Chương 27
Mạc Quân Thần quay ra:"" Hy, em quên gì?""
""Quên gì?"" Trác Nhiên không hiểu anh muốn nói cái gì, lại thấy anh chỉ vào môi mình. Hừ hôm nay tại Tống Thừa Nhân mà quên mất. Cô nhón chân hôn lướt anh một cái, mặt anh nhăn lại.
""Hôn muộn phạt mười cái.""
""Hôn nhiều mỏi lắm.""
""Vậy để tôi.""
Anh hôn đủ mười cái hôn xong cũng đã là nửa tiếng sau, chân Trác Nhiên mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, mệt chết được.
""Em yếu như vậy thì sao chịu được tôi.""
""Vậy thì anh đi tìm người khác mà thỏa mãn.""
""Nhưng hiện tại tôi chơi với em chưa đủ.""
Tính hiếu thắng của cô bị anh kích động cô lườm anh:"" Anh đừng tưởng có mình anh biết hôn.""
Anh cười thích thú:"" Vậy em biết.""
""Tất nhiên tôi biết, để tôi gọi thư kí Tống vào đây làm mẫu.""
Mẹ kiếp cô dám chọc tức anh.
""Lấy tôi làm vật mẫu, thế thì tôi mới cảm nhận được.""
""Hừ được.""
Anh ngồi trên ghế sô pha, Trác Nhiên hơi lúng túng lại tự chế giễu bản thân ngu ngốc tự nhiên lại nói linh tinh, cô tiến lên ngồi lên đùi anh, cất giọng quyến rũ:"" Anh không được đáp trả, anh đáp trả là thua.""
""Được.""
Đầu tiên, cô xoa xoa mặt anh, ngón tay cái lướt qua môi anh,anh còn liếm môi,cố ý chạm đầu lưỡi vào ngón tay cô, đáng ghét, cô chửi thầm.
Cô học theo anh, một tay còn lại men theo vạt áo thò tay vào trong người anh, cô đây là đang quyến rũ công khai anh. Sờ từng cơ bụng của anh cô cười:"" Sáu mũi cơ à?""
""Ừm, hôn đi.""
Cô hiện tại không biết làm gì tiếp theo, thấy anh nhắm mắt lại, cô chậm rãi cúi xuống hôn lên đôi mắt anh từ từ hôn xuống miệng. Trác Nhiên dùng lưỡi khuấy đảo miệng anh, còn anh như đã hứa không nhúc nhích mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thấy anh chưa có phản ứng gì, Trác Nhiên có chút tức giận, cô sờ đến hai núm đỏ nhỏ trước ngực anh khẽ vẫn vê, lúc này anh chợt mở mắt khẽ hừ một tiếng.
Anh thật sự nhịn nãy giờ, cô dám trêu chọc anh, mặt anh đỏ lên thật kì lạ, cô không biết đó là nơi mẫn cảm của anh.
Trác Nhiên mở mắt lại thấy đôi tai anh đỏ, nhìn lại mặt anh cũng đỏ au, đột nhiên lại thấy vỗ cùng đáng yêu. Cô cởi cúc áo trước ngực anh ngồi nghịch mân mê chúng, lại thấy anh thở dốc, Chơi trò này vui thật.
""Em bảo hôn cơ mà, đừng nghịch chỗ đó.""
""Vui mà, sờ một chút, thích ghê.""
""Em có bỏ ra không? Không thì đừng hối hận."" Mặt anh giờ đã hồng hồng như cà chua rồi.
""Anh ngại à?"" Cô thích thú trêu đùa anh, lại véo véo nhẹ nơi mẫn cảm đó.
Mẹ kiếp, cô giỏi lắm.
Anh trực tiếp bế cô vào căn phòng ngủ phía trong ném cô xuống giường:"" Tôi đã nói, em đừng có hối hận.""
Nhân lúc anh đang cởi áo, Trác Nhiên nhanh chóng lủi ra ngoài phòng:"" Tôi đi trước nha.""
Để lại Mạc Quân Thần mặt đầy vạch đen:"" Mẹ kiếp lần sau mua cái áo dễ cởi hơn.""
-----Đây là đường ngăn cách trong sáng--------
Trác Nhiên vui vẻ ra khỏi phòng của anh, cô vào WC chỉnh lại tóc lại nhanh chóng đến địa điểm chụp ảnh, dù sao trong sáu tháng này vẫn phải kiếm cơm bằng cái nghề này.
Đi xuống gara chợt cô thấy Giang Hạo thứ kí của Nghiêm Triết, anh ta đến đây làm gì?
Nhẹ nhàng đi đến gần hai người đang nói chuyện, cô không nhìn rõ mặt của người còn lại chỉ chụp lại được ảnh của Giang Hạo. Cô gửi tin nhắn ảnh cho Mạc Quân Thần rồi lấy xe ra khỏi Mạc Thị, cô biết anh có cách để giải quyết mọi việc.
p/s: Cảm ơn tất cả các anh em ủng hộ nhé, mọi người có gì thắc mắc hay truyện còn chỗ nào chưa hay hoặc chưa hợp lí thì cứ cmt nhận xét nhé,mình sẽ tiếp thu mọi ý kiến của mọi người.