Chương 106: Bà vú vạch trần bí ẩn năm nào
Mọi người thấy Vân Nhược Tuyết bị cưỡng ép kéo xuống, nhao nhao tỏ vẻ trầm mặc, thực tế là khi nhìn đến cảnh Vân Huyền Chi nổi cơn thịnh nộ thì càng không có ai dám nói giúp cho Vân Nhược Tuyết.
Ngay cả ɖú Vương cũng lạnh lùng nhìn, làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Vân Nhược Tuyết, chỉ đau lòng nhìn tiểu thiếu gia sắc mặt xanh mét, hô hấp ngày càng yếu trong ngực mình, lại nhìn đến Tô Thanh lúc này đã hôn mê bất tỉnh, ɖú Vương chỉ cảm thấy trong lúc nhất thời trời cũng sụp xuống không biết phải phản ứng thế nào.
Vân Huyền Chi mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào những người trong phòng, thấy bọn họ mặc dù không biểu hiện ra vẻ hả hê, nhưng trong lòng đã sớm cười nhạo mình sinh ra đứa con tàn phế, liền âm trầm lạnh lùng mở miệng:
“Tất cả cút hết về viện của mình cho bổn tướng, chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài để người khác biết được, bổn tướng lấy mạng các ngươi.”
Mấy di nương nghe xong lời này của Vân Huyền Chi, trong lòng đều chấn động, mà ngay cả chút mừng thầm trong đầu cũng không dám có, chỉ khúm núm đồng ý, lập tức nối đuôi nhau chạy trối ch.ết khỏi Phong Hà Viên.
Lão Thái thái thấy Vân Huyền Chi đối xử với mình cũng giống như những di nương thấp hèn này thì trong lòng cười lạnh, mặt không biểu tình nói với ɖú Nhuế ở bên cạnh: “Vú Nhuế, đứa Tứ tiểu thư về Thu Bích Cư nghỉ ngơi.”
Vú Nhuế cũng là kẻ biết nhìn sắc mặt chủ tử, thấy lúc này Lão thái thái đang che giấu lửa giận, thì lập tức cùng với nha đầu đỡ Vân Dịch Dịch đã ngất xỉu ra khỏi Phong Hà Viên.
Vân Huyền Chi thấy lão thái thái vẫn không có rời đi thì biết lão thái thái nhất định muốn chờ xem trò hề ở hậu viện của mình thì lập tức lạnh lùng nói:
“Mẫu thân vẫn vẫn nên quay về Bách Thuận Đường nghỉ ngơi đi thì hơn.”
Lão thái thái nghe hắn nói như thế, lửa giận trong lòng càng lớn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, lập tức trả lời: “Làm sao? Ngay ta cả cũng không thể biết rõ? Đây chính là cháu trai của ta, chẳng lẽ ta đây thân làm bà nội cũng không thể nhìn đứa nhỏ này một lần?”
Nghe lão thái thái nói như vậy, trong lòng Vân Huyền Chi tức giận tràn lan, nhưng vì bây giờ bà ɖú Thượng Quan của Sở Tướng phủ vẫn còn ở đây nên cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này, cố gắng bình phục tâm tình, ép bản thân mình tương đối hòa thuận mở miệng:
“Mẫu thân nói gì vậy, ngài tất nhiên là có tư cách nhìn cháu, chỉ có điều bây giờ thân thể đứa nhỏ còn quá yếu, hay là trước cứ để đại phu khám chữa trước đã.”
Dứt lời, Vân Huyền Chi liền không để ý đến lão thái thái nữa, chỉ thấy hắn bước đến bên cạnh ɖú Vương, nhìn đại phu kia băng bó cầm máu giúp đứa nhỏ đã hô hấp yếu dần trong lòng vô cùng đau xót, càng thêm chán ghét và căm hận Vân Nhược Tuyết.
“Tướng gia, đứa bé mới sinh mà yếu quá, thảo dân thực sự bất lực.”
Nhìn đứa bé trước mắt càng ngày càng tái đi, giữa hai hàng lông mày còn mơ hồ hiện ra khí đen, lại thêm Vân Huyền Chi đứng một bên nhìn chằm chằm, đại phu kia rốt cuộc vẫn phải nhịn không được mà quỳ xuống ăn ngay nói thật.
“Thật không? Lúc này là lúc nào rồi mà ngươi lại nói không cứu được tiểu thiếu gia? Ngươi muốn phu nhân tỉnh lại thấy thế nào? Ngươi muốn bức ch.ết phu nhân và tiểu thiếu gia nhà chúng ta à? Đại phu, ngươi nhìn xem, tiểu thiếu gia vẫn còn thở, vẫn còn cứu được mà.” ɖú Vương nghe đại phu kia nói xong, trên mặt kinh hãi, nước mắt rơi không ngừng, ôm đứa bé quỳ xuống đưa lại trước mặt đại phu, bắt hắn nhìn xem.
Nhưng đại phu kia chẳng dám liếc đứa bé lấy một cái chỉ lấy hết dũng khí nói:
“Là do thảo dân y thuật không tinh, thật sự là bất lực đối với bệnh của tiểu thiếu gia, kính xin Tướng gia cho thảo dân về.”
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Vân Huyền Chi càng lớn, giơ chân lên đá ngay cho đại phu kia một cước, sau đó chỉ vào hắn mắng:
“Ngươi làm ăn như thế nào vậy hử? Ngay cả đứa bé cũng không cứu nổi, mất thời gian lâu như vậy sao ngươi không nói sớm. Ngươi có biết nó là đại công tử của Tướng phủ không? Nếu nó thực sự xảy ra chuyện gì thì cả nhà ngươi cũng không cần mạng nữa đâu!”
Nói xong, Vân Huyền Chi vươn tay túm lấy cổ áo của đại phu kia, một tay chỉ vào đứa bé, vẻ mặt dữ tợn gầm lên với đại phu kia: “Còn không mau tranh thủ thời gian xem bệnh giúp công tử, chẳng lẽ muốn bổn tướng dẫn ngươi đi?”
Đại phu kia nhất thời bị khí thế của Vân Huyền Chi dù dọa, lại nhìn Vân Huyền Chi lửa giận bừng bừng thì càng sợ tới mức hai chân nhũn ra ngồi sụp dưới mặt đất, chỉ cố hết sức dập đầu trước Vân Huyền Chi, cầu xin tha mạng:
“Tướng gia, tiểu thiếu gia bị kẹt trong cơ thể mẹ quá lâu, mặc dù bây giờ được ra ngoài thì có thể sống được hay không cũng là cả một vấn đề. Lại thêm lần này bị mất máu quá nhiều, sợ là…”
Đại phu kia còn chưa dứt lời, vai lại bị Vân Huyền Chi đạp mạnh một cước nữa, thân thể bắn ngược về sau, trên ngực lập tức lại bị giẵm lên, chỉ nghe Vân Huyền Chi tức giận mà rằng:
“Nuôi dưỡng cái thứ toi cơm như ngươi làm gì nữa? Ngươi đâu, dẫn tên lang băm này đi cho bổn tướng, đánh ch.ết cho ta!”
Đại phu kia nghe thấy quyết định Vân Huyền Chi thì sợ tới mức thay đổi hoàn toàn, đang ngồi trên mặt đất đứng bật dậy, quỳ trước mặt Vân Huyền Chi, ôm lấy hai chân hắn mà kêu lên:
“Tướng gia bớt giận, thảo dân đột nhiên nghĩ đến một người, có lẽ hắn có thể cứu tiểu thiếu gia, chỉ xin Tướng gia rủ lòng từ bi, tha cho cái mệnh hèn mọn này của thảo dân ạ!!!”
Vân Huyền Chi thì lại đá văng tên đại phu kia ra, chỉ vào mặt hắn cả giận nói: “Sắp ch.ết đến nơi rồi còn dám ra điều kiện với bổn tướng? Còn không mau nói! Nếu không cả nhà ngươi cũng bị chôn cùng.”
Đại phu kia giật mình, ngẩng đầu nhìn Vân Huyền Chi, thấy mặt hắn tràn ngập sát khí, vẻ giận dữ trong mắt cuộn lên như gió to sóng lớn, khiến cho đại phu kia sững sờ thu lại hai tay mình, không dám giấu diếm thêm nữa, vội nói:
“Viện thủ trước đây của Thái y viện – Nhiếp thái y là cao thủ nối xương, nếu có ông ta ở đây có lẽ có thể cứu một mệnh của tiểu thiếu gia!”
Vừa nghe hắn nói như vậy, Vân Huyền Chi ngay lập tức gọi Lưu hộ vệ ở bên ngoài đi vào, bảo hắn cầm danh thiếp của mình đến Nhiếp phủ mời Nhiếp thái y, chẳng quả là, Lưu hộ về còn chưa bước ra gian ngoài đã bị Vân Huyền Chi gọi lại. Chỉ thấy hắn trầm ngâm một lát lại đổi giọng phân phó Lưu hộ vệ:
“Nói Đại tiểu thư trong phủ không khỏe, mời Nhiếp thái y qua phủ khám bệnh giúp.”
Nghe thế, Lưu hộ vệ hơi kinh ngạc, liếc Vân Huyền Chi một cái, đã thấy đối phương đầy mặt lo lắng liền cúi đầu nói vâng rồi nhanh chóng rời khỏi Phong Hà Viên. Ở gian ngoài, ɖú Mễ cùng với ɖú Hạ nén giận nhìn nhau, bàn tay đang nâng chén trà của ɖú Thượng Quan hơi khựng lại, trong con mắt lóe lên vẻ khác lạ, nhưng mọi người đều không lên tiếng, chỉ chờ hành động tiếp theo của Vân Huyền Chi.
Vân Huyền Chi túm cổ đại phu kia dậy lôi hắn đến chỗ đứa bé, dằn mặt hắn:
“Trước khi Nhiếp thái y đến, ngươi ngồi đó trông chừng tiểu thiếu gia cho tử tế, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ khiến ngươi không có chỗ chôn.”
Đại phu kia đã bị khí thế của Vân Huyền Chi dọa cho sợ mất mật, mặc dù biết năng lực của mình có hạn cũng chỉ có thể gật bừa, lấy thuốc cầm máu trong hòm ra, liều mạng đổ vào miệng vết thương máu chảy đầm đìa của đứa bé kia…
“Oa…” Đứa bé kia vì ở trong cơ thể của mẹ quá lâu, từ lúc sinh ra đến giờ còn không khóc một tiếng, bấy giờ đột nhiên lại bị đổ thuốc cầm máu vào vết thương, làm nó đau đến khóc thét lên.
Vân Huyền Chi thấy nhi tử cuối cùng cũng khóc thành tiếng thì trong lòng vui vẻ ngay, nhưng đứa bé kia lại chỉ kêu một tiếng rồi không chịu nổi mà ngất đi, sợ tới mức tên đại phu kia túa ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ sợ Vân Huyền Chi điên lên kéo mình ra ngoài đánh ch.ết!
Nhưng Vân Huyền Chi không nói được những điều này, chỉ cần giữ lại cho đứa bé còn sống cho đến khi Nhiếp thái y đến, thì hắn tin tưởng có thể cứu được.
Chẳng qua, một đứa bé cụt tay như vậy, cho dù sau này lớn lên rồi chỉ sợ cũng sẽ bị người đời cười nhạo, nghĩ đến chỗ này, hai đầu lông mày của Vân Huyền Chi nhíu lại, sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tô Thanh vẫn còn đang hôn mê, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết sẽ phải nói với nàng thế nào đây?
Lão thái thái lạnh nhạt nhìn tất cả những chuyện xảy ra trong căn phòng này, bấy giờ mới cười lạnh một tiếng, nói:
“Nếu đã như thế, chúng ta hãy cứ ra ngoài trước đi. Ngươi là nam nhân sao có thể đứng lâu ở chỗ dơ bẩn thế này? Cẩn thận bị lây xúi quẩy, sẽ bất lợi cho con đường làm quan của ngươi!”
Không biết lão thái thái là thật tâm nhắc nhở hay là cố ý nguyền rủa Vân Huyền Chi, chỉ thấy hắn giương mắt, thần sắc cổ quái liếc lão thái thái, lập tức lạnh giọng nói: “Mẫu thân cũng ra ngoài đi!”
Nói xong Vân Huyền Chi đợi lão thái thái đi ra khỏi gian trong mới quay lại nhìn ɖú Vương với Tô phu nhân, ý bảo các nàng chăm sóc tốt cho Tô Thanh cùng với đứa bé, còn bản thân mình cũng bước ra theo.
Tuy nói Vân Huyền Chi hôm nay nhiều lần vô lễ với mình, nhưng nhìn đứa bé kia tàn phê như vậy, trong lòng lão thái thái đang hết sức sung sướng, vẫn ngồi đó nâng chén trà trong tay lên thưởng thức.
Mà Vân Huyền Chi sau khi nhìn thấy ɖú Thượng Quan thì trong lòng thêm ảo não, thầm nghĩ hết lần này tới lần khác lại bị những người quan trọng nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong nhà mình, nếu mà chuyện tỷ tỷ ruột kéo đứt tay đệ đệ mà truyền ra ngoài, thành chuyện cốt nhục tương tàn thì mình còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa? Nếu như Hoàng Thượng cùng những đại thần kia mà biết, chỉ sợ sẽ lấy tội trị gia không nghiêm mà giáng cho mình một cú, đến lúc đó còn không biết bao nhiêu kẻ lao vào xâu xé nữa đâu.
Nhưng ɖú Thương Quan lại làm như không có ý định rời đi gì cả, mà Vân Huyền Chi cũng không thể nào công khai đuổi khách quý ra khỏi cửa được!
Gian ngoài nhất thời yên tĩnh im ắng, ɖú Thượng Quan nhìn Vân Huyền Chi mặt mày ủ rũ đang nén giận này, bình thản nói: “Tướng gia chớ lo lắng quá, tiểu công tử là người hiền ắt có trời giúp, ta tin sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuy biết đối phương chẳng qua chỉ nói vài lời trấn an, nhưng giờ phút này Vân Huyền Chi nghe được vẫn cảm thấy thanh thản chút ít. Sắc mặt xanh mét của hắn cũng hòa hoãn hơn một tí, nhìn ɖú Thượng Quan khẽ gật đầu, hơi thở ra và nói:
“Mượn cát ngôn của vú, chỉ hi vọng lần này khuyển nhi có thể gặp giữ hóa lành!”
Nghe hắn nói như vậy, ɖú Thượng Quan cười yếu ớt gật đầu, đúng lúc ấy, có một tiều nha hoàn đi từ bên ngoài vào, thấy Vân Huyền Chi ngồi ở gian ngoài thì nhanh chóng hành lễ với hắn sau đó nhẹ giọng thông báo: “Hồi bẩm Tướng gia, đại tiểu thư đến rồi.”
Vân Huyền Chi định bảo nha hoàn ra nói với Vân Thiên Mộng bảo nàng đừng vào, nhưng nhìn sang ɖú Thượng Quan ngồi ở một bên thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Để nàng vào đi!”
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng đến đây liền tìm được chủ đề nói chuyện với ɖú Thượng Quan:
“Đứa cháu gái này của ta là hiếu thuận hiền lành nhất đây. Mọi chuyện đều lấy bậc trưởng bối trong nhà làm đầu, thật là đứa bé ngoan.”
Vú Thượng Quan nghe lão thái thái tán dương Vân Thiên Mộng thì liền cười nói: “Đã sớm nghe nói Đại tiểu thư là một thiên kim cực kì thông minh hiếu thuận, ngày đó vì lão thái thái, lại tự mình đi Tô thành đón lão thái thái trở về Tướng phủ, quả là hiếu thảo. Đây cũng là phúc khí của lão thái thái cùng Tướng gia, có được người con nhu thuận như thế, bao nhiều người cầu còn không được đấy!”
Vân Huyền Chi nghe ɖú Thượng Quan tán dương Vân Thiên Mộng thì trên mặt dần trở nên dễ nhìn một chút, chẳng qua khi nghĩ tới một lớn một nhỏ bên trong phòng thì mặt hiện chút ngượng ngùng, chỉ cười trừ không đáp lời.
Lão thái thái nghe ɖú Thượng Quan đánh giá cao Vân Thiên Mộng như thế, thậm chí còn dính đến cả nguyên nhân mình quay về Tướng phủ, điều này khiến trong lòng bà ta có chút tức giận, còn không rõ ɖú Thượng Quan này rốt cuộc là tán dương Vân Thiên Mộng hay là đang xem thường mình.
Chỉ là, ɖú Thượng Quan này rất được Sở Phi Dương tôn trọng nên dù trong lòng lão thái thái có mất hứng thì cũng sẽ không nhăn mày nhăn mặt với bà ta, liền cười nhạt nói: “Đúng vậy, Mộng Nhi rất giống đứa con dâu đã mất của con trai ta, đương nhiên là nhu thuận hiểu chuyện rồi. Bời thế ta mới cho đứa cháu gái nhỏ của ta ở chung nhiều hơn với Mộng Nhi, cũng chỉ cầu đứa bé kia có thể học được một nửa của Mộng Nhi, không biết chừng còn có thể lây chút phúc khi của Mộng Nhi, tương lai cũng tìm được một mối hôn nhân tốt!”
Vân Huyền Chi nghe thấy lão thái thái đến tận lúc này vẫn nghĩ đến chuyện giúp Vân Dịch Dịch làm thân thì khuôn mặt vốn đã hòa hoãn một ít lại lập tức sa sầm xuống, mà ɖú Thượng Quan lại chỉ cười mà không nói, nhưng cặp mắt cơ trí lạnh lùng kia thì đã nhìn thấu tính toán trong lòng lão thái thái từ lâu.
Mọi người đang nói thì thấy Vân Thiên Mộng đi qua bức rèm đã được vén lên, chậm bước đi đến. Hôm nay nàng mặc một thân váy màu vàng nhạt, trên tóc cài vài cây tram thanh nhã tinh xảo, trông ôn hòa thanh nhã, cộng thêm với tư thái cử chỉ tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, khiến người ta cảm thấy nàng đoan trang ổn trọng. Làm cho ɖú Thượng Quan lần đầu tiên gặp Vân Thiên Mộng trong mắt cũng hiện lên vẻ hài lòng.
Mà Vân Thiên Mộng dường như không ngờ tới trong phòng lại có nhiều người như vậy, chỉ hơi giật mình một cái lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rảo bước tới giữa phòng hành lễ với Vân Huyền Chi và lão thái thái: “Mộng Nhi bái kiến phụ thân, bà nội.”
“Đứng lên đi!” Vân Huyền Chi nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lại chìn chằm chằm vào bức rèm rủ xuống sau lưng Vân Thiên Mộng, trong lòng âm thầm sốt ruột sao Nhiếp thái y kia còn chưa đến.
Còn lão thái thái thì chỉ cười nhìn Vân Thiên Mộng, nhanh chóng mở miệng: “Mộng Nhi, mau tới bái kiến ɖú Thượng Quan. Nàng là lão ma ma của Sở Tướng phủ, được Sở Tướng rất tín nhiệm!”
Vân Thiên Mộng khẽ nâng mắt, thấy bên tay trái mình có một bà ɖú chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt hòa ái, trong ánh mắt nhìn mình tràn ngập thiện ý, quả thực khiến lòng người ấm áp.
Vân Thiên Mộng liền cười nhẹ xoay người, dịu dàng phúc thân với ɖú Thượng Quan, giọng nói thanh thúy dễ nghe: “Thiên Mộng bái kiến vú!”
Vú Thượng Quan kia thấy bộ dáng thong dong, thanh nhã lại không kém phần bình tĩnh ổn trọng của Vân Thiên Mộng thì trong lòng vô cùng vui mừng, không khỏi cảm thán, ánh mắt của Tướng gia thật chuẩn, lại chọn được một tiểu thư xuất sắc như thế, thì lập tức đứng dậy nâng Vân Thiên Mộng đứng lên, cười nói: “Tiểu thư không cần đa lễ.”
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, thấy nét mặt hiền lành của ɖú Thượng Quan liền biết bà chắc chắn là thân tín của Sở Phi Dương, lại nghĩ tới chuyện mà minh đã ước định trước với Sở Phi Dương liền cười rồi khẽ gật đầu với ɖú Thượng Quan.
“ Đã muộn thế này sao con còn tới?” Vân Huyền Chi lúc này mới mở miệng hỏi, chỉ nghe thấy trong giọng hắn lộ vẻ lo lắng, có chút không yên lòng với Vân Thiên Mộng, chẳng qua là ngại sự có mặt của ɖú Thượng Quan nên vẫn hơi quan tâm, nói: “Gió đêm lớn, cẩn thận không lại trúng phong hàn.”
Đối với thái độ qua quit của Vân Huyền Chi với mình, Vân Thiên Mộng làm lơ, chỉ cười yếu ớt trả lời: “Nữ nhi rất mừng vì phụ thân đã có đệ đệ, vừa nghe được tin tức liền muốn tới đây thăm đệ đệ mới sinh.”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Huyền Chi lập tức khó coi, nhưng vì biết nàng cả ngày nay đều ở trong Khởi La Viên sợ là còn không biết việc làm ngu xuẩn của Vân Nhược Tuyết, thì cũng không trách nàng, chỉ mệt mỏi bảo:
“Đứa bé đã ngủ, hôm nay con đến không khéo rồi, chi bằng hôm khác lại đến. Thân thể con không được khỏe, từ giờ ít ra ngoài ban đêm thôi, miễn cho lại bị bệnh.”
Vân Thiên Mộng nghe Vân Huyền Chi răn dạy, bộ dạng phục tùng ngoan ngoãn nhẹ giọng nói vâng, chẳng qua vẫn chưa rời đi ngay mà vẫy tay bảo Mộ Xuân nâng khay tiến lên, tự tay mở hộp gấm màu xanh ngọc trên đó ra, cười nói:
“Con gái không có gì quý giá, hôm nay đã có đệ đệ thì tự nhiên phải bày tỏ chút tâm ý, con đã cho người làm một đôi vòng tay bằng vàng tặng cho đệ đệ, xem như đây là chút tâm ý của kẻ làm tỷ tỷ như con với đệ đệ mình ạ.”
Nói xong, liền lấy từ trong hộp gấp kia ra hai chiếc vòng tay tinh xảo xinh xắn đưa tới trước mặt Vân Huyền Chi.
Nhưng Vân Huyền Chi không hề nhận lấy đôi vòng trong tay Vân Thiên Mộng, cặp con ngươi hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đôi vòng tay ấy, nhớ tới đứa con trai vừa mất đi một cánh tay thì đôi bàn tay đang giấu trong tay áo của Vân Huyền Chi không khỏi siết lại thành quyền.
Vân Thiên Mộng thấy Vân Huyền Chi không có ý nhận lấy lễ vật của mình thì trên mặt lập tức có chút bất an, cẩn thận hỏi:
“Phụ thân không hài lòng với lễ vật của con sao ạ? Con chỉ nghĩ đệ đệ là do phụ thân ngàn trông vạn mong mới có được, đích thị là quý giá vô cùng mới nghĩ đến chuyện làm một đôi vòng tay bằng vàng, nếu phụ thân không thích vậy thì ngày khác con lại xin mang những lễ vật khác tới ạ.”
Vân Huyền Chi thấy Vân Thiên Mộng dè dặt trước mặt mình như vậy cũng biết là mình đã giận lây sang nàng, liền lập tức cố gắng đề xuống nỗi tức giận trong lòng đối với Vân Nhược Tuyết, cười gượng nói:
“Mộng Nhi suy nghĩ thật chu đáo, há cha lại không thích. Đôi vòng vàng này thiết kế độc đáo, xinh đẹp, chắc chắn sẽ thích hợp cho hài tử sơ sinh đeo, cha sẽ thay đệ đệ của ngươi nhận.”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng mới yên tâm nở nụ cười, đặt hộp gấm lên bàn, mới lui về sau mấy bước, lặng lẽ ngồi xuống đối diện với ɖú Thượng Quan.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng Lưu hộ vệ truyền vào bẩm báo: “Tướng gia, Nhiếp thái y tới.”
“Nhanh mời vào đây.” Vân Huyền Chi gần như nhảy dựng lên, không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tự mình vén rèm, đỡ vị Nhiếp thái y ngoài 70 tuổi vào.
Vị Nhiếp thái y kia tính tình cũng cổ quái, vừa vào cửa cũng không nhìn tới gia chủ Vân Huyền Chi, cũng không để ý tới lão thái thái mà đôi mắt đánh về phía Vân Thiên Mộng, sau đó lạnh giọng nói với Vân Huyền Chi: “Tướng gia, ngài muốn tìm lão phu để chơi đùa sao? Đại tiểu thư đang khỏe mạnh ngồi đây, sao ngài lại nói tiểu thư bệnh nặng?”
Bị Nhiếp thái y lập tức vạch trần, vẻ mặt Vân Huyền Chi hơi lúng túng một chút, bây giờ con trai hắn mới là quan trọng nhất, hắn còn chưa kịp giải thích với Van Thiên Mộng, thế nên vội vàng kéo Nhiếp thái y qua một bên, nhỏ giọng nói qua tình huống của con trai mình, sau đó khẩn cầu: “Nhiếp thái y, bản tướng cũng không còn cách nào khác. Mong ngài nhìn tới tình cảnh đáng thương của đứa nhỏ mà thử nối xương cho nó xem thế nào.”
Nhưng Nhiếp thái y này tính tình cổ quái, không ai nắm bắt được, sẽ không bao giờ xem bệnh cho người hắn không thích. Huống chi năm đó Khúc Nhược Ly vì xuất giá vào Tướng phủ mới thành hồng nhan bạc phận, mà hắn lại giao hảo với phủ Phụ Quốc Công, tất nhiên cũng coi Khúc Nhược Ly như con gái. Hôm nay Vân Huyền Chi lại mời hắn tới xem bệnh cho con của tiểu thiếp, chỉ sợ là Nhiếp thái y đã sớm tức giận rồi.
“Nhiếp thái y, lòng thầy thuốc như lòng cha mẹ, cầu mong ngài xem bệnh cho đệ đệ. Trẻ con vô tội, đó cũng là một sinh mệnh!” Lúc này, Vân Thiên Mộng lại nhẹ nhàng mở miệng.
Nghe thấy thế, Vân Huyền Chi quay đầu nhìn con gái, trong mắt đầy vẻ rung động và vui mừng.
Nhiếp thái y lẳng lặng nhìn Vân Thiên Mộng một chút, chỉ cảm thấy đôi con ngươi trong sáng hoàn toàn không có tâm tình gì khác, mới khe khẽ thở dài, theo một nha đầu tiến vào nội thất.
Vân Huyền Chi nhìn biểu cảm bình tĩnh của Vân Thiên Mộng, định nói mấy lời, lại nghe thấy tiếng khóc lóc thút thít truyền tới.
Mọi người nhìn tới, chỉ thấy ɖú Hạ đã lệ rơi đầy mặt.
Vân Huyền Chi nhíu mi, không vui nói: “Vú Hạ, ngươi cũng là lão nhân trong phủ, hôm nay đáng lẽ phải vui vẻ, ngươi khóc lóc cái gì? Có phải muốn tiểu thiếu gia gặp xui xẻo hay không?”
Nếu là người khác, khi nghe thấy thế chắc chắn sẽ kinh hoàng quỳ xuống mà xin tha. Nhưng sắc mặt ɖú Hạ vẫn đầy lạnh lẽo, chỉ chậm rãi đáp: “Tướng gia, lão nô chỉ đang cảm thán mà thôi. Nếu năm đó tiểu thiếu gia có tiểu thư che chở thế này, sợ là cũng đã trưởng thành rồi.”
Mọi người nghe bà ta nói vậy thì chỉ cảm thấy mờ mịt, nhưng Vân Thiên Mộng lại lớn tiếng quát lớn: “Vú Hạ, không được nói bậy! Ngươi không nhìn xem đây là nơi nào sao?”
Vú Hạ dường như vẫn chìm trong tâm tưởng, hoàn toàn không để ý tới lời cản của Vân Thiên Mộng, lại đi ra giữa phòng, quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Tướng gia, tiểu thiếu gia của chúng ta mới đúng là ch.ết oan. Ngài cứ tưởng vị thiếu gia trong kia là Đại thiếu gia, nhưng ngài không biết năm đó phu nhân sinh ra thai long phượng, sau tiểu thư còn có một vị tiểu thiếu gia. Nhưng tiểu thiếu gia vừa ra đời đã bị những kẻ ác độc dìm ch.ết!”
Nói xong, ɖú Hạ ngậm miệng không nói tiếp nữa, chỉ có dòng lệ chua xót vẫn không ngừng chảy xuống, không khỏi làm người ta động dung.
Phòng ngoài lập tức lâm vào yên tĩnh, sắc mặt Vân Huyền Chi thì tái nhợt không một chút máu, lão thái thái mặt đầy kinh ngạc, ngay cả vị ɖú Thượng Quan trong mắt cũng tràn đầy khiếp sợ.
Vân Thiên Mộng lẳng lặng nâng ɖú Hạ dậy, đứng thẳng nhìn Vân Huyền Chi, chỉ thấy hắn đang đầy hoang mang lo lắng, không biết có phải tin này làm cho hắn bị đả kích quá lớn hay không, một hồi lâu sau vẫn không thấy hắn có phản ứng gì.
“Vú, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói loạn. Bà nội từ ái, cha nghiêm minh, nếu thật sự có chuyện đó thì sao họ lại không biết chứ? Huống hồ bây giờ là lúc nào, ngoại trừ ngươi biết, những người hầu hạ mẫu thân ta năm đó cũng đều đã ch.ết hoặc rời đi, lấy đâu ra bằng chứng. Ngươi ăn nói ba hoa vậy không sợ cha trị tội hay sao? Huống chi hôm nay còn có ɖú Thượng Quan là khách của tướng phủ, ngươi thật hồ đồ, nói ra những chuyện này là bôi nhọ thể diện của phụ thân đó. Nếu mẹ ta còn sống, ngươi có cái dũng khí này không?” Vân Thiên Mộng thấy Vân Huyền Chi vẫn không có phản ứng gì thì lạnh lùng răn dạy ɖú Hạ, sau đó kéo ɖú Hạ định rời đi.
“Đứng lại!” Đúng lúc này, Vân Huyền Chi lại lớn tiếng quát lên, làm cho tất cả mọi người trong phòng đều run rẩy, không biết Vân Huyền Chi rốt cuộc bị làm sao.
Lúc này, ɖú Vương ở trong phòng nghe thấy tiếng Vân Huyền Chi rống lên, mặc dù không biết lý do gì khiến Vân Huyền Chi kích động như thế, nhưng hai hàng lông mày của bà ta vẫn nhăn lại, trong lòng không khỏi thầm mắng chửi Vân Thiên Mộng. Biết phu nhân và thiếu gia đang gặp nguy hiểm mà tiện nhân này còn tới chọc cho tướng gia tức giận, quấy nhiễu phu nhân nghỉ ngơi, để xem sau này phu nhân thu thập tiện nhân này thế nào.
“Cha?” Bị Vân Huyền Chi làm cho giật mình, Vân Thiên Mộng rụt rè dừng lại, sợ sệt quay người nhìn hắn, con ngươi nén lại nỗi đau lòng nhưng lại cố giả vờ kiên cường nhìn về phía Vân Huyền Chi.
“Mộng Nhi, con ngồi sang một bên, cha có chuyện cẩn phải hỏi ɖú Hạ!” Vân Huyền Chi tức giận đầy người, không nhìn Vân Thiên Mộng nữa mà đôi con ngươi ác liệt nhìn chăm chăm vào ɖú Hạ, chậm rãi nói từng tiếng: “Vú Hạ, những điều ngươi vừa nói ra, từ đầu tới cuối kể lại cho bản tướng một cách rõ ràng.”
Trong lòng mọi người đều run lên, biết là Vân Huyền Chi đã động nộ rồi, nếu ɖú Hạ này nói ra điều gì vô căn cứ thì Vân Thiên Mộng cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng khi nhìn tới ɖú Hạ, mọi người thấy bà ta cũng không tỏ ra yếu đuối, trong mắt lóe lên sự kiên định, sau khi nghe Vân Huyền Chi hỏi thì không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, từ tốn đáp: “Vâng. Năm đó khi phu nhân sinh thì những nha đầu bà tử theo phu nhân tới từ phủ Phụ Quốc Công đều bị Tô di nương thanh lý, đuổi đi hết. Bên mình phu nhân, ngoài trừ lão nô thì không còn ai đáng tin cậy cả. Ngày ấy phu nhân đột nhiên đau bụng, bảo là muốn sinh, nô tỳ muốn xuất môn tìm bà đỡ, không ngờ Tô di nương lại mang người tiến vào, nói là đã sớm chuẩn bị bà đỡ cho phu nhân rồi. Sau đó đám bà tử kia giữ chặt nô tỳ, không cho nô tỳ lại gần phu nhân nửa bước. Còn những người Tô di nương mang tới thì mặc kệ sống ch.ết của phu nhân không quan tâm, để mặc phu nhân lăn lộn trên giường vì đau đớn. Phu nhân cũng không khó sinh, thuận lợi sinh ra Đại tiểu thư, sau đó lại sinh tiếp công tử. Không ngờ…”
Nói tới đây, dù ɖú Hạ có vẻ mặt kiên cường tới đâu thì giọng cũng đã nghẹn lại, không nhịn được mà khóc lóc. Mọi người thấy bà ta như thế thì đã sớm có kết luận, còn Vân Thiên Mộng thì tay dấu dưới áo đã siết chặt lấy khăn lụa, trên gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân chỉ có một tầng băng sương làm cho người ta phải sợ hãi.
“Nói! Tiếp tục nói!” Vân Huyền Chi không kiên nhẫn nhìn ɖú Hạ khóc, vỗ bàn quát.
Vú Hạ cố nén đau nhức trên đầu, dùng ống tay áo quẹt nước mắt, sau đó tiếp tục nói: “Tô di nương thấy Nhị công tử thì sai người… sai người… đem công tử vừa sinh dìm vào thùng phân… Sau đó không để ý tới phu nhân vừa sinh xong, sai người mở cửa sổ nội thất ra giữa mùa đông lạnh giá. Phu nhân trúng gió, lại thêm tức giận uất ức trong người nên chỉ trong một tháng liền…”
Nói xong, ɖú Hạ che lại gương mặt đau khổ. Sắc mặt của Vân Thiên Mộng đã trắng bệch, đôi môi mím chặt khiến cho mọi người nhận ra nàng đang cố nén lại sự thống khổ, kiên cường không rơi lệ trước mặt người khác.
Sau nàng, ɖú Mễ cũng đã sớm khóc không thành tiếng, quỳ xuống trước mặt Vân Huyền Chi, thốt lên: “Tướng gia, lão nô cũng có tội. Năm đó con trai của lão nô phạm sai, Tô di nương nói có thể rửa sạch tội danh cho nó, chỉ cần lão nô rời khỏi tướng phủ. Thế nên lão nô đã bỏ lại phu nhân mang thai mà rời đi. Nếu lão nô không đi, sợ là bây giờ thiếu gia đã trưởng thành, trở thành một đại công tử rồi.”
Nói xong, ɖú Mễ dập đầu không ngừng trước mặt Vân Huyền Chi.
Vân Huyền Chi đã tức giận đầy người, trán hắn nổi gân xanh, đôi môi mím chặt không nói thành lời, đôi con ngươi tràn đầy tơ máu nhìn hai người trước mặt, sau đó chỉ vào ɖú Mễ, quát: “Đi vào, mang ɖú Vương ra đây cho ta.”
Lão thái thái thấy nhi tử tức giận thành bộ dáng này, lại thấy ɖú Vương sắp bị xui xẻo thì trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại đầy than thở: “Đây thật đúng là chuyện nhẫn tâm, uống phí bọn họ được gọi là con người. Thậm chí cả cháu trai nhỏ bé của ta cũng không tha. Nếu đứa nhỏ ấy còn sống thì bây giờ đã thành nam nhi đỉnh thiên lập địa rồi. Con à, con cũng không phải vì sự tình con nối dõi mà phiền lòng tới giờ. Có lẽ lý do Vân gia chúng ta không tích đủ đức nên mới không có con nối dòng là do những kẻ lòng dạ hiểm độc giở trò sau lưng kia. Không biết đã có bao nhiêu hài tử ch.ết oan mà chúng ta không biết đây.”
Lão thái thái vừa nói vừa lấy khăn chùi khóe mắt vất vả lắm mới rỉ ra một giọt lệ.
Vân Huyền Chi nghe lão thái thái nói vậy thì sắc mặt càng thêm âm trầm. Chỉ thấy bàn tay dùng sức túm lấy góc bàn, ngón tay đã trắng bệch, đúng là hắn đã đại giận rồi.
Vú Vương bên trong lại không biết sự tình bên ngoài, thấy ɖú Mễ đi vào nội thất kéo mình ra, lại thấy sắc mặt tối tăm của Vân Huyền Chi, tưởng rằng Vân Huyền Chi đang lo lắng cho đứa trẻ, lập tức bẩm báo: “Tướng gia, Nhiếp thái y đang cứu tiểu thiếu gia, ngài có muốn đi vào nhìn một chút hay không…”
“Vú Vương!” Nhưng bà ta còn chưa nói xong đã nghe Vân Huyền Chi lạnh giọng mở miệng.
Vú Vương ngẩng đàu nhìn Vân Huyền Chi, chỉ thấy vẻ mặt của hắn có chút không thích hợp, biểu cảm quá mức bình tĩnh kia như chứa một cơn giận không ai thừa nhận nổi. ɖú Vương nhìn tới những người khác trong phòng, chỉ thấy lão thái thái vẻ mặt đầy châm biếm, Vân Thiên Mộng băng sương, ɖú Hạ và ɖú Mễ thì ánh mắt chứa đầy cừu hận.
Trong lòng ɖú Vương lộp bộp, dự cảm có gì đó không tốt đã phát sinh, lập tức quỳ gối xuống đất không dám ngẩng đầu lên nữa.
“Vú Vương, ngươi là lão nhân bên cạnh Tô di nương, lại là ɖú nuôi của nàng, mấy năm nay theo nàng từ Tô phủ tiến vào tướng phủ chưa từng rời một tấc, chắc chắn biết tất cả những gì Tô di nương làm phải không?” Vân Huyền Chi đang muốn mở miệng thì lão thái thái đã chen vào.
Vú Vương tuy chỉ là nô tài, địa vị kém xa lão thái thái, nhưng mấy năm nay đi theo Tô Thanh xử lý việc lớn nhỏ trong phủ nên thật sự có bản sự gặp nguy không loạn, hơn xa tưởng tượng của lão thái thái. Lúc này bà ta biết có gì đó không tốt, nhưng trên mặt lại không tỏ ra hoảng hốt, sau khi nghe thấy lão thái thái nói ra một câu kỳ quái, thì bà ta thấp giọng đáp: “To di nương mấy năm nay tận tâm hầu hạ tướng gia, xử lý tốt các chuyện trong phủ, nô tỳ cũng chỉ là theo bên người Tô di nương giúp đỡ một chút mà thôi.”
“Bộp!” Không ngờ Vân Huyền Chi đập mạnh tay xuống bàn, sau đó nổi trận lôi đình vọt tới cạnh ɖú Vương, chỉ vào bà ta, mắng: “Mụ gia không tim không phổi này, phu nhân có đắc tội gì ngươi mà khiến ngươi xúi giục di nương hãm hại cả phu nhân và tiểu thiếu gia.”
Vú Vương nghe Vân Huyền Chi chất vấn thì trong lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, đồng thời nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy nàng cũng lại đang nhìn mình, đôi con ngươi lạnh buốt như hắc ngọc làm cho ɖú Vương sinh ra sợ hãi. Bà ta biết, tội danh này không thể nhận, một khi nhận, đừng nói là phu nhân, ngay cả tiền đồ của Nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia cũng sẽ bị hủy hết.
Nghĩ như thế, ɖú Vương lập tức túm lấy một bên chân của Vân Huyền Chi, ôm lấy vạt áo của hắn, khóc ròng, nói: “Tướng gia, ngài nghe lời ở đâu mà ra chuyện này? Di nương của ta một lòng vì ngài, ngài tại sao lại nghi ngờ nàng? Nàng sinh hạ tiểu thiếu gia, giờ phút này vẫn còn đang hôn mê, nếu người tỉnh lại mà nghe tin hàm oan này thì sẽ càng thêm thương tâm. Tướng gia, không có bàng chứng thì sao có thể tin được. Có khi là có kẻ không muốn di nương sinh tiểu thiếu gia nên mới giở trò quỷ sau lưng, nếu tướng gia cũng tin như thế chẳng phải di nương sẽ rất đau khổ sao?”
Nói xong, ɖú Vương lại lớn tiếng khóc lớn, làm cho mọi người càng thêm phiền chán.
Nhưng đúng là ɖú Vương là kẻ cực thông minh, không điểm danh ai là kẻ tố giác, miễn cho không đánh đã khai, lại còn đem cả Tô Thanh vừa sinh xong làm cho vẻ giận dữ trên mặt Vân Huyền Chi cũng bớt đi một chút, đôi mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng với vẻ hoài nghi.
Vân Thiên Mộng thản nhiên nhìn Vân Huyền Chi, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Vú Vương, ngươi cũng biết di nương nhà ngươi cần tĩnh dưỡng, còn làm ầm lên như thế thì ra thể thống gì? Đây là quy củ của Tô phủ hay Tướng phủ vậy, bao nhiêu chủ nhân ở đây mà ngươi lại không để ai vào trong mắt. Một giảo nô như ngươi không để tôn ti vào trong mắt thì có sự tình gì mà ngươi không làm được.”
Vân Thiên Mộng nói câu nào câu nấy đều đánh vào lòng người làm cho ɖú Vương sắc mặt càng thêm trắng bệch, đang muốn mở miệng phản bác, lại bị Vân Thiên Mộng cướp lời: “Hôm nay trước mặt cha và bà nội mà ngươi còn càn rỡ như thế, ai biết sau lưng các chủ tử ngươi sẽ làm ra những chuyện thế nào nữa? Huống hồ, ở đây còn có ɖú Thượng Quan của phủ Sở Tướng, ngươi ở đây hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì, muốn người khác cười nhạo Vân Tướng phủ phải không? Hay ngươi muốn ta còn chưa gả vào Sở Tướng phủ đã bị người ta cười nhạo một nô tài còn không biết quản chế?”
Nói xong, Vân Thiên Mộng hơi thở nhẹ ra, sắc mặt trắng bệch, sau gò má lại đỏ lên, dường như nàng đã thực sự tức giận, nếu không với vẻ tĩnh lặng thường ngày của nàng làm sao lại nghiêm nghị giáo huấn người khác như thế.
Vân Huyền Chi nghe Vân Thiên Mộng nói, trong lòng cũng hiểu ra vì Tô Thanh được hắn sủng ái nên nô tài mới ngang ngược như thế. Hôm nay có lão thái thái ở đây, lại có cả ɖú Thượng Quan nữa, nếu ɖú Vương còn không biết thu liễm thì đúng là làm mất thể diện của hắn rồi. Sau một khắc, sự tức giận của Vân Huyền Chi lại bùng nổ, trút hết lên người ɖú Vương. Hắn gọi Lưu hộ vệ vào, kéo ɖú Vương ra đánh 30 trượng.
Trong sân nhỏ có tiếng ghế băng được kéo ra, sau đó là tiếng gậy đánh lên da thịt. ɖú Vương bị giáo huấn nên không dám hét to nữa, chỉ cắn chặt răng, gắng gượng chịu trận.
Lúc này, ɖú Thượng Quan đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Đây là chuyện nhà của Vân tướng phủ, nô tỳ xin cáo từ.”
Vân Huyền Chi thấy ɖú Thượng Quan nói vậy thì lập tức gật đầu, sai bà tử bên ngoài tiễn bà.
Nhưng ɖú Thượng Quan trước khi đi lại liếc nhìn Vân Thiên Mộng, sau đó dừng bước, nhìn Vân Huyền Chi, lãnh đạm nói: “Vân tướng, nô tài có cau này không biết có nên nói hay không?”
Mặc dù Vân Huyền Chi rất hy vọng ɖú Thượng Quan rời đi thật nhanh, nhưng sau lưng bà chính là Sở Tướng phủ và Sở Vương phủ, thế nên cũng phải cấp cho bà ba phần mặt mũi, gật đầu nói: “Mời ɖú cứ nói!”
Vú Thượng Quan thấy hắn nói như thế thì không khách khí nữa, nói thẳng: “Tướng gia, việc hôm nay mặc kệ là thật hay giả, nhưng nô tỳ thấy Đại tiểu thư đều là người bị thiệt thòi. Làm gì có nô tài nào dám ngồi lên đầu chủ nhân như thế. Chủ yếu đuối mà nô tài mạnh mẽ nên chúng mới không đặt chủ vào trong mắt, chính vì vậy mà đám nô tài gian giảo này mới làm ra những chuyện chủ nhân không biết được. Hơn nữa, năm đó nếu chuyện thật sự đã xảy ra như hai vị ɖú kia nói thì mong tướng gia xử chuyện này cho công bằng, không nên để Đại tiểu thư phải chịu ủy khuất. Chưa tới nửa năm nữa là Đại tiểu thư sẽ gả vào Sở Tướng Phủ, tương lai còn có thể là Sở Vương Phi, tướng gia không nên vì tình riêng mà chôn vùi tình cha con. Nô tỳ chỉ nói tới đây, xin cáo lui trước.”
Nói xong, ɖú Thượng Quan khẽ gật đầu với Vân Thiên Mộng, sau đó rời khỏi Phong Hà Viên.
Vân Huyền Chi vẻ mặt xanh xám, tràn đầy tức giận, không đợi người ngoài mở miệng bèn vén rèm nội thất đi vào trong.
Trong nội thất, Tô phu nhân đang ôm đứa bé, Nhiếp thái y thì dùng chỉ khâu lại cánh tay đã đứt kia vào cơ thể.
Vân Huyền Chi thấy tình trạng này thì trong lòng cũng không đành, lên tiếng hỏi: “Nhiếp thái y, chuyện này…”
Nhiếp thái y không thèm nhìn Vân Huyền Chi, chỉ thản nhiên nói: “Cho dù có làm tiếp thì cánh tay của đứa trẻ này cũng đã bị hỏng rồi, làm thế này cũng chỉ giúp nó nhìn đỡ chướng mắt hơn mà thôi.”
Van Huyền Chi nhìn con trai mặt không một chút máu vừa sinh ra đã chịu khổ như thế, trong lòng vạn lần đau đớn. Hắn lại nghĩ tới những lời của ɖú Hạ, nếu những lời bà ta nói là thật thì đúng là Tô Thanh đã gây nghiệp chướng rồi. Con trai của hắn lành lặn như vậy mà thật sự lại ch.ết không rõ ràng.
Nghĩ như thế, toàn thân Vân Huyền Chi lại tản mát ra một trận tức giận, ngay cả Tô phu nhân ở gần đó cũng cảm nhận được. Bà ta đưa mắt nhìn Vân Huyền Chi, thấy sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, bên tai lại vẳng tới tiếng người bị đánh, thêm chuyện ɖú Vương đi ra mãi không thấy trở vào, Tô phu nhân trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ sợ hôm nay đã có chuyện nghiêm trọng hơn phát sinh.