnilên nội dungibản tấu kia,|tất cả|quyết định:đều để:lại cho NgọciCàn Đế!lựa chọn, có!thể thấylHải TrầmlKhê cũngilà!một người tâm tư!thâmitrầm, nếu hắn tựitiện!chủ trương!đáp ứng việclnày,!đến lúc xảy ra!chuyện|chỉ sợ!là:cảiHải Vương phủ chạy|trời|không khỏi!nắng.
Mà:một phen|nói năng!vừa rồi cũng!cảnhltỉnhlNgọciCàn đế, chẳng cần mất côngisuy đoán:ý đồlđối phươngllàm gì, cứ|quẳng đối thủ sang|một bên,lđồng!thờillại có!thể đề!phòng được|mọi chuyện.
Song|cóimột điềuikhiến Sở|Phi Dương hết sức hiếu|kỳ, Tề:Tĩnh:Nguyênilà!người tàn bạo.!Đối với chiến sựlTây Sở, hắn thânllàichủ soái!lại rất cóluy|vọng|trong triều đồnglthờilđứngiđầu pháilchủ chiến,lnhưng vì!sao lần này lại không ngănlcản việc:LăngiHiếu!Đế|quyết địnhlbãi binh|chứ?
GianglMộc Thầnikhông trả lời SởiPhi Dương mà|quay|qua nhìn|Ngọc|Càn Đế, bình!tĩnh|nói "Hết:thảylđều dolhoàng thượng|quyết định."
Ýltứ|hắn rất rõlràng, nếu Ngọc:Càn đế!cảm thấylcó:thể bãi binh|vậy thì hắn sẽ|điều:động:quânlbảo vệlthành đảm bảo sự!an!toànlcủa kinh!đôinhững ngày!này.lCòn nếu Ngọc|Càn Đế!không tán thành việc!hòa giảilthì những gì:SởlPhi Dương nói chỉ làlnói nhảm.
Ngọc!Càn Đế|không khỏiiđảo mắt qua SởlPhi Dương và!Giang Mộc Thần, ngón:tay nhẹ gõ!trên|mặt bàn cũng|hơi chậmllại một chút, mãi sau hắn mới mởlmiệng "Nếuivậy,iThần:Vương hãy đi:chuẩn bịiđi. Tất cảisựlan!toàn|của kinhlthành đều giao!cho ngươi.iNhững ngày!gần đây,ltrong nội cung|cũng|xảy ralrất nhiều việc!rườmlrà. Nguyên!Đức TháilPhi năm đó!đã!từng|giúp:thái!hậu quản|lýlhậu cung. Trẫm|sẽ!sai người mời tháilphi hồi cung, bà:cũng|có|thể giúp!trẫm!đềlxuất!chủ ý cho lần phong phi này."
Nói một thôi:một hồi như vậy chẳng qua làlmuốn!dùng|NguyênlĐức Thái|Phi đểikhống chế Thần:Vương,!khiến hắn không thể hành!động:thiếu suy nghĩ, chỉ cólthể xử:lý:ổnithỏaimọi chuyệnllần này Ngọc!Càn đế|mới traoltrả Nguyên!Đức tháilphi về!phủ ThầnlVương.
Nói|xong, Ngọc|Càn Đếlhướng tổng!quảnlcông!cônglbên cạnh!khẽ ra!hiệu, vịicônglcông!kia lập tức liếc:mắt nhìnltiểu|thái!giámlđứng:ngoài đại điện|ý bảo hắn mau chạy|đi!truyền!chỉ.
Trongllòng|Giang Mộc Thần|không khỏilbốc lên lửa giận, không ngờ Ngọc!Càn đế|còn đềlphòng mình:như vậy,!mắt hắn lóe lên một tia tràoiphúng,!nhưng sắc mặt vẫn băng|lạnhlnhư trước,lhắn nhàn:nhạtimởimiệng "Thần tuân!chỉ."
"Truyền Ô đại nhânltiến!vào Dưỡng Tâm điện, những người khác|hãy lui ra."lNgọc!Càn Đếlthấy!ThầnlVương vẫn bình|thản|như vậy liền|phất|tay cho chúng quanltản đi, rồi lại sai người gọi thống lĩnh!cấm vệ!quân|Ô đại nhân|vào Dưỡng Tâm điện, xem chừng làlđểlthương|lượng việcibảo vệlnội cung.
Ngàylthứ hai,lNgọc|Càn Đế!phátlralliênitiếpihai đạo thánh chỉ.
Mộtlđạo làlđồnglý cùng!Bắc Tề|bãi binh, đồnglthời!lệnhlcho Hải Quân|Vương tự!mìnhihộitống!sứ!đoànlBắc Tề!đến kinh!thành Tây Sở.
Đạo còn lại là|yêu cầu tất cả!nữ:tửicủa các quan|viên|từ!tam phẩm:trở lên,|vô!luậnlchính thứ đều phảiithamigia lần đại điển|sắc phong quý phi lần này,|nhằm|thể hiện:thiên tửinhân!hậu,|mỹlđức,!cũnglthành toàn!tâm nguyệnlđược|sốn vui vẻ|yên ổnlcủa con dân trong thiên hạ.
Hai đạo thánh chỉ bay ralkhỏiicunginhư hai vệt sao chổilkhiến trênldướilTây Sở:trầmitrồ ca|ngợi.
Suy cho cùng, nếu chiến tranh còn kéo dài hơn thì dân chúng phải|gánh!trên:vai thuế!máicànginặng, huống hồ!Thụy!Vương bịlbắt là!do!chính hắn mắc sai lầm,:không lý|do!gì!lại để:bách!tính|phảiltrả ngu phí cho hắn cả.
Bởi vậy,:ngọn|lửa chiến tranh bị!dập tắt đối với dân chúng màlnói làlkhông còn gìitốt hơn.
Đámlnữltử!các nhà quan!lại cũng:tungităng!như bầy chim|sẻ. Dù!sao thì trong một buổi:điển|lễllongitrọng như thế,!Ngọc!Càn Đế|nhất|định:sẽlban phátilong!ân!vôlhạn,lmà:ngày!thườngimuốn!liếc!thấylcác nam tử!ngoài phủ cũnglkhó,!giờ cólthể quang minh!chính đại mà|nhìn:sao không khiến mấy nàngithoải mái chứ.
Trong!lúc nhất:thời, các cửa hàng!tơ|lụa,|trang sức,lphường|may nổi tiếng trong kinh|thành đều đông|nghịt,!khiến đám thương|nhân|kiếm|bộn,:tất cảlmọi người vôlcùng:vui vẻ.
Ngàylmùng|tám tháng chín, NgọclCàn Đế:sai Vân Huyền Chi đi|nghênh!đón đoànlngười Hải QuậniVương.:Hắn đứngltrênicổnglthành,lđợi đến lúc có!người bẩm báo đội ngũ Hải Trầm|Khê đã!sắp tới liền|mangltheo|chúng quan!viênlbước|xuống thành lâu,!tất cả!đều ào!lên lưng!ngựalđứng!chờ tại cổng|thành.
Hải:QuậnlVương hộ!tống:sứ!đoàn|Bắc Tề|gấp rút hồi kinh, sau khi gặp Vân Huyền Chi,!hai bên liền!chậm:rãi bước:qua đại môn kinh|thành.
Thần Vương đã|sớm bố|trí xong|côngltác phòng thủ kinh!thành,|đám dân chúng thoải mái tâm tìnhltụ!tập hai bên đường đón chờ Hải QuậniVương cùng!đoànlsứ|giả bước|qua.
Đang lúc mọi người ngóng chờ,!Hải Trầm!Khê vẻlmặt nghiêm!túc,lmột thân!giáp!trụ cưỡiitrênlchiến mã!thuần một màu đen xuất:hiệnltrước mắt báchltính, phía:sau hắn rồng|rắn hơn balnghìn người của đoànlsứlgiả Bắc Tề.
Một chiếc xe:ngựa:được|bao bọc trong tơilụa màu vànglrực rỡ!chậm|rãi điitheo|phíalsau Hải Quân|Vương.!Ánh mắt mọi người nhất:tề:đều bị!nó!hấp dẫn,lchỉ thấylphầnllọng|xe!hình|vuông,:dài rộng!đều một trượng, nhìn:vô!cùngikhí khái. Trần|xelcùnglthân:xe:đều dùng!loại|vải dành!riêng cho hoàng gia,|bên trên:mỗi tấc tơllụa được!in|hìnhllong|ngâmicửu thiên,ihai bên xe|đều có!kim longlđằnglvân giá vũikhiến người taikhông khỏiiâmlthầmlkinh!ngạc|vềlphong thái!của hoàng gia Bắc Tề.
Tại bốn góc dướilmui xe|treo!đèn cung:đình:lưu luy hình!tú!cầu,lnếu nhìn!kỹlsẽ|phát!hiện|ra:bên trong không phải!nến đỏimà|làitừng|khỏa!dạlminhichâu:to|bằng|nắm tay trẻ em. Bề|ngoài chiếc xe:làm người taicảm thấy!sứ|đoàniBắc Tề!rất khí pháilnhưng từnglkhỏaldạ|minh|châulgiá trị liênlthành kia không ngờ lại bịicoi như đèn chiếu sáng, chỉ cólthể dùng!từ!xa!hoa để|hìnhidung|cảnh|tượng đó.
Nhất!thời, từ:phía!dân chúng hai bên đường truyềniraitừng!tiếng than!thở trầmlthấp, bọn họ!nghị:luậnlvềitài lực hùng!hậu của hoàng thất|Bắc Tề, vềinhững viên!dạ:minh!châuimà|ngày!thườnglchẳng thể nhìnlthấyilại bịlcoi như vật chiếu sáng.
Người ngồiltrong xe!không phải!ai:khácimà!chính là|Bắc Tề!thái:tử!TềiTĩnhiNguyên, nhưng bởi hai bên cửa sổ|xe|đều bị!vải lụa che phủ nên không ai!có|thể nhìn:thấy|dunglmạo hắn.
Théo sát sau xelTề:TĩnhiNguyên|làlmấy chiếc nhỏ hơn,|trang trí của chúng kém một bậc.!Thân!xelkhông còn đượclbọc bằng|saitanh:màu hoàng kim nữa màlthay!vào đó:làivải gấm vàng!nhạt, bên trên|thêu!hình|phi long!ẩnihiện|trong mây nhìn!vô!cùnglsốnglđộng. Tại bốn góc xe|vẫn được|treo|loạilđèn lưu lylhình:túicầu nhưng thay|vìldùng:một viên!Dạlminh|châu|nguyên|vẹn đã:được|thayibằnginhững mảnh!lớn nhỏ không đều,!mặc dùlcũngllà:thứ đồ!hiihữu nhưng không đạt đến giá trị liên|thành như xe!TềlTĩnhlNguyên.
,
Tiếplđến làlhơn hai mươilchiếc xe!ngựa|bình:thường, chắciquan!viên:Bắc Tề!ngồi|trong đó.
Đi|cuốilcùngilà|ba!nghìn tùy tùng!gồm cung!nữ!thái!giám|thị vệ:trùng trùng điệp!điệp. Chẳng cần nói đến chúng thị vệlmỗi người đều uy!vũianh tuấn, ngay!cảlđám tiểu|thái!giámimặt mày cũngithanh túlưa!nhìnlkhiến dân chúng xung!quanh được!xem một trẫniđãlmắt!
Chỉ!có:điềulhiện|vẫn còn hơi sớm.!. . bữa tiệc!nghênhiđón sứ|đoàn|Bắc Tề|được|tổ!chức|vào buổi:tối,lbởi thế Vân Huyền Chi trước dẫn đoàn!người Tề:Tĩnh!Nguyênivào trong sứ!quánlnghỉ|ngơi|rồi mới hướng Hải TrầmlKhê gật đầu,lý bảo hắn cùng:mình:lập tức hồi cunglphục!mệnh.
Mà!nhân|số:sứ!đoàn|Bắc Tềlquá đông, tuy trong cung|có!phái:ra|lượng lớn cung|nữ|tháilgiám!cólkinh!nghiệm:hỗltrợ nhưng vẫn phải!bận rộn sắp xếp mất mấy canh|giờ.
VânlHuyền Chi một đường nhất|nhấtiquan:sát biểu!lộltrên:mặt Hải TrầmlKhê,:nhìn:sắc mặt hắn thâmitrầmiđánglsợ!mà|lúc nãy cũnglkhông thấy!thâniảnh Thụy!Vương,lliền|kéo dây cương cho ngựa:tới gần rồi thấp!giọng hỏi " Hải Quận!Vương,lkhông biết!ThụylVương giờ đang|ở đâu?"
Nghe!Vân Huyền Chi hỏi vậy,lánh mắt Hải Trâm!Khê hơi trầmixuống,lmôi mím chặt|lạnhllùng:cười|"Vân!Tướng sẽlkhông cho rằnglTề:TĩnhlNguyênisẽlyên tâm mà!đưa theo|cả:ThụylVương vào trong đoàn|hộ!tống!của ta!chứ!"
Sắc mặt Vân Huyền Chi lập tức trầmixuống,:hắn biết!Thụy|Vương không theo!sứ!đoàn!vào kinh!thì lát nữa diện|kiếniNgọclCàn Đế|lại phải:tốn hao một phen:đầu óc.
Bởi tất cả mọi người đang bận rộn cho đại điển sắc phong quý phi ngày mai, bữa tiệc đêm nay chẳng qua là buổi gặp mặt giữa thái tử, đại thần Bắc Tề và quan viên tam phẩm trở lên của Tây Sở.
Mặc dù không phải việc của đám thiên kim tiểu thư nhưng vì ngày mai có thể thấy được long nhan, tâm tình bọn họ nhất thời bành trướng, nguyên một đám bận rộn với việc lựa chọn xiêm y cùng đồ trang sức mới, ngay cả mẫu thân cùng các trưởng bối trong nhà cũng xúm lại giúp đỡ, hy vọng ngày mai bản thân có thể trổ hết tài năng trước mặt mọi người.
Vân Thiên Mộng nhìn Mộ Xuân tay cầm đầy các loại trang sức rồi lại đem chúng phối hợp với những trang phục đang thịnh hành thời gian gần đây tại kinh thành, xem ra là muốn vì tiểu thư nhà mình mà chọn ra bộ đẹp nhất, nhưng Vân Thiên Mộng chỉ thấy một trận đau đầu.
"Được rồi, đừng cuống lên như thế nữa. Nhân vật chính của ngày mai là Dung gia đại tiểu thư, chúng ta nếu mặc quá rực rỡ không cẩn thận lại đắc tội với tân quý phi cùng những cô nương nhà khác." Chuyện Khúc Lăng ngạo đã cơ bản xử lý xong nên Vân Thiên Mộng cũng buông lỏng tâm tình được một chút, việc quan trọng bây giờ chính là tìm cho ra hung thủ ám sát Ánh Thu, từ đó lần đến kẻ chủ mưu đứng sau màn, chỉ như vậy mới có thể coi là một lần vất vả cả đời nhàn nhã được.
Còn với loại yến hội mà nếu thích thì có thể tham gia này, Vân Thiên Mộng thật sự chẳng hứng thú gì.
Huống hồ Tây Sở từ trước đến nay luôn chú trọng vấn đề tôn ti, đồng thời đạo thánh chỉ kia của Ngọc Càn Đế rất chi là quỷ dị, sự tình Bắc Tề phái sứ giải tới hòa đàm vốn là truyện cực kỳ trọng đại, nếu chỉ cho phép các tiểu thư dòng chính tham dự thì không nói làm gì, vì sao Ngọc Càn Đế lại để cả dòng thứ cũng tham gia, liệu có ý tứ gì khác không đây?
Bởi vậy nên ngày mai cứ ăn mặc bình thường một chút là hơn, miễn cho rủi ro tìm đến cửa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo Vân Dịch Dịch đến, Vân Thiên Mộng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nàng ta.
"Đại tỷ đẹp như thiên tiên, so với Hải Điềm quận chúa chẳng kém tẹo nào, tỷ tỷ nếu chú tâm lựa chọn trang phục nhất định sẽ áp đảo "quần phương" ." Vân Dịch Dịch mang theo nha đầu thân tín đi đến, vừa thấy trên tay Mộ Xuân bộ sa y làm bằng băng tằm ti, ánh mắt lóe lên sự hâm mộ cùng ghen ghét, thiếu chút nữa bộc lộ ra ngoài, sau đó lại thấy bộ dáng chẳng thèm quan tâm của Vân Thiên Mộng, trong lòng lập tức thấy buồn nôn, thầm mắng Vân Thiên Mộng có phúc mà không biết hưởng rồi lại tự thương cho thân mình chẳng phải trưởng nữ của đại bá, nếu không sẽ có biết bao chỗ tốt rồi.
Mộ Xuân bắt gặp ánh mắt nóng rực đầy khát vọng của Vân Dịch Dịch đang nhìn chằm chằm vào bộ váy tím thêu hoa mai trên tay mình, đáy mắt không khỏi lộ vẻ bất mãn, cho dù có mơ ước địa vị cùng đồ vật của đại tiểu thư thì nàng ta cũng không nên biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy chứ.
Huống hồ mỗi lần ra vào phòng đại tiểu thư, Vân Dịch Dịch đều không biết cấp bậc lễ nghĩa gì cả, thật khiến người ta chán ghét quá đi.
"Ngồi đi. Mà muội muội tốt hơn là vẫn nên cẩn trọng lời nói việc làm, tuy đây là trong nhà nhưng ai biết câu nói kia của muội có bay ra khỏi Tướng phủ hay không? Đến lúc đó lại đắc tội với quận chúa chẳng phải là gián tiếp làm ảnh hưởng tới tiền đồ hai vị đường ca?" Vân Thiên Mộng đánh dấu lại trang sách mình vừ đọc rồi nhàn nhạt mở miệng.
Nghe nói vậy, Vân Dịch Dịch chỉ cảm thấy tức ói máu. Lời kia của Vân Thiên Mộng nghe thì có vẻ chân thành tha thiết, nhưng ai mà chẳng biết nàng ấy và Hải Điềm sớm đã chẳng thể ngồi cùng bàn, hiện lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình. Hừ, Vân Thiên Mộng thật giảo hoạt.
Cố áp cỗ lửa giận trong lòng xuống, Vân Dịch Dịch thu hồi ánh mắt hâm mộ kia, sau đó bày ra bộ dáng nhu thuận, điềm đạm nói "Dịch Dịch nhớ lời dặn của tỷ tỷ rồi. Chẳng qua Dịch Dịch rất ao ước được như tỷ tỷ đấy."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lập tức minh bạch, xem ra Vân Dịch Dịch đã lo lắng về buổi điển lễ ngày mai từ rất lâu rồi.
Cho dù nàng ta lúc này đang ở Tướng phủ, nhưng vì nhị thúc không có quan hàm nên nàng không thể tham gia buổi tiệc kia, lúc này tìm đến sợ là muốn nhờ mình giúp đỡ.
Dù sao thì nếu Vân Dịch Dịch tìm được một nhà chồng tốt cũng sẽ hỗ trợ được rất nhiều cho tiền đồ của hai vị ca ca.
Vân Thiên Mộng nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, đợi dòng nước ấm xuôi vào trong bụn mới chậm rãi mở miệng " Hà tất phải hâm mộ người ngoài? Chỉ cần muội dụng tâm học cầm kỳ thư họa, sợ gì tương lai không thể nổi danh nơi kinh thành, đến lúc đó có khó gì việc nhân duyên tốt tới gõ cửa chứ?"
Vân Thiên Mộng thoáng cái đã điểm trúng tâm tư Vân Dịch Dịch khiến trong mắt nàng ta không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, tròng lòng nhất thời rung động, chỉ là muốn bảo nàng luyện cầm kỳ thư họa thì thật có chút đau đầu.
Dựa vào cái gì mà nàng phải khắc khổ mới có thể đổi lấy một cơ hội dương danh hư vô mờ ảo chưa chắc đã thuộc về mình, còn Vân Thiện Mộng vừa ra đời đã là thiên kim đại tiểu thư được vạn người chú mục, chênh lệch lớn như vậy có phải là quá không công bình hay chăng?
Chẳng thà nàng tìm một người chồng tốt, làm một vị phu nhân quản lý mọi việc trong nhà, đến lúc đó những cầm kỳ thư họa kia có chỗ nào dùng đến chứ?
Người đời đều chỉ nhìn thân phận bối cảnh địa vị, còn những thứ văn nhã kia bất quá chỉ là đồ chơi, thứ đồ dệt hoa trên gấm mà thôi.
Thầm cắn nhẹ hàm răng, Vân Dịch Dịch lập tức quỳ xuống trước mắt Vân Thiên Mộng, trong mắt chứa chan đầy nước nói "Tỷ tỷ nếu đã biết mục đích của Dịch Dịch đến đây hôm nay là gì, kính xin đại tỷ hãy thành toàn cho. Dịch Dịch không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn được một lần nhìn thấy uy nghiêm của Thiên gia. Không cầu có thề dùng thân phận tiểu thư vào cung, có giả trang làm nha đầu bên cạnh tỷ tỷ muội cũng cam tâm tình nguyện. Kính xin đại tỷ hãy thương lấy Dịch Dịch."
Hành động này ngược lại vượt qua dự kiến của Vân Thiên Mộng, xưa nay Vân Dịch Dịch luôn là người nóng nảy, chỉ thấy người khác quỳ trước mặt nàng chứ chưa thấy nàng chịu quỳ trước mặt người khác như vậy.
Thật không nghĩ tới hôm nay nàng lại có thể chỉ để được tham gian bữa tiệc trong cung mà lại quỳ gối trước mình.
Nếu mình còn không đáp ứng, đến khi truyền ra ngoài thì bản thân sẽ mang tiếng không có nhân tính, lạnh lùng vô tình.
Nhưng nếu đáp ứng, Vân Dịch Dịch nhỡ có gây ra chuyện gì đó trong cung thì mọi trách nhiệm đều sẽ đổ hết lên đầu mình.
Đồng thời, trong lòng Vân Dịch Dịch lúc này cũng vô cùng căng thẳng, sợ Vân Thiên Mộng sẽ buông lời cự tuyệt, dù sao hiện tại quỳ cũng đã quỳ rồi, nếu Vân Thiên Mộng vẫn không đáp ứng thì mặt mũi mình cũng đã mất sạch.
"Khụ khụ khụ. . ." Không nghĩ tới Vân Thiên Mộng đột nhiên ho khan vài tiếng.
Mộ Xuân lập tức buông bỏ đám trang sức trong tay ra rồi mang đến tấm áo choàng lụa, lại tỉ mỉ khoác lên người Vân Thiên Mộng, nàng quan tâm nói "Tiểu thư cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn. Hiện đã vào thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất nhiều, tiểu thư không thể vì thích khi trời mát mẻ mà mang bệnh được."
Vân Thiên mộng khoát tay với Mộ Xuân ý bảo mình không sao, sau đó xoay người nâng Vân Dịch Dịch dậy, có chút khó xử nói "Tâm ý của muội tỷ tất nhiên hiểu. Nhưng muội cũng thấy đấy, thân thể ta không khỏe, mới mở cửa sổ ra một chút mà đã có dấu hiệu nhiễm phong hàn rồi, có lẽ mai tỷ cũng không tham gia buổi yến tiệc đó được. Muội muội nếu nhất quyết muốn đi cho bằng tới hỏi thử Nhược Tuyết xem, tin rằng nàng chắc sẽ không khiến muội thất vọng đâu."
Nói được mấy câu, Vân Thiên Mộng lại ho khan vài tiếng, mãi đến khi sắc mặt ửng đỏ mới nhấp mấy ngụm trà để xoa dịu cổ họng.
"Tứ tiểu thư, tiểu thư chúng ta xác thực thân thể không khỏe, kính xin Tứ tiểu thư hãy trở về đi. Đại tiểu thư cần nghỉ ngơi một lát." Mộ Xuân thấy Vân thiên Mộng hướng mình ra hiệu, liền lanh lợi mở miệng, thuận tiện gọi hai tiểu nha đầu ngoài cửa vào dìu Vân Dịch Dịch rời khỏi Khởi La Viên."
"Tiểu thư thật sự không có việc chứ?" Vân Dịch Dịch vừa bị cưỡng ép đưa đi xong, Mộ Xuân lập tức bước tới, lo láng nhìn Vân Thiên Mộng.
Chỉ thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng khôi phục lại bình thường, chẳng qua trong mắt chợt lóe quang mang kì dị, nàng phân phó Mộ Xuân thu dọn đống quần áo cùng trang sức trên gường còn mình thì ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận nghiên cứu đám son phấn mà trước đây nàng chưa đụng tới bao giờ
Giờ Sửu ngày thứ hai, tất cả phủ đệ trong kinh thành bắt đầu cực kỳ bận rộn, các loại xe ngựa chở tiểu thư phu nhân nhà mình nhao nhao phóng khỏi đại môn, phi thẳng tới cửa cung.
Còn Vân Dịch Dịch không biết dùng biện pháp gì lại có thể khiến Vân Nhược Tuyết đồng ý mang theo nàng tiến cung, chỉ thấy nàng ăn mặc như một tiểu nha hoàn, theo sát sau Vân Nhược Tuyết và Vân Yên cùng trèo lên xe ngựa.
Mà đêm hôm qua, Mộ Xuân cũng tới bẩm báo Vân Huyền Chi rằng Vân Thiên Mộng đột nhiên nhiễm phong hàn nên không thể tham gia yến hội được.
Lúc màn đêm buông xuống, Vân Huyền Chi sai người mời đại phu đến bắt mạch cho Vân Thiên Mộng, trong tâm vẫn mong con gái có thể tham gia buổi tiệc cung đình ngày thứ hai, nhưng khi đại phu kết luận Vân Thiên Mộng không nên ra ngoài khiến Vân Huyền Chi không khỏi thất vọng, đành đồng ý cho nàng ở lại phủ tĩnh dưỡng.
Không có Vân Thiên Mộng đi cùng, sắc mặt Vân Nhược Tuyết lộ vẻ ngạo nghễ, hết nhìn Vân Yên đang im lặng lại chán ghét trông Vân Dịch Dịch trong bộ trang phục nha hoàn, Vân Nhược Tuyết chợt cảm thấy mình đã giành chiến thắng nên cũng không tìm hai người ấy gây phiền nữa. Cả ba bình an vô sự tới trước cửa cung.
Vừa bước xuống, Vân Nhược Tuyết liền thấy Tô Thiển Nguyệt diện một bộ trang phục lộng lẫy, lập tức bỏ qua Vân Yên cũng vừa ra khỏi xe ngựa mà tiêu sái đến bên Tô Thiển Nguyệt, cười nói "Biểu tỷ."
Tô Thiển Nguyệt hơi quay lại, thấy người đến là Vân Nhược Tuyết cũng không lộ vẻ nhiệt tình tươi cười như dĩ vãng, chẳng qua là nhàn nhạt đáp lại một câu, còn ánh mắt lập tức lướt về phía sau lưng ta, tiếp đến lãnh đạm hỏi "Đại tỷ ngươi đâu? Sao lại không thấy bóng dáng nàng ta?"
Vân Nhược Tuyết thấy thái độ lạnh nhạt của Tô Thiển Nguyệt ngày hôm nay, trong tâm thoáng chút không vui, liền hơi giận mà trả lời "Không có việc gì thì để ý nàng ta làm chi? Chẳng qua là do không có phúc khí thôi, tối qua nhiễm phải phong hàn nên hôm nay bị ốm liệt giường rồi, giờ mà còn muốn đưa nàng ta tiến cung thì chẳng phải sẽ tự làm mất mặt Tướng phủ sao?"
Tô Thiển Nguyệt sau khi nghe Vân Nhược Tuyết lải nhải một hồi liền bỏ qua nàng ta mà dẫn theo mấy nha đầu đi về phía những vị thiên kim tiểu thư khác. Vân Nhược Tuyết xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, nàng tức đến mưc mặt đỏ bừng, hàm răng bặm chặt vào môi dưới, còn hai mắt dõi theo bóng lưng Tô Thiển Nguyệt mất một lúc mới thu lại. Vân Nhược Tuyết thật không hiểu tại sao hôm nay Tô Thiển Nguyệt lại lạnh nhạt với mình như vậy.
"Nhị tỷ, chúng ta vẫn là nên nhanh đứng vào hàng đã." Vân Dịch Dịch thấy Vân Nhược Tuyết cứ đứng mãi tại chỗ không khỏi lo lắng mở miệng nhắc nhở, đồng thời đưa tay giật giật ống tay áo nàng ấy vài cái.
Dù sao hôm này bản thân không thể mặc hoa phục đẹp đẽ, lại không muốn mình quá yếu kém trước mặt Vân Nhược Tuyết nên mượn cơ hội đó mà vò nát quần áo người ta. .
"BA~!" Vân Nhược Tuyết cũng không phải kẻ ngu, tất nhiên nhận ra chút tiểu tâm tư này của Vân Dịch Dịch. Trước mặt mọi người, nàng giật mạnh tay Vân Dịch Dịch ra rồi nghiêm khắc nói "Con nha đầu kia, sao lại dám động tay động chân như vậy hả? Làm nhàu quần áo của bổn tiểu thư, ngươi đền được sao? Ngươi quay lại xe ngựa đi, ở đây có Tích nhi hầu hạ là đủ rồi."
Vân Dịch Dịch thật không nghĩ tới Vân Nhược Tuyết có thể lập tức trở mặt như thế, mà lại còn là trước mặt tất cả các tiểu thư khuê tú nữa chứ, điều ấy làm nàng khó mà chịu nổi.
Song nàng lúc này không thể bộc lộ thân phận mình, chỉ có thể quỳ xuống hướng Vân Nhược Tuyết khóc lóc cầu xin "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa. Xin tiểu thư để nô tỳ theo hầu người."
Nói qua nói lại một hồi, nước mắt thi nhau chảy xuống, chẳng qua mấy lời cuối cùng kia đã chọc cho đám nha đầu của các tiểu thư xung quanh không ngửng quẳng ánh mắt mắt khinh bỉ về phía nàng.
"Thật không ngờ ở đây cũng có kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ. Vân tiểu thư quả là rộng lượng, một nha đầu như vậy cũng dám dùng." Một vị tiểu thư ăn mặc vô cùng quý khí bỗng chậm rãi mở miệng, đôi môi anh đào mở ra với hạn độ lớn nhất, chẳng những châm chọc Vân Dịch Dịch mà còn cười nhạo cả Vân Nhược Tuyết.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vân Dịch Dịch lập tức trắng bệch, ánh mắt nàng xẹt qua một tia nộ khí. Nàng liếc nhìn Tích Nhi ra hiệu, ý bảo kéo Vân Dịch Dịch lên xe ngựa còn mình thì quay lại bộ dáng tiểu thư khuê các.
May mà bây giờ sắc trời còn chưa sáng, nếu không để mọi người nhận ra tướng mạo Vân Dịch Dịch thì mặt mũi tướng phủ lập tức mất hết.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy đến, mọi người vừa thấy chữ "Hải" thêu trên xe ngựa liền biết Hải Điềm đã tới.
Xe ngựa dừng lại tại cửa cung, vải mềm che cửa lập tức được vén lên, Hải Điềm thanh lện tiêu sái bước xuống mã xa. Thời gian lúc này còn sớm nên ánh mắt mọi người còn có chút lờ mờ, nhưng Hải Điềm xuất hiện lại khiến các vị thiên kim tiểu thư khác ảm đạm thất sắc. Đặc biệt là bộ trang phục làm bằng băng ti tím sậm, nhẹ nhành mà cao quý, khiến các vị tiểu thư khác không khỏi hâm mộ ước ao.
Cũng chỉ có Hải Vương phủ mới có tài lực như vậy, riêng chuyện ăn mặc Hải Điềm đã vượt qua hết thảy mọi người rồi.
Hải Điềm vừa xuống xe, trong cung lập tức đi ra một gã thái giám quản sự, khuôn mặt tươi cười hướng Hải Điềm cất lời thăm hỏi, hảo ngôn hảo ngữ bay "tung tóe" "Nguyên Đức Thái phi nương nương đợi quận chúa đã lâu, người đặc biệt lệnh cho nô tài đứng đây chờ hầu quận chúa."
Lời này vừa ra, từ đám tiểu thư phu nhân liền truyền ra một hồi oanh động, tuy nhiều người còn bảo trì hình tượng nên không lớn tiếng bàn luận nhưng trong lòng họ giống như một mớ hỗn độn đầy đủ ngũ vị, ánh mắt nhìn về phía Hải Điềm cùng nhiều thêm một tia địch ý.
Mà người thể hiện rõ nhất chính là Tô Thiển Nguyệt và Khúc Cảnh Thanh, sắc mặt hai người trắng nhợt, hai mắt toát ra hận ý với vận may của Hải Điềm.
Tên thái giám kia nói xong liền lập tức đi tới bên phải Hải Điềm, đồng thời cung kính nâng tay trái lên ý bảo nàng bám vào mà bước lên kiệu.
Hải Điềm cũng không ngờ Nguyên Đức thái phi lại sai người đợi mình ở đây, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia không vui, nhưng đang trước mặt mọi người, nàng cũng không thể khiến Nguyên Đức thái phi mất mặt được, chẳng qua chỉ khó xử nói "Ý tốt của thái phi, Hải Điềm xin tâm lĩnh. Nhưng ở đây chỉ có một cỗ kiệu, nếu Hải Điềm ngồi lên thế mẫu phi thì thế nào?"
Gã thái giám kia đã sớm có chuẩn bị, hắn khẽ vỗ tay hai cái, từ trong cung lập tức lại đi ra một cỗ kiệu do bốn tên thái giám lực lưỡng khiêng.
Xem ra hôm nay Nguyên Đức thái phi không thấy được Hải Điềm nhất định không chịu bỏ qua.
"Nếu đã như thế, vậy chúng ta hãy đi vấn an thái phi thôi." Người nói chính là Hải vương phi vừa bước ra khỏi xe ngựa.
Mọi người thấy nàng xuất hiện liền lập tức quỳ gối hành lễ "Bái kiến Hải Vương phi, bái kiến quận chúa."
"Tất cả đứng lên đi." Hải vương phi nở nụ cười yếu ớt, ôn hòa mở miệng, sau đó nàng cùng Hải Điềm lần lượt ngồi vào hai chiếc kiệu đã được chuẩn bị sẵn kia, gã thái giám liền lệnh cho người khiêng khởi giá hướng tẩm cung Nguyên Đức Thái phi mà đi.
"Thật sự là tốt số, không dưng lại được Nguyên Đức Thái phi ưu ái như vậy." Một vị tiểu thư hơi chua xót mở miệng.
"Cũng không phải thế, nghe nói Nguyên Đức Thái phi lúc trước bất mãn với Vân Thiên Mộng, hóa ra là người coi trọng quận chúa Hải Điềm. Nếu nói về thân phận địa vị thì Vân Thiên Mộng cũng không kém nhưng lại chẳng thể lọt vào mắt xanh của Nguyên Đức Thái phi." Một vị tiểu thư khác tỏ ý tiếc hận thay Vân Thiên Mộng, đồng thời hâm mộ vận may của Hải Điềm.
"Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó. Chẳng lẽ thái phi cứ gặp riêng ai là muốn người đó làm con râu? Ánh mắt các ngươi thật quá nông cạn." Hình Kim Điệp đứng cạnh Tô Thiển Nguyệt sớm đã mất hết kiên nhẫn, lập tức mở miệng phản bác.
Chỉ thấy vị tiểu thư kia chỉ trào phúng liếc nhìn Tô Thiển Nguyệt, sau đó quay người nhìn chằm chằm vào nàng ta, nét mặt hơi khẩn trương nói " Ít ra Hải Điềm quận chúa không mong mong ngòng ngóng, chỉ chực tiếp cận phủ Thần Vương.
Nghe vậy, Tô Thiển Nguyệt hai tay nắm chặt chiếc khăn, trong mắt không khỏi bắn ra hào quang nguy hiểm. Mà vị tiểu thư vừa nói kia cũng không phải người sợ phiền phức, ngược lại còn dùng ánh mắt mỉa mai lạnh lùng cười nhạo Tô Thiển Nguyệt.
Hình Kim Điệp đang muốn mở miệng nói tiếp lại bị Tô Thiển Nguyệt ngăn lại đồng thời kéo ra chỗ ít người.
"Nguyệt tỷ tỷ, người việc gì phải sợ tiểu tiện nhân đó chứ?" Hình Kim Điệp bất mãn với thái độ trốn tránh của Tô Thiển Nguyệt, nét mặt không vui phàn nàn.
"Hà tất phải tranh chút khẩu khí với loại người đó? Cho dù ngươi nói thắng nàng ta thì sao, chẳng lẽ Hình đại nhân có thể nhờ đó mà thăng quan ư?" Tô Thiển Nguyệt hiện đã bình tâm lại, từ khi nàng bị hoàng thượng bỏ qua thẻ bài khiến khả năng nhập cung làm phi trở nên vô vọng liền chuyển mục tiêu sang Thần vương, chỉ cần gả được vào phủ Thần vương thì còn sợ gì không kiếm được lý do sửa trị tiểu tiện nhân kia sao?
Chẳng qua lúc này đang ở trước cửa cung, nếu để truyền ra ngoài việc bản thân cùng người khác cãi nhau sẽ làm sụp đổ hình tượng bấy lâu xây đựng mất.
Huống hồ, Vân Thiên Mộng hôm nay không ở đây, đó là một chuyện tốt, miễn cho ả Hình Kim Điệp này không bị nàng ta làm gì lại liên lụy đến cả mình.
Chi bằng nhất thời nhịn nhục để đổi lấy một đời vinh hoa phú quý.
Mọi người đang tán gẫu thì cung nữ tổng quản nội cung đi ra, vừa thấy mọi người liền cao giọng hô "Mời các vị phu nhân, tiểu thư đứng theo thức bậc, nô tỳ sẽ lập tức đưa mọi người vào cung.
Trong lúc nhất thời, cửa cung truyền ra một hồi tiếng sột soạt. Qua nửa tuần trà, tất cả các vị tiểu thư quý phụ đã hoàn thành việc xếp hằng. Vị cung nữ quản sự kia đi tới kiểm lại nhân số rồi khẽ gật đầu với tiểu cung nữ đi sau, chỉ thấy các nàng nhao nhao bước tới dẫn các vị nữ quyến đi vào hậu cung. . .